Cuối cùng, Giang Trúc Tâm cũng thành công được ăn cơm.
Bàn ăn ở nhà Giang Trúc Tâm vừa vặn đủ cho bốn người ngồi, ba Tần mẹ Tần ngồi ở một bên, Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm ngồi ở một bên.
Bốn người đều bưng chén cơm ăn ngon lành.
Giang Trúc Tâm vừa mới đầu liền bị ba Tần mẹ Tần diễn trò lăn lộn một phen, còn khóc lớn một trận ở trước mặt bọn họ.
Giang Trúc Tâm tự giác cũng chẳng còn hình tượng gì nữa, cho nên hiện tại cả người đều cực kì thản nhiên, cũng không cảm thấy cùng cha mẹ người yêu ăn cơm có cái gì lúng túng cả.
Tần Phú Hữu vốn đang lo lắng, Giang Trúc Tâm gặp được cha mẹ hắn sẽ cảm giác không tốt hay không, nhưng nhìn Giang Trúc Tâm bình tĩnh như vậy, nên ăn nên uống, liền yên tâm đồng thời cũng không tự chủ được mà mê muội sâu sắc đối với mị lực của Giang Trúc Tâm.
Đương nhiên, Giang Trúc Tâm cũng hoàn toàn không biết, mình chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, rốt cuộc mị lực ở chỗ nào cơ chứ.
"Chú dì, cái đùi gà này ăn ngon lắm á." Giang Trúc Tâm dùng đũa chung gắp cho mẹ Tần ba Tần mỗi người một cái đùi gà vào trong chén, cả tô thịt gà cũng chỉ có hai cái đùi gà.
Kế hoạch vốn dĩ của Tần Phú Hữu chính là mỗi người một cái vừa vặn, nhưng Giang Trúc Tâm ngược lại cầm đi mượn hoa hiến phật.
"Anh nấu ăn ngon lắm nè." Tiếp theo, Giang Trúc Tâm liền gắp một cái cánh gà cho Tần Phú Hữu, thái độ cực kì tự nhiên.
Ngay cả cậu cũng cảm thấy tự tại, Tần Phú Hữu nhìn cánh gà trong chén, trong lòng đều hạnh phúc quá trời.
Phải biết mấy ngày hôm trước, Giang Trúc Tâm đừng nói là gắp rau cho hắn, ngay cả chén bát trong nhà, Giang Trúc Tâm cũng không phải rất nguyện ý mà cho hắn chạm vào đâu.
Giang Trúc Tâm cũng gắp cho mình một miếng, cũng thầm nghĩ, đại khái giữa người và người có một loại khí tràng kì quái đi.
Có người quen biết thật nhiều ngày, cũng vẫn cảm thấy vẫn có cảm giác khoảng cách.
Có người lại chỉ cần mười giây đối diện, liền biết rất hợp lẫn nhau.
Trước mắt Giang Trúc Tâm có cảm giác mình và cả nhà Tần Phú Hữu cực kì hợp luôn.
Hơn nữa, Giang Trúc Tâm xưa nay đều chưa từng trải qua chuyện xấu gì.
Nếu đã chưa từng làm hỏng chuyện, vậy thì cũng không cần chột dạ.
Cho nên ăn cơm cậu cũng quang minh chính đại mà ăn, thảnh thảnh thơi thơi, không có chút nào mất bình tĩnh.
Loại khí tràng hào phóng này, cũng kéo theo bầu không khí trên bàn ăn rất tốt.
"Nhờ vào phúc của Trúc Tâm, ta và A Liên vậy mà có thể ăn được cơm mà A Quý nấu, thật là mỹ tư tư a." Ba Tần cảm thán nói, mà A Liên chính là mẹ Tần.
Nhà bọn họ có bảo mẫu cùng đầu bếp, nên đừng nói là việc nhà, nấu cơm làm điểm tâm này kia, trên căn bản chưa bao giờ tự mình động thủ.
Ba Tần mẹ Tần từ lúc Tần Phú Hữu còn bé cho tới nay, cũng không tự tay làm món ăn gì cho Tần Phú Hữu.
Bọn họ xưa nay đều không cảm thấy được có cái gì không đúng, hiện tại ăn được những món ăn mà Tần Phú Hữu nấu, ba Tần mẹ Tần đột nhiên cảm thấy rất có cảm xúc.
Phía trước đã nói, Tần Phú Hữu khi còn bé là bởi vì bọn họ lơ là, trở nên không giống với những bạn nhỏ khác, càng có ý nghĩ và chủ kiến của mình hơn.
Năm đó, lúc Tần Phú Hữu vừa mới thành niên, liền cực kì cố chấp muốn vì quốc gia làm chút gì đó, vì vậy liền chạy đi nhập ngũ hai năm.
Sau khi xuất ngũ trở về, đầu tiên hắn dạo qua một vòng, kế tiếp đột nhiên cảm thấy hứng thú vô cùng với việc bảo vệ môi trường.
Vì vậy không ngừng không nghỉ mà một lần nữa bắt đầu việc học, mang theo hành lí liền xuất ngoại du học.
Trù nghệ của Tần Phú Hữu, chính là vì ở nước ngoài ăn không quen sau đó tự học được.
Ba Tần cũng bởi vì bữa cơm này, cùng Giang Trúc Tâm nói về một chút chuyện trước đây của Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm nghe đến say sưa ngon lành, còn nghĩ thầm Tần Phú Hữu quả nhiên không phải là người bình thường mà.
Phú nhị đại bình thường hẳn đều là thích chơi, nhưng mà từng trải của Tần Phú Hữu nghe vào đều cùng chữ 'chơi' này chẳng dính miếng nào cả.
"Ta làm mẹ, còn chưa từng ăn cơm do con trai nấu đâu." Mẹ Tần thỏa mãn ăn đùi gà cùng cải xanh, trong giọng nói mang theo chút phiền muộn.
Bà mười ngón tay không dính nước xuân, cơ bản là không tiến vào nhà bếp.
Lúc cùng ba Tần đi xa nhà cũng đều sẽ mang theo đầu bếp đi cùng, vốn dĩ gia đình bọn họ cùng bình thường cũng đã không giống nhau rồi.
Hiện tại là bởi vì Tần Phú Hữu đã tìm được người yêu, cho nên mới có món ăn như vậy.
Khóe mắt mẹ Tần khó giải thích được có chút ướt át, Giang Trúc Tâm vội vàng mang khăn giấy tới bàn ăn, mẹ Tần cũng hơi xấu hổ mà nhận lấy khăn giấy.
Mới vừa rồi còn là mẹ Tần giúp cậu lau nước mắt đâu, hiện tại liền đến phiên mẹ Tần rơi lệ.
"Được rồi, ăn cơm thôi." Tần Phú Hữu ngược lại rất lý giải ba Tần mẹ Tần.
Có lẽ trước đây lúc còn nhỏ, cũng sẽ có một chút oán giận cha mẹ không ở bên cạnh.
Nhưng mà sau đó ba Tần mẹ Tần vì để cho hắn nở nụ cười mà trả giá nỗ lực, lan tỏa yêu thương, toàn bộ hắn đều nhìn ở trong mắt.
Hơn nữa, hiện tại lại có Giang Trúc Tâm ở bên cạnh.
Tần Phú Hữu cảm thấy chính mình quả thực là nhân sinh người thắng, tình thân tình yêu đều ở trong tay, ngay cả tình yêu trước đây hắn không có tự tin cũng đã bị hắn nắm chắc.
Xuất sắc!
Xem như là hào môn, thì cũng phải cần thiết ăn uống ngủ nghỉ.
Tuy nói trong cuộc sống đều rất chú ý, nhưng cũng không phải là không thể ăn lương thực phụ.
Giang Trúc Tâm hảo cảm đối với ba Tần mẹ Tần cũng từ bữa cơm này mà không ngừng tăng lên, càng hoảng hốt mà nghĩ, nếu như cha mẹ mình ở đây, đại khái cũng là như thế này đi.
Mọi người cùng vây quanh bàn ăn cơm, ngươi gắp thức ăn cho ta, ta múc canh cho ngươi, liền có cảm giác của một gia đình.
Nếu như cậu thật sự trở thành người nhà của Tần Phú Hữu, đại khái sẽ hạnh phúc đến ngất đi mất thôi.
"Chúng ta đi về trước đi." Sau khi cơm nước xong, ba Tần kêu xe, mẹ Tần nắm tay Giang Trúc Tâm, đôi mắt long lanh nước, "Trúc Tâm à, con phải cùng A Quý cho thật tốt, gần nhất các con thử xem xem thích dạng lễ cưới thế nào.
Nếu như có thời gian thích hợp, thì trước tiên đi lãnh giấy đăng kí kết hôn ha, ta và lão Tần đều chờ con cùng A Quý cùng nhau về nhà đấy."
"Dì..." Giang Trúc Tâm nghe mẹ Tần nói, nỗi lòng dao động rất lớn.
Thì ra mẹ Tần mong đợi cậu cũng trở thành người một nhà như vậy, thì ra ba Tần nói "Mọi người đều là người một nhà" cũng không phải chỉ lời nói trên đầu môi.
Giang Trúc Tâm kinh ngạc mẹ Tần thế nhưng còn rất mong đợi mình và Tần Phú Hữu kết hôn như vậy, càng thêm có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Dù sao cậu tự giác mình còn là một người bình thường, tuổi tác cũng không lớn, gia thế cái gì càng là không tồn tại, cũng không muốn kết hôn gấp như vậy.
Ngược lại cái vị kim cương Vương lão ngũ Tần Phú Hữu này, lại hận không thể nhanh lên mà đem cậu trói lại, kể cả người nhà của hắn cũng nhiệt tình như vậy nữa chứ.
Giang Trúc Tâm cảm thấy được chính mình đều sắp không chống đỡ được nữa rồi.
"Ta cũng không phải cố ý thúc giục con kết hôn đâu, đừng hiểu lầm." Mẹ Tần vỗ vỗ tay Giang Trúc Tâm, "Không cần tiễn đâu, ta và lão Tần đi trước đây, người trẻ tuổi các con tự mình chơi ha."
"Chú dì, tạm biệt." Giang Trúc Tâm nhìn theo ba Tần mẹ Tần lên xe, thậm chí có chút không nỡ để bọn họ rời đi.
Tần Phú Hữu nhìn thấy luyến tiếc trong đáy mắt của Giang Trúc Tâm, lập tức đem Giang Trúc Tâm mò vào trong lồng ngực của mình.
"Ba mẹ đều đi rồi, bảo bối em nên đem tầm mắt thả lại trên người anh đi." Tần Phú Hữu nói chuyện rõ ràng là giọng trầm thấp khiến người nhũn cả chân, nhưng trong giọng điệu này khí tràng làm nũng quá lớn.
Giang Trúc Tâm bị lời nói sến súa của của hắn khiến cho tay run cả lên, tức giận mà chọt chọt lồng ngực của Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm trừng mắt liếc Tần Phú Hữu một cái.
"Ba mẹ anh trở về rồi, sao anh còn ở đây, không theo bọn họ cùng trở về sao?" Giang Trúc Tâm ở trên bàn ăn đã biết được việc Tần Phú Hữu cùng ba Tần và mẹ Tần ở cùng nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cho nên mới có thể hỏi Tần Phú Hữu làm sao không ở cùng cha mẹ nhiều một chút.
"Đây là phương thức bọn anh ở chung." Tần Phú Hữu ôm lấy Giang Trúc Tâm đi về nhà, "Không phải tất cả người nhà đều phải dính ở bên nhau đâu."
Giang Trúc Tâm sau khi ngẫm lại, tựa hồ cũng có chút minh bạch ý tứ của Tần Phú Hữu.
Dù sao từ nhỏ cả nhà bọn họ đã ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, xem như sau đó từng nỗ lực tu bổ quan hệ, nhưng cũng đã dưỡng thành phương thức ở chung như vậy.
Nếu như miễn cưỡng lẫn nhau, thì còn chẳng vui sướng bằng việc ở chung có khoảng cách như vậy.
Vừa về tới phòng ở của Giang Trúc Tâm, thì Tần Phú Hữu liền không thể chờ đợi được nữa mà muốn hôn môi Giang Trúc Tâm.
