Hôm đó, tinh thần của Thanh Thần rất kém, mà cô vẫn luôn nghĩ muốn an ủi Thanh Thần, nhưng
Ngôn Mặc Bạch lại không cho cô đi, nói con luôn cần cô bên cạnh. Thật ra thì cô biết, Ngôn Mặc Bạch là lo lắng Alan lại đi tìm Thanh Thần, thuận tiện bắt luôn cả cô.
Cô gọi điện cho Thanh Thần, mỗi lần Thanh
Thần đều cùng cô nói chuyện phiếm, cười đùa giống như không xảy ra bất
cứ chuyện gì. Nhưng Tư Mộ vẫn không yên lòng, vẫn luôn muốn cùng với bạn tốt nói chuyện, thậm chí nếu nó không chữa dược những tổn thương trong
trái tim cô ấy, nhưng có thể cùng yên lặng với cô ấy, hoặc cho cô ấy
mượn bờ vai để dựa vào.
Cô có cái gì phải sợ!
Tư Mộ nói
như vậy, dĩ nhiên Diêu Dao rất vui mừng. Tiểu Cửubảo vệ Thanh Thần,
nếu cô ấy có thể ra chơi, vậy có thể đi cùng Tiểu Cửu rồi.
Chị em và đàn ông cùng ở chung!dinendian.lơqid]on
Đây không phải là cá nước gặp nhau sao?
Diêu Dao gật đầu cười híp mắt nói được, hơn nữa nói mình sẽ gọi điện cho Thanh Thần.
Chút suy nghĩ nhỏ của cô ấy, Tư Mộ làm sao không biết? Nếu như Tư Mộ gọi
điện, Thanh Thần có lẽ sẽ lo lắng an toàn của cô, có thể không đồng ý đi chơi. Nếu là Diêu Dao gọi điện cho Thanh Thần thì khác.
Mấy ngày nay Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu thay phiên bảo vệ cô, làm hại Tiểu Cửu
không có thời gian ở bên Diêu Dao, chỉ riêng việc này đã khiến cho Thanh Thần thấy áy náy rồi, cho nen Diêu Dao gọi điện đến, Thanh Thần sẽ
không do dự liền đồng ý. Làm như vậy mới có thể để Tiểu Cửu và Diêu Dao
thấy mặt nhau.
“Có hai chúng ta thôi sao?” Thanh Thần liếc mắt nhìn Tiểu Cửu đang ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Diêu Dao.dinendian.lơqid]on
“Không phải nha, còn có Mộ Mộ và Sở Kỳ nữa.” Diêu Dao vui vẻ trả lời.
Thanh Thần dừng một chút, sau đó hỏi: “Ngôn Mặc Bạch có biết không?”
Tiểu Cửu nghe thấy tên đại ca, đảo mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt hình như muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Thần vội vàng khoát tay về phía Tiểu Cửu ý bảo không có chuyện gì, sau
đó lại nghe giọng ngập ngùng của Diêu Dao:”Không biết đã biết chưa….”
“Tí nữa, chúng ta qua đón Mộ Mộ đi!” Thanh Thần nói xong cũng cúp điện thoại
Ngôn Mặc Bạch rất quan tâm đến Tư Mộ, suy nghĩ vì an toàn của cô, nhất định
sẽ không để cô ấy một mình ra cửa, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn ở nhà.
Nếu như họ hẹn Tư Mộ đi ra ngoài chơi, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không
biết phải nói như thế nào đối với sự tin tưởng của Ngôn Mặc Bạch.
“Chúng ta qua đón Tư mộ, sau đó đi Thu Ý.” Thanh Thầnthay quần áo, nói với Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu sững sờ, lập tức nghĩ đến cú điện thoại kia là của Diêu Dao, môi
mấp máy, sắc mặt khó hiểu. Nhưng mà bọn anh là do đại ca bảo tới, nên
phải nghe cô ấy chỉ huy.
“Tôi gọi điện thoại trước.” Tiểu Cửu nói xong, liền lấy điện thoại gọi cho Ngôn Mặc Bạch.
Dù là nghe cô chỉ huy, nhưng anh chỉ trung thành duy nhất với Ngôn Mặc
Bạch. Nếu không thể ngăn bọn họ ra ngoài tụ tập, ít nhất cũng phải cho
đại ca biết chuyện.
Ngôn Mặc Bạch vừa kết thúc một hội nghị quan
trọng, nhận được điện thoại của Tiểu Cửu, nghe hắn xin phép, Ngôn Mặc
Bạch có chút đau đầu, khẽ thở dài, nói: “Ừ, biết! Cậu qua đón cô ấy đi!”
Cũng biết cô không chịu ngồi yên ở nhà mà!
Ngôn Mặc Bạch nghĩ, ngày mai phải mang cô theo bên mình, tránh cho cô ở nhà buồn chán.
Sau khi xử lý xong tài liệu quan trong trên tay, Ngôn Mặc Bạch không thể ngồi yên, cầm chìa khóa xe lên đi về phía các cô.
Tiểu Cửu cùng Diêu Dao, Cố Khuynh cùng Sở Kỳ, Thanh Thần ít nhất cũng có
Tiểu Trang phòng ngừa bên cạnh, chỉ có mình cô ở đó một mình, cảm thấy
tịch mịch nha! Cho nên Ngôn Mặc Bạch xong chuyện quan trọng cần xử lý
ngay lập tức chạy tới.
Mặt khác, ngày hôm qua lúc Tiểu Trang cũng báo cáo với anh tình huống bên Thanh Thần, có nói hình như Alan đưa rất nhiều người tớ đây, mỗi ngày càng nhiều, làm công việc của bọn họ ngày
càng khó khăn.
Nếu Alan thật sự phái nhiều người đến đây, mục đích là muốn đưa Thanh Thần đi như lời nói, vậy lần này các cô tụ họp
là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Ngôn Mặc Bạch nghỉ đến cô dâu của mình gặp nguy hiểm, vì vậy cũng liền chạy theo tới.
Địa điểm tụ họp là ở Thu Ý, là địa bàn của anh, cho nên Ngôn Mặc Bạch cũng không phải lo lắng nhiều.
Thật ra Tư Mộ có ý định lái xe của mình đến, nhưng cô vừa thay quần áo xong, chuẩn bị lấy chìa khóa xe thì Thanh Thần gọi điện thoại nói tới đón cô.
Tư Mộ suy nghỉ một chút cũng thấy như vậy là tốt nhất. Bởi vìxảy ra
chuyện lúc trước, Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn không cho Tư Mộ tiếp tục lái
xe, nếu Thanh Thần có thể tới đón cô….Như vậy không có gì là tốt hơn.
“Cậu không mang bảo bảo đi cùng sao?” Lúc Thanh Thần đến cửa nhà họ Ngôn,
gọi điện thoại bảo Tư Mộ ra ngoài. Nhìn chỉ có mỗi mình cô ấy nên hỏi.
“Ông cụ đưa đi cùng rồi! Hơn nữa bảo bảo cũng mệt, đoán chừng một lúc nữa
liền muốn ngủ, dẫn bé đi cùng chỉ có thể ngồi ôm.” Tư Mộ vừa mở cửa bên
lên xe, vừa nói.
Thật ra thì cho dù bảo bảo không mệt, ông cụ
cũng không muốn để cho cô mang bảo bảo đi ra ngoài, ông cụ một giây
không nhìn thấy bảo bảo, trong lòng liền mất hứng.
Thanh Thần
cũng không có hỏi nhiều, dù sao lần này tụ họp cũng không phải là chuyện đơn giản, đưa bảo bảo đi cùng ngược lại khong an toàn.
Thời điểm xe đén Thu ý, vốn Diêu Dao chờ ở cửa lớn phòng bao. Cô biết Tiểu Cửu đã tới, liền ngồi không yên, muốn chạy xuống phía dưới hy vọng sớm nhìn
thấy anh một chút. Huống chi trên phòng còn có Cố Khuynh cùng Sở Kỳ, cô ở lại đó, làm ảnh hưởng đến không khí đó nha.
Lúc Diêu Dao nhìn
thấy Tiểu Cửu lái xe đến, liền vui mừng giống như cánh bướm lao tới,
Tiểu Cửu mới vừa xuống xe, liền bị cô nhào cả người vào trong lòng.
Tư Mộ cùng Thanh Thần che miệng cười.
Tiểu Cửu cùng Diêu Dao ở chung một chỗ, mỗi lần đều có bộ dáng bị ép buộc,
hình như Diêu Dao là nữ cường. Thật ra thì Tiểu Cửu mới là phúc hắc, mỗi lần đều dụ dỗ Diêu Dao chủ động nhào đến, người chân chính thoải mái là cậu ta, lúc đó còn làm ra bộ dáng bị cô áp bức.
Diêu dao ôm
ngang hông của Tiểu Cửu, ngửa đầu ở trên cổ anh gặm mấy cái, xoay người
nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tư Mộ và Thanh Thần, cô một chút ngượng
ngùng cũng không có, nhìn hai người họ nhíu mày.
“Như thế nào? Có thấy ghen tị không?” Diêu Dao dính vào trong ngực Tiểu Cửu, cười khanh
khách, nói: “Thật ra thì cũng không cần hâm mộ. Tớ nhiều ngày như vậy,
hôm nay mới được gặp anh ấy. Mộ Mộ là thích nhất, đêm nào cũng có thể ôm chồng của mình ngủ.”
Diêu Dao vô tâm vô tư nói, trên mặt Thanh
Thần cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng, thật ra Tư Mộ đang ở bên cạnh cô, nắm tay của cô ấy cũng cảm nhận thấy tay cô ấy thật lạnh lẽo, nhìn sang gò
má cũng rõ ràng nhìn thấy khóe miệng của cô ấy cười có chút cứng ngắc,
sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên tái nhợt, càng làm cho người ta đau lòng.
Diêu Dao đang ôm ngang hông bị Tiểu Cưu nắm mạnh một cái, mới chú ý tới sắc
mặt của Thanh Thần không thích hợp cho lắm. Nghỉ đến mình không chú ý
đến lời nói, hận không thể tát cho mình vài cái.
“Thanh Thần….”Diêu Dao cắn nhẹ môi kêu lên.
Thanh Thần cố gắng làm cho nụ cười của mình tự nhiên một chút, cô lôi kéo tay Tư Mộ về phía Diêu Dao cười cười, nói: “Sở Kỳ đã đến rồi sao?”
“Ừ, cô ấy đã sớm đến.”
“Vậy chúng ta mau lên đi! Tránh cho cô ấy đợi lâu.” Thanh Thần lôi kéo Tư Mộ dẫn đầu đi về phía trước.
Diêu Dao lè lưỡi một cái, lôi kéo Tiểu Cửu theo ở phía sau, nhỏ giọng trách
Tiểu Cửu: “Vừa rồi, sao anh không nhắc nhở em? Còn để em nói sai lời….”
Làm cho chị em tốt của cô đau lòn, khổ sở, thật là đáng chết mà!
Tiểu Cửu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Em không có đầu óc sao? Nói chuyện không dùng đại não!”
“Anh!” Diêu Dao bị anh nói phát nghẹn, giơ tay đưa về phía anh.
Tiểu Cửu dùng lực khống chế tay của cô, ôm cô lại bên người, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng làm rộn! Có người theo dõi chúng ta!”
Hai cô gái trước mặt nếu có nửa điểm sơ xuất, đại ca không trách, nhưng anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Diêu Dao vừa nghe đến có người theo dõi, lập tức ngoan ngoãn, thậm chí có
chút sợ hãi rúc vào người Tiểu Cửu, giọng nói có chút run hỏi: “Những
người đó là của Alan phải không?”
Trước đó Diêu dao đã biết đến
bản lĩnh của những người đó, lần trước còn có Cố Khuynh cùng Tiểu Cửu
mang theo mấy anh em nữa mới đánh lại được. Mà hôm nay chỉ có mình Tiểu
Cửu cùng Tiểu Trang ở chỗ này, ngộ nhỡ họ xông đến, vậy phải làm sao
đây?
“Ừ.” Tiểu Cửu ôm chặt cô, mắt nhìn thẳng đi theo Tư Mộ vào Thu Ý, chỉ là vẫn chú ý xung quanh, xem ai có động tĩnh.
Cách quán rượu không xa, có mấy chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Alan ngồi một trong những chiếc xe đó. Lúc tầm mắt của hắnnhìn về phía Thu Ý, vừa
lúc thấy Một bóng dáng quen thuộc đang kéo Tư Mộ đi tới, ánh mắt âm u
thoáng qua một chút ánh sáng.
Mà bên trong phòng 1818 của Thu Ý, Lệ Hỏa cùng Ngôn Mặc Bạch đang ngồi trước màn hình vi tính nhìn cửa quán rượu qua video.
Ngôn Mặc Bạch đã sớm tới trước một bước, đoán chắc chắn Alan sẽ xuất hện,
Ngôn Mặc Bạch không dám lơ là, gọi điện thoại bảo Tiểu Trang và Tiểu Cửu trên đường chú ý an toàn, đồng thời để tránh Alan có thể ra tay tại cửa ra vào, nên bố trí an bài mấy người núp ở cửa Thu Ý.
Khi trong clip xuất hiện mấy chiếc xe hơi màu đen thì sắc mặt Ngôn Mặc Bạch có chút trở nên nặng nề.
Xem ra Alan sẽ không dễ dàng bỏ qua, mười sát thủ quốc tế, tất cả đều mời tới.
Lần trước Dany cũng có nói qua, bởi vì có nguyên nhân, những người đó không có xuất hiện. Lần này làm sao đây? Không thể không chiến đấu.
Vốn đang chủ động xuất kích đánh nhanh thắng nhanh, không nghĩ tới đối phương cũng có sự chuẩn bị!
Hết
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
156.2
Hôm đó, tinh thần của Thanh Thần rất kém, mà cô vẫn luôn nghĩ muốn an ủi
Thanh Thần, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại không cho cô đi, nói con luôn cần cô bên cạnh. Thật ra thì cô biết, Ngôn Mặc Bạch là lo lắng Alan lại đi tìm Thanh Thần, thuận tiện bắt luôn cả cô.
Cô gọi điện cho Thanh
Thần, mỗi lần Thanh Thần đều cùng cô nói chuyện phiếm, cười đùa giống
như không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng Tư Mộ vẫn không yên lòng, vẫn
luôn muốn cùng với bạn tốt nói chuyện, thậm chí nếu nó không chữa dược
những tổn thương trong trái tim cô ấy, nhưng có thể cùng yên lặng với cô ấy, hoặc cho cô ấy mượn bờ vai để dựa vào.
Cô có cái gì phải sợ!
Tư Mộ nói như vậy, dĩ nhiên Diêu Dao rất vui mừng. Tiểu Cửubảo vệ Thanh
Thần, nếu cô ấy có thể ra chơi, vậy có thể đi cùng Tiểu Cửu rồi.
Chị em và đàn ông cùng ở chung!dinendian.lơqid]on
Đây không phải là cá nước gặp nhau sao?
Diêu Dao gật đầu cười híp mắt nói được, hơn nữa nói mình sẽ gọi điện cho Thanh Thần.
Chút suy nghĩ nhỏ của cô ấy, Tư Mộ làm sao không biết? Nếu như Tư Mộ gọi
điện, Thanh Thần có lẽ sẽ lo lắng an toàn của cô, có thể không đồng ý đi chơi. Nếu là Diêu Dao gọi điện cho Thanh Thần thì khác.
Mấy ngày nay Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu thay phiên bảo vệ cô, làm hại Tiểu Cửu
không có thời gian ở bên Diêu Dao, chỉ riêng việc này đã khiến cho Thanh Thần thấy áy náy rồi, cho nen Diêu Dao gọi điện đến, Thanh Thần sẽ
không do dự liền đồng ý. Làm như vậy mới có thể để Tiểu Cửu và Diêu Dao
thấy mặt nhau.
“Có hai chúng ta thôi sao?” Thanh Thần liếc mắt nhìn Tiểu Cửu đang ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Diêu Dao.dinendian.lơqid]on
“Không phải nha, còn có Mộ Mộ và Sở Kỳ nữa.” Diêu Dao vui vẻ trả lời.
Thanh Thần dừng một chút, sau đó hỏi: “Ngôn Mặc Bạch có biết không?”
Tiểu Cửu nghe thấy tên đại ca, đảo mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt hình như muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Thần vội vàng khoát tay về phía Tiểu Cửu ý bảo không có chuyện gì, sau
đó lại nghe giọng ngập ngùng của Diêu Dao:”Không biết đã biết chưa….”
“Tí nữa, chúng ta qua đón Mộ Mộ đi!” Thanh Thần nói xong cũng cúp điện thoại
Ngôn Mặc Bạch rất quan tâm đến Tư Mộ, suy nghĩ vì an toàn của cô, nhất định
sẽ không để cô ấy một mình ra cửa, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn ở nhà.
Nếu như họ hẹn Tư Mộ đi ra ngoài chơi, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không
biết phải nói như thế nào đối với sự tin tưởng của Ngôn Mặc Bạch.
“Chúng ta qua đón Tư mộ, sau đó đi Thu Ý.” Thanh Thầnthay quần áo, nói với Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu sững sờ, lập tuwcsnghix đến cú điện thoại kia là của Diêu Dao, môi
mấp máy, sắc mặt khó hiểu. Nhưng mà bọn anh là do đại ca sai bảo ttowis, nên phải nghe cô ấy chỉ huy.
“Tôi gọi điện thoại trước.” Tiểu Cửu nói xong, liền lấy điện thoại gọi cho Ngôn Mặc Bạch.
Dù là nghe cô chỉ huy, nhưng anh chỉ trung thành duy nhất với Ngôn Mặc
Bạch. Nếu không thể ngăn bọn họ ra ngoài tụ tập, ít nhất cũng phải cho
đại ca biết chuyện.
Ngôn Mặc Bạch vừa kết thúc một hội nghị quan
trọng, nhận được điện thoại của Tiểu Cửu, nghe hắn xin phép, Ngôn Mặc
Bạch có chút đau đầu, khẽ thở dài, nói: “Ừ, biết! Cậu qua đón cô ấy đi!”
Cũng biết cô không chịu ngồi yên ở nhà mà!
Ngôn Mặc Bạch nghĩ, ngày mai phải mang cô theo bên mình, tránh cho cô ở nhà buồn chán.
Sau khi xử lý xong tài liệu quan trong trên tay, Ngôn Mặc Bạch không thể ngồi yên, cầm chìa khóa xe lên đi về phía các cô.
Tiểu Cửu cùng Diêu Dao, Cố Khuynh cùng Sở Kỳ, Thanh Thần ít nhất cũng có
Tiểu Trang phòng ngừa bên cạnh, chỉ có mình cô ở đó một mình, cảm thấy
tịch mịch nha! Cho nên Ngôn Mặc Bạch xong chuyện quan trọng cần xử lý
ngay lập tức chạy tới.
Mặt khác, ngày hôm qua lúc Tiểu Trang cũng báo cáo với anh tình huống bên Thanh Thần, có nói hình như Alan đưa rất nhiều người tớ đây, mỗi ngày càng nhiều, làm công việc của bọn họ ngày
càng khó khăn.
Nếu Alan thật sự phái nhiều người đến đây, mục đích là muốn đưa Thanh Thần đi như lời nói, vậy lần này các cô tụ họp
là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Ngôn Mặc Bạch nghỉ đến cô dâu của mình gặp nguy hiểm, vì vậy cũng liền chạy theo tới.
Địa điểm tụ họp là ở Thu Ý, là địa bàn của anh, cho nên Ngôn Mặc Bạch cũng không phải lo lắng nhiều.
Thật ra Tư Mộ có ý định lái xe của mình đến, nhưng cô vừa thay quần áo xong, chuẩn bị lấy chìa khóa xe thì Thanh Thần gọi điện thoại nói tới đón cô.
Tư Mộ suy nghỉ một chút cũng thấy như vậy là tốt nhất. Bởi vìxảy ra
chuyện lúc trước, Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn không cho Tư Mộ tiếp tục lái
xe, nếu Thanh Thần có thể tới đón cô….Như vậy không có gì là tốt hơn.
“Cậu không mang bảo bảo đi cùng sao?” Lúc Thanh Thần đến cửa nhà họ Ngôn,
gọi điện thoại bảo Tư Mộ ra ngoài. Nhìn chỉ có mỗi mình cô ấy nên hỏi.
“Ông cụ đưa đi cùng rồi! Hơn nữa bảo bảo cũng mệt, đoán chừng một lúc nữa
liền muốn ngủ, dẫn bé đi cùng chỉ có thể ngồi ôm.” Tư Mộ vừa mở cửa bên
lên xe, vừa nói.
Thật ra thì cho dù bảo bảo không mệt, ông cụ
cũng không muốn để cho cô mang bảo bảo đi ra ngoài, ông cụ một giây
không nhìn thấy bảo bảo, trong lòng liền mất hứng.
Thanh Thần
cũng không có hỏi nhiều, dù sao lần này tụ họp cũng không phải là chuyện đơn giản, đưa bảo bảo đi cùng ngược lại khong an toàn.
Thời điểm xe đén Thu ý, vốn Diêu Dao chờ ở cửa lớn phòng bao. Cô biết Tiểu Cửu đã tới, liền ngồi không yên, muốn chạy xuống phía dưới hy vọng sớm nhìn
thấy anh một chút. Huống chi trên phòng còn có Cố Khuynh cùng Sở Kỳ, cô ở lại đó, làm ảnh hưởng đến không khí đó nha.
Lúc Diêu Dao nhìn
thấy Tiểu Cửu lái xe đến, liền vui mừng giống như cánh bướm lao tới,
Tiểu Cửu mới vừa xuống xe, liền bị cô nhào cả người vào trong lòng.
Tư Mộ cùng Thanh Thần che miệng cười.
Tiểu Cửu cùng Diêu Dao ở chung một chỗ, mỗi lần đều có bộ dáng bị ép buộc,
hình như Diêu Dao là nữ cường. Thật ra thì Tiểu Cửu mới là phúc hắc, mỗi lần đều dụ dỗ Diêu Dao chủ động nhào đến, người chân chính thoải mái là cậu ta, lúc đó còn làm ra bộ dáng bị cô áp bức.
Diêu dao ôm
ngang hông của Tiểu Cửu, ngửa đầu ở trên cổ anh gặm mấy cái, xoay người
nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tư Mộ và Thanh Thần, cô một chút ngượng
ngùng cũng không có, nhìn hai người họ nhíu mày.
“Như thế nào? Có thấy ghen tị không?” Diêu Dao dính vào trong ngực Tiểu Cửu, cười khanh
khách, nói: “Thật ra thì cũng không cần hâm mộ. Tớ nhiều ngày như vậy,
hôm nay mới được gặp anh ấy. Mộ Mộ là thích nhất, đêm nào cũng có thể ôm chồng của mình ngủ.”
Diêu Dao vô tâm vô tư nói, trên mặt Thanh
Thần cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng, thật ra Tư Mộ đang ở bên cạnh cô, nắm tay của cô ấy cũng cảm nhận thấy tay cô ấy thật lạnh lẽo, nhìn sang gò
má cũng rõ ràng nhìn thấy khóe miệng của cô ấy cười có chút cứng ngắc,
sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên tái nhợt, càng làm cho người ta đau lòng.
Diêu Dao đang ôm ngang hông bị Tiểu Cưu nắm mạnh một cái, mới chú ý tới sắc
mặt của Thanh Thần không thích hợp cho lắm. Nghỉ đến mình không chú ý
đến lời nói, hận không thể tát cho mình vài cái.
“Thanh Thần….”Diêu Dao cắn nhẹ môi kêu lên.
Thanh Thần cố gắng làm cho nụ cười của mình tự nhiên một chút, cô lôi kéo tay Tư Mộ về phía Diêu Dao cười cười, nói: “Sở Kỳ đã đến rồi sao?”
“Ừ, cô ấy đã sớm đến.”
“Vậy chúng ta mau lên đi! Tránh cho cô ấy đợi lâu.” Thanh Thần lôi kéo Tư Mộ dẫn đầu đi về phía trước.
Diêu Dao lè lưỡi một cái, lôi kéo Tiểu Cửu theo ở phía sau, nhỏ giọng trách
Tiểu Cửu: “Vừa rồi, sao anh không nhắc nhở em? Còn để em nói sai lời….”
Làm cho chị em tốt của cô đau lòn, khổ sở, thật là đáng chết mà!
Tiểu Cửu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Em không có đầu óc sao? Nói chuyện không dùng đại não!”
“Anh!” Diêu Dao bị anh nói phát ngẹn, giơ tay đưa về phía anh.
Tiểu Cửu dùng lực khống chế tay của cô, ôm cô lại bên người, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng làm rộn! Có người theo dõi chúng ta!”
Hai cô gái trước mặt nếu có nửa điểm sơ xuất, đại ca không trách, nhưng anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Diêu Dao vừa nghe đến có người theo dõi, lập tức ngoan ngoãn, thậm chí có
chút sợ hãi rúc vào người Tiểu Cửu, giọng nói có chút run hỏi: “Những
người đó là của Alan phải không?”
Trước đó Diêu dao đã biết đến
bản lĩnh của những người đó, lần trước còn có Cố Khuynh cùng Tiểu Cửu
mang theo mấy anh em nữa mới đánh lại được. Mà hôm nay chỉ có mình Tiểu
Cửu cùng Tiểu Trang ở chỗ này, ngộ nhỡ họ xông đến, vậy phải làm sao
đây?
“Ừ.” Tiểu Cửu ôm chặt cô, mắt nhìn thẳng đi theo Tư Mộ vào Thu Ý, chỉ là vẫn chú ý xung quanh, xem ai có động tĩnh.
Cách quán rượu không xa, có mấy chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Alan ngồi một trong những chiếc xe đó. Lúc tầm mắt của hắnnhìn về phía Thu Ý, vừa
lúc thấy Một bóng dáng quen thuộc đang kéo Tư Mộ đi tới, ánh mắt âm u
thoáng qua một chút ánh sáng.
Màbên trong phòng 1818 của Thu Ý, Lệ Hỏa cùng Ngôn Mặc Bạch đang ngồi trước màn hình vi tính nhìn cửa quán rượu qua video.
Ngôn Mặc Bạch đã sớm tới trước một bước, đoán chắc chắn Alan sẽ xuất hện,
Ngôn Mặc Bạch không dám lơ là, gọi điện thoại bảo Tiểu Trang và Tiểu Cửu trên đường chú ý an toàn, đồng thời để tránh Alan có thể ra tay tại cửa ra vào, nên bố trí an bài mấy người núp ở cửa Thu Ý.
Khi trong clip xuất hiện mấy chiếc xe hơi màu đen thì sắc mặt Ngôn Mặc Bạch có chút trở nên nặng nề.
Xem ra Alan sẽ không dễ dàng bỏ qua, mười sát thủ quốc tế, tất cả đều mời tới.
Lần trước Dany cũng có nói qua, bởi vì có nguyên nhân, những người đó không có xuất hiện. Lần này làm sao đây? Không thể không chiến đấu.
Vốn đnag chủ động xuất kích đánh nhanh thắng nhanh, không nghĩ tới đối phương cũng có sự chuẩn bị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...