Tư Mộ dọn cơm lên bàn, rồi gọi cha mẹ lên dùng cơm.
"Bây giờ vẫn còn sớm, chờ một chút, dù sao bây giờ vẫn chưa đói. Không
phải buổi tối con rể đến dùng cơm sao, nếu bây giờ ăn trước không đợi nó thì không được tốt lắm." Tô San vỗ vỗ con gái, nghiêm mặt giáo dục cô:
"Con làm vợ người ta khác với làm con gái trong nhà, không thể không có
phép tắc. Các con sống riêng thì không sao, nếu ở cùng ba mẹ chồng, mẹ
đoán với tính cách của con sẽ mất một lớp da đó. Sau này đàng hoàng một
chút cho mẹ. Không được tùy ý như vậy! Xem ra chúng ta đã làm hư con
rồi!"
Tư Mộ quệt mồm, vô cùng tủi thân nhìn mẹ mình, nhỏ giọng kháng nghị: "Con chỗ nào không có phép tắc, tùy hứng ở đâu chứ?"
Cũng chính là không chút kiêng kỵ trước mặt ba mẹ mới có thể làm nũng,
chứ ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, cô rất biết điều đó có được không?
"Còn mạnh miệng? Con nhìn xem mới nói con có hai cậu, miệng con đã nhếch lên cao như vậy, có phải mẹ đây cũng không được dạy dỗ con đúng không?" Ở trước mặt chồng thì Tô San vô cùng dịu dàng, nhưng trước mặt con gái
có đôi khi sẽ bày ra hình tượng ngườ mẹ nghiêm khắc.
"Đều nói con rể là nửa con trai, mẹ có con trai cũng đừng quên con gái
chứ, tại sao mẹ có thể trọng nam khinh nữa như vậy!" Tư Mộ lên án mẹ của mình, sau đó đột nhiên xoay người chạy đến bên cạnh cha, tìm đồng minh
trợ giúp, Lắc lắc cánh tay cha nói: "Cha, tại sao cha lại không quản mẹ, cha nhìn xem hiện tại mẹ thành cái dạng gì rồi, hơn hai mươi năm tình
thân cũng không bằng một người con rể mới quen biết, quá thiên vị."
Phó Minh Vũ cười xoa xoa đầu Tư Mộ, thở dài: "Được tối ba sẽ tận tâm dạy dỗ mẹ của con. Ai bảo mẹ con không giúp đỡ bảo bối nhà chúng ta chứ!"
Tâm can bảo bối ông sủng ái hơn hai mươi năm, mỗi lần làm nũng với ông,
trái tim ông đều hóa thành vũng nước. Ông hy vọng cô đơn thuần đáng yêu
giống như đứa bé, vĩnh viễn cũng không cần lớn lên, không có phiền não.
Cho nên khi ông thấy bối cảnh cường đại và năng lực bất phàm của Ngôn
Mặc Bạch, ông biết Ngôn Mặc Bạch có thể tiếp tục tạo cho con gái mình
cuộc sống đơn thuần không có phiền não.
Họ cũng thấy được sự quan tâm của Ngôn Mặc Bạch với con gái mình, chỉ cần bảo bối hạnh phúc là đủ rồi.
Nhưng tối nay, Phó Minh Vũ cảm thấy con gái khác thường.
Cô quá mềm yếu, ngay cả chút trở ngại cũng không thể chịu được, không có Ngôn Mặc Bạch bên cạnh, cô liền hoang mang lo sợ, không yên lòng.
Nhìn con gái như vậy ông rất đau lòng.
Lôi kéo con gái đứng dậy, nhéo mặt cô, dịu dàng hỏi: "Bảo bối, giờ chúng ta chưa ăn cơm được không? Theo cha đến thư phòng, cha có đồ muốn đưa
cho con."
Tư Mộ không nghi ngờ gì, liền đi theo cha lên lầu.
Vào thư phòng, Phó Minh Vũ bảo Tư Mộ ngồi xuống, nhưng lại không đi lấy
thứ gì mà lại ngồi đối diện với cô. Một khay trà đặt giữa hai người, Phó Minh Vũ pha trà, không nói gì, động tác rất chậm rãi nhàn.
Tư Mộ hơi ngạc nhiên, cha bảo cô lên đây, rốt cuộc là đưa cho cô cái gì. Mặc dù hơi nóng lòng, nhưng cô cũng không thúc giục ông.
Biết Phó Minh Vũ yêu trà đạo, lúc pha trà, coi trọng nhất là lòng yên tĩnh, nếu thúc giục ông sẽ bị ông xem thường.
Chờ Phó Minh Vũ pha trà xong, rót một ly trà đưa đến trước mặt con gái,
mới sâu kín hỏi: "Hôm nay con hơi lạ. Từ sáng khi về đây đã hơi lạ, buổi trưa sau khi ra ngoài về lại càng lạ hơn." Tay ông sờ sờ ly trà, ánh
mắt lặng lẽ nhìn con gái, "Có phải Mặc Bạch xảy ra chuyện đúng không?"
Tư Mộ sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, sau đó cố cười tự nhiên nói: "Cha, con lạ ở đâu chứ. Thường ngày con vẫn vậy mà? Ngôn Mặc Bạch cũng không có
chuyện gì."
Nói xong, cầm lấy ché trà uống ực một cái, quá vội vàng, không chú ý trà nóng, nóng đến nỗi làm bỏng cả lưỡi cô. Nhưng sợ cha nhìn ra, cho nên
mới lấy ly trà kia uống, thậm chí cô còn cảm nhận được dòng nước nóng đó đi từ cổ họng xuống dạ dày.
Dĩ nhiên Phó Minh Vũ biết lý trà kia rất nóng, thấy con gái vì che dấu
sự chột dạ mà uống một hơi hết cả ly trà, ông vừa tức giận vừa đau lòng.
Vội vàng rót một chén nước lạnh đưa cho cô, giọng nói có chút chỉ trích: "Con vẫn không chịu thẳn thắn với cả cha mình sao? Con là con gái cha,
trong lòng con nghĩ gì, còn có thể gạt được cha sao?"
Huống chi con gái ông luôn luôn đơn thuần không dấu giếm đươc chuyện gì, có chuyện gì đều vết hết lên mặt. Tâm trạng của cô không yên, lo lắng,
mỗi cái nhăn mặt nhíu mày ông đều không bỏ sót.
Sao có thể gạt được ông chứ?
Tư Mộ cúi đầu, không nói gì.
Nhìn thấy cha đau lòng cô cũng rất khó chịu.
Cô lại khiến cha hao tâm.
Nhưng mà chuyện của Ngôn Mặc Bạch lần này cô không muốn nói cho cha
biết, không muốn cha mẹ biết Ngôn Mặc Bạch buôn lậu sũng ống đạn dược.
Đó là phạm pháp còn nguy hiểm nữa, nếu cha biết nhất định lại càng lo
lắng, còn có tự trách, không nên giao cô cho Ngôn Mặc Bạch.
Có lẽ ban đầu Tư Mộ bị ép cưới Ngôn Mặc Bạch, nhưng hai người ở chung
lâu ngày sinh tình, hơn nữa vừa mới thổ lộ những lời trong lòng, xóa bỏ
khoảng cách, họ đã rễ tình đâm sâu, cô đã yêu Ngôn Mặc Bạch. Nếu như cha biết anh không tốt, sẽ bất mãn với anh.
Cô, chỉ có thể lựa chọn không nói!
Phó Minh Vũ nhìn dáng vẻ Tư Mộ trầm mặc không nói, khổ sở nhắm lại mắt, cố gắng khắc chế tâm tình, mới kìm nén được sự cô đơn.
Con gái đã không còn nói tâm sự cho ông nghe rồi, ông cảm thấy như mình bị vứt bỏ.
"Mộ Mộ, con không nói cha cũng không muốn ép con." Giọng nói Phó Minh Vũ hơi khàn khàn, "Nhưng hãy đồng ý với cha, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Cha không muốn nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của con."
"Cha giao con gái hoạt bát đáng yêu cho Ngôn Mặc Bạch, nếu nó không có
cách nào để con tiếp tuc vui vẻ, vậy nó có tư cách gì tiếp nhận bảo bối
của cha?"
Phó Minh Vũ nói những lời này, chóp mũi Tư Mộ cũng chua chua, hốc mắt ẩm ướt nhìn cha, nghẹn ngào nói: "Cha, sẽ không đâu. Ngôn Mặc Bạch rất
tốt, đối xử với con cũng tốt. Con rất vui vẻ hạnh phúc. Vĩnh viễn sẽ vui vẻ hạnh phúc. Con rất may mắn, mới có thể gặp được anh ấy và lấy anh
ấy!"
Nói ra những lời này có thể thấy được tâm của Tư Mộ.
Những lời yêu thương như vậy nagy cả Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng nghe
qua. Nhưng vì muốn cha yên tâm, cô liền nói ra những gì mình giấu trong
đáy lòng.
Hốc mắt Phó Minh Vũ cũng hơi ẩm ướt, hắng giọng một cái giả bộ mất hứng: "Xem ra con chỉ cần có chồng là đủ, ngay cả cha mẹ đều không cần đúng
không?"
Tư Mộ nín khóc mỉm cười, liếc nhìn cha rồi nói: "Này, ông Phó, ông có muốn trẻ con hơn chút nữa không?"
Hai cha con ở trong thư phòng nói chuyện gần một giờ, Tô San lên lầu gõ
cửa, sau đó đẩy ra: "Hai cha con tâm sự gì mà nhiều thế? Đã gần một
tiếng rồi, còn chưa thấy xuống."
Phó Minh Vũ nhìn vợ đang đi vào, cười dịu dàng nói: "Lần trước không
phải có một người bạn tặng cho tôi một khối ngọc sao? Nhìn cũng không
tệ, khối ngọc đó thích hợp với con gái, tôi liền cho con bé. Ai biết con biết xem liền thích, muốn làm thành một cái vòng ngọc. Đang thảo luận
đây."
"Đúng vậy! Mẹ xem màu sắc của khối ngọc này đi, nếu làm thành vòng đeo tay nhất định rất đẹp." Tư Mộ rất nhanh phụ họa.
