Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
"Có nói." Úy Hải Lam cũng không suy nghĩ nhiều, cô cứ như chặt đinh chém sắt.
Con ngươi Lôi Thiệu Hành uy nghiêm đáng sợ, đột nhiên đứng dậy đi đến bàn làm việc, cầm hộp điều khiển ti vi nhấn một cái.
Màn hình TV LCD treo trên tường đột nhiên sáng lên, sau đó mơ hồ là những hình ảnh hoa tuyết không rõ, sau đó mới chậm rãi rõ ràng lên. Trong màn ảnh có thể nhìn thấy hành lang uốn khúc, ánh sáng mờ ảo tối tăm, khách mời lui tới đi lại, điều này hiển nhiên là có hệ thống camera giám sát trong bóng tối quay video dưới mọi góc độ.
Đại khái qua mấy chục giây, trong màn ảnh xuất hiện một người phụ nữ xiêu vẹo đỡ tường để mình không bị ngã xuống đất.
Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là Úy Hải Lam cô.
Úy Hải Lam nhìn hình ảnh mình đi vào toilet, lại đi ra, sau đó chạm mặt Lộ Yên ngay ở hành lang uốn khúc. Hai cô cũng không hề trò chuyện, liền như vậy từng người đi lướt qua nhau. Cô uống say, đang trên đường về phòng riêng, vừa đi vừa nghỉ, đi lại rã rời. Qua một khoảng thời gian rất lâu, sau đó cô nhìn xung quanh dãy Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,số phòng, cúi đầu đẩy cửa bước vào.
Lúc này, hình ảnh cuối cùng lại mơ hồ xuất hiện một bóng người tinh tế.
Người phụ nữ kia quay lưng vào màn ảnh camera, vì lẽ đó chỉ nhìn ra được bóng lưng của cô, nhìn không thấy dáng dấp của cô. Cô dừng bước một chút, cũng không tiếp tục bước lên, mặc kệ Úy Hải Lam cô đi vào phòng riêng. Sau đó, người phụ nữ đó đi thẳng qua phòng ngăn kia, bước vào một căn phòng khác chỉ cách đó hai cánh cửa.
Úy Hải Lam nhìn bóng lưng này cũng không có ấn tượng, thế nhưng đối với bộ quần áo đó lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Lúc đó Thịnh Phỉ Nhi còn lặng lẽ nói với mấy người các cô rằng bộ quần áo của Lộ Yên rất đẹp.
Bộ y phục này, nhìn từ phía sau lưng giống như ong bướm nhẹ nhàng bay lượn rất đặc sắc lại vô cùng đẹp đẽ.
Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn màn hình chuyển thành những mảnh hoa tuyết màu xám trắng vẫn luôn không nói gì.
Lôi Thiệu Hành đi tới trước mặt cô, một hồi nắm tay cô ép cô cầm hộp điều khiển ti vi hướng về phía màn hình bấm loạn, lại đi tới thét lớn: "Hai người đã từng trò chuyện sao? Ngược lại anh thật ra cũng không nhìn thấy. Em hãy cho anh nhìn một chút xem, em đã cùng cô ấy trò chuyện ở đâu? Anh liếc nhìn qua lại nhiều lần rồi, chẳng lẽ mắt anh mù rồi sao?"
Úy Hải Lam mặc kệ anh thô bạo cầm lấy tay mình ấn loạn cũng không hề phản kháng.
"Em nói chuyện với quỷ sao? A? Không phải vậy hay chính là camera này hỏng rồi?"
Úy Hải Lam lặng im một lúc, lại bình tĩnh mở miệng: "Có nói hay không cũng không phải chuyện quan trọng nữa, mọi chuyện đều đã qua."
"A!" Lôi Thiệu Hành cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ném đi chiếc hộp điều khiển ti vi, hai bàn tay to phủ lên bộ ngực cô: "Bị người khác mò cũng không quan trọng? Bị người khác chơi đùa cũng không quan trọng?"
Úy Hải Lam rốt cục cũng ưỡn ẹo thân thể, dùng sức mạnh cố gắng muốn thoát khỏi anh.
Nhưng anh càng hăng hái, xé y phục của cô xuống, cởi áo ngực cô ra, anh một bên dây dưa, một bên lạnh lùng quát: "Em đang che chở cho ai? Loại phụ nữ như thế đáng giá để em che chở sao? Rốt cuộc là làm sao, chẳng lẽ còn muốn tiến tới với tên tiểu tử họ Thẩm kia? Muốn chừa cho cậu ta một chút mặt mũi? Anh cho em biết, ngày đó Thẩm Du An cũng đến. Nếu như cậu ta thật lo lắng cho em thì đã sớm ra khỏi quán bar tìm em rồi, còn có thể ăn uống với bọn người kia ở trong một quán ăn khác sao? Tỉnh lại đi! Đừng tiếp tục tưởng bở, từ bốn năm trước, cậu ta cũng đã bỏ lại em rồi còn gì! Em tính là gì? Em tính là thứ đồ gì đây?"
"Cậu ấy đi Mỹ để du học." Úy Hải Lam thấp giọng nói.
"Du học sao? Cậu ta chính là trốn em."
"Cậu ấy cũng rất khó xử."
"Ô? Ngược lại em ở nơi này rất tốt, còn khó quên cậu ấy đây. Cậu ấy thấy em lại như thấy ôn thần (bệnh truyền nhiễm), hận không thể trốn xa thêm có biết hay không? Làm sao em vẫn cứ ngây thơ như thế?"
Lời anh nói sắc bén như lưỡi đao, mỗi một đao đều cắt vào từng thớ thịt trên thân thể cô.
Nếu như không có ai khơi gợi, nếu như không có người nào quát lớn tiếng với cô như vậy, Úy Hải Lam cũng sẽ không đến nỗi khổ sở như vậy.
Vết thương như bị nứt ra, sau đó anh còn không quên xát muối vào đó.
Úy Hải Lam dừng lại bất động "Đừng nói nữa!"
"Cậu ta chính là không cần em nữa, đã bỏ quên em, dù em có chết hay sống, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới cậu ta. Đừng tưởng rằng cậu ta thật lòng với em, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi."
"Tôi nói anh đừng nói nữa!" Cô không có cách nào khắc chế rống to lên tiếng.
Lôi Thiệu Hành đẩy ngã cô xuống ghế sô pha, thuận thế ngã ngồi ép người hướng về phía cô, lại vừa muốn tiếp tục mở miệng đã thấy cô nhắm mắt lại, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng gấp rút cùng nhau nhăn lại, loại thần thái kia không nói ra được phiền muộn. Anh cho rằng cô sẽ khóc, có thể cô từ từ mở mắt ra, đạm bạc như vậy, đẹp như vậy, giống như là thủy tinh dễ vỡ.
Cô chỉ nói một câu lại làm cho anh nín thở: "Sau đó, không phải anh đã đến rồi sao?"
Lôi Thiệu Hành choáng váng, lặng lẽ không nói gì.
Sau đó, cô còn nói: "Chuyện ở quán bar, quên đi thôi."
Nãy giờ cô vốn đang nói đến chuyện ở quán bar.
Trầm lặng một lát, Lôi Thiệu Hành mới có hành động, bàn tay lớn của anh lần mò về phía y phục cô, cô cho rằng anh sẽ tiếp tục nhưng cuối cùng anh chỉ đóng lại khuy áo cô lại, từng cúc lại từng cúc áo, khuy áo rất nhỏ, động tác của anh rất là thô lỗ, tay chân vụng về cũng mất linh hoạt.
"Để tôi tự làm."
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, lại bị anh ngăn cản: "Không cần em làm. Anh sẽ tự buộc."
Chờ khi anh buộc xong thì cũng đã qua mười phút.
Lôi Thiệu Hành đứng thẳng dậy, cô cũng hít thở sâu thanh thản đứng dậy. Cô đứng ở trước mặt anh, nhìn anh nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ không uống rượu nữa."
"Từ nay về sau, chỉ cần anh không ở bên cạnh thì không cho phép em uống rượu." Lôi Thiệu Hành cũng nhìn lại cô, cũng nói một hơi sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ.
Liên quan đến chuyện quán bar kia, ai cũng không được phép nhắc lại lần nữa.
Kha Văn cũng có gọi điện thoại tới hỏi dò nhưng Úy Hải Lam chỉ nói là người kia chuyện bé xé ra to tình cờ phát bệnh. Kha Văn hỏi mãi không ra nguyên do nên cũng không cố ý truy hỏi nữa. Còn Lộ Yên, cô ấy cũng không có liên lạc với cô, mà cô tự nhiên cũng không có như vậy. Hai người các cô giống như chưa bao giờ tình cờ gặp mặt, chưa bao giờ quen biết nhau. Có thể, sau này cũng sẽ không gặp mặt lại.
Nhiệt độ thời tiết tháng bảy từ từ tăng cao bắt đầu nghênh đón một mùa hè nóng bức.
Kỳ thực mùa hè ở Xuân Thành so với những thành thị khác không tính là gì, thế nhưng vẫn sẽ làm người ta không chịu được.
Trong công ty, điều hòa mở đến cực lạnh, Úy Hải Lam lại mặc trên người một chiếc áo khoác màu bạc.
Có người cười nói: "Úy Hải Lam, cô không nóng à?"
"Ừm."
"Cô nên sợ nhiệt mới đúng."
Úy Hải Lam cười cười nhưng cũng rõ ràng ý tứ trong lời nói của đối phương. Rất nhiều người đều nói tính tình cô rất lạnh, tính nết như vậy nên sợ nhiệt mới đúng. Nhưng trùng hợp là cô ngược lại, xưa nay không sợ nóng thế nhưng rất sợ lạnh. Còn nhớ khi còn bé, trong ba chị em các cô cũng chỉ có mình cô khoác khăn quàng cổ vào những ngày đông kín đến tận cổ, má Phúc còn cười cô rằng trông cô như cái bánh chưng nhỏ.
"Úy Hải Lam! Bên ngoài có người tìm!"
"Được."
Úy Hải Lam đứng dậy, lúc đi ra lại nghe thấy người kia thấp giọng nói: "Các cậu biết là ai không? Là bạn trai của Lộ Yên - Thẩm Du An."
"Ai? Thẩm Du An lúc trước là bạn trai của Úy Hải Lam phải không?"
"Ai nói? Có người nói là bạn học cao trung."
"Ừ —— "
Ánh mắt của mọi người nhất thời lấp loé lên tia sáng hiếu kỳ.
Ánh mặt trời quá mức nóng, vì lẽ đó có chút chói mắt.
Úy Hải Lam nheo lại con ngươi, nhìn thấy bên hành lang uốn khúc là bóng dáng của Thẩm Du An đứng bên cạnh cửa sổ.
Cô còn nhớ tới năm ngoái, anh cũng như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây. Khi đó anh mặc áo sơ mi màu trắng thời thượng, dưới cổ áo có viền những sợi hoa văn nhỏ màu xanh lục, trong suốt sạch sẽ, vô cùng anh tuấn. Hôm nay, anh mặc âu phục lẫn giày da, trang Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,phục tinh anh, không còn thấy bóng dáng nhân sĩ (người có tri thức) như hồi trước nữa chỉ có mái tóc vẫn mềm mại lộng lẫy ánh sáng như vậy.
Anh nhìn thấy cô, như là ngày ấy như thế đi tới trước mặt cô, mở miệng la lên "Lam."
Úy Hải Lam chỉ là "Ừm" một tiếng.
"Tớ muốn nhờ cậu giúp một chuyện." Thẩm Du An tĩnh mịch nói.
"Việc gì?"
"Cậu có thể giúp Lộ Yên thiết kế mấy bộ quần áo không?" Thẩm Du An trầm mặc lại nói.
Úy Hải Lam thực tại sửng sốt một chút, Thẩm Du An thấp giọng giải thích: "Hiện tại Lộ Yên đã gia nhập vào Hoàn Mỹ, cô ấy đã ký hợp đồng với tư cách là nghệ sỹ của Hoàn Mỹ. Vốn là tớ muốn mời người khác thiết kế cho cô ấy mấy bộ quần áo nhưng Lộ Yên nói cô ấy muốn cậu thiết kế, cô ấy nói trước kia đã từng nhìn thấy cậu thiết kế quần áo, cô ấy rất yêu thích..."
"Thẩm Du An, nếu như tớ không giúp?" Úy Hải Lam ngăn chặn lời nói của cậu, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Ánh mắt Thẩm Du An rất thành khẩn: "Tớ cảm thấy chuyện này đối với cậu cũng là chuyện tốt, có thể giúp cậu quảng bá tuyên truyền."
"Tớ chỉ muốn làm chuyện mình thích." Úy Hải Lam bình tĩnh nói, biểu hiện rất hờ hững "Cậu hãy thuyết phục cô ấy tìm người khác thôi."
Thẩm Du An nhìn cô xoay người, hướng về phía bóng lưng của cô hỏi: "Lam, có phải cậu không thích Lộ Yên?"
Bước chân Úy Hải Lam dừng lại, một lần nữa xoay người lại: "Cậu mới là bạn trai của cô ấy, không cần tớ phải yêu thích."
Cả một buổi chiều, Úy Hải Lam rất bình tĩnh, cô hầu như đều sắp quên những chuyện đã xảy ra lúc sáng sớm.
Nhưng bỗng nhiên một cú điện thoại gọi đến, phong ba bão táp lại nổi lên.
"Lam, cậu hãy giúp cô ấy đi. Thiết kế thời trang đối với cậu không phải là chuyện khó khăn mà."
"Tớ rất bận."
"Hiện tại lại không phải tháng quảng bá truyền thông gì, làm sao sẽ bận chứ?"
"Lộ Yên nói với cậu vậy sao?"
Thẩm Du An né tránh không đáp, đột nhiên buông một câu: "Coi như tớ cầu xin cậu có được không?"
Tay Úy Hải Lam đang cầm chiếc điện thoại di động chợt nắm chặt lại, phải biết xưa nay Thẩm Du An đều chưa từng cầu cạnh người nào. Người như cậu làm sao sẽ cầu người khác, xưa nay đều là thuận buồm xuôi gió tiêu sái tự tại. Nhưng hiện tại, cậu lại ở đầu bên kia điện thoại, vì người phụ nữ có tên là Lộ Yên kia, lần đầu tiên mở miệng cầu xin cô.
"Không được." Cô phun ra hai chữ, luôn luôn kiên quyết.
Đầu kia nháy mắt vắng lặng đến đáng sợ, giọng nói của Thẩm Du An vẫn ôn nhu như vậy, ôn nhu đến nỗi làm cho cô cảm thấy bị đâm nhói đau: "Lam, cậu còn nhớ hay không về cuộc thi thể dục ngày ấy? Cậu đã từng nói, tớ và cậu luyện chạy thì mới có thể qua ải, vì lẽ đó cậu đã nợ tớ một lần. Hiện tại, coi như là cậu vẫn còn thiếu ân tình của tớ, như vậy bây giờ cậu thực hiện đi?"
Chuyện đã qua bao lâu rồi, cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng lúc này đột nhiên cậu ta liền lật lại.
Thậm chí cậu cũng chưa suy nghĩ qua mà giống như là đã sớm có chuẩn bị.
Úy Hải Lam nắm chặt di động, tâm tư trong nháy mắt hiện ra sự trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...