“Cậu sao vậy?” An Tiểu Đoá bắt gặp cô trố mắt ngơ ngác, kinh ngạc hỏi.
Tô Nhiễm cẩn thận cất vào, nhướng mắt nhìn An Tiểu Đoá, lắc đầu nguây nguậy, cười điềm nhiên, “Mình không sao. Cám ơn quà tặng của cậu, đẹp lắm.”
“Cậu thích thật không?” An Tiểu Đoá cố gắng tìm vẻ mặt vui sướng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Tô Nhiễm gật đầu, “Mình thích thật mà.”
An Tiểu Đoá nghi ngờ dò xét, thấy ánh mắt Tô Nhiễm vụt lên một tia cô đơn, không kìm được hỏi: “Tiểu Nhiễm, cậu có thể nói mình biết mấy hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhiễm ngước nhìn cô, đầu óc trống rỗng trong tích tắc.
“Liên quan tới Lệ Minh Vũ? Cậu…” An Tiểu Đoá đảo mắt xung quanh, phỏng đoán, “Bây giờ cậu không ở Bán Sơn nữa à?”
Tô Nhiễm trầm mặc giây lát, cất giọng nhàn nhạt, “Mình và anh ta kết thúc rồi.”
An Tiểu Đoá thảng thốt, dạo trước còn êm đẹp, sao bây giờ lại…
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhiễm lắc đầu, cô không muốn nói, cũng không muốn nhớ lại. Mỗi chứ mỗi câu Lệ Minh Vũ nói khi gọi điện đều như đinh nhọn đóng sâu vào đầu cô. Chỉ cần nhắc ba chữ “Lệ Minh Vũ” này, lòng cô liền run lên trong nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng.
An Tiểu Đoá biết tính cô, chuyện cô đã không muốn nói thì cạy miệng thế nào cũng không ra. An Tiểu Đoá ngẫm nghĩ chốc lát, lại đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô, khe khẽ nói, “Hay cậu dọn qua chỗ mình đi, cậu sống đơn độc ở đây, mình lo lắm.”
“Mình không sao, mình sống một mình được mà.” Gương mặt Tô Nhiễm trắng bệch, cười gượng.
“Tiểu Nhiễm…”
“Ưm…”
An Tiểu Đoá dợm lên tiếng, liền thấy Tô Nhiễm che miệng chạy ùa vào toilet. Cô sợ điếng người, vội vàng đi theo.
Trong toilet, Tô Nhiễm nôn khan dữ dội, An Tiểu Đoá thấy vậy, lập tức lấy chiếc cốc sạch rót đầy nước, nôn nóng đứng đợi. Một lúc sau, Tô Nhiễm mới ngừng nôn, đuối sức dựa vào tường, cô cầm cốc nước An Tiểu Đoá đưa súc miệng, mặt mày càng tái mét, đầu óc váng vất.
“Tiểu Nhiễm, cậu…” An Tiểu Đoá nghi ngờ quan sát cô, “Chu kỳ sinh lý tháng này tới chưa?”
Tô Nhiễm lắc đầu, kỳ thực lòng cô đã sáng tỏ như gương.
An Tiểu Đoá trợn tròn mắt, “Cậu, cậu không phải…”
“Nên cậu cùng mình đến bệnh viện đi, đừng để ai biết hết, ngay cả Mộ Thừa cũng không được nói.” Tô Nhiễm thều thào.
An Tiểu Đoá gật đầu thật mạnh.
***
Tất cả bệnh viện lớn trên thế giới đều chuyên đủ các khoa, nhưng theo thống kệ lượng công việc nhiều và tất bật nhất thường là khoa cấp cứu và phụ khoa.
An Tiểu Đoá sắp thi chuyển khoa, nên thời gian này cô xin nghỉ phép. Cô mau chóng dẫn Tô Nhiễm đến bệnh viện, tìm thẳng bác sĩ phụ khoa khám bệnh, như vậy cũng tiết kiệm được khối thời gian.
Tô Nhiễm ngồi trong phòng nghỉ của An Tiểu Đoá chờ kết quả, kim đồng hồ tích tắc tích tắc trôi qua, tựa như cụ già không tranh không giành cùng cuộc đời, chỉ bước chậm rì rì về trước theo cách của bản thân, không vì thành công mà vui sướng, không vì thất bại mà nản lòng. Thời gian khiến con người bình thản, mọi niềm vui và nỗi đau đối diện với thời gian chỉ như chốc lát thoảng qua. Đây chính là thời gian.
Tuy chưa có kết quả, nhưng cô cũng mơ hồ thấy cơ thể mình biến hoá, cảm giác này giống hệt bốn năm trước.
Cô thuộc tuýp người chậm chạp. Đến lúc Lệ Minh Vũ đột nhiên hỏi chu kỳ sinh lý cô mới sực nhớ tháng này cô vẫn chưa có. Đây cũng là nguyên nhân có đờ người khi Lệ Minh Vũ hỏi.
Nếu đúng như vậy, tức là cô đã mang thai.
Cô gạt Lệ Minh Vũ.
Kỳ thực chu kỳ sinh lý của cô đã qua từ lâu.
Kỳ thực trong và sau chín ngày, cô không hề uống thuốc…
Ngón tay thanh mảnh vùi sâu vào tóc, đầu ngón tay lạnh lẽo giúp đầu óc cô bớt choáng váng phần nào. Vì sao chín ngày đó cô không uống thuốc tránh thai? Cô thật sự không nhớ, không nhớ một chuyện cực kỳ quan trọng, ngày ngày đêm đêm chìm nghỉm trong đại dương hoan lạc cùng người đàn ông đó nhưng lại không nhớ việc anh ta gieo hạt giống vào cơ thể cô…
Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?
Trong lúc cô đang buồn phiền, An Tiểu Đoá cầm kết quả xét nghiệm nước tiểu và máu đi vào, An Tiểu Đoá vừa ngạc nhiên vui mừng vừa không tài nào hiểu nổi, nhưng trông thấy sắc mặt Tô Nhiễm nhợt nhạt, cô liền nén xuống, ngồi đối diện Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm ngước nhìn cô, tựa như đang chờ đợi lời tuyên án.
Thanh âm An Tiểu Đoá kích động, đưa hai kết quả xét nghiệm cho Tô Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, cậu, cậu có thai rồi.”
Đầu Tô Nhiễm nổ vang, hơi thở gấp gáp. Dù cô đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến bệnh viện, nhưng nghe kết quả chính xác, cô vẫn không sao chống đỡ.
Cô không rõ biết tin này mình nên vui hay nên buồn? Một nỗi niềm phức tạp khôn tả lan tràn cõi lòng, mâu thuẫn cùng vướng mắc khiên cô bất lực như bốn năm trước.
“Tiểu Nhiễm?” An Tiểu Đoá nhìn thấy đôi mắt cô ngây ra, căng thẳng huých cô một cái.
Tô Nhiễm chợt định thần, cúi đọc tờ giấy kết quả trên tay.
“Kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu đều viết cậu đã có thai.” An Tiểu Đoá nói khẽ.
“Ừm” Tô Nhiễm khẽ khàng đáp lời, hiển nhiên cô đang thất thần.
An Tiểu Đoá trầm ngâm chốc lát, “Mình đã sắp xếp khám siêu âm cho cậu.”
“Tại sao phải làm vậy?” Tô Nhiễm vô ý thức nhìn cô.
An Tiểu Đoá thở dài sườn sượt, vươn tay sờ bụng Tô Nhiễm, “Trước hết chúng ta phải xác định vị trí bào thai thì mới có thể yên tâm. Ít nhất cũng chắc rằng cậu không mang thai ngoài tử cung.”
“Thai ngoài tử cung? Xác suất khoảng bao nhiêu?” Tô Nhiễm mù mịt vấn đề này.
An Tiểu Đoá thấy cô khẩn trương, vội trấn an, “Cậu bình tĩnh trước đã, đây chỉ là kiểm tra thông thường. Làm vậy để phòng hờ mà thôi, vả lại cậu không xuất hiện những cơn đau, nên tỷ lệ mang thai ngoài tử cung sẽ rất thấp.”
“Nếu mang thai ngoài tử cung thì phải làm gì?” Cô hỏi nhỏ, lòng bỗng rối như tơ vò.
“Nếu mang thai ngoài tử cung thì rất phiền phức, lúc đó buộc phải ngừng mang thai lập tức, bởi vì thai nhi không nằm đúng vị trí bình thường, nên sẽ nguy hiểm đến tính mạng của người lớn và đứa bé.”
“Ngừng mang thai nghĩa là…”
“Nạo bỏ thai nhi.” An Tiểu Đoá chậm rãi buông ra bốn chữ.
Tô Nhiễm trừng to mắt, sống lưng lạnh toát! Cô mang máng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một lớn dần, âm thanh xe cứu thương, tiếp đó là từng vũng máu lớn nhuốm đỏ hai mắt, dường như cô còn chứng kiến các bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh, ánh đèn mổ hắt bóng dụng cụ lạnh buốt, chúng lần lượt xâm nhập, xuyên thủng, quấy trộn, hút khỏi cơ thể cô…
Nỗi đau lan toả toàn thân trong nháy mắt, cảm giác lạnh thấu xương này khiến Tô Nhiễm không ngừng run rẩy, sợ hãi, sau cùng…
“Không!” Cô hoảng sợ bật ra, tròng mắt ẩn hiện vẻ hoảng loạn.
“Tiểu Nhiễm, cậu sao vậy?” Bộ dạng Tô Nhiễm làm An Tiểu Đoá giật thót tim, cô lật đật vỗ về nhưng phát hiện cả người Tô Nhiễm run cầm cập, cô nói giọng khe khẽ: “Vừa nãy mình nói chỉ là giả thiết thôi, sao cậu mang thai ngoài tử cung được chứ? Cậu đừng lo nữa, đứa bé nhất định khoẻ mạnh mà.”
Hơi thở của Tô Nhiễm ngắt quãng, lồng ngực tắc nghẽn đau buốt.
An Tiểu Đoá không hề hay những chuyện đã qua trong quá khứ, nên chỉ biết ôm cô trấn an cơn khủng hoảng bất thình lình xảy ra…
***
Quá trình khám siêu âm không kinh khủng như Tô Nhiễm tưởng tượng, nhưng có lẽ do tai nạn bốn năm trước, nên chỉ cần nằm ở chỗ này, tim cô sẽ đập nhanh. Chưa bao lâu sau đã thuận lợi khám xong, An Tiểu Đoá luôn ở bên cạnh theo dõi hình ảnh trên màn hình, bác sĩ cũng đứng cạnh bên.
Bác sĩ xem số liệu thu được, vừa cười vừa nói: “Cô Tô, thai nhi phát triển rất tốt, mọi chỉ số đều cao cực kỳ.”
Tô Nhiễm ngẩn ngơ nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nở nụ cười, nói thẳng, “Điều này chứng minh chất lượng tinh trùng của ba đứa bé hết sức cao, chất lượng trứng của cô cũng vậy.”
Tô Nhiễm hơi đở đẫn.
“Đứa bé này rất khoẻ mạnh, cô cứ an tâm dưỡng thai. Lát nữa tôi sẽ kê những thứ có lợi cho việc phát triển thai nhi. Phải rồi, cô đã lập hồ sơ bệnh chưa?” Bác sĩ lại hỏi, “Nếu chưa thì cô hãy làm ngay luôn nhé. Tốt nhất làm ba đứa bé cũng nên đi cùng.”
An Tiểu Đoá vô thức đưa mắt về phía Tô Nhiễm.
Mặt Tô Nhiễm biến sắc.
An Tiểu Đoá trông thấy, vội vàng cười nói: “Bác sĩ từ, lát nữa tôi sẽ giúp cậu ấy lập hồ sơ, cô yên tâm.”
Bác sĩ cũng thấy sắc mặt Tô Nhiễm thay đổi, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
“Bác sĩ…” Rốt cuộc Tô Nhiễm cũng mở miệng, thanh âm run run, “Tôi, tôi, không mang thai ngoài tử cung?”
Bác sĩ giật mình, lập tức cười tươi, “Làm sao như vậy được? nếu thai nhi nằm ngoài tử cung thì tôi đã khuyên cô nên từ bỏ đứa bé này rồi. Cô có thể tự xem đây là con của cô, nằm ở trong tử cung, vị trí rất chuẩn.” Bác sĩ vừa nói vừa chỉ màn hình.
Tô Nhiễm bước nhanh về trước, dõi mắt theo động tác chỉ chỉ của bác sĩ. Một cái bóng nhỏ rất nhỏ, giống như hạt đậu.
“Đây là…con tôi?” Cô vô cùng kinh ngạc.
Bác sĩ cười giải thích: “Ai làm mẹ lần đầu cũng có phản ứng này hết. Bởi do đây chỉ là phôi thai, đứa bé vẫn chưa thành hình. Tất cả chúng ta đều lớn lên từ thế này.”
Tô Nhiễm ngơ ngác nhìn cái bóng trên màn hình, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Khi An Tiểu Đoá dẫn Tô Nhiễm về phòng làm việc thì trời đã tối đen. Hai người ăn cơm xong mới về, trong lúc dùng bữa An Tiểu Đoá líu ríu kể chuyện ở Úc, nhưng trước sau đều không hỏi chuyện đứa bé.
Mãi đến khi…
Hai người chạm mặt Lệ Minh Vũ ngoài cửa.
Hiển nhiên anh tới tìm cô.
An Tiểu Đoá toan lên tiếng, Tô Nhiễm liền nhẹ giọng: “Tiểu Đoá, cậu vào chờ mình.”
An Tiểu Đoá cũng phát giác hai người có vấn đề, thở dài một hơi rồi đi vào.
Gió đêm thổi tóc Tô Nhiễm loà xoà, mái tóc cô đã dài, trên đường về cô định cắt ngắn, nhưng nghĩ đến hoá chất mỹ phẩm trong tiệm cắt tóc, nên đành thôi. Từ hôm nay trở đi cô phải chú ý thói quen sinh hoạt cá nhân, giữ gìn sức khoẻ cho con.
Ngay tích tắc trông thấy Lệ Minh Vũ, cô bất giác sờ bụng tựa hồ một hành động bảo vệ vô thức, cảm xúc này khién cô bất an. Anh đứng dưới ánh trăng, đèn đường bên cạnh chiếu thân hình anh càng to lớn, đôi mắt anh vẫn sâu thẳm, gương mặt anh vẫn điển trai như thường lệ. Đứa bé này sẽ giống anh ư? Ngoại hình cũng sẽ thanh tú quyến rũ như anh ư?
Lệ Minh Vũ thấy Tô Nhiễm dừng chân, đôi đồng tử đen nhánh cố hữu toát lên vẻ dịu dàng, nhưng trông đến An Tiểu Đoá liền sa sầm. An Tiểu Đoá đã về, có nghĩa là Mộ Thừa cũng về.
Anh đến gần, than nhẹ một tiếng, giọng anh càng cuốn hút trong màn đêm thăm thẳm, “Tiểu Đoá vừa về hả em?”
Tô Nhiễm ngước nhìn anh, sắc mặt nhợt nhạt như ánh trăng, “Anh có thể hỏi trực tiếp Mộ Thừa đã đến tìm tôi hay chưa.”
“Tô Nhiễm, anh không cản em kết giao bạn bè.”
“Tôi biết, chỉ là đừng liên lạc với bạn nam, đây là điều anh từng nói. Nhưng …” Cô đổi đề tài, “Anh đừng quên, tôi và anh chẳng là gì của nhau nữa. Tôi cũng đã nói tôi không muốn trông thấy anh.”
Thần sắc Lệ Minh Vũ vụt lên một tia mệt mỏi, “Anh chỉ muốn chăm sóc em.”
“Khỏi cần, tôi khoẻ.” Tô Nhiễm kiên quyết cự tuyệt.
“Khoan đã…”Một tay Lệ Minh Vũ giữ cô.
Cô ngoái đầu, cau chặt mày.
“Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn đưa mấy thứ này cho em.” Lệ Minh Vũ nói nhỏ, rút thẻ tín dụng và một chiếc chìa khoá xe ra. “Em giữ thẻ này đi, khi nào cần tiêu tiền thì lấy ở đây. Còn đây là chìa khoá xe mới, anh đã đậu nó trong gara ngầm. Nếu em không chạy được, anh sẽ sai người…”
“Tôi không cần đồ của anh, bây giờ anh đưa, tôi cũng sẽ trả anh thôi.” Tô Nhiễm càng cau chặt mày.
Lệ Minh Vũ tựa hồ đã biết thế nào cô cũng từ chối, anh lặng lẽ ngắm cô. Một lúc sau, anh nói giọng nhẹ nhàng: “Em đừng quên, hiện tại mọi thứ anh giữ đều là tài sản nhà họ Hoà, bao gồm cả tiền và chìa khoá chiếc xe này. Vậy nên, em cứ yên tâm dùng chúng.” Nói dứt câu, anh dúi đồ vào tay cô, xoay người rời đi.
Vầng trăng kéo bóng lưng anh dài tít tắp, ánh lên vẻ cô đơn như chiếc thuyền thê lương mắc cạn ngoài sa mạc suốt nghìn năm đằng đẵng…
Tô Nhiễm dòm mấy thứ trong tay, lại ngẩng đầu dõi nhìn bóng dáng của anh, lòng cô đau đớn, khoắc khoải vô cùng tận…
***
Trở lại phòng, An Tiểu Đoá nóng lòng muốn hỏi han Tô Nhiễm, thấy cô bước vào, bèn kéo cô ngồi xuống, “Tiểu Nhiễm, mình không chịu nổi nữa rồi. Mình xin cậu đấy, có chuyện gì cậu nói với mình đi, được không?”
Tô Nhiễm ở bên ngoài cả ngày, ít nhiều cũng thấy mệt mỏi, cô vùi người vào ghế sô pha, ôm gối trước ngực, ngoảnh đầu nhìn An Tiểu Đoá, “Mình không sao thật mà. Mình với anh ta đã hết duyên hết phận, không còn khả năng nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...