HÀO MÔN QUYỀN QUÝ

Tùy ý ăn vài miệng thì cô đứng lên đi tìm Bạch Như: “Hoa tuyết tôi thu thập đâu?”

Bạch Như nói: “Để trong tủ lạnh, cô bây giờ muốn dùng sao?”

Tô Thiên Kiều nói: “Không có thèm ăn, muốn dùng để pha trà.

Bạch Như dẫn cô đến phòng bếp, Tô Thiên Kiều nhìn thấy hai chiếc hộp lớn tràn ngập bông tuyết, nói: “Để lại một hộp trong tủ đông, đợi đến mùa hè cũng có thể dùng!”

Bạch Như cau mày, cuối cùng nói: “Được.”

Tô Thiên Kiều hiếu kỳ nhìn Bạch Như, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó: “Bỏ đi, nếu như mùa đông này dùng không hết, vẫn nên vứt đi.”

Khẽ lắc đầu, không hiểu bản thân tại sao lại có cách nghĩ kỳ lạ như vậy?

Cô mong rời khỏi đây như vậy, tại sao còn muốn giữ lại cho mùa hè năm sau pha trà chứ?

Muốn cười tự giễu chính mình, trong phòng khách nhỏ đã có khoét một cái lỗ nhỏ để ấm đun.

Phòng khách bé bình thường dùng để uống trà nói chuyện, bên trong có đủ dụng cụ và lá trà khác nhau.

Tô Thiên Kiều chọn trà Mao Tiêm, bỏ vào trong ấm trà một lượng vừa đủ, đợi khi nước sôi thì ủ một chút.

Nước của bông tuyết vừa sạch vừa ngọt, cộng thêm thu từ trên cây mận, còn mang theo chút mùi hoa mạn, hòa quyện với vị trà thanh nhã của trà Mao Tiêm, uống một ngụm, trong miệng lan tỏa mùi thơm.

Tô Thiên Kiều hít một hơi sâu, tâm tình tốt lên rất nhiều, sau đó cô lập tìm hộp bánh hạt dẻ, từ từ ăn.

Bạch Như ở bên cạnh quan sát, Tô Thiên Kiều nhớ ra, hỏi: “Cậu chủ đâu? Đi rồi sao?”

Bạch Như hơi ngập ngừng, sau đó lại khôi phục thái độ cung kính: “Cậu chủ đang ở phòng sách làm việc, chưa có đi ra.”


Bàn tay của Tô Thiên Kiều hơi siết lại, nói như thế... đêm nay còn phải phục vụ anh nữa sao?

Lông mày của cô không tự chủ mà nhíu lại, nhìn Bạch Như nói: “Tôi dùng bông tuyết pha trà, cô đi đưa cho cậu chủ một chén đi, cứ nói là một chút tâm ý của tôi!”

Bạch Như hơi do dự, nói: “Được!”

Tô Thiên Kiều bèn rót một chén cho Bạch Như mang đi, chỉ có nước trà thanh bích, không có lá trà, chứa trong chiếc chén sứ làm bằng gốm trắng, kèm theo mùi thơm của hoa mận, nhìn thì vui mắt, ngửi thì đặc biệt ngon.

Cậu chủ quả nhiên rất vừa lòng, lập tức bảo Bạch Như truyền lời, nói Tô Thiên Kiều chuẩn bị đi, anh sắp lên lầu nghỉ ngơi rồi.

Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, xem ra cậu chủ lại hiểu lầm ý của cô rồi, cô không hề có ý như thế, chỉ hiểu một đạo lý, không nên đối nghịch với anh.

Mà anh, tưởng cô thích, muốn anh làm thêm lần nữa? Bất lực, ăn thêm hai miếng bánh quy hạt dẻ, đành phải lên lầu tắm rửa chuẩn bị.

Gió đêm thổi đến.

Hoa tuyết bên ngoài, không biết đến bao giờ mới dừng. Tô Thiên Kiều mở đèn, ngồi cuộn người trong căn phòng đợi được cậu chủ làm tình.

Ánh đèn chiếu sáng khắp căn phòng trống trải, cơn sóng đặc biệt.

Trong đầu của cô, vô vàn suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu, được phát không dừng, giống như một bộ phim bình thường.

Ngón tay cô siết chặt lại, trong đầu xuất hiện một cách nghĩ kỳ lạ, không được, cô không thể vận mệnh tự do của mình bị ác ma, một người đàn ông xa lạ khống chế lại.

Cô nhất định phải nghĩ cách, nhận ra người đàn ông này.

Bây giờ không thể nhận ra, ít nhất, muốn nghĩ ra cách thì phải ở trên người của anh lưu lại có thể nhận ra ký hiệu mới được.

Cô không cách nào nhìn thấy mặt của anh, dù nhất có hai lần ánh mắt vừa lướt qua mặt của anh, một lần ở hồ bơi, lần đó chỉ thấy góc nghiêng mặt của anh: “Trừ bóng lưng và vẻ ngoài điển trai của hàng, cô cái gì cũng không nhìn thấy.


Lần thứ hai, cô bị sốt phải ở bệnh viện.

Thế nhưng lúc đó, lý trí mơ hồ, chỉ có thể thấy một đường nét mơ hồ của anh.

Suy nghĩ cẩn thận, trên người đàn ông hình như không có một kiểu ký hiệu rõ ràng.

Nhận không ra, lại không có ký hiệu, ai sẽ tin tưởng chứ?

Phải, người đàn ông đó nói, không thể nhận ra anh, như thế ngày sai bản thân chắc sẽ sống tốt hơn một chút.

Thế nhưng cuộc đời trải qua bao khổ sở, Tô Thiên Kiều không tin cô không sống tốt.

Cô không thể chống lại ác quỷ, cái đó chỉ ở thời điểm bây giờ mà thôi, cô nhất định phải để lại trên người anh một ký hiệu, đợi sau này cô có đủ năng lực phản kháng, nhất định sẽ phản kháng lại.

Cho dù một miếng thịt của anh có bị rách, cào xước da của anh, đó cũng chính là rửa nhục cho mình.

Người đàn ông này nhất định là nhà giàu số 1 số 2 trong thành phố này, vì thế, phạm vi khoanh vùng trở nên ít đi, cho nên cô chuẩn bị muốn...

“Ting ting...” Tiếng chuông cửa vang lên đã đánh gãy những ảo tưởng của Tô Thiên Kiều, cảm xúc của cô cũng bị kéo xuống.

Cô cấp tốc điều chỉnh lại cảm xúc, tuy biết trong bóng tối, anh nhất định không nhìn thấy cái gì, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười trên mặt.

Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy đều không thể nào từ chối được nụ cười đó.

Cô đứng thẳng người, nhìn bóng người cao lớn trong bóng tối mà mỉm cười dịu dàng: “Anh đến rồi, tối nay... tôi pha trà như thế nào?”

Thân thể của anh hơi khựng lại, hình như có chút không quen việc cô trở nên dịu dàng như vậy.


Một khắc sau thì cảm thấy giường lún xuống, cậu chủ ngồi qua đó, đưa tay giữ lấy bả vai của cô: “Tuy cô khuất phục rồi, nhưng như ngoan ngoãn như vậy rõ ràng có chút kỳ lạ.”

Cơ thể của Tô Thiên Kiều hơi co rúm lại, cố gắng chấn định nói: “Không, tôi thật sự nghĩ thông rồi.”

“Ổ?” Anh tháo giày ra, ngồi khoanh chân lại, hứng thú hỏi,

Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông ngồi đối diện.

Nếu như có một ít ánh sáng vào lúc này, mặt của cậu chủ nhất định sẽ lộ hết.

Thế nhưng cậu chủ quá cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phạm phải lỗi sai như thế.

Trái tim hình như cũng được chút an ủi, dần dần bình tĩnh lại, Tô Thiên Kiều nói: “Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi không thể chống lại được anh. Nếu đã không chống đối có thể mang đến tổn thương cho tôi, tôi sẽ không làm, bởi vì chỉ có thuận chúng, trong những ngày tháng tiếp theo, bản thân tôi sẽ càng dễ sống, không phải sao?”

Cậu chủ trầm mặc một lúc, thấp giọng cười: “Cô quả nhiên nghĩ thông rồi.”

Tô Thiên Kiều khẽ mỉm cười, thậm chí còn cười ra tiếng.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, trái tim của cô đột nhiên nảy lên, cô bèn hít thở sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

Cánh tay của cô hơi cứng, cố gắng muốn chủ động một chút, ngón tay lướt nhẹ qua, cô ngồi lên eo của anh, đầu gục vào vai của anh, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, tôi thậm chí có thể yêu anh, hoặc... theo anh càng lâu.”

Cậu chủ vốn đang kích thích đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có thiếu đàn bà yêu mình.”

Bàn tay của anh nhẹ nhàng trượt xuống cái bụng nhỏ của cô: “Tôi thiếu... chỉ là đứa con trai mà cô sẽ mang thai, chỉ vậy mà thôi.”

Chân mày của Tô Thiên Kiều cau lại, suýt chút nữa cô đã nói ra cái câu ngu ngốc ‘tại sao’. Nhưng cô đã nhịn được!

Đổi câu khác nói chuyện, cậu chủ cần DNA của Tô Thiên Kiều, tại sao chứ?

Không để cô cẩn thận suy nghĩ, anh dường như xoay người bỏ đi.

Tô Thiên Kiều hoảng hốt, lập tức thu hồi cảm xúc, tay nắm lấy áo của anh, cầu xin: “Xin lỗi, tôi... tôi chỉ là không có gia đình để về cho nên mới vọng tưởng như vậy, tôi sau này sẽ không như vậy, thật sự sẽ không nhắc đến yêu cầu như vậy nữa.”


Bước chân của cậu chủ dừng lại.

Nụ cười thành công chiến thắng đó của Tô Thiên Kiều che đi đau khổ trong cô cũng như trong bóng tối này.

Mặt cô hơi nhăn lại, cô hít vài ngụm khí lạnh, giọng khàn khàn nói: “Không, không được rồi, tôi, tôi không được rồi...”

“Sao thế? Đây không phải như cô muốn sao, sao giờ lại không được?:

“Tôi... Bụng của tôi đau quá, dừng, dừng lại...” Tô Thiên Kiều dường như dùng hết sức mà hét lên.

Không biết như thế nào, người đàn ông dường như đã làm đau đến chỗ đó của cô, bụng cô đau thành từng cơn, sau đó, cô bị quăng qua quật lại, đến khi đau đớn gần mất hết cảm giác thì anh mới dừng lại.

Bàn tay chạm vào lớp mồ hôi lạnh trên người Tô Thiên Kiều, cậu chủ trầm giọng nói: “Cô làm sao rồi?”

Cơ thể của Tô Thiên Kiều vì đau đớn mà cuộn tròn người lại, hình như không chống đỡ được nữa mà dần mê man: “Bụng, bụng của tôi rất đau, tôi, tôi đau quá...”

Anh quan sát thấy cái gì đó, lập tức lập người cô lại: “Nằm xuống, đừng động, đừng căng thẳng...”

Lúc này, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy cậu chủ bình thường chấn định bao nhiêu thì bây giờ cũng trở nên lo lắng.

Người lo lắng không phải cô mà là anh.

Cơ thể bị anh nhẹ nhàng đặt qua một bên, thế nhưng cô không thể đứng dậy được, cô chỉ cảm thấy đau đớn không ngừng dâng lên, một đợt một, giống như có cây sắt nhọn đâm vào bộ vị dễ đau nhất.

Nó từ bụng dưới truyền đến, trực tiếp đâm vào tứ chi ngũ tạng, đau đớn không thôi, thân thể gầy yếu của cô căn bản không chịu được nữa.

“Cô đột nhiên sao bị thành ra như vậy? Cho dù tôi quá dùng sức cũng không thể thành như thế được...” Giọng nói lo lắng của cậu chủ truyền đến, bỗng nhiên dừng lại, không tin được nói: “Cô lẽ nào đã... đã...”

Trong đầu là tiếng nổ ‘ầm ầm ầm’, Tô Thiên Kiều chỉ có cảm giác duy nhất là đau, còn rất đau.

Mơ hồ nghe thấy lời anh nói, cô hỏi: “Đã cái gì?”

“Cô đợi chút, thả lỏng đi, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện!” Cậu chủ nói xong thì nhanh chóng biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui