Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Thẩm gia đã hoàn toàn sụp đổ, mảnh đất cuối cùng ở thành nam này cũng hoàn toàn thuộc về tập đoàn Thịnh Thế, căn cứ vào thông tin mới nhất, sau này tập đoàn Thịnh Thế muốn khai phá khu biệt thự tổ mộ, đặc biệt là những ngôi biệt thự có phần mộ dành cho hào môn thế gia. Mảnh đất gần hồ kề biển, chính xác là rất thích hợp để khai thác đất. Lúc trước cũng từng có vô số thương nhân mơ ước nhưng bởi vì nguyên nhân Thẩm gia chỉ là một mảnh đất nhỏ mà nơi đó lại có nghĩa địa, cho nên cũng bỏ qua.
Bây giờ khu đất tổ bị đào lên, mọi người cũng ngậm ngùi không dứt, lại trách móc kẻ mua đất có thủ đoạn tàn nhẫn.
Dù sao cũng là vong linh về đất, đúng là có chút thất đức.
Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm sau, sau khi xây xong khu biệt thự tổ mộ này có thể lấy được khoảng lãi khổng lồ, mọi người cũng mù quáng.
Thi thể Thẩm Vân Bằng đã bị hỏa táng, nơi ở Thẩm gia cũng bị niêm phong.
Thẩm Du An cùng Thẩm Kiều đang trong nhà thu dọn đồ đạc.
Thẩm Kiều vừa sắp xếp lại quần áo vừa rơi nước mắt. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng lấy nước mắt rửa mặt, không ngày nào không như thế. Chỉ cần nghĩ đến khu mộ tổ bị đào lên, tâm nguyện cuối cùng của cha cũng chưa thành đạt, trong lòng cô giống như đao cắt khó chịu vô cùng, dù thế nào cũng không thể thở bình thường được. Ngừng lại động tác, cô quệt mặt, tất cả đều là nước mắt.
Thẩm Du An đi về phía cô, đôi tay khẽ vuốt khuôn mặt của cô, giúp cô lau nước mắt, "Chị, đừng khóc, chúng ta phải nhanh dọn dẹp thôi."
Thẩm Kiều bây giờ đã cùng Thẩm Du An sống nương tựa lẫn nhau, vội vàng gật đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
Vốn lúc đầu hai chị em còn để dành chút ít nhưng trước đó vài ngày vì muốn giúp đỡ công ty, lại đúng lúc lấy hết tất cả gia sản bán đi, bây giờ đã sớm không còn gì cả. Toàn bộ số tiền cuối cùng cũng dùng để sắp xếp cho Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, tro cốt tổ tông bọn họ. Hiện tại bọn họ chỉ có thể đi một ngày thì tính một ngày, đợi khi trải qua giai đoạn này, hi vọng mọi thứ sẽ có thể từ từ tốt lên.
"Du An, về sau chúng ta nên ở đâu?"
"Chị, đừng lo lắng, trước tiên chúng ta ra ngoài thuê phòng, chúng ta có thể tạm thời chuyển đến nơi đó, đứng nghĩ gì nữa, tất cả đều sẽ tốt." Thẩm Du An trầm giọng trấn an, lặng lẽ cầm quần áo ném vào trong rương hành lý. Cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại có thể chán nản, vất vả như vậy.
Thẩm Kiều mờ mịt không còn tâm trạng suy nghĩ nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Hai người chỉ sắp xếp quần áo đơn giản, lại nhấc hành lý lên muốn rời đi.
Từ cầu thang nhìn xuống, cúi đầu lại thấy trong đại sảnh có hai bóng người dừng chân.
"Tiểu Lam, em xem một chút phòng này như thế nào? Có thích hay không? Coi như anh tặng em quà năm mới." Giọng của người đàn ông trầm thấp đậm đà, chiếc hôn kia cực kỳ cưng chiều, anh ôm cô gái trong ngực, kiên nhẫn lấy lòng hỏi thăm, nghiễm nhiên tỏ ra bộ dáng là một quý ông hoàn mỹ.
Mà cô gái bị anh ôm ăn mặc đơn giản thoải mái, tóc đen xõa xuống ngang vai. Khuôn mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, hơi tái nhợt nhưng không có quá nhiều biểu cảm, yên tĩnh lạnh lùng, vô dục vô cầu. Cô đứng ở đại sảnh nhìn bức tranh sơn dầu to được treo trên tường vẫn luôn không hề mở miệng nói chuyện.
(*) Vô dục vô cầu: không có ham muốn, không có nhu cầu.
Tay của người đàn ông dùng chút sức lực, vừa cúi đầu hỏi, "Sao hả? Như thế nào?"
Úy Hải Lam vẫn thủy chung chỉ nhìn bức tranh kia, chậm chạp không lên tiếng.
Tròng mắt Lôi Thiệu Hành căng thẳng, cười nói, "Nếu không thích, vậy thì phá hủy, xây lại theo yêu cầu của em."
Thẩm Kiều xuống lầu nghe được một đoạn đối thoại như vậy, lồng ngực lập tức phát lên tức giận, hừng hực chạy xuống lâu.
"Lôi Thiệu Hành! Úy Hải Lam! Các người đừng quá đáng như vậy! Ở chỗ này diễn kịch gì, diễn cho ai xem? Dù sao bây giờ Thẩm gia cũng không còn gì! Anh thích hủy thì hủy, dù là san bằng căn phòng này cũng cùng không quan hệ gì tới chúng tôi. Tôi nói cho các người biết, các người thất đức như vậy sẽ không có kết cục tốt. Ông trời mở to mắt, tại mọi thời khắc nhìn các người đó!" Thẩm Kiều phẫn nộ gào thét, cặp mắt đỏ bừng bừng.
Thẩm Du An xách rương trầm ổn đi xuống, ánh mắt của cậu quét qua Lôi Thiệu Hành, sau đó đối mặt với Úy Hải Lam.
Cậu nhìn như vậy, trong lòng Úy Hải Lam chợt có tia sầu não không tên.
Cậu luôn luôn gọn gàng sạch sẽ, mà giờ đây trở nên lôi thôi như vậy, dưới cằm đều là râu ria mọc um tùm, trên mặt còn có vết máu đông tụ lại do bị đánh. Cả người cậu rất nặng nề ngột ngạt, y phục cũng dơ bẩn, hình như đã qua nhiều ngày cậu chưa từng ngủ rồi, cho nên trong mắt hiện đầy tia máu. Tóc ướt nhẹp rũ xuống, cặp mắt mở to lành lạnh uy nghiêm đến đáng sợ.
Thậm chí cô cũng sắp không nhận ra nữa.
Người đàn ông này thật sự chính là Thẩm Du An sao?
Úy Hải Lam chỉ có thể nhìn cậu như vậy, một câu cũng không nói.
Thẩm Du An trầm mặc đi qua cô đến bên cạnh Thẩm Kiều, một tay nhấc rương hành lý, một tay kéo Thẩm Kiều qua, cũng không quay đầu lại bước ra khỏi cửa chính biệt thự.
Trong nháy mắt ánh sáng bên ngoài bao vây lấy hai người, rồi sau đó bao phủ cả bóng dáng biến mất không dấu vết kia.
Lôi Thiệu hành ôm cô từ phía sau, anh tựa đầu đặt lên bả vai của cô, thân mật thì thào nói, "Rốt cuộc làm sao, dù gì em cũng cho anh một câu."
"Tùy anh." Úy Hải Lam rốt cuộc khạc ra hai chữ, một hồi lâu chưa từng mở miệng cho nên âm thanh cũng hơi khàn khàn.
"Tùy là có ý gì?"
"Muốn mua, muốn dỡ bỏ, muốn xây, tất cả đều tùy anh, anh thích làm sao thì làm vậy thôi." Cô giải thích tường tận.
Lôi Thiệu Hành hôn lên khuôn mặt của cô, cười nói, "Không phải anh đang thương lượng với em sao?"
"Không cần." Cô lại lần nữa lạnh lùng phủ quyết, dùng sức đẩy tay anh đang nhốt chặt tay của mình ra, "Thời gian nghỉ trưa cũng đã hết, em muốn về công ty, trễ không tốt."
"Đã trễ? Em còn sợ trễ? Cũng không nói với anh một lời. Ngày hôm nay nếu không cho anh một lời chắc chắn thì cũng không cần đi nữa." Anh ôn nhu nói nhưng cũng vô cùng ngông cuồng.
Úy Hải Lam bỗng nhiên quay đầu lại, anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt duy ngã độc tôn(*) khiến cô cảm thấy phiền muộn. Cô không muốn dây dưa cùng anh ở đây về vấn đề này, lên tiếng nói, "Được, em rất thích, vậy thì mua lại, cám ơn anh tặng quà năm mới cho em."
(*) duy ngã đôc tôn: mình ta đứng ở nơi cao nhất, ý nói chỉ biết bản thân mình.
"Thật sự thích?"
Úy Hải Lam gật đầu.
Lôi Thiệu Hành vỗ nhè nhẹ vào tay cô, chờ đợi Vương San bên ngoài đi vào, anh hướng về phía cô ấy phân phó, "Mua lại phòng này, phá hủy nó cho tôi."
Úy Hải Lam chớp mắt ngạc nhiên không hiểu, anh cười như vậy khó có thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu anh chính là bí mật, làm cho không người nào có thể nhìn rõ hay đoán được.
Thời tiết không rét lạnh mà Úy Hải Lam lại cảm thấy một Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hồi lạnh lẽo dày đặc, ngưng mắt hỏi, "Anh sớm đã có quyết định, tại sao còn hỏi em?"
Mỗi một lần, hình như mỗi một lần đều là như thế.
Anh luôn muốn hỏi ý kiến của cô, nếu cô không trả lời, anh sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng khi cô đáp lại, anh lại tự ý quyết định rồi lại làm trái ngược với ý của cô. Rốt cuộc tại sao anh muốn làm như vậy, rốt cuộc tâm tư anh đang có ý định như thế nào, cô chưa bao giờ có thể nhìn thấu được.
Lôi Thiệu Hành mỉm cười dặn dò, "Mấy ngày nay nếu rảnh rỗi thì suy nghĩ xem nên thiết kế phòng ốc như thế nào, muốn phong cách nào thì nói với anh."
"Anh đang ra mặt thay em sao?" Úy Hải Lam cố chấp hỏi, đôi mày thanh tú nhíu lên, "Úy gia năm đó sụp đổ, Thẩm gia cũng góp phần một tay, cho nên anh đang ra mặt thay em?"
Lôi Thiệu Hành khẽ vuốt khuôn mặt của cô, dịu dàng vuốt ve, "Thời gian nghỉ trưa sẽ nhanh trôi qua."
"Anh vốn không phải muốn thay Úy gia ra mặt mà chỉ muốn giành ích lợi. Anh biết mảnh đồi hoạch định kia về sau có thể có tiềm năng nên anh đã nghĩ ra phương pháp này. Tại sao muốn lấy danh nghĩa Úy gia? Anh cho rằng em sẽ cảm kích anh? Cám ơn anh thay em trút cơn giận?" Úy Hải Lam nói một hơi rất nhiều, đáy mắt như có đốm lửa.
"Bị muộn rồi." Thế nhưng anh lại ôn nhu nhắc nhở.
Úy Hải Lam chợt vung tay anh ra, cự tuyệt anh dây dưa đụng chạm, "Đừng dùng em làm mối nối. Anh vốn cũng không muốn như vậy mà."
"Đau lòng sao? Đau lòng cho tên họ Thẩm kia?" Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành chợt lo lắng, giọng nói cũng chìm mấy phần, "Không quên cậu ta được? Đáng tiếc đời này em chỉ có thể là người của anh. Trong đầu của em, những thứ ngổn ngang kia, tất cả đều phải xử lý sạch sẽ cho anh."
"Ngay cả mộ phần tổ tiên của người khác mà anh cũng không bỏ qua. Anh sẽ gặp báo ứng." Úy Hải Lam lạnh lùng nói.
"Báo ứng? Nếu thật ông trời có mắt thì đã sớm nên có báo ứng." Lôi Thiệu Hành hờ hững nói, xoay người rời đi, "Thư ký Vương, đưa cô ấy đến công ty."
Vương San trầm mặc gật đầu.
Còn lại mình Úy Hải Lam ở lại trong ngôi biệt thự không một bóng người, cô nhìn về phía bóng lưng của anh gào thét, "Lôi Thiệu Hành! Rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy?"
"Em không cần phải biết(*)." Lôi Thiệu Hành lạnh nhạt mở miệng, bóng dáng cao lớn che khuất cả vầng sáng.
(*) Nguyên văn “nhĩ bất nhu yếu tri đạo” nên ở đây tác giả nói rằng có sáu chữ.
Mà cô lấy được đáp án, vĩnh viễn chỉ có sáu chữ này, vĩnh viễn cũng không có cách nào đi vào thế giới của anh.
Ngày hôm đó trở lại Cẩn Viên, Úy Hải Lam lại đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo khác thường của Lôi Thiệu Hành.
Úy Hải Lam không chịu yếu thế nhìn lại anh, cũng không bị hơi thở tối tăm của anh tản ra làm giật mình.
Trên khay trà để một chiếc hộp nhỏ, nắp hộp tùy ý bị che kín.
Lôi Thiệu Hành cầm cả chiếc hộp lên, lại hung hăng vứt xuống đất. Bên trong còn có vô số đồ vật rơi xuống, búp bê dễ thương bằng tơ mềm mịn, dây chuyền khắc hình quả táo, quả cầu thủy tinh Nô-en, ba món quà tặng đều bị mở ra ném xuống đất. Mà quả cầu thủy tinh kia bị vỡ nát phát ra âm thanh loảng xoảng.
Trong hộp, còn có vô số thư tay.
Mỗi một lá thư, tất cả đều viết cho Lam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...