Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày


"Xin hỏi ngài là...?" Hứa Lạc Lạc không nghĩ tới xã hội hiện nay vậy mà còn tồn tại những người khinh bỉ người khác khinh bỉ đến tùy ý như thế.

Hiện tại, trên TV biên kịch cũng sẽ không viết lời kịch cho vai ác, mà viết đến có lệ như vậy có được không?
"A, tôi là ai, anh còn chưa có tư cách biết đến đâu." Cô gái trẻ kia minh xác mà biểu đạt sự không thích của mình với Hứa Lạc Lạc.
Bởi vì Hứa Lạc Lạc là sau khi tan tầm liền trực tiếp xách theo hành lí xuất phát đến sân bay.

Cậu ta ngồi máy bay ba tiếng, sau đó mới được tài xế mà Giang Trúc Tâm sắp xếp tới đón.

Nhìn phong trần mệt mỏi, quần áo trên người Hứa Lạc Lạc cũng không có bất kì nhãn hiệu nào, đúng là hơi có chút nghèo túng thật.
Chỉ là Hứa Lạc Lạc nghèo thì cũng không nghèo đến quá mức, đi làm lâu như vậy, xem như là không có tiền bằng nhà khác, nhưng cũng là người có công việc 5 hiểm 1 kim (*), giờ lại bị cô gái trẻ này đối đãi hung hăng càn quấy như thế, thì Hứa Lạc Lạc vẫn cảm thấy có chút biệt nữu lắm á.
(ALice: 5 hiểm 1 kim bao gồm: bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản, bảo hiểm trợ cấp và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Cậu ta cho rằng người có tiền đều là người có tố chất rất tốt mới đúng, dù sao ông chủ của công ty nhà cậu ta cũng là một phú nhị đại, không tính là phú khả địch quốc, nhưng mà cũng có chút thành tựu.

Người ta còn tự mình phấn đấu xây dựng sự nghiệp nữa kìa, vậy mà cũng chẳng giống cô gái này, sẽ nói ra những lời không lễ phép như vậy đâu.
Hơn nữa, vị tài xế mà Giang Trúc Tâm sắp xếp tới đón cậu ta kia thật sự là cực kì tri kỉ, cũng không đối với quần áo của cậu ta có cái nhìn thế nào, cũng không dùng ánh mắt kì quái mà nhìn cậu ta.

Cho nên cậu ta mới thật sự cảm thấy người có tiền hẳn nên là tố chất đẹp lại cao, còn ôn nhu hiền lành nữa.
"Thật ra tôi cũng không phải rất muốn biết cô là ai đâu." Hứa Lạc Lạc nhún nhún vai.
Vốn dĩ cậu ta hỏi đối phương là ai cũng chỉ vì muốn biết đối phương có phải thật sự là họ hàng của Tần Phú Hữu hay không mà thôi.

Nếu quả thật chính là họ hàng, vậy thì Hứa Lạc Lạc càng thêm có chút bất an đối với tình trạng kết hôn của Giang Trúc Tâm luôn đó.
Trời đất ơi, cho dù hiện tại bản thân đối tượng của Giang Trúc Tâm là tốt, thế nhưng có những họ hàng cực phẩm này, bình thường cũng chẳng phải là rất đáng ghét sao.
"Anh!" Cô gái kia hiển hiên là không nghĩ tới Hứa Lạc Lạc không chỉ có không xem nàng ra cái gì, "Hừ, đồ quê mùa chính là không có tự tôn, tôi còn khinh thường nói chuyện với anh đấy."
Hứa Lạc Lạc:...Có bệnh hay gì?
Sau khi tài xế làm xong thủ tục đăng kí, liền phát hiện Hứa Lạc Lạc đang bị người làm khó, nói đúng hơn là đang bị một cô gái trong gia đình kia làm khó dễ, chỉ là người trong nhà kia cũng đều không ngăn cản cô ta mà thôi, vì vậy hắn liền vội vàng đi qua muốn giải vây giúp Hứa Lạc Lạc.
"Lạc Lạc." Giang Trúc Tâm lại xuất hiện vào đúng lúc này, vừa nãy sau khi nhận được tin nhắn của Hứa Lạc Lạc xong, thì cậu liền mang theo Tần Phú Hữu đi thang máy xuống, cũng không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng như thế này.
Trước đây, Giang Trúc Tâm cũng đã từng gặp phải ông chủ không nói lý, nhưng nói như vậy, ở đô thị cấp 1 này, cũng có rất nhiều người không quen biết nhau sẽ không tiếp cận nhau, càng sẽ không hiểu ra sao mà khiêu khích người khác.


Cho nên, có lẽ là sau khi Hứa Lạc Lạc bị em gái trước mặt này sỉ nhục, thì Giang Trúc Tâm mới thực sự có cảm giác kinh ngạc.
"Lạc Lạc, cậu không sao chứ? Bọn họ là ai?" Giang Trúc Tâm kéo Hứa Lạc Lạc đến bên cạnh xong, mới nghi hoặc mà nhìn về phía một nhà bốn người này.
Cô gái trẻ kia vốn dĩ còn đang kiêu ngạo, định mở miệng bắt đầu bắt nạt Hứa Lạc Lạc, liền bị mẹ của cô tay nhéo phần cánh tay, đau đến mức khiến cô ta hô lớn một câu: "Làm gì thế?"
Một tiếng này có thể coi là khiến người khác chú ý.
Hiển nhiên, cô gái này căn bản không thèm để ý đến việc có khiến người khác chú ý không.

Cô ta rất khó chịu tự nhiên tại sao mẹ của cô ta lại đột nhiên nhéo cô ta, cô ta có làm gì sai sao?
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Xin chào Tần tổng, tôi là bạn của dì Hai cậu.

Nghe nói hôm nay là lễ đính hôn của cậu, sau khi chúng tôi nhận được thiệp mời liền tới đây." Trần Thổ thật ngượng ngùng mà xoa xoa tay.
Ông ta là phụ thân của cô gái kia – Trần Hoài Kiều, không nghĩ tới bình thường con gái vẫn hay đắc tội với người khác đều không sao cả, nhưng lần này vậy mà lại đắc tội với bạn của đối tượng hiện tại của Tần Phú Hữu.

Sau khi ý thức được điểm này, thì trong nháy mắt Trần Thổ liền thu lại biểu tình hờ hững kia mà bắt đầu nịnh nọt lên.
Mặc dù nói bọn họ là bạn của dì Hai của Tần Phú Hữu, nhưng Tần Phú Hữu thật ra cũng không quá thân cận với dì Hai của hắn.

Hơn nữa, gia tài của Tần Phú Hữu cực kì hùng vĩ, cho dù là dì Hai của hắn, thì cũng hoàn toàn không sánh được với ba người Tần gia rất biết kiếm tiền này.

Thêm nữa, bây giờ Tần Phú Hữu lại như mặt trời ban trưa, thương nhân hơi hơi có chút đầu óc cũng sẽ không lựa chọn đắc tội đối phương.
"Ba!" Trần Hoài Kiều thấy ba của cô ta đã vậy mà còn bắt đầu nịnh nọt, trong nháy mắt liền không thể tin tưởng mà kêu lên.
Nhà cô ta nói thế nào cũng thuộc tầng lớp thượng lưu cơ mà, ba của cô ta làm sao phải khúm núm lấy lòng với một người rõ ràng còn nhỏ hơn so với ông ấy nữa chứ.
Trần Hoài Kiều bị cưng chiều hư rồi, nên căn bản không biết được tài phú nhà mình chính là do cha cô ta dùng từng cái khom lưng mới có được.
Hơn nữa, vừa nãy Trần Thổ không ngăn cản Trần Hoài Kiều khiêu khích người khác bừa bãi, là bởi vì Trần Thổ cũng không biết Hứa Lạc Lạc chính là người bên phía Giang Trúc Tâm.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Nếu như biết được, thì cho dù trong lòng ông ta có bao nhiêu khinh bỉ người ta, thì cũng sẽ không thảo luận trong trường hợp như ngày hôm nay mới đúng.


Nếu không phải từ trong lòng ông ta cũng xem thường Hứa Lạc Lạc, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế.
Nhưng mà mặc dù Trần Thổ là một tên thổ hào, nhưng trên bản chất còn là một kẻ rất biết nhịn nữa.
"Thật ngại quá, con gái chúng tôi không hiểu chuyện.

Nó chỉ mới 16 tuổi thôi, mong thông cảm nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn." Nói xong, Trần Thổ vỗ mạnh một cái vào sau gáy của Trần Hoài Kiều, ngữ khí có chút hung ác mà nói: "Nhìn mày gây họa xem! Đây là bạn của chị dâu Tần gia.

Mày ồn ào cái gì?"
Trần Hoài Kiều bị vỗ đến hoài nghi nhân sinh, bởi vì ở nhà cô ta là nhỏ nhất, cho nên Trần Thổ vẫn luôn rất yêu chiều cô ta.

Đừng nói tới đánh, từ nhỏ đến giờ Trần Thổ ngay cả mắng cũng chưa từng mắng cô ta một câu.

Vì vậy, Trần Hoài Kiều oan ức mang theo nước mắt: "Ông mới không phải là ba tôi!!!"
Hét lên như vậy xong, cô ta vậy mà cứ vậy mà quay người chạy đi mất, nhìn qua địa điểm hẳn là một gian phòng trong khách sạn.
"Đứa con gái bất hiếu này! Đứa con gái bất hiếu này." Ngữ khí của Trần Thổ rất tức giận, mà người ở chỗ này đều hiểu, bộ dáng như vậy của ông ta chỉ là muốn để cho Tần Phú Hữu bớt giận thôi, đâu thể vì con gái trong nhà bị chiều hư mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh được.
Con gái còn có thể dỗ dành, thế nhưng kinh doanh thì chỉ cần đi một bước không đúng, thì sẽ bị hủy rất nhanh.

Người bình thường đều biết cần phải làm sao, là lấy hay bỏ.
Tần Phú Hữu từ đầu tới cuối vẫn không nói câu nào, vẫn luôn duy trì vẻ mặt cười híp mắt.

Từ lúc thấy Trần Thổ giả vờ hung ác vỗ sau gáy con gái, thì hắn đều là vẻ mặt này.

Sau khi chờ Trần Thổ biểu diễn đầy đủ xong sự phẫn nộ của ông ta, xin lỗi và hổ thẹn xong, thì Tần Phú Hữu mới có phản ứng.
"Một nhà của Trần tiên sinh thực sự là phụ từ tử hiếu." Tần Phú Hữu nhẹ giọng nói câu đó xong, thì cũng không biểu đạt gì thêm nữa, cũng không lại cho Trần Thổ có cơ hội nói chuyện, cứ như vậy mà mang theo Giang Trúc Tâm và Hứa Lạc Lạc đến thang máy, chuẩn bị lên lầu.
Thái độ này đã biểu lộ rất nhiều thứ rồi.
Trần Thổ trong lúc nhất thời cũng không làm bộ áy náy nữa, mà ông ta hoảng loạn muốn tiến lên nói xin lỗi lần nữa.


Không đúng, hẳn là xin lỗi Giang Trúc Tâm và Hứa Lạc Lạc, dù sao thái độ của Tần Phú Hữu cũng đã biểu lộ tất cả, hắn hoàn toàn đứng về phía Giang Trúc Tâm.
Cho dù Trần Thổ hiện tại vẫn không hiểu vì sao Tần Phú Hữu lại kết hôn với loại người mà cha mẹ đều mất hết, trong nhà cũng chẳng có tiền, một chút tác dụng cũng đều không có như Giang Trúc Tâm.

Nhưng thái độ của Tần Phú Hữu đều đã như vậy, vừa nãy là do ông ta coi thường Giang Trúc Tâm nên mới phải chịu đãi ngộ như vậy.
Nhưng mà Trần Thổ có muốn tiến lên ngăn cản Giang Trúc Tâm cũng vô ích.

Bởi vì tài xế và người phục vụ ở bên cạnh, đã tiếp thu được tin tức của Tần Phú Hữu, cho nên một nhà Trần Thổ hôm nay muốn tham gia lễ đính hôn, xem ra cũng phải ngâm nước rồi.
Mà Tần Phú Hữu cũng chỉ nói đơn giản một chút nguyên do sự tình với dì Hai của hắn là được rồi.
Hôm nay là ngày đính hôn của hắn và Giang Trúc Tâm, xem như là bạn của dì Hai thì hắn cũng không thể thật sự tha thứ cho đối phương, mà để cho bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này được.
Cho dù bọn họ không biết quan hệ giữa Giang Trúc Tâm và Hứa Lạc Lạc đi nữa, thì cũng biết hôm nay là lễ đính hôn của hắn mà không chịu thu liễm một chút sao?
Tần Phú Hữu cũng có chút ảo não, sớm biết liền bao toàn bộ khách sạn luôn rồi, vậy thì cũng sẽ không có loại hiểu lầm này.

Tuy nói như vậy chỉ có thể làm được bề ngoài, nhưng ít ra không để xảy ra việc bạn bè của Giang Trúc Tâm chịu ủy khuất.
Nguyên nhân không bao toàn bộ khách sạn, chủ yếu là hiện tại thời tiết rất tốt, người du lịch cũng không ít, nếu như bọn họ bao hết toàn bộ, thì sẽ ảnh hưởng đến du khách.
May là hôm nay không phải lễ cưới chính thức, nhưng mà lễ cưới tuyệt đối không thể cử hành ở khách sạn được, Tần Phú Hữu nghĩ như vậy.
"Tôi là Tần Phú Hữu, đối tượng kết hôn của Giang Trúc Tâm.

Hứa Lạc Lạc tiên sinh, xin chào vừa nãy rất xin lỗi, đối phương nợ cậu một lời xin lỗi." Tần Phú Hữu bởi vì không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Trần Thổ, mới trực tiếp đưa Giang Trúc Tâm và Hứa Lạc Lạc rời khỏi nơi đó.
Nếu như lúc đó Tần Phú Hữu thật sự so đo với người ta, vậy thì cũng rất không có ý tứ.

Mà nếu không tính toán, thì Tần Phú Hữu biểu thị chính hắn cũng không qua được cửa này.

Vì vậy, hắn chỉ có thể làm ra hành động không cho đám người Trần Thổ tham gia lễ đính hôn của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà như vậy đã là đả kích rất lớn đối với một nhà Trần Thổ rồi, phải biết rằng người có thể tới lễ đính hôn hôm nay không phú cũng quý.

Nếu như có thể ở trong này đả thông quan hệ cho tốt, thì đó cũng không phải là phi thăng bình thường đâu.
"Tôi cũng không cần câu xin lỗi từ cô gái thiểu năng trí tuệ kia đâu." Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu, mũi hừ một tiếng, "Đầu của em gái kia chắc có cái hố rất lớn luôn đấy, thật sự không nói quá đâu, tôi cũng khinh thường việc so đo với cô ta."
Còn không phải chỉ là khinh thường người nghèo thôi sao, cậu ta đường đường tự mình sinh hoạt, có lí do gì để bị xem thường cơ chứ.

Bị chó cắn, chẳng lẽ còn phải cắn lại chó sao?

Hứa Lạc Lạc đây không nhé! Nhưng cách xử lí của Tần Phú Hữu, thì Hứa Lạc Lạc biểu thị vẫn là vô cùng được đấy.

