Tố Diệp đoán trúng tim đen, Niên Bách Ngạn đúng là không đưa cô về nhà.
Nhìn cô gái ánh mắt say mơ màng trong lòng mình, nhất thời anh cũng cảm thấy vô cùng mê hoặc. Anh bế thẳng cô về phòng nghỉ, nhưng đó là vì thấy cô say quá không thể về nhà, hay, đây chỉ là một lời ngụy biện của anh. Giống như những lời Tố Diệp nói trong lúc say, thực tế là anh thật sự không nỡ đưa cô về nhà?
Đặt cô xuống chiếc giường nhỏ, hai tay Niên Bách Ngạn chống bên cạnh giường, ngắm cô từ trên xuống. Cô khẽ mở mắt, gương mặt điển trai của người đàn ông phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh là có thể tìm được bóng hình cô. Tố Diệp mỉm cười, cả người mềm nhũn. Cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt anh, những ngón tay cũng mềm mại như không có xương. Anh vẫn ngắm nhìn cô, để mặc cho cô gái nằm dưới thoải mái nghịch ngợm.
Giây tiếp theo, Tố Diệp lại che chặt mắt anh lại, anh chỉ còn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô.
Anh mím môi hết cách, đưa tay kéo tay cô ra.
“Ánh mắt của anh lúc nhìn chằm chằm người khác khiến người ta hoảng sợ đấy.” Tố Diệp đỡ nửa người ngồi dậy. Cứ như vậy, gương mặt của cô và anh gần như chỉ cách nhau một milimet.
Trái tim Niên Bách Ngạn như bị rút nhẹ một cái, anh đành phải đưa tay ra đè cơ thể không yên phận của cô xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi rót cho em cốc nước.” Nói xong, anh đứng dậy định đi.
Nhưng chớp mắt, cánh tay mềm mại của cô như một dây leo quấn lấy người anh từ phía sau, ôm chặt lấy anh.
Thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn hơi cứng đờ, đứng ở chỗ đó không hề nhúc nhích. Anh hoàn toàn có thể đẩy cô ra, vì sức cô ôm anh không mạnh, chỉ cần khẽ đẩy một cái là cô sẽ ngã ra giường. Nhưng, trong khoảnh khắc anh quên mất phải làm gì, hoặc có lẽ vì lúc cô ôm lấy anh cả người cũng đồng thời dán chặt vào tấm lưng của anh.
Anh có thể cảm nhận rõ cơ thể mềm mại ấy, nhất là bộ ngực cao, giống như một đỉnh núi không thể vượt qua nhưng đủ để làm nảy sinh khao khát chinh phục của người đàn ông. Chỉ ngăn cách một lớp vải mỏng, rất có tính đàn hồi khiến người ta mê đắm.
Mỹ nhân trong lòng, anh hùng chỉ còn nước chết!
“Anh định đi đâu?” Giọng nói nũng nịu khẽ vang lên sau lưng.
Dù sao Niên Bách Ngạn cũng là người đàn ông trưởng thành đã trải qua nhiều sóng gió, đã qua rồi cái thời thanh niên trai tráng bồng bột lỗ mãng, mặc dù kích động trong lòng nhưng cuối cùng vẫn kéo lại được lý trí để đè nén suy nghĩ hoang đường vừa vô thức kéo anh đi. Anh quay lại, ôm cô vào lòng, cúi đầu nói nhỏ: “Em ngoan ngoãn nằm lên giường nghỉ ngơi, tôi đi rót nước cho em.”
Anh vẫn không nỡ đẩy cô ra ngay, có lẽ chỉ vì cảnh sắc đêm nay, sự dựa dẫm của cô lại vô cớ chạm tới khao khát được bảo vệ của anh, cho dù trước đây anh có chán ghét những người phụ nữ say rượu thế nào đi nữa, thì khoảnh khắc này cũng không thể nhẫn tâm được.
Cũng có thể, ngay từ đầu anh đã không thể sản sinh thái độ ghét bỏ. Giống như tối hôm đó ở quán bar, vốn dĩ mấy người bạn muốn tổ chức cho anh một bữa tiệc độc thân, không ngờ từ xa lại nhìn thấy cô nhảy múa trên sàn, dáng vẻ say rượu trông thật ngốc, thu hút không ít ánh mắt của những người đàn ông, mấy người bạn của anh cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ chỉ là hai người không liên can tới nhau, ai say chuyện người nấy. Nhưng sau khi cô bước từ trên sàn xuống, ngay lập tức ngã vào lòng anh, trái tim anh bỗng đập nhanh, đưa tay ra ôm chặt lấy cô, giúp cô thanh toán. Tất cả mọi người đều tưởng rằng họ quen biết nhau, bao gồm cả người bạn tốt của cô, vì cô cứ ôm chặt lấy cổ anh không rời, ánh mắt chớp chớp đầy mê hoặc.
Anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, vậy mà tối hôm đó lần đầu tiên lại xen vào chuyện của cô. Anh đưa cô tới căn phòng khách sạn các bạn đã đặt cho mình, nhìn vẻ mặt say mèm của cô nằm trên giường, anh không nhịn được bật cười khanh khách. Tối đó cô im lặng như một con mèo, khi đã thu lại hết móng vuốt, hoàn toàn không còn khả năng tấn công, ngoan ngoãn tới cực điểm. Giây phút ấy anh nhìn cô, tâm trạng bực bội lại tốt lên lạ thường.
Cứ như vậy, cô đã yên lặng nằm bên cạnh anh suốt cả đêm. Anh cũng ngầm đồng ý bên cạnh mình có một người xa lạ.
Nhưng mà… Tố Diệp say rượu hôm nay sao không hiền hòa được như hôm đó, không ngoan ngoãn một cách bất thường.
“Nước?” Tố Diệp khẽ cười, cả người hoàn toàn dựa vào lòng anh: “Tôi muốn uống rượu…”
Niên Bách Ngạn bị cô quấn lấy, sắp không trụ nổi nữa, tay phải tăng sức hơn, giữ chặt để cô tiếp tục thân mật trong lòng anh, thấp giọng nói: “Tối nay em uống đủ nhiều rồi.”
“Nhiều sao? Nếu thật sự uống nhiều rồi, sao tôi vẫn có thể nhận ra anh là ai chứ.” Nét mặt say sưa của cô có thêm một sự mê hoặc, cô dựa đầu vào lồng ngực anh, cười nói: “Anh rể! Tim anh đập nhanh quá đấy, khiến tai tôi cũng thấy đau nhức.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi anh là anh rể nhưng sao nghe vẫn cảm giác có mưu đồ làm loạn. Niên Bách Ngạn chưa bao giờ chăm sóc con gái say rượu, cho dù là Diệp Ngọc. Anh chỉ để đó cho người nhà họ Diệp xử lý. Còn đối diện với Tố Diệp, anh không biết phải làm sao cũng đồng thời cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng thấy cô có ý sát lại gần, anh cũng chỉ đành ra lời cảnh cáo khẽ khàng bên tai: “Diệp Diệp!”
“Cái tên này từ miệng anh thốt ra nghe hay thật đấy, mặc dù tôi không thích…” Cô như con rắn đang bò trườn. Anh hoàn toàn không thể khống chế nổi. Hoặc có lẽ do anh thả lỏng tay khiến cô nhân cơ hội đó ôm chặt lấy cổ anh. Bờ môi thơm ngát dần dần sát lại yết hầu của anh, hơi thở của anh vấn vít xung quanh cô.
Anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại từ hai bờ môi ấy.
Giờ đây, không biết rốt cuộc ai đang quyến rũ ai.
“Tối đó… anh ôm tôi có cảm giác gì? Có giống như bây giờ không?” Cả người Tố Diệp bám lấy người anh, một tay vẽ lên lồng ngực người đàn ông. Da thịt săn chắc và khớp xương mạnh mẽ dưới ngón tay làm nóng trái tim cô, khiến cô càng to gan hơn, bàn tay mềm dẻo từ từ lướt xuống.
Sống lưng của Niên Bách Ngạn rõ ràng đã cứng đờ, khóe môi mím chặt, ánh mắt nhìn cô sâu đậm như mực tàu. Tố Diệp ngẩng mặt lên, hơi thở của hai người vương vấn đan cài vào nhau. Nụ cười của cô càng lúc càng thâm trầm, hơi thở của anh cũng càng lúc càng nóng bỏng. Cho tới khi, Tố Diệp bạo dạn đặt tay lên giữa hông anh, anh chợt có phản ứng, đầu mày nhíu chặt, đẩy cô ra.
“Bậy bạ!” Giọng nói trầm thấp dường như có chút ngượng ngùng.
“Ha ha…” Cả người Tố Diệp yếu ớt bò trên giường, cô cười rất vui vẻ trong cơn say, giống như rất đắc ý khi cuối cùng đã phá bỏ được dáng vẻ lạnh lùng kiềm chế của anh. Cô lại hơi ngồi dậy, đuôi váy trên người đã rộng ra, cảnh xuân trước ngực cô lại càng hấp dẫn người khác. Cô khẽ cắn môi, đối diện với ánh mắt trầm mặc của Niên Bách Ngạn, hồn nhiên nói một câu: “Anh rể, của anh to thật…”
Niên Bách Ngạn nén giận, cắn chặt răng, quay người định đi.
“Tôi khát…” Phía sau, giọng cô lại chuyển thành vẻ yếu đuối đáng thương.
Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Anh rể, tôi khát nước…” Hai chữ “anh rể” một lần nữa thốt ra từ miệng cô không còn sự quyến rũ như khi nãy, mà ngược lại tràn đầy cảm giác bất lực khiến người ta thương xót. Đến cả ánh mắt của cô cũng giống như con nai vô tội trong rừng, ngơ ngác và ngây thơ.
Niên Bách Ngạn lại một lần nữa không đành lòng, khẽ thở dài: “Ngoan ngoãn ngồi đợi.”
Tố Diệp nhe răng cười.
Phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc là nơi thường xuyên sinh sống của Niên Bách Ngạn ngoài tứ hợp viện ra. Điều này là do công việc của anh rất bận rộn. Có những lúc làm việc tới rất muộn cũng không muốn lái xe đi đêm về nhà nữa, liền ở luôn trong phòng nghỉ này. Thế nên căn phòng này sắp đặt rất nhiều đồ dùng hằng ngày, bao gồm cả quần áo để anh thay giặt.
Vì Tố Diệp uống say, Niên Bách Ngạn còn chưa kịp thay bộ quần áo véc trên người ra, chỉ một lòng nghĩ đến việc dỗ cho cô ngủ rồi mới lo đến bản thân mình. Khi anh bê một cốc nước lọc bước vào phòng ngủ, mới phát hiện Tố Diệp đã yên lặng nằm trên giường. Bộ váy đuôi cá tuyệt đẹp vẽ lên những đường cong trên cơ thể cô khiến nó càng thêm thướt tha. Vì đang ở trên cao, sau lưng cô gần như có thể nhìn thấy bầu trời sao, giống như một người đẹp được khảm lên bầu trời đêm.
Niên Bách Ngạn ấn nút điều khiển, rèm cửa tự động hạ xuống, che chặt tia sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, chỉ còn lại quầng sáng vàng nhạt như những con đom đóm trong căn phòng, phác họa chi tiết trên gương mặt cô. Anh bước lại gần, ngồi trên đầu giường, đưa tay khẽ chạm vào gò má cô, thấp giọng gọi: “Diệp Diệp!”
Mí mắt cô khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt ra.
“Nước tới rồi.”
“Cảm ơn anh.” Tố Diệp lảo đảo ngồi dậy nhưng cần chút sức lực. Niên Bách Ngạn thấy vậy đưa tay đỡ cô dậy. Cô đón lấy ly nước, tiện thể ngả vào lòng anh.
Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, không biết lo lắng đẩy ra nước sẽ rớt hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại, anh cứ để mặc cô uống nước trong vòng tay mình. Tố Diệp dựa vào anh, uống được một nửa thì ngẩng đầu lên, cười ngây ngốc với anh. Nụ cười này giống như gió xuân lan tràn khắp ánh mắt anh, nhanh chóng phủ lên lớp thành kiên cố trong lòng anh.
Nhưng cô cũng chỉ cười ngọt ngào với anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống uống tiếp. Ánh mắt Niên Bách Ngạn rơi xuống chiếc cổ dịu dàng của cô, chợt nhớ tới một câu thơ: Dịu dàng nhất là khi cúi đầu xuống, vẻ e thẹn giống như một đóa hoa sen không sợ giá buốt.
Có lẽ Tố Diệp say thật rồi, uống cạn cốc nước. Cô không đưa ly nước cho anh ngay cũng không ngoan ngoãn nằm trở về giường mà lại ngước lên đối mặt với anh, nụ cười có cảm giác gây nghiện: “Anh muốn uống nước không?”
Niên Bách Ngạn chỉ coi đó là một lời nói lúc say, không nói câu nào, đón lấy cốc nước trong tay cô, chuẩn bị đặt xuống đầu giường. Ai ngờ cô giữ chặt cái cốc, bờ môi sát lại gần anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh khát nước, tôi cho anh nước.”
Anh không hiểu, khi cúi đầu nhìn cô lại cảm nhận được rõ ràng hương thơm của cô. Anh và cô cứ yên lặng nhìn nhau. Vòm ngực của hai người dựa sát vào nhau, cùng vang lên những nhịp đập ồn ào. Không phân biệt được là tim của ai đập nhanh. Có lẽ là của anh, mà có lẽ là của chính Tố Diệp. Tuy rằng cô say nhưng tim vẫn đập thình thịch như bị va chạm. Cô lại cảm thấy khát nước rồi, dưới ánh nhìn không chớp mắt của Niên Bách Ngạn.
Khóe môi anh hơi mím lại, môi dưới cùng những sợi râu mới mọc dưới cằm hình thành một đường cong hoàn hảo. Bỗng nhiên, cô rất muốn cảm nhận hình dáng và nhiệt độ của nó. Thế là cô ngẩng đầu, liều lĩnh phủ bờ môi đỏ hồng của mình lên.
Có lẽ do làn môi quá nóng bỏng, đôi môi anh lại hơi lạnh, khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, tim cô như bắn ra khỏi lồng ngực, đầu óc ù ù không ngớt. Trái tim như ngừng đập, nhưng giờ phút này vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của người đàn ông.
Cô đã chủ động hôn lên môi anh.
Niên Bách Ngạn dường như không ngờ rằng cô lại lớn mật đến vậy, anh cũng không hề động đậy. Nhưng rất nhanh, làn môi mềm mại của cô kích thích đại não của anh. Cơ thể cao lớn mặc dù đờ ra nhưng lúc đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô gái trong lòng thăm dò khóe miệng anh, đôi tay anh không còn kiểm soát được, ôm chặt lấy eo cô, cảm nhận một chút làn da mịn màng dưới lớp váy, một giây sau hóa bị động thành chủ động, gia tăng thêm sức mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...