Hai người cũng vô cùng ăn ý cầm lấy khối ngọc Phó Minh Vũ mới lấy từ
trong ngăn kéo ra khoa tay múa chân, ngầm hiểu ý nhau, không muốn Tô San biết điều gì.
Tô San cũng vô cùng phối hợp cùng hai cha con thảo luận, một lát sau Tô
San nhéo mặt con gái: "Lúc này cũng tám giờ rồi, sao Mặc Bạch còn chưa
đến? Con mau gọi điện cho nó, hỏi xem bao lâu nữa mới xong việc? Xem con làm vợ này, chồng mình trễ vậy còn chưa về, cũng không gọi điện hỏi,
một chút cũng không quan tâm. Cưới một người vợ cho con, mẹ cũng thấy
thương thay cho Mặc Bạch."
"Mẹ lại bắt đầu ghét bỏ con! Con sao lại như vậy? Không phải mẹ sinh mẹ
nuôi con sao?" Rồi quay đầu nhìn cha của mình: "Cha, lúc hai người còn
trẻ, có phải mẹ cũng giống vậy không, cha về muộn một chút mẹ liền liền
triển khai liên hoàn cước theo hỏi cha rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao còn
chưa về nhà? Bla bla bla bla, ôi, cha, cha thật đáng thương!"
Phó Minh Vũ cười ha hả, liếc nhìn vợ một cái, sau đó khẽ gật đầu.
Tô San đỏ mặt hờn dỗi trợn mắt nhìn chồng, sau đó nổi giận chọc chọc đầu con gái: "Con ngay cả mẹ cũng dám giễu cợt, phản rồi! Đợi lát nữa Mặc
Bạch tới đây, nhất định mẹ sẽ dặn dò nó dạy dỗ con một phen. Con là do
chúng ta sinh dưỡng, không nỡ đánh con, cũng không tin không có người
trị được con! Bây giờ con nhanh đi gọi điện đi!"
Tư Mộ không lay chuyển được ý định của mẹ, bất đắc dĩ cầm điện thoại gọi cho Ngôn Mặc Bạch.
Nhưng điện thoại bên kia đã khóa máy.
Vì để loa ngoài nên Phó Minh Vũ và Tô San cũng nghe được.
Phó Minh Vũ chau mày liếc nhìn Tư Mộ, mím môi, không nói gì.
Tô San hỏi con gái: "Sau lại khóa máy? Không phải xảy ra chuyện gì chứ?"
Tư Mộ nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nói với Tô San: "Có thể là hết pin, chúng ta cứ ăn trước đi, đừng chờ nữa! Gần đây anh ấy rất bận, chắc chưa có làm việc xong!
Ngôn Mặc Bạch chính là như vậy mỗi lần làm việc đều quên hết mọi thứ,
điện thoại hết pin cũng không biết, cũng không gọi điện đến nói một
tiếng."
Nói đến phần sau, Tư Mộ hơi giận dữ, giống như đang oán trách Ngôn Mặc
Bạch. Tô San giận vỗ con gái một cái, quát lớn với cô: "Sao con không
thể hiểu chuyện một chút chứ? Nó tập trung làm việc không được sao? Con
cũng không còn nhỏ nữa, nó bận rộn như vậy còn phải luôn quan tâm đến
con à? Không được oán giận nó, ngoan một chút cho mẹ nhờ!"
Tư Mộ le lưỡi, liếc nhìn mẹ của mình, cười làm ha hả lành, gật đầu nói vâng.
Thức ăn cũng nguội, Tô San chuẩn bị mang toàn bộ đi hâm lại, Tư Mộ ngăn
bà: "Mẹ, nhiều món như vậy ba người chúng ta cũng ăn không hết, hâm lại
toàn bộ thì quá phiền. Như vậy đi, chúng ta chỉ hâm lại vài món thôi,
vừa nhanh với lại con cũng đói quá rồi!"
Tô San không cách nào chỉ đành bưng những món Tư Mộ thích đi hâm lại.
Nhưng lúc ăn cơm Tư Mộ không ăn bao nhiêu. Một chén cơm lớn chỉ ăn vài
miếng, đa phần là ngồi lấy đũa chọc chọc chén cơm ngẩn người nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Phó Minh Vũ gõ bàn, nghiệm nghị nói: "Nghiêm túc ăn cơm đi!"
Tư Mộ ồ một tiếng, ăn một miếng nhỏ, liền đặt đũa xuống, "Cha mẹ, hai người từ từ ăn. Con no rồi!"
Mặt Phó Minh Vũ liền trầm xuống. Tô San đặt chén xuống, đưa tay ra sờ
trán Tư Mộ, ân cần hỏi: "Mới vừa rồi còn nói đói mà! Sao mới ăn một chút đã không ăn nữa rồi hả? Có phải không thoải mái không?"
Tư Mộ lắc đầu, kéo tay Tô San xuống: "Mẹ, con không sao, thật sự con đã
no rồi. Mới vừa rồi rất đói, nhưng chắc sau cơn đói giờ không còn đói
nữa."
"Vậy dùng một chén canh đi! Được hầm hơn một tiếng, rất ngon đó, để mẹ
đi lấy cho con một chén." Nói xong, Tô San liền đi vào phòng bếp lấy một chén canh bà hầm lúc chiều để con gái bồi bổ cơ thể.
Thấy Tô San vào bếp, tròng mắt Phó Minh Vũ sâu thẳm nhìn chằm chằm con
gái, nghiệm nghị nói: "Xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn nói sẽ chăm sóc tốt bản thân, tại sao bây giờ lại không ăn cơm?"
Tư Mộ bị ánh mắt và giọng nói của cha dọa sợ hết hồn, vội cười nói: "Cha, con có chút không thoải mái, ăn không vô!"
"Không thoải mái? Không thoải mái ở đâu? Nhanh đi bệnh viện khám xem
sao!" Quả nhiên, Phó Minh Vũ vừa nghe con gái nói như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ lo lắng.
Tư Mộ đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ai nha, là con gái thì mỗi tháng có vài
ngày như vậy, Con nghỉ ngơi một chút là sẽ không có chuyện gì."
Lúc này Phó Minh Vũ mới ngượng ngùng thu lại tâm tình lo lắng, khẽ thở dài một cái, hơi thất vọng.
"Không thoải mái không muốn ăn cơm, vậy thì uống nhiều canh một chút
đi!" Xem ra vẫn chưa mang thai, còn phải nỗ lực! Phó Minh Vũ cúi đầu
thầm nghĩ.
Tô San bưng canh ra, Tư Mộ không có suy nghĩ nhiều, sợ cha trách cô không ăn cơm, cho lên liền nhận lấy chầm chậm ống.
Canh này gồm mười mấy nguyên liệu nấu ăn, để lửa nhỏ chưng mấy tiếng, cho nên vô cùng thơm và ngon miệng.
Tư Mộ uống say sưa, Tô San thấy con gái thích uống, cho nên lấy thêm một chén nữa.
Tư Mộ xuống hai chén, no căng cả bụng. Ngồi im trên ghế, nhìn mẹ nói
thẳng: "Sao mẹ nấu canh này lại ngon như vậy? Làm con uống no đến nỗi
không đứng dậy nổi!"
Tô San cười vô cùng sung sướng nói: "Nếu thích uống..., thì mỗi ngày mẹ
sẽ nấu cho các con uống. Bảo đảm một năm sau các con có thể sinh một đứa bé mập mạp."
Tư Mộ đang vịn bàn đứng dậy xem nữa là té xuống đất!
Đột nhiên nhớ tới lúc chiều mẹ ở phòng bếp, mẹ nói với cô, cố ý dặn má
Vương mua ít đồ bổ, nấu canh cho cô và Ngôn Mặc Bạch bồi bổ thân thể,
uống xong có thể sớm sinh một đứa bé.
Tư Mộ thật sự muốn điên rồi, quay đầu nghiêm mặt hỏi mẹ: "Mẹ, uống canh này không có có phản ứng gì chứ?"
Tư Mộ nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu canh này có công hiệu như nhung hươu, dái chó (dương v*t của con chó), thì thảm rồi!
Tư Mộ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chằm chằm Tô San, nếu mẹ nói những lời kia...., cô gặp rắc rối lớn rồi!
Ngôn Mặc Bạch còn chưa về, hơn nữa không biết tối nay có thể về không.
Nếu như không về, cô bị lửa dục thiêu đốt, biết tìm ai dập lửa đây?
Vừa rồi cô lại còn uống hai chén, không phải công hiệu của thuốc sẽ mạnh gấp đôi sao?
Phó Minh Vũ sửng sốt, vùi mặt vào trong chén, cười trộm.
Tô San ho khụ khụ, bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa nói: "Chắc là không có
phản ứng gì đâu? Con đã uống hai chén, có cảm nhận được phản ứng gì
không?"
Tư Mộ khóc không ra nước mắt!
Đó chính là sẽ có phản ứng?
Tư Mộ khổ sở nhìn lom lom Tô San, mẹ à, xem mẹ đã làm chuyện tốt gì này! Mẹ muốn bế cháu cũng không thể làm như vậy chứ!
Nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận coi trong người có gì khác thường không. Hình như, hình như trong cơ thể có một ngọn lửa!
Đẩy ghế đứng lên, Tô San sợ hết hồn, vội vàng đặt chén xuống rồi đỡ Tư Mộ, hỏi: "Con muốn đi đâu?"
Tô San cũng không biết rốt cuộc thuốc này có hiệu quả gì, bà cũng chưa từng uống qua!
Nhưng mà, nghe nói là bồi bổ thân thể, tốt cho việc sinh con, vậy có thể là cái loại công hiệu đáng ghi kia không?
"Về phòng! Ngủ!" Tư Mộ cắn răng nghiến lợi nói.
Mà Phó Minh Vũ đang dùng cơm cười đến nỗi phải dùng chén che mặt lại, bả vai không ngừng run run.
Tư Mộ quay lại phòng của mình, bên trong không có một hạt bụi, sạch sẽ,
ngăn nắp, vẫn giống như lúc cô ở nhà. Chắc canh mỗi ngày Tô San đều để
má Vương lên quét dọn.
Nằm xuống giường, Tô San kéo chăn đắp cho cô, chắc là chột dạ nên giọng
nói của bà không dữ như lúc trước, mà giống như lúc đối mặt với chồng,
dịu dàng, nhẹ nhàng như mưa phùn tháng ba: "Con hãy nằm một lát, đợi Mặc Bạch đến, mẹ sẽ nói nó lên đây đón con. Nếu quá muộn thì ngủ lại đây
một đêm."
Tư Mộ nhắm hai mắt, hừ hừ, kéo chăn lên che kín đầu, giọng nói từ trong
chăn truyền ra: "Mẹ, sau này không nên nấu những thứ canh như vậy cho
con uống! Đây không phải bồi bổ mà là đang hại thận đó!"
Tô San nói với con gái qua một lớp chăn: "Cái con bé kiêu ngạo này, mẹ
đang giúp đôi vợ chồng son các con thôi! Thật là lòng tốt không được báo đáp!" Sau đó hừ hừ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tư Mộ méo miệng, là lòng tốt làm chuyện xấu sao?
Nhưng Ngôn Mặc Bạch sao còn chưa về?
Đưa tay lấy điện thoại, gọi cho Ngôn Mặc Bạch nhưng vẫn là tắt máy.
Trong lòng Tư Mộ càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến những gì Tiểu Cửu nói lúc chiều, cho nên đứng dậy đi đến bên
cạnh cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên Tiểu Cửu vẫn
còn ở chỗ đậu xe.
Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một màu đen, đại khái là Tiểu Cửu ở
trên xe hút thuốc lá, cho nên đứng ở xa chỉ nhìn thấy trong xe lóe lên
một cái điểm nhỏ màu đỏ.
Cô có số của Tiểu Cửu, cho nên cầm di động lên gọi cho Tiểu Cửu.
Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói bên kia không hề mệt mỏi, chẳng qua là vẫn lạnh lùng, giống như bầu trời đêm giá lạnh, xa xôi mà lạnh
như băng.
"Chị dâu, có chuyện gì không?" Tiểu Cửu ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn cửa sổ lầu hai của ngôi biệt thự cách đó không xa.
Tư Mộ dừng một chút, hỏi: "Có tin tức của Ngôn Mặc Bạch không?"
Tiểu Cửu yên lặng một lúc, rít một hơi thuốc mới nói: "Tạm thời còn chưa có!"
Cậu ở trên xe, ngoại trừ chú ý động tĩnh từ bốn phương tám hướng thì còn lo lắng cho đại ca.
Khi anh ấy lên máy bay đã tắt điện thoại, nếu muốn liên lạc..., chỉ có cách duy nhất là thông qua vệ tinh.
Ở trên xe cậu vẫn luôn mở laptop, dùng vệ tinh theo dõi Ngôn Mặc Bạch,
lúc đầu còn có thể tiếp thu được tin tức bên kia, nhưng đến tám giờ tối, đột nhiên tin tức bị cắt, cậu đã thử nhiều lần nhưng vẫn không được.
Lúc này cậu lo lắng không yên, hận không được lập tức lái xe đến sân bay tư nhân, tự mình lái máy bay đi tiếp ứng cho đại ca.
Nhưng mà, cậu không thể.
Đại ca giao nhiệm vụ cho cậu, bảo cậu bảo vệ tốt chị dâu. Hiện tại đã có người đang theo dõi, nếu như cậu nhất thời xúc động, chị dâu mà xảy ra
việc gì, thì chỉ khiến đại ca rối loạn thêm mà thôi.
Cho nên, cậu nắm chặt hai đấm, ngồi ở trong xe, chỉ có thể phòng thủ ở đây.
"Cậu cũng không liên lạc được với họ sao?"
Tư Mộ biết nếu Ngôn Mặc Bạch tắt điện thoại... Như thế nào cũng sẽ nghĩ
biện pháp liên lạc với Tiểu Cửu, cho nên mặc dù cô không thể gọi điện
được cho Ngôn Mặc Bạch, thì vẫn tin tưởng Tiểu Cửu có thể thông qua
những phương pháp khác liên hệ với Ngôn Mặc Bạch.
Tiểu Cửu nắm thật chặt điện thoại, "Ừ!"
Cậu không biết, nếu nói cho chị dâu biết, đột nhiên mất liên lạc hơn nữa cũng không xác định được vị trí của đại ca, thì chị dâu có chịu thừa
nhận sự thật này không?
Cho nên cậu lựa chọn không nói!
Trong lòng vẫn tự nhủ nhất định đại ca sẽ không xảy ra việc gì! Đại ca
là một người lợi hại như vậy, ra vào Miến Điện không biết bao nhiêu lần, nơi đó không ai có thể ngăn được đại ca.
"Vậy... nếu có tin tức của anh ấy, nhất định cậu phải nói cho tôi biết." Tư Mộ nhắm mắt lại, nói: "Mặc kệ.... Bất kể là tin tức gì..."
Bất kể là tin tức gì, mặc kệ anh có bình an trở về hay gặp nạn, cũng nói cho tôi, đừng lo tôi không chấp nhận được, tôi rất kiên cường, tôi phải kiên cường!
"Được!"
Cố nén nước mắt, Tư Mộ cúp điện thoại, đầu dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đông rét lạnh đầy sao, ánh sáng như ngọc, cũng giống như con ngươi đen lóe sáng của người kia.
Tư Mộ đưa tay muốn sờ ánh sáng của những ngôi sao kia, nhưng chúng ở rất xa.
Ngôn Mặc Bạch, anh đang ở đâu?
Nhất định anh phải bình an trở về, em đang đợi anh!
Gió mùa đông vô cùng lạnh giá, Tư Mộ mở cửa sổ ra đứng ở đó, gió thổi vào, quần áo trên người cô cũng tung bay theo gió.
Vốn cơ thể cô đang nóng ran, gió lạnh như vậy thổi vào làm cơ thể cô dần dần lạnh đi, tâm cũng bình tĩnh lại.
Không biết đứng bao lâu, chân tê rần, lỗ mũi hơi ngứa, hắt xì liên tục
mấy cái liền. Lúc này Tư Mộ mới bửng tỉnh, sau đó cảm thấy lạnh run.
Tay đã cứng, nhưng vẫn nắm chặt điện thoại. Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.
Có người gõ cửa, là Tô San: "Mộ Mộ, con ngủ chưa?"
Tư Mộ sợ hết hồn, nghĩ đến mình mặc ít như vậy lại đứng ở đây, nếu mẹ mà thấy nhất định lại bị mắng một trận, đang chuẩn bị chạy về giường giả
bộ ngủ.
Nhưng do đứng quá lâu, cô vừa mới cử động, chân lại không nghe theo ý mình nên liền té xuống đất tạo lên tiếng động thật lớn.
Tô San gõ cửa lại không nghe thấy trả lời, đoán rằng con gái đã ngủ
thiếp đi, nhưng vẫn không yên lòng, cho nên mở cửa đi vào. Trong phòng
bật một chiếc đèn nhỏ màu da cam, dưới ánh đèn lờ mờ, bà thấy con gái
ngã trên đất, giùng giằng lại không bò dậy được.
Tô San bị dọa mặt mũi trắng bệch, vội chạy đến: "Mộ Mộ, con làm sao vậy? Bảo bối, đừng dọa mẹ...."
Đại khái là cơ thể đã cứng ngắt, Tư Mộ ngã trên đất nhưng lại không thấy đau.
Được mẹ đỡ lên, nghiêm mặt cười hắc hắc: "Mẹ, con không sao mà! Mới vừa
rồi đi toilet, ngồi chồm hổm quá lâu, bị tê chân, cho nên mới bị vấp
ngã. Hắc hắc, một chút cũng không đau."
Cô càng tỏ ra không sao, Tô San càng đau lòng, đỡ cô đến bên giường,
kiểm tra tay chân cô một lần, kết quả phát hiện trên tay trên chân có
rách da còn chảy máu.
Tô San rất đau lòng, cất giọng gọi chồng: "Phó Minh Vũ, lấy hòm thuốc trong nhà ra đây, con gái bị ngã, chảy máu!"
Phó Minh Vũ nhanh chóng cầm hòm thuốc chạy vào, trên mặt lộ rõ vẻ đau
lòng: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Ở trong phòng cũng có thể té
ngã?"
Tô San bôi thuốc cho Tư Mộ, mặc dù đã khống chế tốt sức lực nhưng vẫn
nghe rõ tiếng xuýt xoa của Tư Mộ, cho nên nghiêm mặt dạy bảo cô: "Đèn
cũng không biết mở, tối như vậy sao không té được. Hơn nữa còn nói đi
toilet ra té ngã, vậy sao lại té bên cửa sổ? Con nhảy cửa sổ đi nhờ
toilet nhà người ta sao? Tay chân lạnh như băng, con không bị cảm lạnh
mới lạ đó!"
Tư Mộ không dám mạnh miệng, chỉ cười hắc hắc làm lành, nói: "Đừng trách
con, ai bảo mẹ cho con uống canh kia, con sắp nóng chết rồi, phải đến
bên cửa sổ hóng gió một chút, kết quả là trượt chân té ngã! A a... Mẹ,
mẹ nhẹ tay một chút đi a a..."
"Biết đau sao? Biết đau thì ngoan ngoãn một chút cho mẹ!" Ngoài miệng
thì nói ngoan độc nhưng động tác của Tô San lại nhẹ hơn rất nhiều.
Thật ra thì Tư Mộ cũng không đau lắm, chẳng qua là không muốn mẹ tiếp
tục dài dòng, cho nên cố ý la đau. Cả người cô đều cứng hết cả rồi, sao
biết đau nữa.
Phó Minh Vũ vẫn bình tĩnh nhìn hai mẹ con, một câu cũng không nói.
Chờ Tô San bôi thuốc cho Tư Mộ xong ấn cô nằm xuống giường. Trước khi ra khỏi giường Phó Minh Vũ bước đến xoa xoa đầu Tư Mộ, trong mắt hiện lên
tia phức tạp, nhưng vẫn không nói gì.
Tư Mộ bị cha nhìn, hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Cha, con không đau! Cha mau cùng mẹ về phòng ngủ đi! Đã muộn..."
Tròng mắt Phó Minh Vũ rất u ám, nhìn con gái nói: "Nhưng mà, cha đau!"
Trong lòng Tư Mộ ê ẩm, ánh mắt đỏ lên. Tay nắm lấy tay cha, nói: "Cha, con không sao thật mà!"
Lại để cha hao tâm!
Phó Minh Vũ nhéo mặt của cô, thở dài, "Là cha có lỗi với con!"
Tư Mộ sửng sốt, mặt biến sắc, nắm thật chặt tay cha, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Cha..."
"Tốt lắm bảo bối, con ngoan ngoãn ngủ đi! Đừng nhõng nhẽo nữa!" Rút tay
ra, xoay người rời đi. Đôi mắt Tư Mộ tràn đầy nước mắt nhìn bóng lưng
cha, giây phút đó cô cam thấy cha mình rất già!
Phó Minh Vũ mới vừa đóng cửa, điện thoại của Tư Mộ liền vang lên.
Là Tiểu Cửu.
Cậu vẫn chú ý động tĩnh trong phòng Tư Mộ. Nhờ ánh trăng cậu có có thể thấy có một người đứng cạnh cửa sổ, cậu biết đó là Tư Mộ.
Vẫn đứng một lúc lâu.
Nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên sau đó là tiếng
của bà Phó từ xa vọng đến, tim của cậu trầm xuống, tưởng rằng đã xảy ra
chuyện gì, vừa định xuống xe xuống vào nhà, thì thấy laptop truyền đến
tín hiệu của vệ tinh.
Có tin tức của đại ca.
Tiểu Cửu quay lại, nhập liên tiếp số liệu vào laptop, sau một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại ca và Tiểu Trang đã bình qua biên giới.
Laptop nhận được tin đại ca gửi đến: Lái máy bay đến tiếp ứng.
Phía sau còn kèm theo một tọa độ địa lý rất cặn kẽ.
Tiểu Cửu liên lạc với mấy anh em vẫn còn đợi lệnh ở sân bay, bảo họ lập
tức đến tiếp ứng. Nếu như tốc độ nhanh thì một hai tiếng là có thể quay
về.
Chờ an bài tốt hết thảy, Tiểu Cửu mới nhớ đến Tư Mộ trên lầu. Tim đập mạnh, lập tức gọi điện.
Lúc nãy cả người cứng ngắc không biết đau nhưng bây giờ nằm trong chăn, cơ thể ấm lại, Tư Mộ mới đau đến nhe răng trợn mắt.
Thấy Tiểu Cửu gọi đến, cô nhanh chóng bắt máy, vội vàng hỏi: "Có phải có tin tức của Ngôn Mặc Bạch không?"
Tiểu Cửu nghe được giọng nói của cô, mới thở phào nhẹ nhõm, "Ừ!"
Sau đó lại nghe thấy tiếng hít vào vì đau, cậu liền hỏi: "Mới vửa rồi xảy ra chuyện gì?"
Nếu như vừa rồi, cậu nóng lòng thu thập tin tức của đại ca, mà tạo cơ
hội cho những người kia, nhất định đại ca sẽ không bỏ qua cho cậu.
Bởi vì phụ trách truyền tin của đại ca cho những anh em khác mà lơ là
nhiệm vụ bảo vệ chị dâu. Nếu chị dâu xảy ra chuyện gì là do cậu không
làm tròn bổn phận rồi!
Hiện tại Tư Mộ rất muốn biết tin tức của Ngôn Mặc Bạch, đâu còn tâm tư
nghĩ đến vết thương nhỏ của mình, huống chi nói ra chuyện này rất mất
mặt, cho nên cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ở đâu, quay về rồi
sao?"
Tiểu Cửu nghe cô nói chuyện có thứ tự như vậy, thầm nghĩ chắc không có
chuyện gì. Cho nên nói: "Mới vừa qua khỏi biên giới, đã phái người đến
tiếp ứng. Hai tiếng sau có thể về đến."
Tư Mộ lập tức từ trên giường nhảy lên: "Vậy chúng ta đi đón anh ấy!"
Tiểu Cửu cũng nghĩ vậy, cho nên cũng không nghĩ giờ là mấy giờ, người
nhà họ Phó đã ngủ chưa, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được, tôi chờ cô ở
cửa!"
Tư Mộ phi nhanh xuống giường mặc quần áo, tay chân đau cô cũng mặc kệ,
hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, xác định anh
không có chuyện gì.
Sau khi mặc quần áo xong, vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa, liền nghĩ đến
cha mẹ đã ngủ, nếu cô đi ra từ cửa chính, nhất định họ sẽ nghe được âm
thanh. Hiện tại trễ như vậy nếu hỏi cô đi đâu, cô cũng không dám nói đi
đón Ngôn Mặc Bạch.
Tư Mộ đi lòng vòng ở trong phòng, tìm được dây thừng trước đây mua để
leo núi cùng với mấy chị em, cô liền cột dây vào cửa sổ, trèo ra từ đó.
May mà phòng của cô ở lầu hai, nếu như cao hơn một chút, đánh chết cô cũng dám, vì cô mắc chứng sợ độ cao.
Tiểu Cửu đứng ở cửa trong chốc lát, liền thấy cô trèo từ cửa sổ xuống,
tập trung nhìn kỹ, thiếu chút nữa cậu bị dọa nhảy dựng lên.
Chị dâu cũng quá cường hãn!
Bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, nửa đêm lại nhảy cửa sổ ra ngoài.
Nhìn động tác của cô, Tiểu Cửu cũng lo lắng cô có thể té bất cứ lúc nào.
Chảy mồ hôi, cậu vội vàng tiến lên giúp đỡ, vừa đem người an toàn đặt
xuống đất, đã nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Giúp tôi lấy sợi dây xuống,
nếu cha mẹ tôi mà biết, tôi sẽ bị chửi chết!"
Tiểu Cửu buồn cười giúp cô lấy sợi dây xuống, sau đó hai người lên xe,
chạy như đua xe đến sân bay tư nhân. Bây giờ đã rất khuya, trên đường ít xe, đường rất thoáng, nhưng sân bay ở hơi xa, cũng mất gần một tiếng
mới đến nơi.
Khi họ đến, máy bay tiếp ứng Ngôn Mặc Bạch còn chưa về, trống ngực Tư Mộ đập thình thịch, cô có cảm giác một giây cũng rất dài.
Giống như đã qua một thế kỷ, mới nghe thấy đường chân trời truyền đến tiếng động cơ máy bay.
Tư Mộ kích động chỉ vào một ánh sáng xa tít chân trời kia, giọng run run nói: "Đó là máy bay của họ sao?"
Trong lòng Tiểu Cửu cũng đang sôi sục, nhưng tính tình vẫn luôn lãnh
ngạo (lạnh lùng và cao ngạo) nên cậu chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, là họ."
Tư Mộ đợi không được, xuống xe, đứng trong gió lạnh, xung quanh đen như
mực. Nếu như là trước kia, nhất định cô sẽ bị hoàn cảnh như vậy hù sợ.
Nhưng giờ phút này trong tâm trí chỉ có hình bóng của người đang ở chân
trời kia. Cô đâu còn tâm trí nào mà để ý đến nỗi sợ kia.
Từ xa truyền đến tiếng cánh quạt, ánh sáng cũng từ từ rõ ràng, giây phút khi máy bay đáp xuống đất, xung quanh cũng mang theo gió lớn. Tóc và
quần áo Tư Mộ cũng túng bay theo gió, nhưng cô không thèm chú ý, một
chút cũng không chú ý.
Ngôn Mặc Bạch mới vừa xuống máy bay, vừa mở cửa ra, nhìn những cuộc gọi
nhỡ, nhướn mày muốn gọi lại nhưng nhìn thời gian, đêm đã khuya. Chắc
người kia đã ngủ rồi, cho nên liền bỏ di động vào túi, đang định nghiêng đầu nói chuyện với Lệ Hỏa, khóe mắt quét đến một chiếc xe đang đậu phía xa, có hai người đứng cạnh xe.
Trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy cách xe khá xa có một bóng dáng gầy
yếu, nhỏ nhắn xinh xắn, cánh quạt quay tạo ra gió, cũng có thể thổi bay
cô.
Trái tim Ngôn Mặc Bạch loạn nhịp.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Âm thanh của cánh quạt rất lớn, nhưng Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấy
bóng người ở xa kia đang gọi, nhẹ giọng lại mang theo tiếng khóc nức nở, đang gọi...
Bước nhanh tới, khi khoảng cách còn ba mét, nhờ đèn xe của Tiểu Cửu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cô gái mảnh mai kia đầy nước mắt, vừa khóc
vừa cười, môi đỏ mọng khẽ mở, không tiếng động nói: Ngôn Mặc Bạch...
Từ máy bay đến đây khoảng trăm mét, Ngôn Mặc Bạch tiến lên hai mét nữa,
dừng lại, khóe môi khẽ nhếch nhìn về phía cô, lông mày cũng cong lên.
Anh và em cách nhau trăm mét, anh đã đi hết chín mươi chín mét, còn lại một mét, anh muốn nhìn em nhào vào lòng anh!
Tư Mộ thật sự nhào vào lòng Ngôn Mặc Bạch, cô rất muốn chạy qua nhưng
chân nhũn ra, không nghe theo ý cô, cô vừa mới nhấc chân, cả người đều
muốn ngã xuống, nếu không phải Ngôn Mặc Bạch nhanh tay lẹ mắt ôm cô, thì cô ngã khụy.
"Ngôn Mặc Bạch..."
Cô vừa nhào vào ngực Ngôn Mặc Bạch, anh liền ôm chặt cô.
"Chúng ta về nhà!" Giữa trời gió lạnh, mặc dù giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như trước đây, nhưng Tư Mộ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Không cần gấp. Anh mau ôm em vào xe, em nhịn không được." Tư Mộ ở trong ngực anh run rẩy nói.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.
Tư Mộ đưa tay ôm chặt anh, đầu cọ cọ vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ từ ngực anh vọng ra, vừa ngượng ngùng và tủi thân: "Khốn kiếp em nghĩ em
muốn anh... nhanh cho em..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...