Cái loại hành vi trực tiếp nhấc con chó lên ném vào đất cằn sỏi đá, còn cao cấp hơn so với việc cắn lại nó nhiều.
Rất tốt, Tần Phú Hữu là người đáng tin.

Tuy rằng gia đình người này phức tạp một chút, nhưng nhìn thế nào thì cũng có thể bảo vệ được Giang Trúc Tâm.
Hơn nữa nhìn từ ánh mắt, thì Tần Phú Hữu thật sự rất yêu Giang Trúc Tâm luôn đó.

Cho nên yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Lạc Lạc cũng có thể cảm giác được mình chiếm được một một phần tình bạn ưu đãi luôn á.
Vậy là đủ rồi!
Tần Phú Hữu: Cảm ơn đã tán đồng, nhưng nhà tôi thật sự không phức tạp chút nào đâu...
Nhưng mà cái loại tính cách lẫm lẫm liệt liệt này, thật đúng là khó trách có thể trở thành bạn thân với Giang Trúc Tâm, Tần Phú Hữu không khỏi nghĩ đến.
"Lạc Lạc, xin lỗi, lúc nãy tôi cần phải xuống đón cậu sớm hơn một chút mới đúng." Giang Trúc Tâm lôi kéo Giang Trúc Tâm ngồi xuống ở trong phòng khách sạn, "Cậu một đường lại đây, chắc chắn là rất mệt rồi đi.

Chúng tôi đã chuẩn bị chút thức ăn rồi, chờ lát nữa sẽ có người mang đến cho cậu."
"Cái đệt, Trúc Tâm, cậu khi nào thì trở nên văn nhã như thế vậy hở?" Hứa Lạc Lạc nhẹ nhàng nện vào cánh tay Giang Trúc Tâm một chút, "Có ăn là được rồi, tôi ăn món ăn ở trên máy bay, cậu không biết nó có bao nhiêu khó ăn đâu..."
Hứa Lạc Lạc đơn giản mà oán trách hai câu, sau đó vừa liếc nhìn Tần Phú Hữu: "Được rồi, hôm nay là lễ đính hôn của hai người, chắc là có rất nhiều chuyện phải làm đi? Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, chờ lát nữa liền đến đại sảnh ở bên cạnh đại đường kia là được đúng không?"
"Xin cho phép tôi giới thiệu mấy người bạn cho cậu làm quen một chút.

Chờ một lát nữa sẽ có người riêng đến thông báo cho cậu xuống lầu, đến lúc đó sẽ đưa phương thức liên lạc cho cậu." Tần Phú Hữu không phản bác, ngược lại là giơ giơ điện thoại lên, sau đó đi mở cửa.
Tiền Bộ Thiệu là nhóm đến tương đối sớm, Tiền Đóa Đóa còn đang ở nhà trang điểm thay quần áo.

Con gái đại khái khá là phiền toái, mà anh bởi vì thật sự muốn nhìn bộ dáng ăn mặc lộng lẫy của Giang Trúc Tâm nên mới đi trước một bước.
Tiếp theo anh liền bị một loạt tin nhắn gọi về đây, mang theo tâm tình nghi hoặc, anh liền đi vào phòng ở tầng 10.
Anh tạm thời còn chưa phát hiện, người bạn này của Giang Trúc Tâm ở trong phòng.

Tuy rằng nhìn qua rất đáng yêu, nhưng trên thực tế, trên người đối phương lại có khí khái nam tử không tương xứng với vẻ bên ngoài.
Sau khi Tiền Bộ Thiệu vào cửa, toàn bộ ánh mắt đều chỉ dừng ở trên người Giang Trúc Tâm mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Phó CP: Tiền Bộ Thiệu x Hứa Lạc Lạc.
Ngụy lạnh nhạt thật muộn tao trong nhà có mỏ quặng thụ x bề ngoài đángyêu kì thật rất có lực đàn ông, tộc đi làm công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận