Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Vậy hay là lấy thân báo đáp đi...

Đây vốn là lời nói nhất thời nhanh mồm nhanh miệng thốt ra, hoàn toàn không có suy nghĩ.

Sau khi nói xong, nửa giây sau đầu óc mới từ từ hoạt động, đợi đến khi Tư Mộ hiểu ra thì thật muốn hung hăng vả vào miệng của mình.

Này thì nhanh mồm nhanh miệng!

Này thì nói lời mà không đầu óc để suy nghĩ!

Đang tự "kiểm điểm" chính mình, Tư Mộ nghe bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp và mát rượi: "Ừ, cái này thì có thể!"

Âm thanh này, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc?

Tư Mộ cũng không nghĩ nhiều, cảm giác đầu mình bị loạn rồi, lại trông gà hóa cuốc. Người nào và việc gì cũng có liên quan với người đàn ông kia.

Cô hơi sửng sốt, sau đó khoa trương cười to nói: "Ha ha, đùa với anh thôi. Thế nào, rất buồn cười có phải không? Thật là đúng với câu... gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tôi mới nói với anh mấy câu thôi, liền bị anh ảnh hưởng rồi, đột nhiên phát hiện chính mình cũng rất có khiếu hài hước ha ha ha..."

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Muốn ăn thức ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Ngôn Mặc Bạch không để đến Tư Mộ ở bên kia giả ngây giả dại cười ha ha, chỉ là nhàn nhạt mở miệng.

Cái gì?

Cái gì mà thức ăn Trung Quốc và cơm Tây?


Tại sao lại nhắc đến ăn cơm?

Người này, suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đi!

Chính mình cố sức nói đùa với anh ta, kết quả là người ta không có để ý tới. Tư Mộ cảm thấy hơi buồn bực, nhưng mà vẫn nghĩ nghĩ một chút, trả lời: "Thức ăn Trung Quốc!"

Ăn cơm, cô trả tiền, vừa vặn trả "món nợ" ân tình này cho anh ta, không cần lo lắng yêu cầu vô lý lấy thân báo đáp kia.

Địa điểm là nhà hàng Autumn, thức ăn Trung quốc ở đây rất nổi tiếng, nghe nói mùi vị không tệ.

Đợi lát nữa mang theo mẹ con Vưu Ưu đi cùng, không cần lo lắng một mình đi gặp anh ta sẽ xảy ra chuyện.

"Vậy thì nhà hàng Autumn đi, muốn ăn gì cứ nói ra, tôi sẽ gọi điện thoại đặt chỗ" Tư Mộ lễ phép nói.

Dù sao cũng là vì cảm ơn nên mới mời anh ta đi ăn, đương nhiên phải quan tâm khẩu vị của anh ta. Đây cũng là một loại lễ độ.

Thế nhưng Ngôn Mặc Bạch lại nói : "Tôi đã đặt chỗ xong rồi!"

Tư Mộ kinh ngạc trợn mắt há miệng, cái gì cũng không nói ra được.

Cô có thể nói cái gì đây?

Dựa vào điều gì, tốc độ của anh ta lại nhanh như vậy, mới nói một câu đã đặt chỗ xong?


Cũng không hỏi cô muốn ăn gì, có thể ăn cay được hay không?

Thật là bá đạo lại độc tài mà!

Tư Mộ ngây thơ âm thầm quyết định: Đợi lát nữa gặp anh ta, nhất định phải thừa dịp anh ta không chú ý liếc mắt khinh bỉ anh ta ba lần!

Hừ!

Nhưng mà đối với ân nhân cứu mạng, Tư Mộ ngoài mặt vẫn biểu hiện rất đúng mực, cho dù trong lòng rất không thoải mái, thế nhưng trên mặt vẫn tươi cười ôn hòa " Vậy chúng tôi đến Autumn chờ anh!"

"Lầu ba, phòng Mẫu Đơn,." Ngôn Mặc Bạch nói tên phòng "Tôi đợi cô ở đấy!"

Con mắt Ngôn Mặc Bạch hẹp dài như có như không nhìn về phía phòng số 1817 ở bên cạnh, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp.

Điện thoại của anh có gắn hệ thống định vị đặc biệt, bất cứ điện thoại nào gọi đến cũng đều hiển thị chính xác địa điểm gọi đến, mà địa điểm của bản thân thì lại được bảo mật kĩ.

Vừa nhìn cuộc gọi đến, anh biết người kia đang ở phòng 1817.

Ngôn Mặc Bạch vừa mới cúp điện thoại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi!" Ngôn Mặc Bạch thu lại vẻ mặt nhàn nhạt ý cười lúc nãy, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.


Cửa mở ra, người bước vào là Tiểu Trang.

"Đại ca, cơm đã được chuẩn bị, khi nào có thể dọn ra?". Ngôn Mặc Bạch nói một tiếng, toàn bộ phòng bếp đều tập trung làm việc, vì phục vụ Thái Tử cho nên cơm được chuẩn bị với tốc độ tương đối nhanh, gần như không cần chờ đợi.

Khi đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch Tiểu Trang luôn bày ra vẻ mặt cười hi hi ha ha, không phải đại ca không uy nghiệm, mà là bình thường bọn họ đã tập thành thói quen, đại ca cũng không thích bộ dáng cúi đầu cúi người, dáng vẻ như con chó con vẫy đuôi mừng chủ. Mặc dù là thủ hạ, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại đối xử với họ như anh.

Chỉ cần không làm việc qua loa, hết sức cẩn thận, tỉ mỉ, Ngôn Mặc Bạch cũng không quá quan tâm xem bọn họ đang làm trò khỉ gì.

Chẳng qua là anh ta luôn luôn thích nghiêm mặt, lãnh khốc, lạnh lùng, người bình thường không dám ở trước mặt anh ta mà quá mức tùy ý.

Tiểu Trang đi theo Ngôn Mặc Bạch đã nhiều năm, lại là trợ thủ đắc lực của Ngôn Mặc Bạch, quan hệ hai người cũng rất tốt. Mà tính tình Tiểu Trang lại thoải mái, chưa bao giờ khách sáo với Ngôn Mặc Bạch.

Lúc này, Tiểu Trang cười như không cười đi về phía Ngôn Mặc Bạch, gương mặt hiếu kỳ "Đại ca mời người nào ăn cơm vậy?"

Mấy chục món ăn, đều chỉ thị riêng đầu bếp chính tự mình nấu, một bàn đồ ăn làm ra, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Mà Ngôn thiếu, thứ không thiếu nhất chính là tiền, mặc khác, Autumn chính là sản nghiệp nhà anh ta, ăn bao nhiêu đều không cần lo lắng.

Nhiều đồ ăn như vậy, một cái bàn căn bản là bày không đủ, đai ca muốn mời những người đó ăn cơm tại sao anh lại không biết gì cả?

Ngôn Mặc Bạch cũng không thèm liếc nhìn gương mặt tò mò của Tiểu Trang, lành lạnh nói" "Chuyện tối ngày hôm qua, viết một bài báo cáo nhanh cho tôi. Tổng kết lại cảm giác của cậu."

Tiểu Trang giật mình, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Chuyện tối ngày hôm qua... anh ta còn không biết xấu hổ mà nhắc đến!

Tìm hai cô gái tới trêu chọc anh toàn thân máu nóng sôi trào, anh ta lại cố ý ngồi nghiêm chỉnh quan sát, bảo anh làm sao chịu được a?


Đại ca, anh không cần biến thái như vậy chứ!

Nếu thật muốn tổng kết, Tiểu Trang chỉ có năm chữ: Hai tầng lửa và băng!

Bị hai cô gái mê hoặc trên người tràn đầy lửa nóng, ánh mắt của đại ca ở bên kia lại như hàn băng lạnh thấu xương.

Tình hình như vậy, anh thề, anh không muốn trải qua lần thứ hai!

Tiểu Trang vô cùng u oán nhìn qua đại ca nhà mình, khóe miệng giật giật, thật muốn ôm đùi anh ta kêu lớn một tiếng cha ruột.

Cha ruột, không nên chỉnh người như thế!

Trong phòng 1817 bên cạnh, Tư Mộ mang theo khuôn mặt đau khổ từ trong toilet bước ra, nhìn hai mẹ con Vưu Ưu ngồi xếp bằng trên giường, một lớn một nhỏ hướng mắt vào laptop.

Khuôn mặt đang bí xị của Tư Mộ trong nháy mắt đã trở lại bình thường, tò mò hỏi: "Hai mẹ con đang xem gì thế? Là trai đẹp sao?"

Vốn chỉ là tùy ý trêu chọc, không nghĩ tới đáp lại là vẻ mặt háo hức của Vưu Ngư.

"Dạ, dì, con với mẹ đang xem trai đẹp. Ông nội này rất đẹp trai!" giọng nói của Vưu Ngư rất mềm mại, tuy rằng nội dung lời nói rất trắng trợn, người khác nghe lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Hừ! bạn nhỏ Vưu Ngư, yêu cầu của con không phải quá dễ dãi rồi sao? Cái gì tuổi trẻ lớn lên chỉ cần dáng dấp đẹp trai ai đến con cũng không cự tuyệt. Cũng gọi là ông nội rồi còn đẹp trai gì nữa? Các bộ phận trên trên mặt đều đã có nếp nhăn rồi, dáng người vừa mập cơ bắp cũng không còn săn chắc, có cái gì đẹp mà nhìn?" Tư Mộ trêu chọc xong,liền thúc giục: "Mau tắt máy, chúng ta xuống lầu ăn cơm! Mang hai người đi ăn cơm ở nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A"

Vưu Ưu quăng cho Tư Mộ một cái liếc mắt: " Cậu biết cái gì gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao? Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cậu, liền biết rằng ngay cả chủ tịch của YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiện dáng dấp ra sao còn không biết, còn muốn đi tìm người ông ấy giúp đỡ?

Ách, hình như cô thật sự không biết chủ tịch của YT Quốc tế dáng dấp ra sao.

"Được rồi được rồi, ăn cơm xong về rồi từ từ nghiên cứu. Có thực mới vực được đạo đúng không?" Tư Mộ ôm Vưu Ngư rồi mang giày cho bé, chuẩn bị xuống lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận