Không ai nghĩ đến Giang Trúc Tâm sẽ khóc lớn tiếng như vậy.
Ngay cả bản thân Giang Trúc Tâm cũng không nghĩ tới luôn.
Nhưng mà có một câu nói nói: "Hắn không phải muốn khóc, chẳng qua là hắn nhịn không được."
Giang Trúc Tâm không cho rằng mình đối với Tần Phú Hữu thâm tình đến mức như vậy.
Nhưng lúc cậu nghe được tên của Tần Phú Hữu, lo lắng những người này có phải sẽ làm gì với Tần Phú Hữu hay không, thì liền biết được việc người bắt cóc cậu vậy mà lại là ba Tần mẹ Tần.
Ba Tần mẹ Tần không chỉ có không giống Tần Phú Hữu nói như vậy mà yêu thích cậu, còn lấy một số tiền mà cả đời này cậu cũng chưa từng thấy qua muốn bổng đả uyên ương nữa.
Lại cho cậu thêm một cái ý tứ: Cậu rời khỏi Tần Phú Hữu, thì mới có thể lấy tiền đi.
Không rời khỏi thì không chỉ không có tiền, có thể cái mạng này cũng phải để lại đây luôn.
Dưới tình huống bị cha mẹ người yêu chán ghét như vậy, cùng với nhận được tín hiệu nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Trúc Tâm trái tim lạnh lẽo, oa một tiếng liền khóc luôn.
Cuộc sống, đối với cậu quá tàn khốc mà.
Cậu chỉ vừa mới khiến cho cuộc sống đi vào quỹ đạo, làm sao chưa tới 24h đã chệch đường ray rồi cơ chứ?
Cậu không muốn chết, cũng không muốn mối tình đầu sẽ bởi vì việc như vậy mà vô tật chấm dứt.
Chẳng lẽ, thật sự phải để cậu ghi chép lại thời gian yêu đương của mối tình đầu chỉ có một ngày thôi sao?
Lúc này mới có một ngày à, ngay cả học sinh tiểu học yêu sớm thì thời gian giao du cũng đều lâu hơn so với cậu mà oa oa oa oa! (つ Д)
Giang Trúc Tâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi mình là bởi vì nói chuyện yêu đương nên cảm xúc mới có thể không chịu khống chế như vậy.
Tuy rằng ba Tần mẹ Tần ngồi ở trước mặt mình, nhưng bởi vì biết bọn họ không thích cậu, cho nên Giang Trúc Tâm cũng liền lành làm gáo vỡ làm muôi, quyết định khóc một trận cho sảng khoái.
Nhớ tới mấy năm gần đây của cậu, chỉ ở trong tình huống uống nhiều mới có thể khóc hung ác như thế.
Nhưng dưới tình trạng tỉnh táo mà gào khóc như vậy, thì từ sau khi bà nội qua đời cũng chưa từng có qua.
Mẹ Tần tay chân luống cuống nửa ngồi nửa quỳ lên, trong miệng nói "Khăn giấy, khăn giấy" còn nhìn xung quanh nhưng lại không tìm thấy.
Trong lúc nhất thời bà cũng quên mất tìm người khác hỗ trợ, chỉ nghĩ mình có thể tìm được hay không thôi.
Ba Tần cả người thẳng thắn mà ngồi cứng tại chỗ, không phải ông không muốn động, nhưng mà bởi vì quá mức giật mình.
Ông cũng không nghĩ đến Giang Trúc Tâm sẽ có phản ứng này, cho nên mới không có cách nào cử động.
Làm sao, xảy ra chuyện gì, vừa nãy thằng nhóc này còn rất tốt mà.
Ngay cả bị uy hiếp cũng còn khí phách như vậy, làm sao sau khi đưa tiền ra, cậu ngược lại lại khóc hung như vậy chứ.
Phải biết, lần trước đây có thể khiến cho Tần phụ không thể động đậy như vậy, vẫn là chuyện của mười sáu năm trước.
"Đừng khóc, con trai, ta và cha A Quý chỉ là đùa con một chút thôi mà." Mẹ Tần rốt cuộc cũng tìm được khăn giấy, sau đó nhanh chóng lướt qua bàn trà đi tới bên cạnh Giang Trúc Tâm.
Động tác của bà mềm nhẹ mà lau mặt cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm cũng sững sờ nhìn bà, còn nấc một cái nữa.
"A...!A Quý?" Giang Trúc Tâm khóc đến đầu đau cả lên, chỉ một thoáng cũng mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ là bắt được thông tin khiến cậu tương đối lưu ý.
A Quý là ai?
"A Quý chính là Tần Phú Hữu, con của chúng ta đó." Mẹ Tần nhét khăn giấy vào trong tay Giang Trúc Tâm, sau đó nâng tay sờ sờ đầu của cậu, "Xin lỗi nha, con trai, chúng ta chỉ là quá kích động.
A Quý rốt cuộc cũng nói chuyện yêu đương rồi, ta muốn tới thăm con một chút, nhưng lại cảm thấy đơn thuần tới thăm con thì quá đơn điệu, nên mới làm chuyện vẫn luôn muốn làm, không nghĩ tới lại đem con khi dễ khóc."
Cái gì gọi là chuyện vẫn luôn muốn làm? Bắt cóc người khác sao?
"Trước đây xem qua một ít phim truyền hình kinh điển, đều có nội dung mẹ của nhà trai đưa chi phiếu để nữ chính để rời khỏi con trai mình.
Ta cảm thấy như vậy không phải rất khốc sao, liền để cho lão Tần cho con một nguyên một valy tiền mặt, con thích không?" Mẹ Tần dùng thanh âm ôn nhu của nàng nói với Giang Trúc Tâm như vậy.
Giọng điệu này khiến cho Giang Trúc Tâm nghĩ đến, lúc mà Tần Phú Hữu nói một ít đề tài cực kì khiêu chiến tam quan của cậu, thì cũng rất thích dùng loại ngữ điệu dường như này, có thể đây là di truyền đi.
"Khụ khụ." Ba Tần thấy Giang Trúc Tâm sững sờ đến nước mắt đều ngừng lại, thân thể cũng lại lần nữa khôi phục khống chế.
"Thật không tiện, chúng ta đùa hơi quá.
Tiền mặt cũng không phải dùng để cho con rời khỏi con trai chúng ta, chính là tiền lì xì ta cho con, nhìn rất vui mừng đi?"
Vui mừng???
Giang Trúc Tâm sau khi dừng khóc, năng lực suy tính mới hơi hơi có lại.
"Chú dì, hai người...!đang đùa con sao?" Giang Trúc Tâm siết chặt khăn giấy, mắt đỏ ngầu cực kì đáng thương, "Cho nên vừa nãy đều là..."
"Đều là diễn kịch thôi." Ba Tần vung tay lên, "Đừng nói, con khóc lên còn rất dễ nhìn.
"Đúng vậy đó nha." Mẹ Tần gật đầu, vô cùng đồng ý với ba Tần.
Giang Trúc Tâm:???
Ba Tần mẹ Tần cảm thán a, tuy rằng vừa nãy Giang Trúc Tâm khóc rất hung, nhưng mà cậu gào khóc cũng không có loại dáng dấp vô cùng chật vật xấu xí kia.
Ngược lại, trên khuôn mặt tràn ngập anh khí của cậu nhiễm phải một tia điềm đạm đáng yêu, bộ dáng nhỏ kia khiến cho bọn họ tràn ngập hổ thẹn, tràn ngập thương tiếc.
Nhìn xem, bọn họ dọa đến bé con rồi.
Ba Tần mẹ Tần không biết, lúc trước Tần Phú Hữu trước tiên cũng là bị khí tức u buồn lúc uống rượu ở trên quầy bar hấp dẫn đến.
Có một số chuyện, thật giống như đã được định sẵn từ trước rồi vậy.
"Chú dì, Tần Phú Hữu biết hai người đã trở về rồi sao..." Trước đây, Tần Phú Hữu cũng đã nói với Giang Trúc Tâm về việc cha mẹ hắn ở nước ngoài.
Cậu cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ của Tần Phú Hữu vậy mà sẽ dùng loại phương thức này, thật sự là cực kì kinh tâm động phách, đồng thời nhớ mãi khó quên luôn ấy.
"Nó đã biết, nhưng mà chúng ta lại tự chủ trương đem con mang tới đây trước..." Mẹ Tần có chút chột dạ, ngày hôm nay làm ra việc như vậy cũng là kết quả do bà tâm huyết dâng trào mà.
Vì để cho Giang Trúc Tâm nhanh chóng quên mất việc này, bà cực kì nhiệt tình giới thiệu, "Nơi này là căn nhà mà trước đây chúng ta mua ở trung tâm thành phố.
Bốn phòng hai thính(*), con có thể chọn một gian phòng ở lại, cách công ty của con cũng rất gần.
Căn nhà này, xem như là tặng con làm quà gặp mặt đi."
(*) ALice: theo như mình tìm hiểu thì căn nhà mà ba mẹ Tần tặng cho bạn thụ có 2 phòng lớn (sảnh) là phòng khách và phòng bếp, 4 phòng còn lại là phòng ngủ.
Giang Trúc Tâm: Quà gặp mặt là tặng nhà ở trung tâm thành phố luôn hở???
"Không không không, dì làm như vậy không được đâu dì ơi." Giang Trúc Tâm xua tay, lắc đầu muốn cự tuyệt.
"Bốn trăm vạn tiền mặt ta cũng cho con đếm chơi ha, bởi vì tương đối vội vàng cho nên cũng không kịp chuẩn bị cái gì, sau này sẽ cho con thứ càng tốt hơn.
Dì của con cho con nhà thì con cứ nhận là được, đều là người một nhà, đừng khách khí." Ba Tần không cho Giang Trúc Tâm có cơ hội từ chối, liền quyết đoán kết thúc đề tài, "Con muốn về nhà trước đúng không, nhà con ở chỗ nào? Chúng ta đưa con trở về."
Giang Trúc Tâm: Này chỉ mới xem như không có chuẩn bị cái gì á hở???
Giang Trúc Tâm rốt cuộc biết, hôm nay chị May ở trong công ty nói, cậu ôm được đùi vàng lớn là có ý gì.
Chỉ đơn giản là quà gặp mặt không, cũng đều có thể bao luôn vấn đề về sinh hoạt phí cùng với chỗ ở cả đời này của cậu rồi.
Nếu như đây không phải là đùi vàng lớn, thì cái gì mới được gọi là đùi vàng lớn đây hở???
Hơn nữa hiển nhiên, đây vẫn chỉ là trường hợp nhỏ thôi.
Không thấy ba Tần nói, sau này sẽ bổ sung cho cậu thứ càng tốt hơn sao?
Giang Trúc Tâm cảm thấy được nội dung vở kịch này chuyển biến lại quá nhanh, góc độ xoay chuyển cũng quá mức vi diệu, cậu cơ hồ đều phải bị cú cua khét lẹt này khiến cho gãy cả eo.
"Chú dì, con tự mình trở lại là được rồi..."
"Không được, nếu như A Quý biết được chúng ta đã gặp con, mà ngay cả đưa con về cũng không đưa, có thể nó sẽ không vui đâu." Mẹ Tần cực kì lanh lợi đem việc bọn họ bắt cóc Giang Trúc Tâm nói thành gặp mặt, nỗ lực khiến cho Giang Trúc Tâm quên đi chuyện vừa rồi.
"Không cần đâu, nếu như chú dì hai người lo lắng, con đảm bảo sẽ không nói cho hắn việc hôm nay hai người đem con bắt..."
"Đi thôi con dâu, xe đã chuẩn bị xong đang chờ ở dưới lầu rồi." Ba Tần cắt ngang lời của Giang Trúc Tâm, đi đến một bên khác của cậu, cùng mẹ Tần đồng thời kéo tay của Giang Trúc Tâm, "Ha, nhóc con, cánh tay của con cơ bắp không tồi a, lúc thường có rèn luyện sao?"
Giang Trúc Tâm ngốc ra lại rất nhanh mà bị kéo theo câu chuyện, "Dạ, một tuần sẽ có ba ngày con đi tập thể hình...!À không đúng, chú, con, chú cứ gọi con Trúc Tâm là được, con dâu thì..."
Còn chưa có là con dâu đâu mà.
Này nên nói không hổ là cha mẹ của Tần Phú Hữu sao? Ngay cả phương thúc bá đạo, cơ hồ cũng giống nhau như đúc luôn á.
"Được, vậy sau này ta sẽ gọi con là Trúc Tâm.
Nếu như con không ngại, thì trực tiếp gọi là ba mẹ cũng được luôn.
Người một nhà, người một nhà cả mà." Ba Tần vỗ vỗ lưng của Giang Trúc Tâm, nhẹ nhàng khoan khoái cười nói, còn bí mật trừng mắt nhìn với mẹ Tần.
Mẹ Tần ở sau lưng Giang Trúc Tâm giơ ngón tay cái lên: Lão Tần, làm rất tốt.
Con dâu chúng ta đã quên mất chuyện ngu xuẩn mà vừa nãy chúng ta làm rồi.
Ba Tần tiếp được ám hiệu: Còn không phải sao, tôi là giỏi nhất mà lị.
Moah!
Mẹ Tần: Moah!
Sau khi Giang Trúc Tâm bị đưa lên xe, mới phát hiện vừa nãy bắt cóc cậu không phải là mấy xe tải bình thường, mà là một chiếc Lincoln dài.
Thảo nào cậu có cảm giác sau khi mình lên xe, so với lúc ngồi xe bình thường thì rất không giống nhau, xúc cảm ở mông rõ ràng đều cao hơn hẳn một cấp bậc luôn.
Đừng hỏi cậu làm sao mà cảm thụ được, ngồi ghế dựa giá rẻ nhiều rồi, lại được ngồi lên ghế dựa trên xe xa hoa, đương nhiên sẽ cảm nhận được vô cùng rõ ràng cái gì gọi là thoải mái luôn ớ.
Chỉ là vừa nãy bị bịt mắt cảm giác quá mức hoang mang, nên mới không cẩn thận mà nghĩ đến vấn đề này.
Cho nên tình hình hiện tại là, cậu bị mẹ Tần ba Tần đùa giỡn một chút, nhưng hai người bọn họ là thật tâm mà tiếp nhận sự tồn tại của cậu, còn hào phóng như vậy mà thay đổi xưng hô cho cậu nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy nè, cậu chỉ vừa mới cùng Tần Phú Hữu nói chuyện yêu đương có một ngày thôi á.
"Con là đàn ông...!Chú dì hai người không ngại sao?" Tuy rằng, mẹ Tần nói có thể đổi giọng gọi là ba mẹ, thế nhưng Giang Trúc Tâm cảm thấy được cậu bây giờ tạm thời không thể gọi ra được.
Cậu thấy ba Tần mẹ Tần là thật sự không phản đối sự tồn tại của cậu, mà thái độ còn cực kì nhiệt tình nữa, thì liền biết Tần Phú Hữu thật sự không có đang lừa gạt cậu, ba Tần mẹ Tần hình như thật sự cũng rất yêu thích cậu.
Nhưng hôm nay không phải mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sao, tại sao lại như vậy chứ?
Lẽ nào đây chính là 'yêu ai yêu cả đường đi' trong truyền thuyết hở?
"Để ý cái gì chứ? Hiện tại đồng tính đều có thể kết hôn rồi mà, Trúc Tâm con đừng sợ chúng ta không thừa nhận các con ha." Mẹ Tần mang theo ngữ khí hưng phấn mà nói: "A Quý nhà chúng ta đó, từ nhỏ đã đặc biệt soi mói.
Chúng ta đều cho rằng cả đời này, chỉ có thể nhìn nó cô độc đến cuối đời, không nghĩ tới con lại xuất hiện.
Ta và lão Tần đều siêu cấp cảm kích con đó."
"Cô độc đến cuối đời...!vậy vấn đề con cái thì sao?" Giang Trúc Tâm không phải rất tự nhiên mà gãi gãi mặt, đối với việc mẹ Tần nói cảm kích có chút xấu hổ, nhưng cậu vẫn là trực tiếp hỏi đến vấn đề mình tương đối lưu ý.
Dù sao nghe nói không phải hào môn bình thường đều rất coi trọng huyết thống sao? Tuy nói đồng tính có thể kết hôn, nhưng mà giữa đồng tính lại không có cách nào sinh em bé nha.
Nếu như bọn họ muốn Tần Phú Hữu ra ngoài tìm người phụ nữ khác sinh đứa nhỏ, thì cậu không thể tiếp thu được chuyện quá mức như vậy đâu.
"Vấn đề con cháu là việc duyên phận, hoặc là mang thai hộ.
Nhưng các con không thích cũng không cần con cái mà, nếu như thật muốn bồi dưỡng một đứa nhỏ, không phải có thể nhận nuôi sao, vấn đề nhỏ thôi mà." Mẹ Tần cũng mặc kệ đứa nhỏ hay không đứa nhỏ, nếu như bọn họ coi trọng vấn đề này, thì làm sao chỉ có thể sinh một mình Tần Phú Hữu thôi chứ.
Giang Trúc Tâm trố mắt ngoác miệng, cảm thấy được Tần gia so với trong tưởng tượng của mình khác nhau hoàn toàn luôn.
Tuy rằng, vừa mới bắt đầu cậu cũng không phải rất quan tâm tới cái gì là hào môn hay không hào môn, thế nhưng khi cậu thực sự phát hiện cả nhà không hề có khúc mắt mà tiếp nhận mình.
Hơn nữa, ba Tần còn nhiều lần nói bọn họ là 'người một nhà', thì Giang Trúc Tâm xoa xoa ngực cảm thấy toàn thân đều là ấm áp.
Vốn dĩ cậu cho rằng sau khi biết được việc bắt cóc chỉ là hiểu lầm, thì lúc đối mặt với ba Tần với mẹ Tần sẽ rất lúng túng.
Nhưng rất hiển nhiên, ba Tần mẹ Tần so với cậu thì càng sợ hơn khi cậu nhắc lại chuyện vừa rồi.
Bởi vậy, Giang Trúc Tâm ngượng ngùng đồng thời cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng mà lúc ba Tần mẹ Tần đưa Giang Trúc Tâm trở về, đồng thời lúc nhận được lời mời đến nhà của Giang Trúc Tâm, thì thấy Tần Phú Hữu đang dựa vào chỗ huyền quan, khuôn mặt nhu hòa mà nhìn ba người vào cửa, ngữ khí hòa hoãn nói:
"Hai người có thể nói cho con nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào sao?"
Ba Tần và mẹ Tần: Có chút chột dạ, ôm nhau mà run lẩy bẩy trước.
Giang Trúc Tâm: "A Quý, có thể nấu nhiều cơm một chút sao? Chú dì cũng tới dùng cơm nè, mới vừa rồi em tán gẫu cùng hai người, nên quên mất không gọi điện thoại cho anh."
Tần Phú Hữu vốn muốn còn hỏi một lần, việc tại sao cha mẹ hắn không có sự đồng ý của hắn đã đi tìm Giang Trúc Tâm.
Nhưng khi nhìn đến Giang Trúc Tâm bình yên vô sự thì không hề tức giận nữa.
Cậu lại còn tự nhiên như vậy mà mời ba Tần mẹ Tần vào nhà cùng nhau ăn cơm, hắn chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa ấm áp.
.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Vì vậy Tần Phú Hữu liền từ sopha đứng lên, sau khi để cha mẹ ngồi ở trên sopha xong, hắn cũng đi đến nhà bếp từ phía sau Giang Trúc Tâm mà ôm lấy cậu.
"Bảo bối, em gọi anh là A Quý."
"Anh làm cái gì vậy hả?" Giang Trúc Tâm vỗ xuống tay của Tần Phú Hữu, thế nhưng Tần Phú Hữu cũng không sợ đau, mà Giang Trúc Tâm cũng không phải dùng thật nhiều sức.
Chỉ là bây giờ trong nhà không phải chỉ có hai người bọn họ mà thôi, Tần Phú Hữu ở trong nhà dính người như này cũng không thích hợp cho lắm.
"Anh không phải là A Quý sao?"
"Em gọi anh A Quý, còn gọi ba mẹ anh là chú dì? Hửm?" Tần Phú Hữu cằm đặt ở trên bả vai của Giang Trúc Tâm, còn ác thú vị mà thổi một hơi về Giang Trúc Tâm: "Danh tự A Quý này, chỉ có người trong nhà của anh mới có thể gọi."
Xem như là Mạc Đắc Quỳnh hay Cảnh Viên Bảo, thì hai người bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có lúc còn bé mới gọi hoa danh "Phú Quý" của hắn mà thôi.
Giang Trúc Tâm bị Tần Phú Hữu tán tỉnh đến run cả tay, cậu không nhịn được mà giơ tay bóp lấy mặt của Tần Phú Hữu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, "Để cho anh chờ lâu rồi, anh có đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước nha, chú dì cũng còn chưa ăn cơm nữa đó."
Giang Trúc Tâm liền véo Tần Phú Hữu còn đang trong tư thế nghiêng đầu, thế nhưng lại thấy được ba Tần mẹ Tần đang ánh mắt sáng ngời mà chống ở một bên sopha, lộ ra nửa khuôn mặt, lặng lẽ nhìn bọn họ hỗ động.
Ánh mắt này khiến cho Giang Trúc Tâm sợ đến run lên một cái, trong nháy mắt liền véo mặt của Tần Phú Hữu đỏ cả lên.
"Đau quá!" Tần Phú Hữu u oán bưng khuôn mặt bị véo hồng lên, "Bảo bối, em chỉ cần chú ý một mình anh là được rồi."
"Xin lỗi anh nha." Giang Trúc Tâm lấy lại tinh thần mà nhìn kĩ mặt của Tần Phú Hữu, quả thật nhìn thấy có chút hồng.
Cậu lại ngượng ngùng mà sờ sờ hai má của Tần Phú Hữu đã bị véo hồng lên, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ anh vẫn còn ở đây đấy, không nên ồn ào."
Phòng thuê của Giang Trúc Tâm có một phòng một thính, nhà bếp cũng là hình thức mở, nhưng ba vị phú hào ở đây cũng không thèm để ý đây chỉ là một chỗ ở nhỏ.
Dù sao trọng điểm hiện tại là, nhất cử nhất động của Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu, có thể mười phần mười rơi vào trong mắt cha mẹ của Tần Phú Hữu.
Mẹ Tần: Con trai mình thậm chí còn có thời điểm sến súa như vậy hả? Năng lực ve vãn vô sự tự thông à! Thật không hổ là con trai của mình!
Ba Tần: A Quý, con cái đứa không biết xấu hổ này.
Có vợ liền quên cha mẹ.
Ôi giời đất ơi, còn không biết tiến lên hôn một cái à, làm sao mà phải tránh ra, con có phải là con trai ta hay không hả?
Bị Tần Phú Hữu tiếp tục dâydưa, Giang Trúc Tâm đã sống không còn gì luyến tiếc nữa: Chẳng lẽ, ở đây chỉ cómột mình mình đói bụng thôi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...