Vừa nãy cha mẹ ở đây, hắn cũng không có cách nào cùng Giang Trúc Tâm làm việc thân mật được.
Giang Trúc Tâm: Vừa nãy ở trước mặt chú dì, anh lôi kéo em đã đủ thân mật rồi đấy.
Giang Trúc Tâm cực kì kiên định mà đẩy mặt Tần Phú Hữu ra, sau đó vén ống tay áo lên liền bắt đầu dọn bàn.
"Chờ chút anh rửa là được rồi, bảo bối em đi theo anh trước đã." Tần Phú Hữu muốn ngăn cản Giang Trúc Tâm làm việc.
"Anh nấu cơm, em rửa chén, như vậy mới công bằng, cũng không thể cái gì cũng để cho anh làm hết được." Giang Trúc Tâm lại hết sức lãnh khốc vô tình mà cự tuyệt Tần Phú Hữu cầu hoan.
"Anh không ngại đâu mà." Tần Phú Hữu kéo tay Giang Trúc Tâm, không muốn thả ra.
"Rửa chén rất nhanh thôi." Giang Trúc Tâm bất đắc dĩ ôm lấy Tần Phú Hữu, sau đó ngẩng đầu hôn khóe miệng của Tần Phú Hữu, "Được rồi, ngoan, ra ngoài ngồi chờ em đi nha."
Đây là lần đầu tiên Giang Trúc Tâm chủ động hôn mình, Tần Phú Hữu một mặt mê huyễn mà sờ khóe miệng của mình, lại nhìn Giang Trúc Tâm động tác lưu loát lau bàn rửa chén, ngược lại cũng thật sự không vội vã như vậy.
Giang Trúc Tâm dọn xong bàn ăn nhà bếp, rửa tay lại lau tay xong mới đi đến sopha, vừa ngồi xuống, thì Tần Phú Hữu liền kéo cậu lại đây.
Bởi vì Tần Phú Hữu lực tay lớn, Giang Trúc Tâm cả người đều bị kéo vào trong lồng ngực của hắn.
Vì bảo trì cân bằng, Giang Trúc Tâm chỉ có thể khóa ngồi ở trên người Tần Phú Hữu, cùng Tần Phú Hữu dính sát vào nhau.
"Đêm nay anh ngủ lại nhà em được không?" Tần Phú Hữu nắm tay của Giang Trúc Tâm nâng ở trong lòng bàn tay, lúc nói lời này còn thành khẩn mà hôn mu bàn tay của Giang Trúc Tâm một cái.
Giang Trúc Tâm còn đang ngồi ở trên đùi của Tần Phú Hữu, lúc nhìn về phía Tần Phú Hữu còn cần phải hơi cúi đầu.
Từ góc độ này mà xem thì Tần Phú Hữu phải hơi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kia thực sự giống như một chú cún con đang gào khóc đòi ăn vậy đó.
Giang Trúc Tâm khẽ mỉm cười với Tần Phú Hữu, lúc Tần Phú Hữu còn đang mê muội, thì rút ra một tay búng nhẹ ở trên trán Tần Phú Hữu một cái.
Tần Phú Hữu có chút bị đau mà sờ sờ cái trán của mình, trên mặt lại mang theo nghi hoặc không biết Giang Trúc Tâm tại sao lại muốn búng trán hắn.
"Cái tên nhà anh, đầy đầu đều là hình ảnh 18+ sao?" Giang Trúc Tâm hôn Tần Phú Hữu từ trên xuống dưới, chỉ vào chỗ đang cứng của Tần Phú Hữu, "Thu nó lại cho em."
"A." Tần Phú Hữu có chút oan ức, "Nhưng mà người anh yêu đang ở trước mặt anh, anh cũng không thể khống chế được nó mà."
Giang Trúc Tâm ho khan hai tiếng, tầm mắt không khỏi nhìn về những nơi khác: "Tuy rằng em rất thưởng thức sự thẳng thắn cùng nhiệt tình của anh, nhưng như vậy quá nhanh rồi."
"Nhanh?"
Giang Trúc Tâm hít thở sâu mấy lần, sau đó đỏ lỗ tai mà nói rằng: "Đây là lần đầu tiên em nói chuyện yêu đương.
Tuy rằng chúng ta là từ quan hệ thân thể mà bắt đầu tiếp xúc, nhưng thực sự trong lòng em đối với tình yêu vẫn có vài phần theo đuổi đó."
"Bảo bối em nói đi." Sau khi nghe được Giang Trúc Tâm nói như vậy, ánh mắt của Tần Phú Hữu cũng cực kì nhu hòa.
Bọn họ đúng là mối tình đầu của nhau, chỉ riêng điểm ấy thôi ngẫm lại cũng đã đủ ngọt ngào rồi.
Chỉ cần Giang Trúc Tâm không phải bởi vì mình đã từng là thẳng nam, kế tiếp lại nói mình không có cách nào tiếp nhận nam tính được, thì cậu muốn theo đuổi cái gì cũng được hết.
Hơn nữa, Giang Trúc Tâm nguyện ý đề ra yêu cầu với hắn, đối với Tần Phú Hữu mà nói chính là chuyện tốt.
"Đầu tiên...!trao đổi nhật kí."
Tần Phú Hữu: Đó là cái gì?
"Một tuần sau đó sẽ nắm tay, hai tuần sau mới có thể hôn môi, sau ba tháng mỗi người biết rõ lẫn nhau thì mới có thể lên giường, sau một năm thích ứng mới có thể cân nhắc kết hôn...!A!"
Giang Trúc Tâm còn chưa nói hết, liền bị Tần Phú Hữu lôi vào trong lồng ngực mình hôn một cái sảng khoái.
"Nói cách khác sau khi trao đổi nhật kí, thì chúng ta có thể kết hôn rồi." sau khi Tần Phú Hữu hôn Giang Trúc Tâm đến mức thở hồng hộc, ánh mắt nóng rực nói tóm lại.
"Không phải mà, ở giữa còn có..."
"Chúng ta đã nắm tay, hôn môi, cũng đã lên giường luôn, cho nên có thể trực tiếp cân nhắc kết hôn rồi.
Trao đổi nhật kí thì trao đổi thế nào? Chúng ta bắt đầu ngay hôm nay sao? Vậy chính là một tuần lễ sau có thể kết hôn rồi?"
"Hình như có hơi vội vàng, nhưng mà chúng ta có thể đi đăng kí kết hôn trước, nếu không ngày mai em đến ở cùng anh đi? Nhà anh có máy rửa chén (còn có cả người hầu), cơm nước xong em cũng không cần rửa chén nữa.
Trong nhà cũng có cả phòng vẽ tranh, em cũng có thể làm việc ở bên trong luôn, trong nhà em thích trang hoàng kiểu nào? Chúng ta cũng có thể xem xét thay đổi..."
Tần Phú Hữu càng nói càng hưng phấn, liền đem Giang Trúc Tâm kéo đến trên đùi hắn.
Lần này, hắn trực tiếp ôm eo Giang Trúc Tâm, không cho Giang Trúc Tâm có cơ hội chạy trốn.
Giang Trúc Tâm hoàn toàn không có cách nào để cắt ngang Tần Phú Hữu đang mặc sức tưởng tượng.
Vì mỗi lần cậu muốn cắt ngang, thì Tần Phú Hữu lại hôn lại đây chặn miệng cậu lại, tính tình cực kì bá đạo.
Giang Trúc Tâm rất muốn tức giận một trận, nhưng mà Tần Phú Hữu chỉ cần một cái hôn là luôn có thể khiến cho cậu mất đi thời cơ phát tác.
Hơn nữa, nghe Tần Phú Hữu nói cuộc sống sau khi hai người ở chung, thì Giang Trúc Tâm cũng không khỏi mà có chung dòng suy nghĩ với Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm: Tui muốn chính là một hồi yêu đương trong trong sáng sáng cơ mà.
....!Nhưng mà, Tần Phú Hữu nói, hình như cũng không có cái gì không tốt ha.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: Tui thật là một người đàn ông có ý chí bạc nhược.
Tần Phú Hữu: Tôi muốn đè bảobối lại hôn, không ngừng hôn, không ngừng hôn, còn phải lừa gạt về nhà để hôn nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...