Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, kìm nén sự kinh hoàng trong lòng, run giọng hỏi: “Không phải anh nói không về sao? Tại sao lại về...”
Cô ra vẻ thoải mái, rõ ràng biết còn cố hỏi.
Cô nói những lời như thế, sớm nên biết, loại người ác ma như anh tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho mình.
“Thế nào? Hối hận sao?” Giữa sự yên ắng, quả nhiên nghe thấy giọng nam quen thuộc.
Dường như anh đang bước đến gần, đứng ở một nơi không xa không gần.
Tô Thiên Kiều ôm ngực mình, khẽ nói: “Tôi không hối hận.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, rất thấp. Không phải sợ hãi, chỉ bình tĩnh mà nói ra sự thật, trong giọng nói quả thực không có một tia hối hận.
Ngược lại cậu chủ ngây người, im lặng hồi lâu, đứng trong bóng tối, không có hành động gì.
Tô Thiên Kiều càng sợ hơn, âm thầm suy nghĩ anh ta sẽ đối phó với mình như thế nào, mình nên đối phó với anh ta như thế nào.
Sau một lúc lâu, cậu chủ mới phát ra một tiếng cười nhạt. Giống như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, bỗng nhiên, tiếng cười ngừng lại, khẽ nói: “Quả nhiên... là con gái của ông ta, không giống người bình thường.”
Mặc dù tiếng nói rất nhỏ, nhưng Tô Thiên Kiều vẫn nghe thấy, cô kinh ngạc hỏi: “Anh quen ba tôi?”
Anh lạnh lùng nói: “Quen, không những quen mà còn rất thân nữa.”
Tô Thiên Kiều không nói gì. Bạn bè của ba trong công việc kinh doanh hầu hết đều đã lớn tuổi, tuổi trẻ, còn rất thân, hoàn toàn không có người nào như cậu chủ, chẳng lẽ là người mà mình không quen? Hoặc người này đang nói dối?
“Sao vậy... không phải cô muốn tự sát sao? Tại sao không tự sát? Nhốt mình trong phòng tắm, chẳng lẽ... muốn tự dìm mình chết đuối sao?” Giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự châm biếm, tựa như lúc nhìn thấy một người không dám nhảy lầu, còn cố đi kích thích.
Tay của Tô Thiên Kiều siết chặt, nắm chặt lấy cánh tay mình, nói: “Camera đã tắt, tại sao tôi còn muốn tự sát?”
Cậu chủ cười nhẹ: “Đó là do Bạch Như tự chủ trương, camera vẫn phải bật, nếu cô muốn chết thì chết đi, tôi thật sự muốn xem, cô có thể thật sự bỏ mặc anh trai của cô, mặc kệ tập đoàn nhà họ Tô hay không!”
“Anh...” Tô Thiên Kiều run người, tức giận nói: “Anh cứ thử xem!”
“A...” Tô Thiên Kiều hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể trống rỗng, người bị anh kéo ra khỏi mặt nước.
Tô Thiên Kiều vừa ra khỏi mặt nước, tóc và người vẫn đang uớt sũng.
Bỗng tiếp xúc với không khí lạnh, lại thêm nỗi sợ hãi khiến cho cô cả người nổi da gà.
Cô liều mạng muốn giãy dụa, những cánh hoa hồng dính trên người, bởi vì cô giãy dụa mà từng cánh rơi ra...
Trong căn phòng tối tăm, trong một không gian nhỏ như vậy, giãy dụa và la hét đều vô dụng.
Tối hôm qua cô mới học ngoan, hôm nay lại ra sức giãy dụa, khiến cho anh càng không kiên nhẫn mà dùng sức.
Nhưng, lần này Tô Thiên Kiều lại càng dùng sức hơn. Cô không trúng thuốc mê, cũng không bị khống chế, lúc này chỉ nghĩ tới việc phải giãy dụa.
Trên người của cậu chủ dường như mang theo mùi rượu, sức lực mà anh dùng cũng không lớn, lại thêm cơ thể trơn nhẵn, ướt sũng của Tô Thiên Kiều khiến cho anh không giữ được, tay vừa trượt làm cho cô có cơ hội chạy trốn.
Một giây đó, cô thậm chí còn nghĩ mình xuất hiện ảo giác, cô phản ứng theo bản năng, xoay người chạy về phía cách cửa theo trí nhớ.
Tay vừa chạm vào nắm cửa lạnh lẽo, trên lưng bị đè nặng, người kia vươn tay đã dễ dàng bắt được cô.
Không tốn chút sức lực.
Cơ thể của người đàn ông đè nặng, Tô Thiên Kiều bị ép chặt ở giữa anh và cánh cửa.
Cánh cửa dán vào tấm lưng trần, làm cho cô thấy đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...