Hào Môn Lãnh Thê

“Biện pháp gì?”

“Cùng Tần Quyến lên giường”

Tay Vân Phong run lên, chất lỏng trong chén rượu thiếu
chút nữa đổ ra ngoài “Cậu?”

“Chỉ có như vậy cậu mới có thể quên cô ta, đương
nhiên, chỉ có thể làm lúc nửa đêm.”

Sở Khinh Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt Vân Phong
“Cậu đánh cược một lần đi, nhưng đừng để cho Tưởng Mặc biết.”

Vân Phong cau mày “Nếu như là một đêm tình để cho mình
quên cô ấy thì thật quá tốt rồi, nhưng nếu càng lún sâu thì sao? Chẳng lẽ kim
ốc tàng kiều sao?”

Trong khẩu khí của Vân Phong đầy sự tự giễu.

“Tuỳ ý cậu thế nào, nhưng đừng quên hôn nhân của cậu,
cậu trả giá bao nhiêu mới có thành tích của ngày hôm nay, đừng dễ dàng huỷ nó.”

Vân Phong cười khẽ. “Đây chính là đề nghị của cậu? Đề
nghị của người bạn duy nhất của mình?”

Sở Khinh Dương gật đầu.

Vân Phong cũng khó thở “Cậu có biết cậu đang đề nghị
cái gì không? Nếu Mặc Mặc biết, cô ấy sẽ…”

Sở Khinh Dương cười lạnh “Cô ấy sẽ như thế nào? Ly hôn
với cậu sao? Để vụ bê bối con gái Tưởng Gia ly hôn công bố lên truyền thông và

toàn bộ các tờ báo sao? Cho dù cô ấy muốn, Tưởng Lực Hành cũng sẽ không cho
phép.”

Vân Phong im lặng, bởi vì anh biết Sở Khinh Dương nói
đúng.

“Mình dám cam đoan, chỉ cần cậu không làm chuyện quá
đáng, Tưởng Mặc sẽ làm bộ như không biết.”

Ngữ điệu của Vân Phong bất giác cao lên “Mặc Mặc sẽ
không nói dối, cô ấy không biết đóng kịch.”

Sở Khinh Dương lắc đầu “Cô ấy đương nhiên sẽ giả vờ,
cô ấy là phụ nữ Tưởng Gia, cô ấy biết quy tắc của của trờ chơi luẩn quẩn này.”

Tâm Vân Phong chấn động.

Mặc Mặc sẽ sao?

Cô biết đóng kịch? Để mặc anh làm chuyện phản bội,
thậm chí có thể anh không phải gặp dịp thì chơi bình thường, cho dù động tâm
với ngừơi con gái khác, hay ngoài mặt duy trì cuộc hôn nhân hoàn mỹ cùng cô, cô
vẫn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt sao?

Mặc Mặc đơn thuần như vậy, yếu ớt như vậy, cô làm sao
biết lừa dối bản thân, hơn nữa còn đóng kích trước mặt anh? Cô sẽ sao?

Ngực Vân Phong bốc lên một ngọn lửa giận, đốt cháy tim
anh, ngón tay thon dài của anh bóp chặt chén rượu, giống như chỉ cần dùng lực
tiếp sẽ bóp nát nó.

Anh không biết rốt cuộc mình đang chán nản điều gì,

nếu thật sự là như vậy, đây không phải là kết quả tốt nhất sao? Nhưng vì sao
nghĩ tới Mặc Mặc thật sự sẽ dung tung đối với hành động của anh, tim của anh
lại đau đớn như vậy?

Vân Phong rơi vào hoảng hốt, trong đầu tất cả đều là
khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Mặc, trong ánh mắt của cô nhìn anh không còn nồng
nhiệt như bây giờ, cảm giác này khiến cho anh không rét mà run.

Di động bất ngờ vang lên, nhưng Vân Phong vẫn chưa
phản rứng.

Sở Khinh Dương cầm lấy di dộng, đưa cho Vân Phong “Cậu
có điện thoại.”

Vân Phong trượt nắp lên. “Alô…”

Sở Khinh Dương nhìn chăm chú vào vẻ mặt của anh, vô
cùng vội vã.

Hắn mơ hồ đoán được là Tần Quyến gọi điện thoại cho
Vân Phong, không kìm được lo lắng cho anh.

Vân Phong nhanh chóng cúp điện thoại, đáp lại vẻ mặt
nghi hoặc của Sở Khinh Dương “Là Tần Quyến.”

“Cô ta tìm cậu làm gì?”

“Chủ nhật tới một chỗ.”

“Chỗ nào?”

Vân Phong úp mở vài giây “Khách sạn Thượng Hải, phòng
6210.”

Sở Khinh Dương suy nghĩ “Cô gái này quả nhiên lợi hại!
Vân Phong, cuộc chiến của cậu đến rồi đấy.”

Nói xong, Sở Khinh Dương đứng dậy tính tiền rời đi
trước.

Vân Phong ngồi một mình, ánh mắt sâu xa, anh nên đến nơi
hẹn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận