Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Editor: Helen Thuong

Không trách lúc ăn cơm tối, con dâu chỉ ăn có chút ít, thì ra đang đợi ăn cơm cùng Ngôn Mặc Bạch!

Má Ngô để lại cho hai người nhiều món ăn, Tư Mộ vừa ăn vừa giới thiệu các món ăn do má Ngô nghiên cứu ra, mùi vị rất ngon.

Ngôn Mặc Bạch đang ăn cơm chỉ cười nhẹ, nghê cô nói nhiều lền ăn nhiều hơn một chút.

Nếu là do cô làm hoặc nói qua, cho dù là món gì, anh cũng cảm thấy mùi vị vô cùng tuyệt vời, còn người khác làm, anh cảm thấy ai cũng giống nhau.

Tư Mộ uống chén canh, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Chuyện Thanh Thần bên kia giải quyết dứt điểm luôn rồi à anh?”

Lúc nghe Diêu Dao nói chuyện ngày hôm qua, chuyện như vậy vẫn quanh quẩn trong lòng cô. Cô thầm nghĩ nếu Ngôn Mặc Bạch không muốn nói cho cô, giấu cô, cô sẽ coi như không biết đi.

Nhưng trải qua một ngày, một đêm, trong lòng Tư Mộ chuyện này không thể để xuống được. Hơn nữa Thanh Thần là chị em tốt của cô, Alan hại cô mất trí nhớ, bất kỳ lý do như thế nào cô cũng không thể coi như không quan tâm được.

Ngôn Mặc Bạch nghe vậy, giương mắt nhìn cô một cái, mặt không tỏ vẻ gắp thức ăn, từ từ nhai rồi nuốt xuống, chậm rãi nói: “Coi như đã giải quyết xong đi!”

Hô…..

Trong lòng Tư Mộ từ từ để xuống.

Một phần vì lời nói của anh, một phần vì thái độ và nét mặt của anh.

Fuck!

Trong lòng Tư Mộ không nhịn được văng tục.

Mình vừa hỏi xong, anh lại giương mắt nhìn mình, mặt không lộ vẻ gì liếc mắt nhìn mình, sau đó im lặng không lên tiếng gắp thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm, còn tưởng mình không cẩn thận chọc giận anh! Kết quả người này sau khi nuốt thức ăn xuống, nhưng chỉ nhàn nhạt trả lời vấn đề của cô.

Khóe miệng Tư Mộ giật giật, nén mặt thay đổi hạ xuống, quay lại với câu trả lời của anh, liền suy tính, lại hỏi: “Coi như giải quyết đi có nghĩa là sao?”

Quả nhiên khi nghe được câu hỏi của cô trên mặt Ngôn Mặc Bạch lạnh đi ba phần, tiếp tục ăn vài miếng, mới nói: “Alan còn chưa giải quyết được.”

Trong lúc chờ câu trả lời của anh, Tư Mộ thật sự sợ hết hồn hết vía. Nhưng khi nghe câu trả lời của anh, quả thật cô là sợ hết hồn hết vía.

Cô trợ hai mắt kinh ngạc hỏi: “Alan chưa giải quyết được, có nghĩa là sao

Ngày đó Alna dẫn theo rất nhiều người chặn Thanh Thần, lúc ấy gia tộc Tư Khắc Tư phái người giữa đường chuẩn bị chặn Thanh Thần, những người đó cũng bị Alan dẫn người đi giải quyết hết.


Hành động lần này của Alan rõ ràng là chống đối lại trưởng bối của gia tộc, phá hư hành động của họ. Thật ra thì lần này Ngôn Mặc Bạch giải quyết thuận lợi đám người do gia tộc Tư Khắc Tư phái đến có một phần công thuộc về Alan, nếu như hắn không giải quyết xong đám người đó mà liên thủ giữa đường chặn xe Thanh Thần và Tiểu Trang, có khả năng Thanh Thần đã bị hắn bắt đi.

Bởi vì kế hoạch kia chỉ là tạm thời, những người bảo vệ Thanh Thần đi đến chỗ hẹn không phải nhiều, nếu như đối thủ người quá nhiều, những người đó căn bản không có biện pháp ứng phó, cứu viện cũng không thể lập tức chạy tới, cho nên may mắn đám người này có Alan xử lý hộ rồi.

Alan tại sao làm như vậy, Ngôn Mặc Bạch đoán không ra.

Năm đó hắn ôm mục đích như vậy, làm ra chuyện như vậy với Thanh Thần, giờ này khẳng định cũng vì lợi ích bản thân, rất khó tin tưởng đó bởi vì yêu.

Ngôn Mặc Bạch nói đôi ba câu với Tư Mộ, nhưng về ngày đó giết bao nhiêu người, Ngôn Mặc Bạch không đụng đến, mà Tư Mộ cũng không hỏi.

Ngược lại Ngôn Mặc Bạch nhớ tới một chuyện, liền cười nói với Tư Mộ: “Thanh Thần và Tiểu Trang có hy vọng.”

Tư Mộ giật mình nhìn Ngôn Mặc Bạch, tay gắp thức ăn lập tức rút lại, hỏi: “Hai người bọn họ thế nào?

“Vốn là ngày đó, ông cụ An an bài cho Thanh Thần và nhị công tử xem mắt, sau Tiểu Trang đưa Thanh Thần đến, Thanh Thần liền lôi kéo Tiểu Trang giới thiệu cho ông cụ An, nói Tiểu Trang là bạn trai của cô ấy.” Ngôn Mặc Bạch cố ý không nói tên tuổi Quân Đình, mà nói con trai thứ hai của thị trưởng, chính là không muốn cùng vợ mình nói chuyện về người con trai mơ ước đến cô.

Con trai thứ hai nhà thị trưởng, Tư Mộ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra. Chỉ là cô cũng không có suy nghĩ rối rắm về vấn đề này, trong lòng và trong mắt cô đều là chuyện của Thanh Thần và Tiểu Trang.

Vì vậy cười lên ha hả, trước cô còn nghĩ làm thế nào để Thanh thần và Tiểu Trang có quan hệ tình cảm! Chỉ là Thanh Thần cố chấp quật cường, trải qua chuyện với Alan, chắc chắn sẽ không dễ dàng nói chuyện yêu đương.

“Thế phản ứng của nhị công tử nhà thị trưởng thế nào? Có phải mặt cũng trở nên xanh như tàu lá?” Tư Mộ tưởng tượng ra các trường hợp, khẳng định chơi rất vui.

“Anh không có ở đó, chỉ nghe Tiểu Cửu nói thị trưởng cùng vợ tái mặt, giận đến hất cả tay.” Ngôn Mặc bạch cũng sẽ không nói cho cô biết Quân Đình lúc đó cũng có một chút mất mát và khổ sở.

“Thị trưởng và vợ cũng đều ở đó sao? Ha ha, cái này không phải là đắc tội với cả nhà thị trưởng sao? Thanh Thần thật là gan lớn nha!” Tư Mộ nghĩ đến, cha mẹ tức khí thành như vậy, vậy thì nhị công tử kia xem mắt chỉ sợ mặt cũng tức tối lắm sao?

Thanh Thần nhất định là không thích ông cụ An sắp xếp mai mối cho cô, cho nên mới lôi kéo Tiểu Trang giới thiệu như vậy, chỉ là, không biết Thanh Thần nghĩ như thế nào, cô ấy đối với Tiểu Trang có hay không ý nghĩ như vậy đây?

Tư mộ nghĩ tới đó, chờ một lát nữa sẽ gọi điện hỏi Thanh Thần một chút mới được, hoặc là ngày nào đó gọi mấy chị em ra ngoài chơi, thuận tiện kêu Tiểu trang cùng đi, xem biểu hiện của hai người khi gặp mặt là có thể đoán ra bảy đến tám phần rồi.

“Gia đình họ An cũng không phải là người sợ phiền phức mà.” Ngôn Mặc Bạch thoáng qua một nụ cười xem thường, nhìn Tư Mộ cười vui vẻ như vậy, tâm tình anh cũng tốt hẳn lên.

“Hả? Chồng à, anh nói xem có phải Tiểu Trang có tình cảm với Thanh Thần không?” Sau khi cười xong Tư Mộ lại lôi kéo Ngôn Mặc Bạch tiếp tục bát quái.

Ngôn Mặc Bạch chỉ quan tâm đối với tình cảm của mình, người khác có yêu hay không, anh không quan tâm. Mới vừa nói chuyện này cho cô nghe, nhưng chỉ muốn cho cô quên đi cảm xúc khẩn trương lo sợ để cho cô vui vẻ trở lại.

Hỏi anh nhiều hơn nữa, anh cũng không biết.

“Có thể là có?” Ngôn Mặc Bạch tiếp tục ăn cơm, trả lời lập lờ.


Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, lấy chén múc thêm canh cho anh, cũng không hỏi nữa.

Buổi tối lúc hai người tắm xong đi ngủ, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ nói: “Mấy ngày nay anh sẽ làm thêm giờ về tương đối muộn, anh sẽ tự ăn bên ngoài.”

“Hả? Làm sao lại bận rộn như vậy?” Bảo bảo ngủ say một bên, Tư Mộ nhẹ nhàng lật người, tựa vào trong lòng anh hỏi.

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn một cái lên trán người trong ngực, ừ một tiếng khẽ nói: “Xử ý xong mấy việc lớn trong tay, mấy ngày nữa là có thể dẫn em đi Las Vegas chơi.”

Cả nhà đại ca Lâu và Vưu Ưu đang ở bên kia, còn có Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm, thật lâu rồi mấy anh em chưa gặp mặt, khó có cơ hội để tụ họp.

Anh muốn nắm chặt thời gian nhanh chạy đến, đại ca bên kia xử lý xong việc sẽ đi, đến lúc đó không biết lúc nào mới có cơ hội gặp nhau đây.

Tư Mộ đưa tay sờ sờ mặt của Ngôn Mặc Bạch, ngón cái ở dưới cằm anh vuốt ve, mấy cái đầu râu ria mới nhú ra làm cho tay cô ngứa một chút.

Nghĩ đến tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch hình như mãi sáng sớm mới ngủ, chỉ ngủ trong chốc lát phải đi làm, hơn nữa buổi tối phải làm thêm, Tư Mộ đau lòng ngửa mặt nhìn anh, ở trên cằm anh hôn một cái, hỏi: “Chồng à, buổi sáng hôm nay anh ngủ có một lát, lúc làm viêc có ngủ gà ngủ gật không?”

Nhớ thời đang đi học, buổi tối thức đêm xem Mâng, ban ngày khi đi học, cô thường ngủ gà ngủ gật, làm thế nào cũng không mở mí mắt ra được.

Ngôn Mặc Bạch có phải cũng như vậy không?

Ngôn Mặc Bạch cười ra tiếng, tay đặt trên eo cô vòng ra chỗ cao nhất trên mông bóp một cái, nói: “Có phải em xem thường chồng em? Hay tối nay chiến đấu hết đêm?”

Tư Mộ ở trong ngực anh cọ sát, nũng nịu: “Chết cũng không đứng đắn!”

“Anh nghiêm túc hỏi em nha. Trước kia anh đi học, buổi tối ngủ không được ngon giấc, ban ngày đi học liền liều mạng ngủ gà ngủ gật, còn thầy giáo vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài, anh cứ vậy àm ngủ.” Năm đó thành tích tốt nha, cho nên thỉnh thoảng bỏ giờ nằm ngủ, thầy giáo cũng sẽ không nói gì, bởi vì có chơi như thế nào, thành tích vẫn luôn đứng đầu.

“Buổi tối sao anh lại ngủ không ngon giấc? Em đã làm cái gì vậy?” Ngôn Mặc Bạch nắm lỗ mũi Tư Mộ hỏi. NGười như cô khẳng định là học sinh tốt đi, sao đi học vẫn ngủ gà ngủ gật?

“Xem sách ngoại khóa nha!” Tư Mộ trả lời đó là chuyện đương nhiên.

Cô bé hơn 10 tuổi, ai chẳng thích xem tiểu thuyết manga chứ? Dù là bây giờ, Tư Mộ vẫn thích xem.

Tư Mộ vừa nói xong, trên mông lại bị Ngôn Mặc Bạch bóp một cái, anh cắn một cái lên gương mặt cô, khí nóng cùng hô hấp của cô hòa vào nhau, anh nói: “Thì ra từ nhỏ đã bắt đầu xem đồ rồi.”

“Loại đồ này là cái gì? Đó là truyện mâng nghiêm chỉnh, có được hay không?” Anh vừa nói lời này, Tư Mộ liền nhớ đến lần trước, anh muốn cô sử dụng những thứ đã học được, làm cho anh xem. Cô vội vàng giải thích, năm đó nhỏ như vậy, làm sao có thể nhìn loại sách manga này?


Trước ngực Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng chấn động, anh nhẹ nhàng cười lên: “Vậy bây giờ nhìn thế nào? Giờ là sách báo à?”

“Phi phi phi!” Tư Mộ vội vàng lấy tay che miệng anh, không cho anh nói tiếp, thật mất thể diện mà.

Tay cô nhỏ bé và mềm mại che ngoài miệng anh, Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm một vòng trong lòng tay cô, cảm giác ấm áp trơn trượt làm Tư mộ cả kinh vội buông ra.

“Này!” Tư Mộ nhìn cả phòng mờ mờ, có chút xấu hổ trừng anh. Tròng mắt anh đen nhánh trong đêm tỏa sáng lấp lánh.

Ngôn Mặc Bạch liền cười: “Ban ngày lúc anh buồn ngủ, liền nhớ em. Nhớ em xụi lơ trong lòng anh, giọng rên rỉ ở dưới người anh, ánh mắt kiều mị xem anh….. Như vậy anh liền có tinh lực làm việc.”

Mặt Tư Mộ nóng lên, không nhịn được cắn anh một cái, nói: “Cái người sắc lang này!”

Thật ra trong lòng thì thấy ngọt ngào biết bao!

“Vợ à, em là thức ăn của anh, sinh lý cũng như trong lòng! Ha haaaa….” Ngôn Mặc abchj bắt được tay Tư Mộ, để trên khóe miệng hôn một cái, cười vang lên.

Tư Mộ liền lấy tay anh mới hôn che miệng anh lại, khẽ trách móc: “Anh cười lớn tiếng như vậy để làm gì? Đừng làm cho bảo bảo tỉnh lại nấy giờ!”

Nhất thời sắc mặt Ngôn Mặc Bạch khó chịu, ngăn tay của cô, hừ lạnh một tiếng, nói: “Em luôn đặt con ở vị trí đầu.”

Tư Mộ sửng sốt một chút, biết máu ghen của Ngôn Mặc Bạch lại tái phát, xác định bảo bảo ngủ sau lưng không bị tiếng cười của Ngôn Mặc Bạch đánh thức dậy, liền chủ động cọ vào người anh một chút, ngửa đầu hôn lên miệng anh, dán lên anh, giọng nỉ non: “Chồng à, anh sai rồi, anh mới đứng thứ nhất trong lòng em. Trước có anh, mới có bảo bảo.”

Ngôn Mặc Bạch há miệng ngậm đôi môi mềm amij của cô, hung hăng mút, tâm tình đột nhiên tốt lên.

Tư Mộ bị anh hôn không thở nổi, đưa tay chống đở trước ngực anh, đẩy anh ra: “Tối nay phải ngoan ngoãn ngủ….”

Nếu giống như lời anh nói chiến đấu suốt đêm, Tư Mộ chắc không cần sống nữa, ước chừng toàn thân cũng bị anh giày vò. Hơn nữa mấy hôm nay Ngôn Mặc Bạch nói anh làm thêm giờ về muộn, nếu giấc ngủ không đầy đủ, thế thì chịu đựng được mấy ngày?

Ngôn Mặc Bạch ôm cô thật chặt vào trong ngực, hôn và sờ đủ mới rốt cục thỏa mãn ngủ. Thầm nghĩ, chờ qua mấy ngày này, lúc đến Las Vegas, có thể chơi thoải mái rồi!

Ngày thứ hai, sau khi Ngôn Mặc Bạch đi làm, Tư mộ gọi điện thoại hẹn Thanh Thần, Sở Kỳ và Diêu Dao đi chơi, hay đến Thu Ý. Thứ nhất là do chưa giải quyết hoàn toàn Alan, ở Thu Ý có Tiểu Cửu, Tiểu Trang ở đó, sẽ an toàn hơn một chút, thứ hai chính là có Tiểu Trang ở đó nên cô nhất định phải đến đó. Tư Mộ muốn xác định xem có phải Tiểu Trang và Thanh Thần thật sự có cảm giác với nhau hay không.

Bảo bảo được Tư Mộ để ở nhà, có ông cụ, má Ngô và quản gia Vương, ba người vây quanh bảo bảo cũng quen rồi, mỗi ngày đều chơi đùa với bảo bảo, nếu bảo bảo không có nhà một ngày, bọn họ đều cảm thấy mất vui. Tư Mộ cũng theo ước muốn của họ, để bé ở nhà cho mọi người.

Ngôn Mặc Bạch không cho Tư Mộ lái xe vì vậy Sở Kỳ liền đến cửa đón cô.

Hai người đến Thu Ý, Thanh Thần và Diêu Dao cũng vừa mới đến.

Tư Mộ nghe Ngôn Mặc Bạch nói Thanh Thần chủ động lôi kéo Tiểu Trang giới thiệu là bạn trai cô, hôm nay Tư Mộ lúc gặp Thanh Thần, ngoài miệng luôn treo nụ cười như không cười nhìn Thanh Thần, gương mặt tỏa ra bí hiểm. Làm cho Thanh Thần sớm nổi cả da gà, cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng cũng đến phòng bao ngồi xuống, bên trong có bốn người bọn họ, Thanh Thần rốt cuộc không chịu được vỗ bàn hỏi Tư Mộ: “Mộ Mộ, không phải tôi mượn tiền cậu không trả chứ?

Ánh mắt Tư Mộ nhìn chằm chằm cô ấy, không phải giống như là cái kiểu thiếu nợ không trả sao?

“Hừ hừ!” Tư Mộ liếc nhìn Thanh thần, cười lạnh nói: “So với thiếu tiền không trả còn nghiêm trọng hơn nhiều!”


Nét mặt của cô làm ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, thành công khiến Thanh Thần nổi đầy da gà.

Thanh Thần xoa xoa cánh tay run run, hỏi: “Tôi đắc tội với cậu khi nào vậy?”

Diêu Dao và Sở Kỳ cũng hết sức tò mò lại gần, nháy mắt lộ ra gương mặt bát quái.

“Chống đối bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng! Thành thực khai báo, cậu và Tiểu Trang có phải hay không có tư tình với nhau?” Lúc bốn người ngồi cùng trên ghế salon, Tư Mộ nhìn chằm chằm Thanh Thần nghiêm túc hỏi.

Sở Kỳ và Diêu Dao sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, ba người nhất trí đoàn kết nhìn chằm chằm Thanh Thần, cùng nhau ép hỏi cô.

Diêu Dao ngồi bên trái Thanh Thần, nắm mặt Thanh Thần hỏi: “Nói, các cậu đã cấu kết trong bóng tối với nhau lúc nào?”

Phốc…..

Tư Mộ không nhịn được cười, Trên mặt Thanh Thần nhỏ vài giọt mồ hôi.

Sở Kỳ ngồi bên phải Thanh Thần, cũng đưa tay bóp gương mặt Thanh Thần, hỏi: “Nói mau, cậu và Tiểu Trang mờ ám yêu thương như thế nào?

Phốc…..

Rốt cuộc Tư Mộ không nhịn được cười lớn, nhìn hai người dùng thành ngữ loạn lên, thật muốn hỏi hai người hồi tiểu học học ngư văn có phải không được thầy dạy hay là đơn giản hai người bọn họ muốn làm thầy giáo tức chết.

Trên mặt Thanh Thần trong nháy mắt chảy rất nhiều mồ hôi, nhìn Tư Mộ ngồi trước mặt cô, hắc hắc cười gượng.

Tư mộ nghiêng người qua, đưa tay gãi eo Thanh Thần “Thành thật khai báo!”

Thanh Thần sợ nhất là nhột, tay Tư Mộ còn chưa đến gần hông cô thì Thanh Thần đã kêu lên: “Cứu mạng nha!”

Thành thật khai báo chúng ta sẽ tha cho cậu!”

Dieeu Dao và Sở Kỳ hai người đều trói chặt tay Thanh Thần lại, cho nên cô không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho tay Tư Mộ đụng vào eo cô.

Thanh Thần suýt nữa thì khóc lên, luôn miệng nói: “Tớ nói tớ nói….”

Mấy người này luôn biết điểm yếu của cô nên mỗi lần ép cung đều dùng chiêu này.

Thanh Thần ngồi thẳng người, đầu tiên là sửa sang lại một chút quần áo và tóc do lúc nãy giãy giụa làm loạn lên.

Tóc vốn buộc chặt, mới vừa rồi bị làm loạn giống như cái ổ gà, quần áo càng đáng thương hơn, nút áo trước ngực bị Sở Kỳ không cẩn thận kéo kéo nút áo nơi ngực, kéo đi kéo lại và đứt rồi.

Thanh Thần sửa lại quần áo, nhìn thấy một mảng lớn trước ngực lộ ra, ríu rít tố cáo ba người: “Các cậu bạo lực tốt, thật là tàn nhẫn a a a! Các cậu xem quần áo của tôi đây…. Lần này phải làm thế nào đây?”

Bên này vừa dứt lời, chỉ nghe thấy cửa bị mở ra, bộ mặt lạnh băng của Tiểu Trang lọt vào, đúng lúc Thanh Thần đang chỉnh trang phục của mình, một mảng ngực lớn hiện ra trong mắt anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui