Tư Mộ không cần đoán cũng biết suy nghĩ của Ngôn Mặc Bạch, nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Bảo Bảo khi khóc, Tư Mộ liền không muốn cho anh càn quấy. Lúc này đối mặt với sự trêu chọc của anh, Tư Mộ chỉ coi như không nghe thấy, trước sự dụ dỗ của anh cố gắng bình tĩnh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch vàTư Mộ ở cùng nhau đã hai năm, đối với cơ thể của cô còn quen thuộc hơn so với cô, anh biết làm thế nào dễ dàng đánh bại phòng thủ của cô, để cho cô chịu thua.
Vì vậy cuối cùng, Tư Mộ chịu thua trước sự trêu chọc không ngừng của Ngôn Mặc Bạch, Bảo Bảo ăn xong lăn ra ngủ thiếp đi, Tư Mộ một lần nữa bị Ngôn Mặc Bạch ăn sạch sành sanh.
Hôm nay Tư Mộ đưa con đi cắt chỉ, bởi vì có chút chuyện nên Ngôn Diệu Thiên không đi cùng. Nhưng chờ mãi đến khi trời tối, vẫn chưa thấy cháu nội về nhà, ông vô cùng lo lắng, liền gọi điện thoại cho Tư Mộ, hỏi xem bọn họ đang ở chỗ nào.
Vào lúc chuông điện thoại của Tư Mộ reo lên, cô đang bị Ngôn Mặc Bạch điên cuồng chiếm giữ, cô cố gắng cắn chặt môi không dám lên tiếng, bởi vì Bảo Bảo đang ngủ.
Tiếng chuông điện thoại của Tư Mộ có cài đặt riêng cho từng người, cho nên khi Ngôn Diệu Thiên gọi đến, cô vừa nghe tiếng chuông, cũng biết là từ điện thoại nhà gọi đến.
Hai mẹ con cô ra khỏi nhà từ sáng tới giờ còn chưa trở về, cũng không gọi điện thoại về, chắc ông cụ nhớ cháu nội, thấy họ chưa về, nên gọi điện hỏi đi!
Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch một cái, giọng đứt quảng, hơi thở gấp gáp nói: “Trong nhà, gọi điện thoại tới….”
Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch đã sớm nhuộm đỏ điên cuồng hóa thành thú muốn cô, giọng nói rít lên: “Đừng quan tâm đến!”
Tư Mộ lật người một cái, muốn rời khỏi người anh.
Làm sao có thể không quan tâm được? Bảo Bảo được ông cụ yêu thương nhất, hôm nay cô cùng Bảo Bảo ra ngoài lâu như vậy, cũng không có gọi điện về nhà nói một tiếng, nếu đến giờ không nhận được điện thoại, ông cụ nhất định cho rằng hai mẹ con xảy ra chuyện gì, đoán chừng ông rất lo lắng, có thể báo cảnh sát.
Ngôn Mặc Bạch hết cách với cô, không cho cô xuống, lộn một vòng ấn cô vào tường, còn anh hung hăng đi vào từ phía sau thêm mấy chục cái, đến khi tất cả đều cho hết vào người cô, mới thả cô ra.
Lúc này Tư Mộ cũng không kịp nghĩ đến thân thể mềm nhũn, vô lực, lảo đảo chạy đến phòng khách tìm điện thoại.
Cô vừa đến nơi, thì điện thoại đã tắt.
Tư Mộ nhìn vào, có năm cuộc gọi nhỡ, chắc ông cụ lúc này đã sắp phát điên.
Lúc này Tư Mộ vô cùng lo lắng, có thể ông cụ đã gọi điện thoại báo cảnh sát, sợ hãi nhanh chóng gọi lại.
Điện thoại nhà báo bận, trong lòng Tư Mộ kinh ngạc, nghĩ tới số điện thoại Má Ngô, nhanh chóng gọi tới.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Tư Mộ còn nghe thấy giọng nói vui mừng của Má Ngô bên kia, nói: “Ông chủ, thiếu phu nhân gọi điện thoại về…”
Lòng bàn tay Tư Mộ đầy mồ hôi, siết chặt điện thoại.
Bênđầu điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói của Ngôn Diệu Thiên, có chút lo lắng, lại có chút tức giận: “Mộ Mộ? Con đưa Bảo Bảo đi nơi nào vậy? Đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết gọi điện thoại,D bây giờ trời cũng tối rồi, sao còn chưa về nhà?”
Khi giọng nói khác thường bên kia kết thúc tay Tư Mộ vô thức run rẩy một chút, giọng nói yếu ớt: “Con cùng Bảo Bảo đang ở Thu Ý đợi Ngôn Mặc Bạch xuống…..sẽ về ngay bây giờ.”
Ngôn Diệu Thiên hừ một tiếng, Tư Mộ không dám thở mạnh, chỉ nghe một tiếng “Pằng”, điện thoại liền bị tắt.
Tư Mộ nhìn chằm chằm điện thoại trên tay, khẽ sửng sốt, cả người liền được Ngôn Mặc Bạch ôm lấy từ phía sau.
Tư Mộ ngơ ngác quay lại hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Chồng à, bố hình như rất tức giận…. Phải làm thế nào bây giờ?”
Ngôn Mặc Bạch hôn một cái lên mặt cô, nhún vai nói: “Không sao!”
Tư Mộ đẩy anh ra, giọng nói khá lớn: “Thì trách anh! Nhất định phải giày vò đến bây giờ, ban đầu về sớm đi thì đã không có chuyện rồi sao?”
Ngôn Mặc Bạch tùy ý nhíu mày, nói: “Được rồi, chúng ta tắm xong về ngay.”
Mới không cần về nhà làm gì, ở chỗ này thật tốt nha? Nghĩ giày vò thế nào cũng được, ngoài trên giường ở phòng ngủ, còn có thể ở phòng khách, ở ghế salon, thậm chí còn có thể ôm cô điên cuồng khắp phòng đều đươc.
Tư Mộ tức giận nhìn anh một cái, quay người vào phòng tắm, đương nhiên Ngôn Mặc Bạch đi phía sau cô, bị Tư Mộ đóng cửa chặn ngoài cửa.
Nhưng cô chưa kịp đi mở nước, chỉ nghe thấy giọng nói sâu kín truyền vào: “Em cho anh đi vào giúp em tắm, anh liền kêu người giúp em mua quần áo….”
Lúc này Tư Mộ mới nhớ tới quần áo của cô toàn bộ đều ở nhà, mà bộ quần áo hôm nay đã bị Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng xé….
Đúng là khóc không ra nước mắt!
Tư Mộ cắn răng, nhìn về phía ngoài cửa kêu: “Ngôn Mặc Bạch, là anh xé nát quần áo của em, anh phải giúp!”
“Đó cũng là do em ép anh anh xé đấy chứ!” Ngôn Mặc Bạch vô lại nói một câu, sau đó gõ cửa thúc giục cô nhanh mở cửa.
So về độ vô sỉ, hoàn toàn thua xa Ngôn Mặc Bạch!
Cho nên, cuối cùng Tư Mộ vẫn phải ngoan ngoãn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...