"Ngủ a!" Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn một cái, nghe mùi sữa thơm trên người cô, lại nghĩ đến mùi vị ngọt ngào sáng nay, hầu kết hoạt động một chút.
"Anh đi quan bên salon ngủ đi!"
"Không đi! Ghế sa lon nhỏ như vậy, ngày đó ngủ một lần, xương anh hiện tại cũng còn đau." Ngôn Mặc Bạch ôm lão bà mình giả bộ đáng thương, căn bản quên mất là ai một mình đấu một nhóm tinh anh, cũng không biết ai ban đầu vì huấn luyện dã ngoại sinh tồn nằm trên thân cây trong rừng rậm chằn chịt ba ngày không nhúc nhích, Ngôn Mặc Bạch chính là tên khốn kiếp kia.
"Nhưng anh ngủ sẽ chen lấn bảo bảo."
"Vậy em ngủ trong lòng anh, hai chúng ta dán chặt một chút, cũng sẽ không chen đến nhóc." Ngôn Mặc Bạch vô sỉ đem Tư Mộ kéo vào trong ngực mình.
Hình như Tiểu bảo bảo nhận thấy lãnh địa của mình bị xâm chiếm, nhắm mắt lại, miệng quắt lên chuẩn bị gào thét.
Bảo bảo này vừa khóc, làm Tư Mộ đau lòng vô cùng, vội vàng từ trong ngực Ngôn Mặc Bạch thoát ra, xoay người ôm bảo bảo bắt đầu dụ dỗ.
Tư Mộ ngĩ có lẽ là đóibụng, liền vung áo lên. Đứa trẻ nắm lấy nhắm mắt lại vui sướng bú, không khóc lóc nữa rồi.
Ngôn Mặc Bạch ở một bên bực mình nghe tiếng bập bập của con trai mình đang vui sướng cực kì vì được ăn, thế nhưng anh lại bị lạnh nhạt.
"Vợ, anh cũng đói bụng vậy ——" Ngôn Mặc Bạch nép sát lại, nhìn thấy hình tròn đẫy đàtuyết trắng, anh không tự chủ nuốt nước miếng một cái, giả bộ đáng thương.
"Anh còn có mặt mũi nói chuyện này? Cút qua một bên đi!" Anh không đề cập tới cũng may, anh vừa nói, Tư Mộ liền thở phì phò đạp anh một cước, mặc dù chân nhũn ra cực kì, nhưng lúc này tâm là cứng rắn.
Ngôn Mặc Bạch tuân theo tácphong tốt đẹp"Da mặt dày có thịt ăn", tiếp tục dán lên, tay từ phía sau vòng qua trước mặt cô, bàn tay vừa nhẹ nhàng nắm vân vê: "Vợ, em xem anh không nắm nổi rồi, nhi tử cũng ăn không hết. Chia cho anh phân nửa chứ sao."
Tư Mộ giận đến hận không được một cước đạp anh xuống giường. Lúc ban ngày còn nói bảo bảo ăn không được, cư nhiên bây giờ anh nói bảo bảo ăn không hết, hơn nữa anh càng ngày càng không biết xấu hổ, lời như vậy cũng nói ra được.
"Anh cùng con trai giành ăn thì có ý gì tốt?" Tư Mộ một bên đút bảo bảo, lành lạnh dùng lời sặc hắn.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch căn bản chính là không đem lời này coi là quan trọng, đầu ở hõm vai Tư Mộ cọ xát, cọ cho cô ngứa một chút, tay của anh còn vân vê bên kia, đúng lí hợp tình nói: "Có cái gì xin lỗi à? Trước khi không có nhóc, nơi ngày của em là thuộc về anh . Nhóc đột nhiên toát ra tới đoạt bảo bối của ta, hẳn là nhóc ta ngượng ngùng chứ?"
"Cái người sắc lang này!" Tư Mộ sắp bị hắn làm tức mà ngất.
"Hắc, tiểu sói cái này!" Ngôn Mực Bạch cười hắc hắc, trong tay vân vê phải vui vẻ, nếu có thể ăn, vậy càng tốt.
Tư Mộ mộtphen bỏ rơi tay anh, thân thể giật giật, đem con đổi chỗ, để cho anh ăn cái khác đi.
Ngôn Mực Bạch mất đi đồ chơi trên tay, mím mím môi, chỉ có thể dùng mắt nhìn đã nghiền.
Nhưng đứatrẻ vừamới nhắm mắt lạivì được ăn uống no say, hiện tại mắt khẽ mở ra, tầm mắt hai cha con chống lại thì Ngôn Mặc Bạch hình như cảm thấy trong mắt con thoáng qua một tia giảo hoạt, tựa như một con tiểu hồli híp mắt.
Đây đương nhiên là Ngôn Mặc Bạch nhìn lầm, bởi vì khi anh nghiêm túc nhìn lại lần nữa, rõ ràng là đứa nhỏ này còn nhắm mắt lại .
"Không phải mẹ nói đừng cho ăn nhiều như vậy sao?" Ngôn Mặc Bạch trầm mặc nhìn người nho nhỏ này, một hồi phiền não. Nhỏ như vậy , thế nào lại ăn nhiều như vậy ? Ngươi ăn sạch, đợi lát nữa ông đây ăn cái gì?
Tư Mộ dĩ nhiên không biết tâm tư Ngôn Mặc Bạch, cũng nghĩ đến lời nói Tô San, lo lắng đứa bé ăn nhiều muốn ói, liền buông ra không cho nhóc ăn.
Đứa bé cũng không khóc không làm khó, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, bất quá tay nhỏ bé vẫn đặt ở trước ngực Tư Mộ, giống như bảo vệ vật sở hữu của mình.
Ngôn Mặc Bạch thừa dịp Tư Mộ mới vừa để đứa bé xuống, bàn tay anh liền đi qua, đem Tư Mộkéo vào lòng anh, nhưng Tư Mộ vừa mới rời khỏi, tiểu tử lập tức mím miệng khóc.
Tư Mộ thật vất vả mới đem đứa bé dỗ ngủ, kết quả bị Ngôn Mặc Bạch quấy nhĩu như vậy, lại khóc nữa, giận dữ vừa trừng vừa mắng anh,tới vỗ nhẹ dụ dỗ bảo bảo.
Ngôn Mặc Bạch cắn răng nhìn chằm chằm đứa trẻ đang nhắm mắt gào khan, anh xác địnhtên nhóc này nhất định là đặc biệt tới đối nghịch cùng anh. Nếu không phải là nhóc mới vừa ra đời, Ngôn Mặc Bạch cũng hoài nghi nhóc ta cố ý.
Bảo bảo ở trong lòng mẹ lại an tĩnh, Tư Mộ vừa nhận thấy hành động sau lưng của Ngôn Mặc Bạch, lập tức nhỏ giọng quát anh: "Anh đừng náo loạn! Nếu lại làm bảo bảo làm khóc, anh phụ trách dụ dỗ đứa bé cười đi!"
Được rồi, đứa bé vừa sinh ra, nơi nào biết cười? Nhóc ta chính là khóc cho anh nhìn, đứa bé cũng cười không nổi. Nếu là thật biết cười rồi, đó mới dọa người chứ?
Chỉ là Ngôn Mặc Bạch một chút cũng không có ý định lùi bước, Tư Mộ đưa lưng về phía anh dỗ đứa bé, anh liền dán chật lên, anh cao lớn, tay dài vai rộng, giang hai tay đem hai mẹ con cùng ôm vào lòng.
"Ngôn Mặc Bạch, anh không thể hảo hảo ngủ sao? Anh không ngủ được thì cút xuống giường ngay!" Tư Mộ thật sự là không chịu nổi tính tay chân táy máy này của anh, nếu một lát nữa làm nhi tử khóc, ba mẹ ngủ ở sát váchnhất định phải qua đây xem , đến lúc đó nhìn ba người chen chúc trên giường, khôngmất thể diện à?
Một tay Ngôn Mặc Bạch nắm cả hai mẹ con, một tay khoác lên eo của Tư Mộ, đầu cọ ở hõm vai cô, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng phun lên trên cổ cô, bỏng đến mức cô cảm thấy cổ của mình muốn thêu cháy rồi.
Ngôn Mặc Bạch hôn cái cổ sáng bóng của cô một cái, nói: "Anh chính là muốn hảo hảo ngủ nha ! Nhưng vợ à, anh không ôm em, sẽ không ngủ được!”
Lời nói của anh có chút vô lại mang theo một ý nũng nịu, Tư Mộ có chút cảm thấy xúc động. Đúng là, kể từ khi gả cho Ngôn Mặc Bạch, mỗi buổi tối hai người đều ôm nhau ngủ, có hô hấp của cả hai mới có thể ngủ. Một lần duy nhất, chính là ngày hôm qua ở bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch ngủ trên ghế sa lon, cô ngủ trên giường nhỏ, cô thức trắng đêm không ngủ.
"Vậy anh thành thật một chút , đừng đụng đến đứa bé." Tư Mộ nghĩ tới, âm thanh cũng dịu dàng xuống, lại thỏa hiệp.
Ngôn Mặc Bạch vui vẻ gật đầu, hung hăng hôn một cái lên cổ cô.
Được phê chuẩn người cũng không nóng nảy, dù saođêm dài đằng đẵng , chờ tiểu tử kia ngủ say, anh sẽ tiến hành chuyện chính này.
Nhưng chuyện cũng không phát triển giống như Ngôn Mặc Bạch muốn.
Sau khi bảo bảo ngủ, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ, hôn một cái lên mặt cô, sau đó đêm thân thể cô quay về đối mặt với mình, vào lúc này, bảo bảo thức tỉnh, kế hoạch ngừng lại, Tư Mộ xoay người dỗ bảo bảo.
Chờ sau khi bảo bảo ngủ tiếp, động tác của Ngôn Mặc Bạch lần này nhẹ nhàng vô cùng đem Tư Mộ quay về phía mình , Tư Mộ phi thường không tình nguyện nhưng vẫn quay đầu về phía anh. Ngôn Mặc Bạch hài lòng hôn lên môi Tư Mộ, sau đó dời đầu đến trước ngực cô, vừa há miệng ngậm lên trên, sau lưng Tư Mộ lại truyền đến tiếng bảo bảo khóc. Thịt tới miệng lần nữa bay, Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, lại muốn dụ dỗ bảo bảo.
Mãi mới chờ đến lúc bảo bảo ngủ tiếp, Ngôn Mặc Bạch lần nữa vô sỉ dụ dỗ tư Mộ đối mặt với hắn, kết quả cửa vang lên tiếng gõ cửa. Là Tô San rời giường, trời đã sáng, bà muốn đi qua nhìn bảo bảo.
Vì vậy một buổi tối đều lăn qua lăn lại làm hao mòn, Ngôn Mặc Bạch hai mắt quầng thăm, phiền não lật người xuống giường đi mở cửa, trước khi mở của còn biết sử sang lại quần áo của mình.
Lúc Tô San vừa vào cửa, đã nhìn thấy nét mặt chưa thõa mãn dục vọng của con rễ mình.
"Tối hôm qua con vẫn canh giữ ở chỗ này có mệt không? Nếu không con đi về nghỉ ngơi đi, nơi này có mẹ cùng ba Tư Mộ được rồi." Tô San quan tâm nói.
"A, không có chuyện gì mẹ, con chịu đựng được." Ngôn Mặc Bạch lau mặt một cái, nói.
"Đứa bé còn nhỏ, mang theo nhất định sẽ tương đối náo. Tối hôm qua mẹ nghe được tiếng khóc nhiều lần, muốn tới đây xem một chút, lại sợ quá nuông chiều nhóc, về sau càng khó mang hơn. Chỉ là bình thường buổi tối ngủ đứa bé cũng không có thể gây như vậy, về sau đoán chừng đứa nhỏ nàytính tình tương đối hoạt bát, so với mẹ nhóc có thể náo hơn đấy." Tô San ghé đầu nhìn ngoại tôn cùng con gái đang nằm trên giường, cười cùng Ngôn Mặc Bạch nói lời vô ích.
Ngôn Mặc Bạch nghĩ thầm thật may là ngài không có tới đây, bằng không bắt được mình đang phạm tội? Chỉ là nghĩ đến đứa bé lớn lên còn có thể náo, hiện tại anh bắt đầu nhức đầu rồi.
Một buổi tối vì vớt chút phúc lợi cho bản thân mà bị cắt rất nhiều lần, anh dễ dàng sao?
Ngôn Mặc Bạch vừa nghĩ tới đứa bé kia, anh liền nhức đầu! Thật rất lo lắng nếu bị giày vò mấy đêm liền, anh khẳng định không cứng nổi rồi !
