Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi ngày lúc nhàm chán Tư Mộ sẽ cầm điên thoại chơi, thường sẽ vô tình mở tin nhắn kia ra xem, hình như đã xem qua rất nhiều lần, mỗi lần đều có cảm giác buồn lòng.
Càng xem càng hiếu kỳ, người phụ nữ mà Ngôn Mặc Bạch ôm là ai, nhìn như thế nào?
Nhưng Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ, không nhớ rõ, hơn nữa nếu như anh nhớ thì anh cũng sẽ không nói với cô.
Tư Mộ nghĩ tới Dư Hinh, tấm hình này là do cô ta gửi, khẳng định là cô ta biết cô gái trong hình là ai.
Nhưng mà ngày đó Ngôn Mặc Bạch nói muốn giết cô ta. Ngôn Mặc Bạch nói là làm, nếu như anh đã ra lệnh thì khẳng định thuộc hạ của anh sẽ làm theo.
Tư Mộ cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, kiểm tra số ngày đó nhắn tin, sau đó gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nhân viên thông báo tắt máy.
Tắt máy?
Thật sự đã bị Ngôn Mặc Bạch bí mật tiêu diệt sao?
Ngày đó trong bệnh viện thấy cô ta đi cùng Diệp Nham, hơn nữa cô ta đã sinh con, nếu như cô ta chết vậy đứa bé kia phải làm sao? Hoặc là Diệp Nham phải làm sao? Anh ta có bị Ngôn Mặc Bạch tiêu diệt không?
Đầu óc Tư Mộ hỗn loạn, thật ra thì cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Nham, nhưng suy nghĩ lại vẫn không nên, nếu như Ngôn Mặc Bạch đã tỏ thái độ minh bạch như vậy thì cô cần gì phải lôi chuyện cũ ra chứ? Hơn nữa đã có chồng còn liên lạc với người yêu cũ, hỏi vợ anh ta chết chưa như vậy cũng quá thất đức! Nếu như bị Ngôn Mặc Bạch biết khẳng định sẽ nổi đóa.
Bây giờ mỗi ngày Ngôn Mặc Bạch đều ở công ty bận xử lý công việc, Ngôn Diệu Thiên đã tiến vào thời kỳ trị liệu quan trọng, Cố Khuynh đã đưa ông lên biệt thự trên núi ở. Nơi đó hoàn cảnh tốt, không khí trong lành, yên tĩnh lại an toàn, sẽ không bị quấy rầy, là nơi chữa bệnh tốt nhất.
Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch thỉnh thoảng sẽ lái xe đưa con lên thăm ông, Cố Khuynh cũng không quá khắt khe, đề phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cũng xem như để cho ông thấy người thân một lần cuối. Hơn nữa ông Ngôn cũng thích đứa cháu này, một ngày không thấy sẽ nhớ, buổi tối thường gọi video nói chuyện.
Bảo bối bây giờ vẫn chưa biết nói chuyện, y y a a nhưng mỗi ngày Ngôn Diệu Thiên không biết mệt nhìn thằng bé ê a trong video, hoặc là khóc rống, ông đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Cũng có lúc ông Phó nói Tư Mộ đưa thằng bé về nhà, hai ông bà lớn tuổi nhàn rỗi không có gì làm, nghĩ muốn chơi cùng cháu.
Như vậy Tư Mộ không cần mỗi ngày chăm con, những ngày sau này rất dễ dàng, cũng có chút không vui.
Hôm nay Tư Mộ lại đưa con về nhà, ông Phó muốn nhìn cháu ngoại, Tư Mộ liền đưa thằng bé qua. Sau khi cô ăn cơm xong liền nói chuyện phiếm với mấy chị em tốt.
Diêu Dao: Bạn thân ái, mình mới mở cửa hàng đồ dùng tình dục, nếu hứng thú thì tới xem một chút!
Tư Mộ: Không phải bạn của cậu cũng mở một cửa hàng sao? Bạn cũng mở à?
Sở Kỳ: Có sản phẩm nào mới thì nói đi!
Vưu Ưu: Cho mình mấy bộ khẩu vị nặng một chút! Gần đây không ăn thịt, tâm tình không vui lắm.......
Sở Kỳ: Cho chị một bộ đồ y tá thuần khiết!
Tư Mộ tối sầm mặt, Diêu Dao vừa mới đưa tin này ra, các chị em tốt kia liền nhảy vào chiến đấu mà cô chỉ hời hợt hỏi cho qua. Cho nên lập tức bị phản bác kinh hoàng.
Diêu Dao: Mộ Mộ, cậu cũng không nể mặt chị em, cư nhiên không ủng hộ. Cậu nên kích thích một chút nếu không Mặc Bạch nhà cậu sẽ ra ngoài ăn vụng!
Sở Kỳ: Mộ Mộ, có phải sau khi con Ngôn Mặc Bạch liền chán ghét cơ thể cậu không? Tên đàn ông này thật khốn nạn, chờ đó, lần sau nếu mình gặp anh ta nhất định sẽ đập cho đến khi cậu hả giận mới thôi!
Vưu Ưu: Mộ Mộ, có phải Ngôn Mặc Bạch trốn cậu ra ngoài ăn vụng không? Nếu đúng là thật thì mình sẽ bảo chồng mình đến xử anh ta!
An Thanh Thần: Nếu cần chăm sóc cơ thể thì liên hệ với mình.....ở chỗ mình có sản phẩm dùng để giảm cân.
Tư Mộ lập tức gửi mấy biểu cảm phát điên, thấy các chị em tốt vẫn không ngừng công kích, Tư Mộ dứt khoát gọi video, viết chữ quá chậm, bàn tay cô không ngừng bay múa trên bàn phím vẫn không thể nói được. Nhưng sau khi mở video mới biết là một sai lầm, người ta nói đàn bà họp lại thành cái chợ, bốn người phụ nữ sáp lại liền giống như một phố xá sầm uất, nói liên hồi, khiến cho Tư Mộ thiếu chút nữa hộc máu ngã xuống đất. Tư Mộ dứt khoát chấm dứt cuộc gọi, lần này tai mới được yên tĩnh.
Tư Mộ đưa tay gõ bàn nhìn mấy người bên kia ríu rít nói chuyện không ngừng, cô không nghe được bất cứ điều gì, lúc này mới thoải mái!
Sau đó mấy chị em tốt kia thấy mình nói nhiều vì vậy cũng ngoan ngoãn im miệng, lại đổi sang viết chữ.
Tư Mộ: Mình thật nhàm chán!
Sở Kỳ: Chán thì chơi cùng con trai!
Thằng bé đã bốn tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vô cùng đáng yêu, nhìn liền muốn nhéo. Mỗi lần Sở Kỳ tới đều muốn ôm thằng bé nhéo chán mới thôi. Chỉ là sau đó nghe An Thanh Thần nói không nên nhéo mặt thằng bé quá nhiều lúc này cô mới buông.
Diêu Dao: Hay là cậu cũng mở cửa hàng đi! Không phải ra ngoài, ở nhà mà vẫn có việc làm.
Vưu Ưu: Phải chăm sóc sắc đẹp chứ, phụ nữ sau khi sinh con đều nhanh già, cậu phải chú ý chăm sóc bảo dưỡng bản thân.
Phương diện này Vưu Ưu có kinh nghiệm nhất, con gái cô đã lớn, cô vẫn giống như thiếu nữ mười tám tuổi, đây chính là hiệu quả của mỹ phẩm!
An Thanh Thần: Có muốn tới bệnh viện không, mình tiêm cho cậu hai mũi dưỡng da, cam đoan da cậu sẽ trắng nõn không tì vết.
Tư Mộ: Khóc lớn. Mình không có kiên nhẫn xử lý cửa hàng, mở cửa hàng không hợp với mình. Mình đưa con về bên ba mẹ, một mình ở nhà nên cảm thấy chán. Hơn nữa cũng không thể ngày ngày đến tiệm thẩm mỹ, mình cũng không muốn đi. Bây giờ da mình cũng không tệ, An Thanh Thần cậu đừng tự quảng cáo nữa. Các cậu đều có công việc ổn định, chỉ có mình là rãnh rỗi, mình không cam lòng, mình muốn đi làm!
Tất cả các chị em tốt đều nhất trí trả lời: Vậy thì đi làm đi! Đến công ty YT Quốc Tế làm thư ký cho Mặc Bạch, bưng trà rót nước, đấm lưng, thỉnh thoảng còn có thể vui đùa trong giờ làm việc. Thật kích thích!
Đề nghị này thật không tệ!
Tư Mộ nhếch môi cười, gọi điện thoại cho ba mẹ.
Phó Minh Vũ nghe điện thoại.
“Ba, con muốn đi làm, ba cảm thấy thế nào?” Tư Mộ muốn tham khảo ý kiến của ba mình trước, đến lúc thuyết phục mẹ lại có thêm một trợ thủ.
Tô San cả đời ở nhà giúp chồng dạy con, bà là một phụ nữ truyền thống, đương nhiên cũng hi vọng Tư Mộ ở nhà an phận sống qua ngày, hơn nữa Tư Mộ mới sinh con, càng nên ở nhà.
Bây giờ cơ thể Phó Minh Vũ cũng đã hồi phục, đã bắt đầu đi làm lại. Kể từ sau khi Ngôn Mặc Bạch quay về công ty YT Quốc Tế, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Ngôn Mặc Bạch để anh chuyên tâm đối phó với những công ty đối thủ đang cạnh tranh kia Phó Minh Vũ liền bắt đầu quản lý “Lăng Vũ”. Nhưng bây giờ tuổi cũng đã lớn, tâm trạng cạnh tranh cũng đã phai nhạt, về nhà cùng người bạn đời vui đùa cùng cháu ngoại là cuộc sống mà ông muốn.
“Lăng Vũ” sớm muộn gì cũng thuộc về Tư Mộ, bây giờ cô muốn đi làm thì cứ để cô đi, sớm luyện tập một chút đến lúc đó có thể nhận công ty. Tư Mộ chủ động nói ra Phó Minh Vũ có chút khó xử nhưng cũng bày tỏ tán thành, nguyên nhân không phải là phải chăm sóc cháu trai, thật ra thì đối với ông mà nói cầu cũng không được.
“Con muốn làm ở đâu?” Phó Minh Vũ trầm ngâm một chút hỏi.
“Con vẫn chưa biết, ba cảm thấy thế nào?” Tư Mộ nghe ba hỏi vậy nhất định là đã đồng ý, Tư Mộ cảm thấy vui trong lòng. Cô muốn đến công ty YT Quốc Tế làm thư ký cho Ngôn Mặc Bạch nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của ba.
Phó Minh Vũ khẽ cười: “Thật ra thì trong lòng con sớm đã nghĩ ra đúng không? Con bé này còn cố ý giả mù mưa sa tới hỏi ý kiến ba! Con muốn tới công ty Ngôn Mặc Bạch làm việc cũng được, đi theo thằng bé có thể học hỏi được nhiều, cũng nên luyện tập một chút. Sau này có thể thừa kế “Lăng Vũ”. Kiến thức lý luận của con thì sao?”
Phó Minh Vũ không thể không hỏi, dù sao Tư Mộ vẫn chưa tốt nghiệp đại học, hơn nữa đã rời khỏi trường nửa năm, nếu như quên hết kiến thức phải học lại từ đầu, quá trình này sẽ rất mất thời gian.
