Tư Mộ cảm giác được ánh mắt chăm chú của người trước mắt, cô hơi xấu hổ ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt người kia, hứng thú tìm hiểu, có chút không được tự nhiên.
Mình có liên quan gì đến con trai ông ta đâu! Chẳng qua suy nghĩ cho "Lăng Vũ" mà cô bất chấp mọi giá cho dù bán mình. Miễn là có thể giảm tổn thất đến thấp nhất, cô có gì mà không thể làm?
Đều là bán mình trao đổi, Ngôn Mặc Bạch đưa ra điều kiện là một tháng, mà Ngôn Diệu Thiên lại nói cô đến nhà bọn họ, sinh con trai cho nhà họ, kỳ hạn là một năm.
Vậy thì, người nào ra điều kiện dễ thực hiện thì đồng ý.
cô quyết định muốn chọn người ra điều kiện trước.
Tuy rằng đối tượng là cùng một người, nhưng là thời gian kết thúc không giống nhau!
Nhưng mà, Tư Mộ không nghĩ tới tên hỗn đản Ngôn Mặc Bạch này, tự nhiên lật lọng. Lần trước đã nói như vậy, hiện tại còn giả ngu quên hết.
Cha nào con nấy, câu này một chút cũng không sai!
Cha con bọn họ giống nhau đều xảo quyệt, khéo tính kế người khác, tâm địa khó lường, không phải cô còn trẻ chưa thể đối phó được.
Tư Mộ tự trách bản thân bất tài, quả thật muốn cho chính mình một cái tát.
Ngôn Diệu Thiên nhìn Tư Mộ, ngoài cười nhưng trong không cười nói “cô Phó, mười phút đã hết. hiện tại nói cho tôi biết quyết định của cô đi!”
Mà giờ khắc này Tư Mộ cảm giác mình giống như là miếng thịt trên thớt chờ người ta xử lý, cô hít hơi thật sâu, nhìn Ngôn Diệu Thiên nói “Chủ tịch Ngôn, ông đưa ra điều kiện có hơi quá đáng không”
Trong vòng một năm sinh con trai? Này, Tư Mộ cảm thấy cô làm không được.
cô không biết vì sao Ngôn Diệu Thiên lại đưa ra điều kiện biến thái như vậy.
Là ông ta muốn có người thờ cúng, hay là con của ông ta không làm được, ông ta nhìn thấy phụ nữ là muốn nhét lên giường con trai mình?
Hoặc là dáng vẻ của Phó Tư Mộ cô giống với Eva, vì vậy liền cho cô một Adam là có thể sáng tạo nhân loại? Hay xem cô là Nữ Oa nương nương. Tùy tiện tạo ra một người, còn có thể lựa chọn hình dáng chỉ số thông minh, nhân phẩm.
Oh – mình thật đặc biệt!
Lão hồ ly này, thực biến thái!
Trừ mang thai mười tháng, cô chỉ có hai tháng để có thai. Nếu không phải cả ngày lẫn đêm làm cái đó thì khó có thể trúng được.
Nhưng cái thai phải là con trai!
Nhưng mà có thể sao?
Cái này so với mua sổ xổ trúng năm trăm vạn thì cơ hội còn nhỏ bé hơn?
Hơn nữa sinh đứa nhỏ cũng không phải một mình cô có thể làm, nghe nói Ngôn Mặc Bạch là con một, Tư Mộ giờ phút này có thể hoài nghi, có phải anh ta bị yếu sinh lý. Nếu Ngôn Mặc Bạch không được, cô cố gắng cũng không có kết quả!
Ngôn Diệu Thiên nhếch mép cười nhẹ, trên mặt viết rõ “Tôi chính là cố tình khi dễ cô xem cô làm thế nào” Nhưng lại nói “Làm thế có gì quá đáng đâu? Chẳng phải tôi cũng đáp ứng giúp “Lăng Vũ” vượt qua cửa ải khó khăn, còn hứa hẹn làm cho nó ngày càng lớn mạnh và phồn vinh, hưng thịnh. cô Phó cảm thấy mục tiêu này dễ dàng hoàn thành sao? Nếu như vậy, “Lăng vữ” ngày hôm nay cũng không đi đến bước này, cô Phó cũng không cần tới tận đây tìm giúp đỡ”
Trong lời nói ủa ông ta đậm ý tứ châm chọc, Tư Mộ không phải ngốc nghe không hiểu.
cô tức giận muốn hộc máu, cắn răng nửa từ cũng không nói được.
Ông ta cười ha hả hai tiếng, ý tứ sâu xa nói “Cho nên chúng ta đều tự mình hiểu rõ, liệu đồng ý không phải rất tốt sao?”
Tư Mộ thật sự tức đến nội thương.
Cái gì gọi là tự mình hiểu rõ?
Ngôn Diệu Thiên là huyền thoại trên thương trường, ông ta cứu “Lăng Vũ” cũng chỉ như một bữa ăn sáng.
Nhưng mà trong vòng một năm Phó Tư Mộ cô phải sinh một đứa con trai, đây là cô tự làm khó mình sao?
Mẹ nó!
Tư Mộ nhịn không được muốn chửi thô tục!
Tư Mộ cực kỳ khổ sở đem cục tức trong cổ họng nuốt xuống, một lúc sau, cô đứng dậy nói với Ngôn Diệu Thiên “Thực xin lỗi! Thứ cho tôi không thể đáp ứng điều kiện hà khắc của chủ tịch Ngôn. Nếu như là thật tâm muốn giao dịch, ít nhất tôi cũng muốn quyền lợi bình đẳng”
nói xong xoay người đi về phía cửa.
Ngôn Diệu Thiên nhìn cô bước đến gần cánh cửa, ở thời khắc cô đưa tay ra chạm vào nắm cửa, giọng nói của ông ta nhanh chóng truyền đến “cô Phó, nếu cô thật muốn cứu “lăng Vũ” như đã nói, cô trừ bỏ đồng ý với điều kiện của tôi cùng hợp tác với tôi thì cô không còn lựa chọn nào khác!”
Lần này con người nham hiểm trên thương trường hạ tối hậu thư với tiểu nha đầu non nớt như cô.
Tư Mộ mới vừa chạm vào nắm cửa nghe lời ông ta nói thì dừng lại.
Đây quả thực là ngang nhiên uy hiếp!
Ngôn Diệu Thiên đã đem ý tứ nói rõ ràng. Nếu Tư Mộ không đáp ứng, ông ta thậm chí có thể đem “Lăng Vũ” hiện tại đang lâm vào phá sản đá một cước trực tiếp hủy bỏ “Lăng Vũ”
Tư Mộ cắn môi lời vừa đến cổ họng thì nuốt xuống.
Đây không phải là tự mình rước lấy nhục, chui đầu vào lưới, còn có thể là cái gì?
Tư Mộ nghĩ đến cha mẹ của mình, nghĩ đến ba mất cả đời gây dựng “Lăng Vũ” cô khổ sở nhắm mắt.
Sau đó chậm rãi xoay người, động tác gật đầu kia giống như nặng ngàn cân….
Cuộc đời chính là như vậy, chín mươi tám phần trăm không như ý, mà bản thân không thể thay đổi thực tế, như vậy chỉ có thể khuất phục mà trong lòng vô cùng khó chịu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...