"Mẹ, ngài ngồi ở đây, con đi rửa mặt trước." Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn người trên giường, sau đó nói với mẹ vợ mình, anh xoay người vào phòng tắm.
Đồng hồ vừa điểm bảy giờ, má Ngô liền đem bữa ăn sáng tới, còn cố ý nấu nồi canh đặc cho Tư Mộ uống.
"Má Ngô, sao người lại chuẩn bị nhiều như vậy?" Tư Mộ nhìn má Ngô giơ hộp lên, toàn bộ đều chuẩn bị một bữa ăn sáng, trong hộp giữ ấm còn đặc biệt chứamột nồi canh cho Tư Mộ. Làm nhiều như vậy, đoán chừng buổi tối cũng không có ngủ. Canh thơm rất nồng, khẳng định giữ lửa ít nhất cũng bốn năm canh giờ.
Má Ngô bình thường đối với Tư Mộ rất tốt, chăm sóc cô rất cẩn thận chu đáo, Tư Mộ cũng yêu thương bà, "Về sau bữa sáng người không phải đưa tới nữa, để cho nhà hàng đem đế đây thôi. Một mình người chuẩn bị nhiều như vậy, buổi tối khẳng định cũng không ngủ. Như vậy con không yên tâm."
"Nhà hàng làm tốt hơn tôi sau? Cô mới vừa sanh xong đứa bé, muốn bổ . Tôi đặc biệt nấu cho cô nồi canh có sữa. Cô uống nhiều một chút." Má Ngô cũng biết Tư Mộ yêu thương bà, bà cũng là thật tâm thích Tư Mộ, coi cô như con gái mà cẩn thận chăm sóc. Cho nên cô sanh con, bà vui mừng, cũng muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút cho cô bổ thân thể, như vậy thân thể cũng khôi phục được mau một chút.
"Má Ngô, mấy ngày ở trong bệnh viện này để ta chăm sóc việc ăn uống của Tư Mộ đi, bệnh viện cũng có phòng bếp, dụng cụ làm biết cái gì cũng đầy đủ hết, đến lúc đó mua nguyên liệu nấu ăn là tốt rồi, cũng tránh cho bà chạy tới chạy lui , nhiều mệt mỏi nha? Đợi con bé ra khỏi viện, thời điểm về nhà ở cữ, bà sẽ chăm sóc con bé. Nếu không tôi ở đây trên danh nghĩa chăm sóc con gái, nhưng thật ra chuyện gì cũng không làm." Tô San nhìn má Ngô cũng là thật lòng đối với con gái mình, bà cũng nghĩ thay bà ấy chia sẽ một chút, tránh cho đến lúc má Ngô mệt mỏi, con gái mình ở cữ không có ngườichăm sóc. Hơn nữa nghe nói má Ngô tay nghề tốt vô cùng, người như vậy không dễ tìm!
"Cám ơn phu nhân quan tâm. Chính tôi trong nhà cũng không có chuyện gì làm, bình thường chính là chăm sóc chuyện ăn uống của thiếu phu nhân, nhưng là thiếu gia cùng lão gia để mắt đến tôi, đối xử với tôi rất tốt, tôi nhận tiền lương, dĩ nhiên là muốn tận tâm tận lực chăm sóc thật tốt phu nhân. Huống chi thiếu phu nhânlà người tốt như vậy, đối với tôi cũng rất tốt, tôi nên tỉ mỉ chăm sóc người." Má Ngô cảm động với sự săn sóc của Tô San, bà là quý phụ cao nhã, ai có thể nghĩ tới bà lại cũng biết làm cơm đây? Còn chủ động gánh chịu một phần, má Ngô thật lòng cảm thấy người Phó gia thật là tốt, vận khí của mình không tệ, gặp phải chủ nhân tốt bụng.
"Tôi biết bà đối với Tư Mộ nhà chúng tôi rất tốt, cho nên càng không thể để bà vất vả như vậy! Nếu bà mệt mỏi mà ngã bệnh, sau này mộ mộ ở cử dựa vào ai chăm sóc đây? Nha đầu này hiện tại sợ đã quen ăn đồ bà làm rồi, sợ là ăn không quen đồ tôi nấu. Cho nên, ngày ở cữ cũng không thể để nó thua thiệt, nếu không chính là uất ức tiểu ngoại tôn của ta. Bà liền nghe ta đi, mấy ngày nay tốt nhất bà hãy ở trong nhà, Ngôn lão gia không phải còn cần bà chăm sóc sau? Mấy ngày nay liền để cho ta chăm sóc đi, mặc dù tài nấu nướng của ta kém bà nhưng vẫn có thể lên được mặt bàn. Chờ mộ mộ xuất viện, tốt nhất bàhãy chăm sóc nó cho tốt!" Tô San vung tay lên, cứ như vậy quyết định.
Má Ngô thấy Tô San đều nói đến mức này rồi, bà tự nhiên cũng không nói được cái gì. Huống chi Ngôn lão gia còn bệnh nặng, quả thật còn cần bà chăm sóc. Hai đầu này vội vàng, bà quả thật cũng bận rộn không ngơi tay.
Ngôn Diệu Thiên có được kim tôn (cháu quý) tâm tình rất tốt, sáng sớm liền theo má Ngô đến bệnh viện. Ông nói nhớ cháu, muốn đến ôm tôn tử.
Ngôn Mặc Bạch sau khi bồi Tư Mộ ăn sáng, liền đi đến công ty một chuyến.
Ngày hôm trước ông cụ ở công ty té xỉu, đoán chừng công ty có vài người tâm hoảng sợ , anh muốn đi chủ trì đại cục. Công ty Quốc tế YT lớn như vậy, dù quản lí chặt chẽ thế nào, cũng khó bảo đảm sẽ không có sâu mọt, để tránh có người nhân cơ hội gây sự, nên anh muốn đi công ty nhìn một chút.
Mặc dù Ngôn lão gia khi tỉnh lại có đem chuyện của công ty giao cho trợ lí tiểu Dương toàn quyền xử lý, nhưng Ngôn Mặc Bạch lo lắng có người nhân cơ hội làm loạn, anh dùng lời nói trấn an, cũng có thể tự mình quyết định.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch chưa từng chen tay vào chuyện của Quốc tế YT, nhưng là người thông minh, lại là tiến sĩ kinh tế học Havard, những thứ này vào thời điểm lấy ra cũng khó khống chế, nhưng không cần thời gian hai ngày, anh liền làm thuận buồm xuôi gió rồi.
Ngôn Mặc Bạch buổi tối ở bệnh viện cùng với vợ con ( chủ yếu nhất còn là bồi vợ mình ), ban ngày phải đi công ty trấn giữ.
Công ty mấy ngày nay hình như thật sự có dị động (kỳ lạ).
Có một thế lực ở sau lưng làm những động tác nhỏ, nhiều hạng mục của Quốc Tế YT cũng bị phá hư.
Ngày này, Ngôn Mặc Bạch cùng Ngôn Diệu Thiên ngồi trên ghế đá dài trên bãi cỏ trước bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch đem chuyện ở công ty mấy ngày nay nói cho Ngôn Diệu Thiên nghe. Dù sao Ngôn Mặc Bạch cũng mới tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện xử lí không được lão luyện bằng Ngôn Diệu Thiên, nhìn vấn đề cũng không có thấu triệt như vậy, cho nên vẫn là đến thỉnh giáo ông cụ.
"Xem ra thật sự là có người đang ở sau lưng giở trò quỷ. Chỉ là cho tới bây giờ Quốc tế YT cũng chưa có gặp qua tình huống như thế, xem ra là có người nhận được tin tức, muốn nhân cơ hội đánh đổ Quốc Tế YT." Trong mắt Ngôn Diệu Thiên chớp qua một tia ánh sáng hung dữ, chỉ là thời điểm nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, miệng nhếch lên mang một ý vị sâu xa , ông vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, nói: "Con trai, xem ra có người sáng tạo cơ hội để cho con luyện tay một chút rồi. Vậy con thông thảlàm đi. Không cần sợ thất bại, cùng lắm thì làm lại từ đầu."
Thật ra thì Quốc tế YT cũng không có tổn thất gì nghiêm trọng, chỉ là nếu có người dám hạ chiến thư, vậy nhất định phải phải đánh lại. Sợ rằng người này cũng không phải là tiểu giác sắc, nếu không cũng không biết sống chết mà vác mình lên họng súng.
[lược một số lời của tác giả viết trên mạng]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...