“Sau khi tạm thời nghỉ học con vẫn đọc sách, không hiểu thì hỏi Mặc Bạch cho nên kiến thức không thành vấn đề. Lần trước con về trường thi thành tích cũng không tệ.” Đối với vấn đề này Tư Mộ rất tự tin. Cô có tư chất không tệ, đầu óc linh hoạt, khi còn ở trường thành tích cũng không tệ, sau khi về nhà còn tự học, hơn nữa còn có Ngôn Mặc Bạch là tiến sĩ trường Havard chỉ dạy, thành tích có thể kém được sao?
“Vậy thì tốt. Trước mắt con đến công ty của Ngôn Mặc Bạch làm một thời gian! Nhưng mà con đã thương lượng với chồng chưa? Đừng để đến lúc đó con muốn đi mà cậu ta không cho con đi làm, con vẫn cố tình đi!” Ngôn Mặc Bạch rất cưng chiều Tư Mộ, đoán chừng cô muốn làm gì, Ngôn Mặc Bạch cũng sẽ chiều ý cô. Nhưng Phó Minh Vũ cũng lo lắng Ngôn Mặc Bạch giống những người đàn ông khác, chán vợ muốn ra ngoài ăn vụng, mà Tư Mộ cứ ở bên người anh thì khẳng định anh sẽ không vui. Nếu Ngôn Mặc Bạch không đồng ý thì Tư Mộ không thể đi.
Ngược lại Tư Mộ không nghĩ tới điều này, chỉ là cô đúng là chưa hỏi ý Ngôn Mặc Bạch.
“Vẫn chưa hỏi nhưng mà anh ấy không có lý do gì không cho con đi.” Thư ký quan hệ mập mờ với tổng giám đốc đoán chừng là điều mà anh luôn mong chờ không phải sao?
“Ba đồng ý, ở bên này ba sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ con, con nên hỏi ý kiến của Ngôn Mặc Bạch trước.” Phó Minh Vũ nhíu mày, sau đó khẽ nói.
Người làm ba nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc? Hơn nữa Tư Mộ lại được ông cưng chiều thương yêu hơn hai mươi năm, sao có thể không lo lắng chứ?
Bây giờ cơ thể ông đã tốt hơn, đối với người già mà nói không còn hứng thú với danh lợi, nếu Ngôn Mặc Bạch làm chuyện có lỗi với con gái ông thì nhất định ông sẽ không bỏ qua. Xem như “Lăng Vũ” gặp nguy hiểm ông cũng sẽ không để con gái chịu uất ức.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ vui vẻ chuẩn bị bữa tối.
Trước tiên phải thuyết phục được ba mẹ, Ngôn Mặc Bạch thì không có vấn đề gì.
Sau khi nấu cơm trưa thì bà Ngô xin nghỉ, Tư Mộ nghĩ tới đã lâu không xuống bếp, dứt khoát tối nay nấu bữa tối, hối lộ Ngôn Mặc Bạch, khiến anh không đồng ý cũng không được.
Lúc chiều Ngôn Mặc Bạch có gọi điện thoại về, nếu bà Ngô xin nghỉ không có ai nấu cơm, con trai đưa về nhà ngoại vậy thì tối ra ngoài ăn cơm. Lúc đó Tư Mộ đồng ý nhưng bây giờ đã đổi ý.
Gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, nũng nịu: “Chồng à, tối đi đâu ăn cơm?”
“Thu Ý! Em muốn đi đâu?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút máy ký tên trên tài liệu.
“Xem như đó là của nhà mình mở, đi ăn sẽ không mất tiền nhưng ngày nào cũng ăn sẽ ngán!” Giọng Tư Mộ mềm nhũn giống như đang thì thầm vào tai anh, khiến cho trong lòng Ngôn Mặc Bạch cảm thấy sôi trào.
Anh khẽ cười, từ từ nói: “Dù là ngày nào cũng ăn nhưng các món ăn khác nhau, mùi vị cũng không giống nhau! Cũng giống như mỗi buổi tối khi chúng ta ân ái, mỗi ngày anh đều thay đổi tư thế, như vậy em còn có thể chán sao?”
Tư Mộ đỏ mặt nói: “Anh có mấy tư thế chứ? Còn mỗi ngày đều đổi khác nhau nữa chứ, tất cả chiêu thức đều dùng trong một đêm là hết rồi.......”
Sau khi nói xong mặt càng đỏ hơn, cô đang tự tìm đường chết rồi, tự nhiên lại nói Ngôn Mặc Bạch như vậy!
Quả nhiên, Ngôn Mặc Bạch nghe nói như thế nụ cười dần tắt rồi khẽ hừ lạnh “Vậy tối nay em cứ chờ xem?”
Lời đã nói ra không thể thu lại.
Tư Mộ chỉ có thể nhắm mắt cười ngây ngô.
“Bây giờ em cứ cười cho thoải mái đi, buổi tối anh sẽ khiến em phải cầu xin anh!” Ngôn Mặc Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, bàn tay đang nắm bút máy cũng khẽ run, nghĩ muốn nhanh chóng tan làm về nhà!
Cúp điện thoại, Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới buổi tối tuyệt vời của mình, không khỏi nhếch miệng cười. Buổi tối không cần phải đi ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ là bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa là tan làm. Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại đến Thu Ý cho người đưa mấy món ăn đến nhà. Như vậy không phải tiết kiệm rất nhiều thời gian sao? Mà tiết kiệm được thời gian thì có thể chơi thêm mấy tư thế.
Ngôn Mặc Bạch chưa từng giống như bây giờ, cảm giác một ngày thật là dài, một tiếng giống như một thế kỷ.
Vốn dĩ còn rất nhiều tài liệu phải xem nhưng bây giờ trong đầu anh đều suy nghĩ về buổi tối, sao còn có thể hứng thú xem tài liệu chứ?
