Hào Môn Lãnh Thê

Trên cầu, các
du khách đủ màu da, hoặc đứng ở giữa cầu hoặc tựa bên cầu chụp ảnh, ôm hôn.

Gió mát trên sông thổi tới, mang theo chút ẩm ướt, từ
xa, trên sườn núi hai bên bờ sông từng nhà thờ cao hoặc những tháp nhọn đưng
sthẳng lên, chân trời xanh thẳm càng lúc càng xa, chìm vào đồng ruộng
ngoại ô.

Vân Phong nhìn thấy trên mặt Mặc Mặc luôn giữ nguyên
lúm đồng tiền, anh tin tưởng Mặc Mặc thật sự cảm thấy thoải mái, cô không phải
giả bộ chứ?

Anh không thể nào tin vào mội dung cuộc điện thoại Tần
Quyến gọi trước khi bọn họ xuất ngoại.

“Vân Phong, Mặc Mặc đã biết rồi.”

“Cô nói cái gì? Không có khả năng.”

“Ha ha, anh cho rằng phụ nữ đều ngu ngốc nên không
hiểu vợ anh sao?” Khẩu khí của Tần Quyến hài hước “Cô ta thậm chí còn phát ra
tín hiệu cảnh cáo với ta đấy.”

Vân Phong ngạc nhiên “Không có khả năng. Mặc Mặc sẽ
không như vậy.”

“Không cái gì? Sẽ không giả vờ? Sẽ không uy hiếp? Sẽ

không giả dối trước mặt anh?”

Không có khả năng. Vân Phong tin chắc.

Vân Phong lúc này phải thoát khỏi bối rối, anh không thể phân tâm nữa, bởi vì anh phát
hiện, mình cần coi chừng cô vợ nhỏ thật chặt, hình như cô rất được hoan nghênh?

Prague xinh đẹp trải qua ngàn năm tích luỹ, bước đi
trong chợ trung tâm giống như đi vào bảo tàng kiến trúc nghệ thuật phương tây,
phong cách La mã, Gothic, Baroque, văn hoá phục hưc và chủ nghĩa nghệ thuật mới
và trường phát nghệ thuật lập thể cùng các loại hình kiến trúc tạp thành một
bức hoạ Czech điển hình, tự nhiên sẽ tụ tập du khách khắp nơi trên thế giới.

Vân Phong thờ ơ nhìn tốp năm tốp ba đàn ông nước ngoài
hôn gió với liếc mắt đưa tình về phía Mặc Mặc, thì anh chẳng còn tâm tình ngắm
cảnh đẹp nữa, anh chỉ chú ý nhìn lúm đồng tiền và hai má đỏ ứng không ngừng của
cô. Lúc Mặc Mặc không chú ý anh còn đáp lễ những người kia bằng ánh mắt cảnh
cáo sắc bén.

Có lẽ do ánh mắt của anh sát người quá, Mặc Mặc đã
phát hiện.

“Phong? Anh đang làm gì vậy?”

Vân Phong bị bắt tại trận, vô cùng xấu hổ “Không có
gì?”


“Vậy anh đừng nhìn người khác như vậy? Rất bất lịch
sự.”

Vân Phong chán nản “Chẳng lẽ bọn họ nhìn vợ anh hôn
gió thì lịch sự sao??”

“A? … Anh đang ghen sao?” Mặc Mặc có chút ngỡ ngàng,
nhưng cũng có chút hưng phấn. Đây có thể đại biểu anh vẫn rất để ý cô không?

“Cái gì? Ghen?” Vân Phong gần như muốn giậm chân, anh
mới không chịu thừa nhận “ Anh đây không có.”

“Không có thì sao lại lườm mấy người đó?”

Dường như đây là lần đầu tiên Vân Phong không trả lời
nổi câu hỏi của cô, cỏ vẻ tức giận. Anh không được tự nhiên quay mặt đi.

Nhưng Mặc Mặc lại rất vui vẻ, anh như vậy còn không
phải ghen sao? Nhật định là vậy. Lòng của cô dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cho dù anh không yêu cô, cho dù ý tứ anh ghen chỉ vì
không muốn vợ của mình bị người khác ham muốn, cho dù loại tham muốn giữ lấy kỳ
lạ này, cô cũng vui vẻ.

Mặc Mặc cười trộm.

“Phong … Anh làm gì mà nhỏ mọn như vậy, người ta chỉ
đi qua nhìn em một cái mà thôi, chắc là ở đây rất ít khi nhìn thấy người Trung
Quốc. Hơn nữa, lúc ở trong nước đều có một đống con gái ái mộ anh, lần này thật
không dễ gì, để cho em hưởng thụ một lần thôi …”

Mặc Mặc còn đang nói thì anh đột nhiên hôn đến.

Prague,
là một thế giới đồng thoại, tất cả mọi thứ đều tốt dẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui