Ánh đèn trong quán bar mờ mờ, Phó Tư Mộ ngồi trên ghế cao nhỏ ở quầy bar, trước mặt cô là một hàng ly thủy tinh, chắc hơn mười ly.
Cô uống rượu vừa vội vừa mạnh, một ly lại một ly, chất lỏng cay nồng rót vào yết hầu, cảm giác giống như bị bỏng, lan từ cổ đến dạ dày.
Rượu mạnh như vậy, gấp như vậy, coi như người có tửu lượng tốt, uống như vậy cũng bỏ mạng.
Tư Mộ bị sặc rượu, ho khan, bartender đứng ở quầy bar giơ ngón cái lên với cô, trêu ghẹo nói: "Hắc, không thể tin được bề ngoài nhìn cô giống một cô bé văn văn tĩnh tĩnh, nhưng uống rượu lại hung hãn như vậy, choáng rồi!"
Thấy Tư Mộ ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, bartender tiếp tục nói: "Thất tình? Hi - Tôi còn tưởng rằng có chuyện to tát đến nỗi không gắng gượng nổi mới tìm rượu giải sầu đấy? Thiếu bạn trai đúng không, người đẹp chỉ cần nói một tiếng, anh em sẽ đến liền."
Con trai làm trong môi trường này, phần lớn đều nói khoác, anh ta nói tiếp: "Cô xem dáng người và chiều cao của tôi đây, mang tôi đi ra ngoài cũng không mất mặt chứ? Tôi còn có một đặc điểm, là đặc biệt chung tình, một lòng trung trinh! Xin hãy cân nhắc!"
Tư Mộ bày ra ánh mắt tò mò, liếc mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt một cái, khinh thường "Hừ" một tiếng, tiếp tục uống, lười phản ứng lại.
Kịch một vai có gì tốt chứ? Bartender không còn thú vị nữa nên tiếp tục đi pha rượu.
Đàn ông nói cái gì mà chung tình, cái gì mà một lòng trung trinh, đều là chuyện hoang đường! Người ngu mới tin!
Nhưng mà, Tư Mộ cô lại là một kẻ ngu. Nói dối như vậy, cô, lại đi tin.
Bời vì Diệp Nham đã từng nói những lời như vậy.
Dáng người anh ta xuất chúng, đẹp trai như ánh mặt trời. Anh ta nói chỉ yêu mình cô, anh ta nói cô là bảo bối của anh ta, anh ta nói sẽ cưng chiều cô, bảo vệ cô đời đời kiếp kiếp...
Cô tin, khi đó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới!
Gia đình giàu có, tình yêu mỹ mãn...
Nhưng mà , đột nhiên công ty của gia đình xảy ra vấn đề, có nguy cơ bị phá sản, cha phát bệnh phải nằm viện. Cô chạy đôn chạy đáo tìm sự giúp đỡ vẫn không có kết quả, nhưng lại được tận mắt chứng kiến anh thân mật ôm một cô gái khác đi ra khỏi khách sạn, hai người cùng bước lên một chiếc xe sang trọng...
Tư Mộ khổ sở nhắm mắt lại, lắc lắc cái đầu choáng váng, thật là say.
Tính tiền, chuẩn bị đi toilet. Trước khi vào bar cô có gọi điện cho Sở Kỳ, bảo cô ấy một tiếng sau đến đây đón cô, chắc cũng sắp đến rồi.
....... Cửa sau của khách sạn, một con đường nhỏ tối om lại bí ẩn, mộ chiếc xe Maybach màu đen chạy như bay đến, mặc dù con đường đó rất hẹp chỉ có thể đủ để một chiếc xe đi, nhưng xe chạy một đường thông suốt, mà tốc độ cũng không chậm tý nào, có thể thấy được kỹ thuật lái xe không phải bình thường.
Đèn xe rất sáng, chiếu vào trong con đường nhỏ, khiến cả con đường sáng như ban ngày.
Xe dừng lại ở cửa sau của khách sạn, rồi tắt máy. Cửa xe mở ra, một bóng người cũng vọt ra đứng bên cạnh cửa xe.
Con đường rất nhỏ rất thẳng, không có chỗ để ẩn thân, không biết người kia trốn ở đâu.
"Đại ca..." Cửa xe mở ra, một người đàn ông có dáng người thon dài bước xuống, Tiểu Trang lập tức tới nghênh đón.
Người đàn ông mà Tiểu Trang gọi là đại ca khoát khoát tay, sau đó ném chìa khóa cho anh ta, còn mình thì bước vào trong cánh cửa đã mở một nửa kia.
Sắc mặt Tiểu Trang lập tức thay đổi, anh ta xoay người đuổi theo.
Tuy thấy đại ca bước đi vững vàng, nhưng lúc nãy mượn ánh trăng, anh ta thấy rõ sắc mặt của đại ca không thích hợp.
Kia vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại đang chảy từng giọt mồ hôi lớn. Bình thường hay mím môi nhưng giờ càng mím chặt rồi, lông mày anh tuấn nhíu chặt.
Đó là biểu hiện chịu đựng.
Hết sức chịu đựng.
Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch rất khó chịu. Máu trên người sôi trào, quay cuồng, không có cách nào khống chế, tất cả máu đang hướng về một bộ nào đó.
Loại cảm giác này, con mẹ nó thật khó chịu mà. Khiến cả người anh nhũn ra.
Lúc này còn có thể ổn định cơ thể mà đi bộ, thật sự là đã dùng hết sức lực của bản thân rồi.
Ở một ngã rẽ anh đụng phải tay vịn cầu thang, cơ thể một cái lảo đảo.
Tiểu Trang bước nhanh về phía trước đỡ lấy anh, khuôn mặt lo lắng hỏi: "Đại ca, anh không sao chứ?"
Ngôn Mặc Bạch ổn định lại thân hình, một tay day trán, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có việc gì."
Anh nhận nhiệm vụ, trong quá trình thi hành, vì khinh thường đối phương nên bị mắc bẫy.
Chỉ là, người kia... Anh nhất định sẽ không bỏ qua! Dám bỏ thuốc anh, xem ra là chán sống rồi!
Hiện tại cơ thể có phản ứng, mặc dù xa lạ, nhưng không phải anh không biết.
Điều này chứng tỏ anh bị bỏ "thuốc mê". Mà giờ khắc này cơ thể càng phản ánh mãnh liệt, anh biết, "thuốc" này, thật là con mẹ nó, rất mạnh!
Anh cắn răng đè nén thống khổ, nói với Tiểu Trang: "Tôi bị hạ 'thuốc mê'. Anh đi gọi Cố thiếu, bảo anh ta đến phòng tôi!"
Cơ thể Tiểu Trang run lên, cực kỳ phẫn nộ, rồi lại cực kỳ khiếp sợ.
Hạ "thuốc mê".
Vậy có nên thay đại ca tìm phụ nữ không?
Nhưng mà từ lúc anh ta đi theo đại ca tới giờ, chưa bao giờ thấy đại ca có phụ nữ.
Nghe nói, anh ấy thích nam sắc?
Vậy nếu muốn bảo vệ bản thân, cũng có thể dùng đàn ông sao?
Tìm Cố thiếu...
Suy nghĩ của Tiểu Trang đã rơi vào biển, vả lại còn muốn chết chìm trong đó.
Con mắt đen tuyền của Ngôn Mặc Bạch liếc Tiểu Trang một cái, giọng nói rét lạnh khiến người khác phát run: "Tốt nhất nên xóa sạch đống suy nghĩ cặn bã trong đầu cậu cho tôi, nếu không tôi không ngại vặt đầu cậu xuống đâu! Nhanh đi! Bọn họ đang trong phòng vip ở bar.
Tiểu Trang vội vàng rụt rụt đầu, ôm đầu bỏ chạy.
Chân Ngôn Mặc Bạch như nhũn ra, nhắm mắt đi về phía cửa thang máy.
......
Quán bar nằm ở tầng hai của khách sạn, cũng là một chỗ để khách ăn chơi. Đây là một quán bar phong cách, không những có âm nhạc rung trời. Song song đó còn có rất nhiều trò giải trí khác, cửa chính đều là cửa nhập khẩu đặc biệt. Cho nên sau khi đóng cửa sẽ không ảnh hưởng đến nhau.
Toilet được thiết kế nằm bên ngoài, ở cuối hành lang. Tư Mộ ra khỏi toilet, đã không nhận ra đường đi. Hai bên đường đi có rất nhiều cửa, cô cũng không biết cái nào là cửa quá bar.
Đang lúc cô hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy xa xa có một người đàn ông, đang cúi đầu dựa vào tường đợi thang máy. Ở góc độ này cô chỉ thấy dáng người anh cao lớn, và mơ hồ thấy được gò má anh.
Tư Mộ mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng lại hơi chóng mặt. Không biết là do tác dụng của cồn hay vì cái gì, hình như có một lực hấp dẫn vô hình nào đó đẩy cô đi đến gần anh ta.
Tư Mộ từ từ bước đến, đến gần mới thấy rõ ràng.
Dáng người anh cáo lớn, ít nhất cũng 1m85. Quần dài và áo ngoài màu đen phối hợp với áo trong màu trắng, tóc rất ngắn, vì cúi đầu mà tôn lên cái cổ áo màu trắng, trắng đen rõ ràng. Đường cong trên mặt rất rõ nét, môi mím lại thành đường thẳng, mũi cao thẳng, chỉ cần một gò má là có thể tưởng tượng được anh đẹp đến mức nào. Mà cái tay anh đang chống trên tường cũng rất đẹp, cực kỳ thon dài, cảm giác rất có lực.
Hiện tại đường đi trống trơn, cực kỳ yên lặng. Giống như trời đất lúc này chỉ có anh và cô.
Tư Mộ cảm thấy càng ngày càng hoa mắt chóng mặt, ý thức hỗn độn không rõ, cả người như đang trôi bồng bềnh, cảnh sắc trước mặt lúc thì chân thật, lúc thì hư ảo.
Cô cố gắng lắc đầu, bắt chính mình phải tỉnh táo, hình ảnh người đàn ông ở xa lúc chân thật lúc hư ảo dần dần biến thành người đàn ông mà cô khắc sâu trong trí nhớ.
Diệp Nham...
Tư Mộ ngơ ngác đứng tịa chỗ, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, chân cũng không nhúc nhích được...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...