Thời gian trôi qua thật chậm!
Lúc Ngôn Mặc Bạch giơ tay lần thứ một trăm lẻ một xem đồng hồ phát hiện ra chỉ mới bốn rưỡi!
Thư Ký Tiểu Khả đưa một xấp tài liệu đến cho anh ký tên, người vừa mới đến trước bàn làm việc của anh, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên, đột nhiên cầm tài liệu ném trên bàn khiến cho Tiểu Khả hoảng sợ thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh đứng lên, cầm áo khoác, vừa đi vừa nói với Tiểu Khả: “Đặt tài liệu lên bàn, ngày mai tôi sẽ ký.”
“Tổng giám đốc Ngôn.... ...” Đây là tài liệu quan trọng, rất gấp, cần phải ký ngay hôm nay.
Ngôn Mặc Bạch khoát tay, đôi mắt lạnh lùng lướt qua, khẽ nói: “Có chuyện gì thì tìm Tiểu Dương.”
Tiểu Dương là thư ký của chủ tịch, là trợ thủ đắc lực của Ngôn Diệu Thiên, công việc giao cho anh ta Ngôn Mặc Bạch cũng yên tâm.
Khi anh chạy về đến nhà thì vừa đúng lúc Tư Mộ chuẩn bị nấu cơm. Vừa nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch trở về, Tư Mộ sợ hết hồn, không phải năm giờ anh mới tan làm sao? Lái xe về nhà mất nửa tiếng, bây giờ chưa tới năm giờ, sao anh đã quay về rồi?
“Không cần nấu cơm.......”Ngôn Mặc Bạch thay giày đi vào phòng bếp, đưa tay ôm cô vào lòng, hung hăng hôn một cái mới nói.
Đôi môi Tư Mộ bị anh hôn đến mức ửng đỏ, lúc này mới phát giát ra gì đó hỏi: “Không nấu cơm vậy chúng ta ăn gì?” Lúc nãy gọi điện anh nói muốn đưa cô ra ngoài ăn, liền đẩy anh ra muốn chuẩn bị tiếp tục nấu cơm. “Thật sự muốn ra ngoài ăn sao? Không cần phải như vậy. Anh đã về rồi lại phải đi ra ngoài thật là phiền toái. Hơn nữa trong nhà cũng có đồ ăn, chúng ta ở nhà ăn cơm là được rồi. Huống chi đã lâu em chưa nấu cơm cho anh rồi, em sợ anh sẽ quên mất mùi vị đồ ăn của em rồi.”
Ngôn Mặc Bạch lại đưa tay nhéo má cô, sau đó hung hăng hôn cái nói: “Anh gọi người đưa đồ ăn tới. Nếu như em nghĩ tay mình trống đã lâu, vậy thì anh muốn nếm mùi vị của em ở trên giường.”
Tư Mộ mới vừa rửa rau liền bị anh ôm, đôi tay đều là nước, lúc cô đưa tay đẩy anh ra khiến cả người anh đều ướt.
Đúng là lưu manh!
Tư Mộ thầm hối hận trong lòng rằng lúc nãy đã đùa giỡn với anh trong điện thoại, bây giờ mới biết cái gì gọi là cái miệng hại cái thân.
Đẩy cũng không đẩy ra được, hơn nữa cô làm sao chống lại sức lực của Ngôn Mặc Bạch? Hai ba lần liền bị anh xé quần áo, ở trong phòng bếp chuẩn bị tấn công, không ngừng hỏi Tư Mộ, tư thế này thế nào, có thoải mái không?
Tư Mộ khóc không ra nước mắt, hừ hừ a a không nói nên lời.
Mới vừa kết thúc một hiệp, chuông cửa vang lên, Tư Mộ gấp gáp đẩy anh: “Mau dậy đi......”
Đoán chừng là là có người tới, nếu bà Ngô quay về nhìn thấy tình trạng bọn họ như thế này không biết sau này Tư Mộ làm sao có mặt mũi nhìn người khác.
Ngôn Mặc Bạch thu thập qua loa một chút, đứng đậy di mở cửa.
Tư Mộ bị dày vò đến nỗi hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng nổi.
Nhưng tối nay chỉ mới bắt đầu, thậm chí còn không được tính là món ăn khai vị, chờ đến lúc vào món ăn chính, không biết cô sẽ bị dày vò thành dạng gì? Tư Mộ nghĩ đến như vậy thôi cơ thể cũng bắt đầu run, nghĩ thầm có nên về nhà mẹ đẻ để trốn tránh hay không?
Sợ rằng lý do tránh chồng dày vò mà về nhà mẹ đẻ sẽ không quá mất thể diện chứ?
Vì vậy Tư Mộ nhắm mắt sửa sang quần áo đi ra, trong lòng tính toán lát nữa làm thế nào để cầu xin anh tha thứ, cầu xin anh tối nay bỏ qua cho cô.
Ngược lại Ngôn Mặc Bạch lại tích cực sắp bát đũa, thậm chí còn nhiệt tình giúp Tư Mộ bày đồ ăn. Tư Mộ nhìn một bàn đồ ăn ngon, nuốt từng ngụm nước bọt nhưng cô không dám đến gần.
Nét mặt của Ngôn Mặc Bạch như thế rất dọa người. Nhìn nụ cười dịu dàng, đôi mắt lóe sáng khiến cho cả người anh không tự giác run lên.
“Vợ à, mau nhanh ăn cơm, ăn xong chúng ta tiếp tục! Nếu không anh sợ buổi tối không đủ thời gian để anh phô diễn hết các tư thế của mình!” Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ đang đứng ở xa, vì vậy nở nụ cười nịnh nọt nói.
Cơ thể Tư Mộ khẽ run. Chẵng lẽ thật sự muốn làm cả buổi tối sao? Cô còn có thể sống qua ngày mai không?
“Chồng à, em đã nói với anh.....” Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch kéo đến ngồi xuống ghế, cô cố gắng nghĩ làm thế nào để trốn thoát khỏi tối nay. Ngôn Mặc Bạch giống như dã thú, bất luận là sức chiến đấu hay sức lực bộc phát cô đều không thể đấu lại.
Chỉ là cô vừa mới mở miệng liền bị Ngôn Mặc Bạch cắt đứt “Ăn không nói, ngủ không nói, mau chuyên tâm ăn cơm!”
Tư Mộ nghẹn lời, tay run run im lặng ngậm mấy hạt cơm đưa vào miệng nhai mãi không nuốt.
“Ăn nhanh một chút!” Ngôn Mặc Bạch đã ăn no, chén cơm của Tư Mộ chỉ mới động một chút, nhìn tướng ăn quá lịch sự của cô Ngôn Mặc Bạch nhíu mày thúc giục cô.
Tư Mộ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó dùng tay viết mấy chữ lên bàn: “Nhai kỹ nuốt chậm.”
“Em câm sao?” Nhìn hành động ngây thơ của cô, anh nhíu mày nói.
Tư Mộ lại dùng tay vẽ lên bàn ba chữ: “Ăn không nói.......”
Tim Ngôn Mặc Bạch đập thình thịch, cô gái này đúng thật là.......ngây thơ!
“Không muốn ăn thì đừng ăn.” Ngôn Mặc Bạch khởi động cơ thể, bắt đầu dọn bàn.
Tư Mộ trừng to mắt nhìn từng động tác của Ngôn Mặc Bạch, anh tính toán làm gì?
Ngôn Mặc bạch vừa dọn dẹp vừa nói: “Vừa đúng lúc thử xem cảm giác trên bàn ăn thế nào.... ...”
Tư Mộ bị dọa sợ ngã từ trên ghế xuống đất, lập tức nhào tới ôm đùi Ngôn Mặc Bạch, gào khóc: “Chồng à, em sai rồi.......anh tha cho em đi.......”
Giọng điệu Ngôn Mặc Bạch trước sau vẫn cao quý như một: “Bây giờ cầu xin tha thứ không tác dụng gì, chờ lát nữa hãy nói!”
Sao Ngôn Mặc Bạch lại trở nên cầm thú như vậy chứ?
Sau khi chiến đấu trên bàn ăn Ngôn Mặc Bạch hài lòng ôm cơ thể mềm nhũn của cô đi về phía phòng tắm.
Tư Mộ không còn hơi sức, đẩy cũng không đẩy được anh, giọng nói nức nở: “Ngôn Mặc Bạch, anh đừng nói với em còn muốn thử cảm giác trong nhà tắm thế nào.......”
Ngôn Mặc Bạch khẽ cười, trước ngực hơi chấn động “Vốn dĩ không có ý định đó nhưng nếu như em có yêu cầu đương nhiên anh sẽ không từ chối.”
Vô sỉ! Khốn kiếp!
Khi Tư Mộ bị anh thả vào trong bồn tắm cô không có cách nào chuyển động, chỉ có thể tùy anh định đoạt.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch không tiếp tục chỉ giúp cô tắm rửa, thỉnh thoảng chạm vào chỗ nhạy cảm của cô mà thôi.
Hai người nằm trên giường, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào lòng, bàn tay vuốt tóc cô “Vợ à, nếu ngày nào cũng được như hôm nay thì thật tốt.”
Tư Mộ không còn sức trừng mắt với anh, yếu ớt hừ hừ, nghĩ thầm nếu như ngày nào cũng như hôm nay đoán chừng cô sẽ bị luyện thành yêu quái hoặc là sau này không thể xuống giường.
“Ý anh là nếu như tối nào cũng như hôm nay, chỉ có hai chúng ta, muốn ngủ thế nào cũng được, không cần lo lắng chăm sóc cho con.” Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ lăn mấy vòng trên giường, sau đó hôn cô một cái.
Kể từ khi sinh con, mỗi ngày vào buổi tối, lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ ngủ đều không dám lăn lộn trên giường, lúc nào cũng nhớ đến thằng bé ở bên kia giường ngủ, nếu anh không cẩn thận sẽ đè chết thằng bé. Có lúc anh ngủ thiếp đi nhưng thần kinh vẫn căng thẳng, tất cả đều rất thận trọng.
Anh biết dù anh không chào đón đứa bé này nhưng thằng bé cùng chung dòng máu với anh và Tư Mộ, mặc dù không chào đón nhưng anh cũng rất che chở.
Tư Mộ nằm trong lòng anh giật giật, điều chỉnh tư thế mặt đối mặt với anh, nhẹ nhàng hôn môi anh, dịu dàng nói: “Chồng à, em muốn đi làm.”
Bàn tay đang vuốt ve cô của Ngôn Mặc Bạch khẽ dừng một chút: “Sao đột nhiên em lại muốn đi làm? Muốn đi đâu làm việc? Làm việc gì?”
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn cô, nếu cô đi làm vậy không phải ngụ ý cô không chăm sóc con trai sao? Nhìn cô bình thường cưng chiều con trai như vậy cô sẽ chịu rời xa sao?
“Ừ, ở nhà rất nhàm chán, anh cảm thấy em làm gì thì tốt?” Bàn tay nhỏ của Tư Mộ khẽ vẽ vòng vòng trước ngực Ngôn Mặc Bạch.
“Nếu anh sắp xếp cho em làm ở đâu thì em sẽ làm ở đó sao?” Ngôn Mặc Bạch khẽ cười, bàn tay vuốt từ đầu đến lưng cô.
“Ừ” Tư Mộ nhìn nét mặt này của anh liền biết trong lòng anh đang tính toán cái gì, khuôn mặt cô cố gắng bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đang rất hồi hộp. Vốn dĩ vừa mới bị anh dày vò muốn nghỉ ngơi nhưng bây giờ nhắc tới công việc lại lập tức tỉnh táo.
Từ nhỏ Tư Mộ đã muốn trở thành một phụ nữ mạnh mẽ, cô không có anh chị em, sớm hay muộn gì thì “Lăng Vũ” cũng sẽ là của cô, cô chọn học ngành kinh tế chính là vì muốn phát triển “Lăng Vũ” trở nên lớn mạnh tại thành phố A, thậm chí còn muốn phát triển thành công ty hàng đầu trong nước. Sau này “Lăng Vũ” đột nhiên gặp nguy hiểm, chỉ vì muốn giữ “Lăng Vũ” cô mới gả cho Ngôn Mặc Bạch, tạm nghỉ học cũng là bất đắc dĩ. Thật ra thì tạm nghỉ học nhưng vẫn luôn luôn trau dồi kiến thức, hơn nữa còn được Ngôn Mặc Bạch người tốt nghiệp tiến sĩ tại trường Havard chỉ dạy thêm.
Bây giờ cô có cơ hội có thể thực hiện ước mơ của mình, dĩ nhiên cô sẽ không buông tha.
Ngôn Mặc Bạch chưa từng hỏi cô muốn gì, cô muốn làm gì. Nhưng Tư Mộ cũng chưa từng trách anh, con người anh là vậy, không cần anh phải cẩn thận chu đáo, chỉ cần anh toàn tâm yêu cô là cô đã thỏa mãn rồi.
“Vậy em đến công ty anh làm đi!” Ngôn Mặc Bạch hết sức vui mừng đề nghị.
“Được!”
Không ngờ Tư Mộ không chút do dự lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó lại hỏi: “Vậy anh cho em đến công ty làm công việc gì? Ví dụ như chức vụ gì?”
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch từ từ trườn dọc theo lưng cô, miệng ghé vào bên tai cô thổi hơi, khí nóng qua lỗ tai truyền vào cơ thể cô giống như một dòng điện chạy xuyên qua khiến cho cả người cô run rẩy.
Anh nói: “Em mỗi ngày bưng trà đưa nước cho anh, nắn vai bóp lưng, thỉnh thoảng cùng anh vận động một chút.......Chức vị chính là thư ký của tổng giám đốc!”
Tư Mộ bị anh làm cho cảm thấy hơi ngứa, dán chặt vào người anh nũng nịu: “Anh không sắp xếp cho em rèn luyện kỹ năng một chút sao?”
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày cười: “Đây chính là công việc rèn luyện cơ thể cho em, thể lực em không tốt, em xem, vừa trải qua ba hiệp em đã không động đậy được thì làm sao có thể thỏa mãn anh? Cho nên phải rèn luyện một chút. Hơn nữa em tưởng rằng chức vụ thư ký này ai cũng có thể làm sao? Cả thế giới chỉ có một mình Phó Tư Mộ em mới có thể làm.”
Tư Mộ liếc mắt, người đàn ông này miệng lưỡi rất ghê gớm, thường thì những lời anh nói ra cô đều không thể trả lời. Chỉ là bây giờ cô không cần thiết phải so đo với anh, đi làm đã, đến lúc cô vào công ty rồi cô có thể học hỏi, cô không tin Ngôn Mặc Bạch chỉ để cô bưng trà đưa nước!
“Vậy cũng được!” Tư Mộ miễn cưỡng gật đầu, sau đó nói: “Con trai để ba mẹ em chăm, anh có ý kiến gì không? Mỗi tuần chúng ta không đưa thằng bé đi thăm ba anh, bình thường ông muốn nhìn thằng bé thì gọi video trò chuyện, em nói với mẹ rồi.”
Tư Mộ cảm thấy những chuyện này vẫn cần phải giao phó rõ ràng.
Ngôn Mặc Bạch không có ý kiến, cười nói: “Để ăn mừng chuyện em ra ngoài làm việc chúng ta lại tiếp tục một hiệp nữa em cảm thấy thế nào?”
“Ngôn Mặc Bạch.......” Tư Mộ muốn ngất đi.
“Lúc trước chỉ có mấy tư thế, bây giờ anh lại nghĩ ra trò mới nên muốn thử một chút.” Nói xong bàn tay chuẩn bị mở chân cô ra.
Tư Mộ cố dùng chân đạp anh.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc chiều với các chị em tốt, Diêu Dao vẫn nghĩ cho cô, giữ một bộ đồ lót rất sexy, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ chảy máu mũi, nhất định phải ép khô Ngôn Mặc Bạch để cho anh không còn sức ra ngoải ăn vụng. Nhưng tình huống lúc này sợ rằng bản thân cô bị anh dày vò đến mức không xuống được giường.
Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ trêu cô mà thôi.
Ngay cả khi Ngôn Mặc Bạch bỏ qua không tiếp tục giày vò cô nhưng ngày hôm sau khi tỉnh lại, toàn thân đau đớn,xương giống như muốn gãy, thật khó chịu. Mà Ngôn Mặc Bạch sau khi tỉnh lại tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Tư Mộ một tay đỡ eo, từ từ đi vào phòng tắm, trong lòng thầm than: “Không công bằng!”
Hai người lái xe đến Thu Ý ăn sáng, sau đó mới đến công ty.
Khi Tư Mộ xuất hiện tại công ty, tất cả nhân viên đặc biệt là thư ký hai mắt đều tỏa sáng không giấu được vẻ hưng phấn.
Bà chủ tới công ty làm việc sao? Phúc lợi lại tới rồi!
Trong lòng mọi người đều có cùng ý nghĩ như vậy.
Sau khi sinh con, dáng người Tư Mộ đầy đặn hơn trước, khi mặc đồ công sở càng tôn thêm vóc dáng của cô, lung linh hấp dẫn, đường cong hoàn mỹ. Hơn nữa nước da trắng nõn, ở tập đoàn quốc tế YT cũng được coi là một mỹ nhân hàng đầu.
Nhân viên nam trong công ty ngây người nhìn, nếu không phải ai cũng biết cô là vợ của tổng giám đốc Ngôn bọn họ nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.
Bởi vì Tư Mộ nhận chức thư ký làm trong phòng làm việc của chủ tịch, thật ra nói đúng hơn là đặc biệt phục vụ Ngôn Mặc Bạch, hoàn toàn không có quan hệ với các ngành khác, cho nên Ngôn Mặc Bạch cũng cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu, trực tiếp kéo cô đi lên lầu.
Ngược lại những thư ký khác đã khá thân quen với Tư Mộ, hai trong sồ đó còn thường xuyên chat QQ hay Microblogging với Tư Mộ, đã từng nói chuyện nhiều lần.
Tư Mộ vừa mới lên phòng chủ tịch ở tầng trên cùng liền nhìn thấy ánh mắt mong chờ của thư ký.
Lúc trước Tư Mộ cũng từng nói với cô muốn tới công ty làm cho nên bây giờ khi nhìn thấy Tư Mộ đi theo tổng giám đốc Ngôn tới công ty, nhất định là cô tới để đi làm.
Tư Mộ đi theo bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, đang muốn chào hỏi các thư ký thì bị Ngôn Mặc Bạch kéo vào phòng làm việc.
“Này, chủ tịch kiêm tổng giám đốc, chú ý đến hình ảnh!” Tư Mộ mặc đồ công sở đi giày cao gót cao bảy phân, thật ra người không có hình tượng là cô.
“Đi làm thì phải có hình dáng của người đi làm! Đừng có ra ngoài là muốn tìm mấy cô nàng kia chơi. Em sẽ làm ảnh hưởng công việc của các cô ấy, vậy nên anh sẽ xử phạt em, hình phạt là gì chắc em biết.” Ngôn Mặc Bạch kéo cô đến ghế sa lon khẽ nói.
“Em chỉ bày tỏ tình hữu nghị đối với đồng nghiệp, đi chào hỏi mà thôi, không có ý định quấy rối công việc của bọn họ.......” Tư Mộ bị ném trên ghế sa lon, mặc dù ghế sa lon mềm nên ngã không đau nhưng thiếu chút nữa mái tóc mà cô thật vất vả mới búi được bị rối tung. Thật là đầu có thể rơi nhưng hình tượng không thể loạn. Anh có thể bắt nạt cô nhưng không được phá hủy hình tượng của cô! Đây là hình tượng mà cô tốn công cả buổi sáng mới tạo được!
“Em không cần phải ra ngoài chào hỏi các cô ấy, dù sao nơi làm việc của em chính là ở đây, chỉ có quan hệ với anh, chỉ phụ trách một mình anh.” Ngôn Mặc Bạch tự nhiên đi tới bàn làm việc ngồi xuống.
Tư Mộ lấy gương từ trong túi xách ra, nhìn vào gương chỉnh sửa lại mái tóc, bỏ mặc lời nói của Ngôn Mặc Bạch.
“Em có nghe hay không?” Ngôn Mặc Bạch đang mở tài liệu, không nghe thấy câu trả lời của cô liền cất giọng hỏi.
“Ừ.” Tư Mộ thờ ơ trả lời, sau đó hỏi: “Đúng rồi, không có bàn làm việc vậy em ngồi ở đâu?” Thân là thư ký, mặc dù chỉ phụ trách công việc bưng trà đưa nước nhưng cũng phải sắp xếp cho cô một chỗ ngồi chứ? Chẳng lẽ muốn cô giống như các cung nữ thời cổ đại, đứng cạnh phục vụ anh?
Nếu Ngôn Mặc Bạch dám làm như vậy, nhất định cô sẽ tức giận đập bàn của anh.
“Đây là phòng em sẽ làm việc, em muốn ngồi chỗ nào cũng được!” Ngôn Mặc Bạch vừa xem tài liệu vừa nói.
Vẻ mặt Tư Mộ bày tỏ sự mất hứng, ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho cô, cô phải làm sao chứ?
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu xem tài liệu nhưng có thể cảm nhận một luồng sát khí từ ghế sa lon bắn về phía mình, hình như đôi mắt cô như hai cái ống nhòm.
Thở dài ngẩng đầu nói: “Vậy em muốn ngồi đâu?”
“Chỗ nào cũng được nhưng anh phải xếp cho em một chỗ!” Ít nhất phải có bàn làm việc, có máy tính, như vậy cô mới có thể học được. Tốt nhất là Ngôn Mặc Bạch phân việc cho cô làm, vậy thì càng tốt. Nếu không, đó không phải là trắng tay sao?
Tư Mộ làm bộ mặt “Anh không đồng ý em trừng chết anh”, Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ, cho người kê một cái bàn trong phòng làm việc, còn đưa laptop của mình cho cô: “Cầm đi chơi, xem phim, chat, chơi trò chơi đều được.”
Tư Mộ mím mím môi, chỉ cần có đồ là được, quản anh làm gì chứ!
Trước tiên Tư Mộ xem tiểu sử của công ty, sau đó xem mấy hạng mục kế hoạch kinh tế lúc trước Ngôn Diệu Thiên lập nên.
Trước kia nghe người ta nói Ngôn Diệu Thiên là một thần thoại, bây giờ nhìn những hạng mục mà ông làm mới biết, thì ra tin đồn đều là thật. Ngôn Diệu Thiên không hổ là thần trên thương trường, hô mưa gọi gió không cái gì là không làm được. Những kế hoạch kia đều rất hoàn mỹ còn có ánh mắt của ông rất chuẩn, thị giác độc đáo mới có thể khiến ông trở thành ông trùm không ai có thể lay động. Khó trách những người kia vừa nghe thấy ông bị bệnh lập tức chui ra, muốn chia rẽ công ty YT Quốc Tế, đó chính là những người đã bị Ngôn Diệu Thiên áp chế nhiều năm.
Tư Mộ say sưa xem đến giờ ăn cơm trưa vẫn còn đang vùi đầu xem.
Cả buổi trưa chỉ đưa trà cho Ngôn Mặc Bạch một lần, vì mới vào làm nên chưa có điện thoại để gọi cô.
Buổi sáng Ngôn Mặc Bạch cũng rất bận, một đống tài liệu cần phải xem, hơn nữa hôm qua tan làm sớm, tài liệu dồn lại khiến anh rất bận rộn.
Tiểu Khả gõ cửa, nghe thấy tiếng Ngôn Mặc Bạch mới mở cửa đi vào. Nhưng mà không phải cô đi tới bàn làm việc của Ngôn Mặc Bạch mà là tới bàn của Tư Mộ trước, thấy Tư Mộ không có phản ứng liền gõ bàn. Tư Mộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Khả, có chút nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngôn Mặc Bạch đã nói với cô, công việc của cô là chỉ phụ giúp anh, ngoài ra không cho phép cô nhúng tay vào chuyện khác cho nên tại sao bây giờ họ tới tìm cô?
“Tan làm.......hai người định đi đâu ăn cơm?” Vì không muốn quấy rầy công việc của tổng giám đốc Ngôn, Tiểu Khả cố ý nhỏ giọng nói.
“À? Nhanh như vậy đã tan làm sao? Tôi còn chưa xem xong.” Tư Mộ vội vàng liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên mười hai giờ rồi. Cô cũng bực mình bản thân tại sao lại say mê như vậy. Nhưng mà bây giờ sờ bụng đúng là hơi đói.
“Thế sao? Muốn giới thiệu chỗ nào sao?” Tư Mộ biết Tiểu Khả cũng tham ăn, cùng chung chí hướng với cô, trước mặt Ngôn Mặc Bạch lại dám vào tìm cô đi ăn cơm, khẳng định là muốn giới thiệu chỗ nào đó. Cô còn chưa hỏi Ngôn Mặc Bạch muốn đi đâu ăn cơm. Ngày ngày ăn đồ ăn ở tiệm, mặc dù rất ngon nhưng ăn nhiều cũng ngán, không bằng thay đổi khẩu vị.
“Ừ, có một nhà hàng Tứ Xuyên, ở khu phố bên kia, đặc biệt là gia truyền, có muốn đi cùng không?” Tiểu Khả thân thiết mời.
Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, hơi khó xử.
Lần trước trộm ăn ớt bị Ngôn Mặc Bạch giáo huấn rất thảm, bây giờ quang minh chính đại đi ăn món cay Tứ Xuyên, Ngôn Mặc Bạch không xử cô mới lạ!
“Chủ tịch kiêm tổng giám đốc!” Tư Mộ tươi cười cất cao giọng nói với Ngôn Mặc Bạch “Tới giờ cơm trưa.......”
Tư Mộ còn chưa nói hết, Ngôn Mặc Bạch liền cắt ngang “Em muốn ăn gì thì gọi điện thoại đến Thu Ý cho người đem tới!”
Cô cũng biết!
Tư Mộ mím miệng sa sầm mặt: “Muốn ăn cá chua cay......”
Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Khả đứng bên cạnh. Cái nhìn này khiến Tiểu Khả thiếu chút nữa quỳ xuống xin tha thứ, vội vàng cùng Tư Mộ thủ thế: “Tổng giám đốc Ngôn tôi không có việc gì, tôi tan làm trước.” Quay người bỏ chạy.
Tư Mộ vội vàng gọi cô lại: “Tiểu Khả, cô chờ tôi một chút.” Quay đầu lại nhìn Ngôn Mặc Bạch thấy mặt anh đen như Bao Công, Tư Mộ lập tức chạy qua, đặt mông ngồi lên đùi anh, tay vòng qua cổ anh, cọ mặt vào mặt anh, nũng nịu: “Chồng à, ngày nào em cũng ăn đồ ở Thu Ý, cảm thấy rất ngán.”
“Vậy ngày nào anh cũng ăn em sao không ngán?” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói.
“... ...” Quả nhiên vô sỉ!
“Không giống nhau! Em đương nhiên giống như một bàn các món ăn ngon! Giống như ngày ngày chúng ta hôn môi, em ngày ngày ăn nước miếng của anh cũng không ngán!” Tư Mộ nháy mắt mấy cái. Sau đó đôi tay nâng cằm anh, đến gần hôn anh một cái: “Anh là món ăn ngon nhất trên thế giới!”
Lần này trong lòng Ngôn Mặc Bạch rất thoải mái nhưng vẫn không đồng ý cho cô ăn cay. Nhéo mặt cô nói: “Nhưng em không thể ăn cay, em vẫn còn cho con bú, ăn cay sẽ nóng ảnh hưởng đến con.”
Tư Mộ bị anh nói như vậy liền không còn kiên trì nữa. Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài nói với Tiểu Khả liền nhận được điện thoại của mẹ. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng, thông báo thằng bé bị bệnh, chở đi bệnh viện, bác sĩ kiểm tra liền thông báo bệnh tình trở nên nguy hiểm.
Khiến cho Phó Minh Vũ cùng Tô San hoảng sợ xuýt ngất, vội vàng gọi điện thoại cho Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...