HÀO MÔN QUYỀN QUÝ

Sau khi nói dứt lời, cô nở nụ cười tàn nhẫn, nụ cười nhếch lên, những giọt nước ấm chảy dài: “Tôi, muốn khiến bà sống cả quãng đời còn lại trong cô độc và hối hận...”

Sau khi nói dứt lời, Tô Thiên Kiều cầm súng đạo cụ, chậm rãi giơ lên về trán mình...

Cô ngừng lại ở động tác bóp cò, Tô Thiên Kiều đứng ở đó, thấy đạo diễn vẫn còn ngẩn ngơ, ngoại trừ Âm Uyển Uyển và Tô Thiên Kiều, những người khác đều sững sờ nhìn ống kính chiếu lại trân trân.

Tô Thiên Kiều gượng gạo một lúc, vầng trán lấm tấm mồ hôi, cô gọi: “Đạo diễn, đạo diễn...”

“Ồ, cắt...cắt...” dường như đạo diễn vừa mới sực tỉnh từ trong cơn mê, vội vàng gọi dừng.

Tô Thiên Kiều thở phào một hơi, cô đặt đạo cụ xuống, rồi lên tiếng hỏi trước: “Đạo diễn thấy thế nào? Qua chứ?”

“Qua rồi, quay một lần là qua, hoàn hảo quá, đúng là quá hoàn hảo!” Đạo diễn khen không ngớt lời, Âm Uyển Uyển cũng nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ bất ngờ.

Tô Thiên Kiều không hề thấy bất ngờ một chút nào, chỉ hỏi với vẻ yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, có thể tan ca rồi chứ?”

“Tan rồi, tan rồi...” Đạo diễn nói với gương mặt vui vẻ: “Tối nay người đoàn làm phim tụ tập, ăn mừng quay xong!”

“Ồ...” Mọi người vui vẻ reo lên, ném đồ trong trong lên không trung!

“Reng reng...” Vào lúc Tô Thiên Kiều cũng cảm nhận được niềm vui của mọi người, tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ viển vông của cô.

Cô cầm điện thoại lên xem, số điện thoại hiển thị trên đấy làm trái tim cô đập nhanh hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, sau khi cố gắng kềm chế cảm xúc trong lòng mình, cô mới tiếp điện thoại: “Alo, lâu rồi không gặp!”

“Đã lâu không gặp!” Đối phương trả lời ngắn ngủi: “Đang bận à?”

“Không bận!” Tô Thiên Kiều nhìn đoàn làm phim, đồng thời lại nhìn Lý Tuệ Na đang nhìn mình chăm chú, cô không khỏi xích qua bên cạnh vài bước, hạ giọng nói: “Đoàn phim đóng máy rồi, mọi người đang vui vẻ!”


“Ồ? Tôi còn muốn...mời cô đi ăn tối!” Giọng nói êm tai đã cách quá lâu, chỉ nghe anh ấy: “Có phải đoàn làm phim đang chúc mừng không?”

“Đúng vậy!” Tô Thiên Kiều nói: “Gần đây anh bận gì thế?”

Sau nửa tháng im bặt, đột nhiên Nguyễn Hạo Thiên gọi điện đến cho mình, cô nhịn một hồi lâu, cảm thấy bị Thẩm Minh Dương đoán trúng rồi. Bây giờ anh ta chủ động gọi điện thoại cho mình, xem ra không điều tra ra được kết quả gì, không còn nghi ngờ thân phận của mình nữa?

Hơn nữa, với tính cách của anh ta mà lại muốn mời mình ăn cơm, đúng là hiếm thấy!

“Ra nước ngoài công tác hơn một tuần, sau khi trở về luôn bận rộn, bởi vậy mới không liên lạc với cô!” Không ngờ Nguyễn Hạo Thiên lại giải thích với cô, mặc dù giọng nói và ngữ điệu hơi gượng gạo, nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Nếu cô đã không rảnh, thì...hôm khác tôi lại hẹn cô!”

“Ngày mai đi, đoàn phim đóng máy rồi, bắt đầu từ ngày mai, tôi lại là một người rảnh rỗi!” Tô Thiên Kiều nói vội, cô muốn tiếp cận Nguyễn Hạo Thiên, muốn để Nguyễn Hạo Thiên yêu mình, cho dù không chủ động, cũng không thể quá dè dặt.

“Vậy thì được, bảy giờ tối mai, thế nào?” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Được chứ, được!”

“Cô...ăn mặc đẹp một chút!” Nguyễn Hạo Thiên im lặng một lúc, rồi mới nói.

“Ồ? Được chứ!” Tô Thiên Kiều sững sờ, cứ nghĩ Nguyễn Hạo Thiên muốn dẫn mình đến nơi sang trọng nào đó, nên cũng không nghĩ nhiều.

“Tạm biệt!” Sau khi im lặng một lúc, Nguyễn Hạo Thiên không biết nên nói gì nữa, bèn tạm biệt Tô Thiên Kiều, rồi cúp máy!

“Tạm biệt!” Tô Thiên Kiều cúp máy, cô nhìn điện thoại chăm chú rồi cười ngốc, trong lòng vui phơi phới.

Đoàn phim đóng máy, Nguyễn Hạo Thiên đã không còn đề phòng mình gắt gao như trước nữa, Tô Thiên Kiều không có lý do gì để thấy không vui.

“Cô Thẩm, đêm nay đoàn làm phim đến đây ăn thịt nướng chúc mừng, uống sâm panh, tự nướng tự ăn, cô nghe điện thoại của ai mà vui thế? Sẽ không bận chứ?” Dường như biên kịch nam trẻ tuổi rất có thiện cảm với Tô Thiên Kiều!


Tô Thiên Kiều lắc đầu, cười nói: “Tôi có thời gian, chẳng qua chỉ là nói chuyện điện thoại với bạn mà thôi!”

“Nếu mọi người đã quyết định ăn mừng ở đây, vậy thì...mau chuẩn bị đi, đã trễ rồi đấy!”

Đạo diễn vừa ra lệnh, mọi người đều chuẩn bị đồ đạc, thay đồ, ai cần tẩy trang thì tẩy trang.

Lúc đến bốn giờ chiều hơn, đồ đạc đã chuẩn bị gần xong, người trong tổ ánh sáng còn treo một dây đèn dài xung quanh bếp nướng than.

Người trong đoàn làm phim đều tập trung lại đây, mọi người khui sâm phanh, rồi mới chúc mừng đạo diễn, cuối cùng mới bắt đầu nướng thịt.

Than vừa mới đỏ, đã nhìn thấy một chiếc xe bán tải nhỏ chạy vào cửa, mọi người nhìn sang đấy, một trợ lý nhiều chuyện bảo: “Ồ, đó không phải là chiếc xe đã chở đồ ăn và rượu đến cho Âm Uyển Uyển vào bữa tiệc trước của bạn trai cô ấy ư? Lẽ nào...biết được chúng ta ăn mừng ở đây, nên mới mang thức ăn và rượu đến ư?”

Âm Uyển Uyển nhìn sang, quả nhiên thấy trợ lý Doãn dừng chiếc xe bán tải ở bên hồ, đang sai người lấy một cái thùng xốp trắng ở sau cốp xe ra, trong lòng cô ta đã hiểu, nhưng chỉ nói: “Tôi cũng không biết nữa!”

“Uyển Uyển, cô nói với bạn trai mình rằng chúng ta đang ăn mừng ở đây ư?” Có người hỏi.

“Tôi có gửi tin nhắn cho anh ấy!” Âm Uyển Uyển không hề né tránh xưng hô của mọi người với Nguyễn Hạo Thiên.

Lý Tuệ Na hừ một tiếng, Tô Thiên Kiều nhíu mày thật chặt, như có điều phải suy nghĩ.

Mọi người nhìn những người vệ sỹ cao ráo ôm theo mấy cái thùng xốp giữ ấm đựng đồ ăn, nhất là con gái, càng thấy hâm mộ Âm Uyển Uyển có một người bạn trai chu đáo.

Trợ lý Doãn đi đến, bước về phía Âm Uyển Uyển, nụ cười chậm rãi nở trên gương mặt cô ta, nhưng trợ lý Doãn chỉ gật đầu với cô ta, rồi tiếp tục nói với Tô Thiên Kiều đang ngồi bên cạnh với vẻ cung kính: “Cô Thẩm, cậu chủ nhà tôi biết cô đang ăn mừng ở đây, nên kêu tôi mang ít hải sản và rượu sang!” Nụ cười của Âm Uyển Uyển cứng đờ trên gương mặt, Tô Thiên Kiều cũng không nói được lời nào.

Người đàn ông ấy...anh ta lại gây phiền phức cho mình nữa rồi à?


Có phải gây phiền phức cho mình thì anh ta thấy vui vẻ lắm không, hơn nữa...anh ta cũng không biết tôn trọng Âm Uyển Uyển là gì.

Có điều, từ trước đến nay, người đàn ông này đã quen với chuyện thích gì làm đó rồi, chỉ e là anh ta hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nhìn nụ cười chậm rãi nở lại trên gương mặt Âm Uyển Uyển, trợ lý lắm miệng khi nãy cũng gượng gạo: “Uyển Uyển, xin lỗi, hình như tôi hiểu lầm rồi...”

Âm Uyển Uyển thờ ơ lắc đầu, trợ lý Doãn phất tay, vài người bảo vệ gần đó ôm đồ đi vào, đặt hết xuống mặt đất.

“Cô Thẩm có thể để mọi người ăn thoải mái, yên tâm đi, mấy món hải sản này vừa được vận chuyển từ biển về trong ngày hôm nay đấy, còn tươi lắm!” Trợ lý Doãn nói, rồi dắt bảo vệ đi.

Sau khi bọn họ về, mọi người được sự đồng ý của Tô Thiên Kiều, bèn mở cái thùng xốp được đóng gói chắc chắn ra...

Khói trắng bốc lên trong cái hộp xốp trắng, hải sản nhiều màu sắc được xếp ngay ngắn trong hộp, tôm lớn, sò điệp, hàu ngon,...Bên dưới còn có một lóp nước đá, bởi vậy mới có khói trắng bốc lên.

Trong hai chiếc thùng cuối cùng, một thùng là rượu vang, một thùng là sâm panh...

“Ồ...” Người trong đoàn làm phim đều ngạc nhiên thốt lên, ngoại trừ Âm Uyển Uyển ra, mọi người làm gì được nhìn thấy đồ ăn ngon như thế?

Trong ánh mắt Lý Tuệ Na, toát ra vẻ căm thù, cô ta suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Âm Uyển Uyển và Tô Thiên Kiều, đảo mắt nhìn Âm Uyển Uyển và Tô Thiên Kiều, rồi bật cười nói: “Uyển Uyển, anh ta không phải là bạn trai của cô ư? Sao lại...lại đưa đồ ăn cho Nghiêng Thành thế? Có phải nhầm lẫn gì không, hay là...”

Cô ta nói đến đây bèn ngừng lại, khẽ mím cười, nụ cười trên gương mặt khiến người ta vô cùng chán ghét.

Mặc dù lời nói của cô ta có ý chia rẽ, nhưng mọi người và Âm Uyển Uyển lại không nghĩ như thế.

Đến cả bản thân Tô Thiên Kiều, cũng cảm thấy chột dạ, cô không khỏi trừng mắt nhìn Lý Tuệ Na, rồi quay sang Âm Uyển Uyển.

Nhưng chỉ thấy nụ cười trên môi Âm Uyển Uyển vẫn như mọi khi, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô nhìn về phía Lý Tuệ Na, nói khe khẽ: “Tuệ Na nói gì vậy chứ...tôi chưa từng nói anh ấy là bạn trai tôi, chẳng qua chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Hơn nữa, người tặng thức ăn cũng là thành viên của một trong bốn gia tộc lớn, đều là bạn bè với nhau cả, tặng thức ăn cho Nghiêng Thành cũng là chuyện bình thường mà thôi, trước kia tặng tôi, là vì Nghiêng Thành đến đoàn phim lần đầu, có gì kỳ quái chứ?”

“Ồ, đương nhiên kỳ quái rồi.” Lý Na nói với giọng đầy ẩn ý: “Bởi vì mỗi lần chúng tôi nói cậu ấm ấy là bạn trai của cô, Uyển Uyển cô đều không phản bác.”

Vẻ dịu dàng và nụ cười trên gương mặt Âm Uyển Uyển dần dần tan biến, cô ta sa sầm mặt nhìn Lý Tuệ Na: “Cô nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ...muốn chia rẽ tôi với Nghiêng Thành ư?”

Không ai ngờ một người luôn dịu dàng như Âm Uyển Uyển lại nói thẳng thừng ra như thế, Lý Tuệ Na cảm thấy hơi hối hận.


Dù gì Âm Uyển Uyển có nhà họ Âm chống lưng, người như Lý Tuệ Na làm sao chống lại nổi, nếu như Âm Uyển Uyển muốn xử lý cô ta thì dễ hơn bóp chết một con kiến nữa là!

“Ồ, Uyển Uyển tức giận rồi, không phải tôi chỉ nói đùa, với hơi tò mò nên mới hỏi vậy sao?” Lý Tuệ Na ngượng nghịu nói: “Uyển Uyển, cô đừng giận như thế, để người ta nghĩ rằng cô bị tôi nói trúng tim đen, nên mới thẹn quá hóa giận!”

“Cô...” Âm Uyển Uyển tức giận muốn điên, cho dù cô ta có tốt tính đến đâu đi chăng nữa, trước thì bị Nguyễn Hạo Thiên làm cho mất mặt, sau lại bị Lý Tuệ Na đùa cợt, e là bất kỳ ai cũng không vui cho nổi.

“Uyển Uyển, đừng có để ý đến cô ta nữa!” Tô Thiên Kiều vội vàng lên tiếng: “Cô ta chỉ biết nói cho sướng miệng thôi, mọi người đừng nghĩ cô ta nói thật!”

“Đúng đấy, đừng giận nữa Uyển Uyển...” Có người đến khuyên can, người quản lý cũng lo khuyên can nghệ sỹ nhà mình.

Nụ cười trên gương mặt Âm Uyển Uyển đã khôi phục lại vẻ bình thường: “Tôi không có tức giận, chỉ cần Tuệ Na đừng có đùa cợt tôi là được rồi!”

Mặc dù mọi người vẫn còn kiêng dè Lý Tuệ Na nên không có ai nói ra, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ cô ta...

Sau đó, bầu không khí của buổi tiệc mừng vô cùng gượng gạo, tối hôm ấy cũng không đi ca hát mà ai về nhà nấy.

Tô Thiên Kiều nghỉ ngơi suốt một tối, cô về nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Nhã đang đợi cô ở trong phòng.

“Chị cả, chị ở nhà có một mình thôi ạ?” Tô Thiên Kiều nhìn thấy Thẩm Văn Nhã ở trong phòng mình, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Gần đây sắc mặt của Thẩm Văn Nhã tươi tắn hơn xưa nhiều, cô ấy cười nói: “Không sao, chị biết bộ phim của công ty đã đóng máy rồi, nên mới hỏi em xem sao.”

Tô Thiên Kiều bỏ đồ đạc trong tay xuống, ngồi bên cạnh Thẩm Văn Nhã, cười đáp: “Thuận lợi lắm ạ, hôm nay đóng máy, tiếp theo sẽ chỉnh sửa hậu kỳ, rồi đợi lên sóng thôi!”

“Ồ? Vậy à?” Gương mặt Thẩm Văn Nhã bừng sáng: “Được vậy thì tốt, vất vả cho em rồi, em có thể nghỉ ngơi cho khỏe!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, hỏi cô ấy: “Mọi người đâu rồi chị?”

“Ra ngoài hết rồi!” Sắc mặt Thẩm Văn Nhã tối đi: “Chắc hôm nay mọi người sẽ về trễ đấy.”

Tô Thiên Kiều gật đầu, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Văn Nhã, trong lòng cảm thấy tiếc nuối: “Chị cả, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui