Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Nếu thật sự hành xử kích động như vậy, nếu Niên Bách Ngạn không tới ngăn cản kịp thời, vậy thì anh sẽ thế nào? Tịch Khê chỉ là đồ đàn bà đổ thêm dầu vào lửa. Tới lúc đó phải chăng anh sẽ sôi sục lên, thật sự làm ra những chuyện không thể cứu vãn?

Diệp Uyên tin rằng chắc chắn mình sẽ làm vậy! Vì trên đường tới đây, anh đã bị phẫn nộ che chặt mắt. À không, nói chính xác hơn, ngay từ lúc ở sân bay, anh đã có ý định giết người.

Nghĩ tới đây, Diệp Uyên bỗng rùng mình. Tại sao anh lại trở nên như vậy? Vì anh từng thoát chết, nên hiểu rõ sự tàn nhẫn của cái chết sao? Hay vì anh đã hiểu rõ dù là người thân cũng vậy thôi, vì lợi ích có thể cam tâm giết người? Hoặc có lẽ vì anh đã phải giương mắt nhìn người tài xế đó chết trước mặt mình?

Không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại, sau khi trải qua ranh giới sinh tử, chính trong khoảnh khắc ấy, anh đã cảm nhận được, tính mạng con người có lúc hèn mọn như phận con ong cái kiến. Người yếu thế chỉ bị người ta giơ chân giẫm nhẹ một cái là lập tức đã phơi xác rồi.

Những tình huống đặc biệt tạo ra những tâm lý khác thường. Diệp Uyên cảm thấy, hóa ra nhân tính cũng đáng sợ thật. Trong thâm tâm con người luôn ẩn chứa một sự tàn nhẫn mà người ta không muốn thừa nhận. Thế nên, khoảnh khắc này anh rất cảm kích Niên Bách Ngạn.

Trong biệt thự, bốn bề yên ắng.

Chỉ có tiếng bước chân của người đàn ông, nhưng cũng nhanh chóng bị lớp thảm trải sàn hút hết mọi âm thanh.

Ngoài cửa sổ bất ngờ có một tia chớp rạch ngang qua, khiến căn phòng bừng sáng như ban ngày. Trên chiếc sofa nơi góc tường, có một người phụ nữ đang nghe nhạc. Bóng dáng của cô ta cũng được chiếu rọi, kéo dài, quấn bện cùng bóng cây đung đưa.

Đó là một bộ máy hát đã cũ được phục cổ. Chiếc đĩa màu đen đang chầm chầm chuyển động, phát ra hương vị âm nhạc Thượng Hải của những năm 30, 40. Cả cách bày biện ở đây cũng thiên về thiết kế phục cổ kiểu cung đình, lấy màu lam đậm và màu lục đậm làm chủ. Mỗi một vật trang trí đều có lai lịch không tầm thường, thứ nào cũng in hằn dấu vết của tháng năm. Nếu là lúc bình thường, trong một đêm mùa hạ, nơi đây sẽ nhộn nhịp quần là áo lượt. Các cô chủ giàu có trong những bộ xường xám đã được chọn lựa kích cỡ một cách tỉ mỉ cùng các cậu chủ sánh vai nhau trong những bước nhảy.

Nhưng bây giờ, trong một đêm mưa gió âm u, lạnh lẽo như thế này, nơi đây như một tòa thành chết chóc. Đâu đâu cũng tỏa ra một bầu không khí bí bách. Nhất là thứ âm nhạc trong máy hát. Khi nó chậm rãi vang lên lại càng tôn thêm cái tĩnh mịch của nơi đây.

Niên Bách Ngạn đi vào trong phòng. Bình thường tới này cũng không còn nhân viên đón tiếp. Huống hồ tới mùa này, ở đây cũng chẳng có mấy nhân viên phục vụ. Anh dừng bước, ánh mắt lập tức xác định được bóng người đứng đó không xa.

Ngay sau đó, bên ngoài lại dội vang một tiếng sấm, gào rít lăn từ phía chân trời tới, gần như khiến cả mặt đất cũng rung chuyển. Tịch Khê đang nghe nhạc bỗng giật mình bởi tiếng sấm này. Cô ta đứng dậy, quay đầu. Trong quầng sáng mờ mịt, cô ta chỉ nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn.

Có lẽ bầu không khí này khiến Tịch Khê bất an, bỗng giật mình. Nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh, một giây sau đã rảo bước, bổ nhào vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy anh, khẽ nói: “Cuối cùng anh cũng tới rồi. Cái thời tiết quỷ quái này làm em sợ chết đi được, sao anh lại hẹn hò ở một nơi như thế này chứ?”

Niên Bách Ngạn nhíu mày, thản nhiên kéo cô ta ra.

Tịch Khê đang định khó chịu, nhưng sau ngẩng đầu lên, nhìn rõ tướng mạo của đối phương thì chợt sững người. Cô ta lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn qua ánh sáng chao đảo bất định ngoài cửa sổ.

“Anh? Anh chẳng phải Niên Bách Ngạn sao?”

Niên Bách Ngạn im lặng.

“Sao lại là anh? Diệp Uyên đâu?” Cô ta biết mối quan hệ giữa Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên.

Niên Bách Ngạn tỏ ra vô cảm. Anh đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, bình thản nói: “Diệp Uyên sẽ không tới đâu!”

“Cái gì gọi là anh ta không tới? Tối nay anh ta hẹn tôi mà!” Tịch Khê hơi cao giọng, đi tới trước mặt anh: “Chính Diệp Uyên bảo anh tới phải không? Để đuổi tôi đi?”

Niên Bách Ngạn không lên tiếng. Anh rút từ trong túi ra một hộp thuốc lá, lấy một điếu, ngậm lên miệng, châm lên sau đó ném hộp thuốc lá cho Tịch Khê, rồi mới hỏi: “Làm một điếu chứ?”

“Tôi không hút thuốc.” Tịch Khê cau mày.

Thực chất trong lòng cô ta đang chống đối và cảnh giác.

Cô ta chưa từng tiếp xúc với Niên Bách Ngạn, nhưng cũng đã nghe nói tới danh tiếng của anh ta. Trong giới làm ăn, anh ta là vua mặt lạnh nổi tiếng, rất ít khi cười, nghiêm khắc với người khác. Anh ta còn nổi tiếng về sự chín chắn, cẩn trọng của mình, thủ đoạn ranh ma, không để lộ dấu vết. Chỉ riêng việc anh ta đối phó lại đám cổ đông lão thành của Tinh Thạch đã khiến người ta không thể xem thường. Bạn có thể nói anh ta là người lịch sự, vì anh ta tinh tường giới kinh doanh, hơn nữa còn dẫn dắt Tinh Thạch lên sàn thành công. Nhưng bạn cũng có thể nhận xét anh ta là một kẻ dã man, vì anh ta thường xuyên qua lại các mỏ kim cương bên Nam Phi, ở đó, pháp luật gần như vô dụng.

Trên người đàn ông này hội tụ đầy đủ sự phức tạp và đa dạng của nhân cách con người. Anh ta có thể nói chuyện luật pháp với bạn, cũng có thể dùng võ để đáp trả bạn. Anh ta là người của xã hội thượng lưu cũng đồng thời là một người đàn ông thô lỗ biết đánh đấm lăn lê.

Một người như vậy khiến người ta vừa nể vừa sợ. Lúc này đây khi anh ta xuất hiện trước mặt quả thực đã khiến Tịch Khê bất giác cảm thấy lạnh gáy.

Nghe xong lời của Tịch Khê, Niên Bách Ngạn bỗng bật cười. Chỉ là một nụ cười có vẻ khiêu khích lại giống như đã nhìn thấu sự thanh cao mà cô ta dày công ngụy trang, chỉ là cố tình không nói rõ mà thôi.

Nụ cười ấy thoảng bên khóe môi nhưng đọng lại trong ánh mắt.


“Sao cô Tịch lại không biết hút thuốc chứ?”

Tịch Khê nhìn anh.

Nụ cười bên môi anh ta tuy rằng khiến người ta không thoải mái nhưng không thể không thừa nhận, một Niên Bách Ngạn như vậy cực kỳ quyến rũ. Lúc này đây, ánh sáng trong phòng rất tối, không hề bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, thế nên gương mặt anh ta nửa sáng nửa tối. Tịch Khê cũng thường xuyên tham gia các bữa tiệc, nhất là những bữa tiệc do một số tiểu thư tổ chức cô ta lại càng có mặt nhiều hơn. Cô ta cũng thường xuyên nghe những người bạn xung quanh bàn tán về Niên Bách Ngạn, nhưng đa phần là những lời si tình. Cô ta còn nhớ ngày Niên Bách Ngạn rầm rộ làm đám cưới đã khiến không ít các cô gái xinh đẹp tan nát cõi lòng.

Bây giờ mới thấy, Niên Bách Ngạn này quả thực có sức hấp dẫn phụ nữ. Nhìn từ góc độ của cô ta, tạm thời chưa nói tới dáng người thẳng tắp và một khung xương rắn rỏi, chỉ riêng gương mặt của anh ta cũng đã khiến phụ nữ chết mê chết mệt. Niên Bách Ngạn vốn dĩ đã đẹp trai, gương mặt tuấn tú, sáng sủa, góc cạnh rõ ràng. Cảnh đêm dường như làm mềm đi một chút cảm giác uy quyền tự nhiên tỏa ra từ anh ta, nhưng lại thêm một chút xa cách. Vậy mà càng như vậy càng khiến người ta sung sướng khi được ngắm nhìn.

Thế nên Tịch Khê không kiềm chế được đã phải cười nói: “Hôm nay coi như đã được tận mắt gặp gỡ anh Niên, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Niên Bách Ngạn khẽ cong môi, gạt tàn thuốc: “Trở về chuyện chính đi cô Tịch, một câu thôi, rời khỏi Diệp Uyên, đừng có bám lấy anh ấy nữa.”

Tịch Khê nghe xong lại bật cười, tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, tao nhã tựa lưng vào ghế: “Câu này sao nghe kỳ quặc thế? Giống như là bậc gia trưởng ra mặt giải quyết vậy. Anh Niên! Cho dù có người cần ra mặt cũng nên là bản thân Diệp Uyên mới phải chứ? Hoặc nếu không cũng là vợ anh ta, Lâm Yêu Yêu?”

“Cô cần gì?” Niên Bách Ngạn rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, bình thản hỏi.

Tịch Khê thu lại nụ cười, trong mắt có thêm một sự đắc thắng: “Đơn giản lắm! Tôi muốn Diệp Uyên ly hôn!”

“Rồi sao? Cô muốn lấy anh ấy?” Niên Bách Ngạn như cười như không.

“Lấy anh ta?” Tịch Khê cười khẩy: “Anh ta hại tôi bị cả giới làm ăn coi như trò cười, tôi hận anh ta còn chẳng kịp, còn định lấy anh ta?”

Niên Bách Ngạn lại nhả một làn khói xám, bao trùm lên gương mặt anh. Anh tỏ vẻ bó tay: “Cô Tịch! Cô cũng chín chắn rồi. Vì muốn báo thù mà phá hoại cả một gia đình, làm chuyện này không hay lắm thì phải?”

“Có trách thì trách mạng Diệp Uyên quá lớn, vẫn không chết. Nếu anh ta mà chết, tôi cũng không muốn báo thù nữa. Giờ anh ta vẫn sống sờ sờ, lại còn cùng vợ mình tình cảm mặn nồng. Còn tôi thì sao? Những người xung quanh ai ai cũng biết tôi bị Lâm Yêu Yêu đánh bại. Họ còn tiếp tục tình cảm, tôi còn tiếp tục bị cười nhạo. Vì cớ gì tôi phải chịu khổ như vậy?” Tâm trạng của Tịch Khê dường như trở nên kích động.

“Thế nên cô đã uy hiếp Diệp Uyên?”

“Tôi đâu có ép anh ta tới dự buổi gặp mặt đó. Chẳng qua là ngay cả ông trời cũng muốn trút giận thay tôi mà thôi.” Nói tới đây, Tịch Khê nhìn Niên Bách Ngạn, thay đổi thái độ: “Tôi nghe nói anh Niên tiếng tăm lẫy lừng là người nổi tiếng không thích xen vào chuyện người khác. Đây là chuyện của tôi và Diệp Uyên, anh nhúng tay vào, anh quản nổi không?”

Niên Bách Ngạn không giận mà chỉ cười. Điếu thuốc của anh cũng đã hút gần hết, chỉ còn lại một đốt ngắn ngủn. Anh từ tốn đáp: “Nghĩ bụng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tôi tiện đường thì cũng chen ngang một chút.”

Gương mặt Tịch Khê biến sắc.

Lúc này, Niên Bách Ngạn hút hơi cuối cùng rồi vứt đầu lọc xuống đất. Đôi giày da sáng loáng giẫm lên nó. Sau đó anh giơ tay về phía Tịch Khê: “Đưa đoạn băng đây!”

“Ô? Thì ra anh Niên cũng biết cả đoạn băng? Tay Diệp Uyên này, chuyện mình làm vẫn còn thích rêu rao như vậy.” Tịch Khê không phải kẻ ngốc, sao cô ta chịu giao đoạn băng ra? Nụ cười của cô ta mang theo sự mỉa mai: “Tôi lại càng không ngờ anh Niên cũng thích xem mấy đoạn băng kiểu đó đấy. Loại này rất riêng tư, tôi nghĩ không hợp để anh xem đâu.”

Niên Bách Ngạn cố tình làm vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ: “Cô Tịch nói cũng đúng nhỉ! Đoạn băng mà riêng tư quá đương nhiên lấy ra cũng ngại. Thế này đi, cô Tịch! Cô xem vậy có được không? Tôi là người làm ăn, chuyện gì cũng chú trọng trao đổi ngang giá. Ở đây tôi cũng có một đoạn băng muốn trao đổi với cô. Dĩ nhiên, không vội, cô cứ xem đi đã sau đó hẵng quyết định có muốn trao đổi với tôi không cũng được.”

Tịch Khê nhìn anh không hiểu.

Niên Bách Ngạn rút di động ra, bắt lên, sau đó ném cho cô ta. Cô ta nhanh tay bắt lấy, chần chừ rồi bật lên. Chẳng mấy chốc, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Âm thanh trong đoạn băng rất ồn ào, ầm ĩ đủ tiếng cả nam lẫn nữ. Giống như là một bữa tiệc, có tiếng cười rất lớn của con gái. Trong đó nếu nghe kỹ thì rõ rệt nhất chính là của Tịch Khê.

Cô ta xem đoạn băng, ngón tay cầm di động bắt đầu run rẩy.

“Tôi biết thanh niên bây giờ thích sử dụng một số loại thuốc cấm để khiến bản thân đê mê, nhưng những người thích hàng trắng như cô Tịch đây đúng là hiếm gặp.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, từ tốn nói.

Bàn tay Tịch Khê run lên, điện thoại rơi bộp xuống thảm trải sàn. Đoạn băng bên trong vẫn còn đang bật. Một đám nam nữ khỏa thân nằm cạnh nhau, có người rít thuốc lá, có người cuộn giấy bạc hít ma túy, trong đó có Tịch Khê. Trông cô ta cực kỳ khêu gợi, chẳng còn hình tượng thanh tao, lịch thiệp thường ngày.

“Tôi… Tôi chỉ hút có một lần, đúng một lần này thôi!” Cô ta thanh minh.


Niên Bách Ngạn giơ tay ngắt lời, mỉm cười động viên: “Cứ bình tĩnh! Tôi không phải cảnh sát, cô khỏi cần giải thích với tôi.”

“Tôi… Tôi…” Tịch Khê có phần hoảng loạn. Cô ta hoàn toàn không ngờ một lần buông thả của mình đã bị người ta quay lại.

Rất lâu sau cô ta chẳng nói được câu nào. Phản ứng đầu tiên của cô ta là nhặt điện thoại lên, ngay sau đó định đáp thẳng vào tường. Nhưng cô ta vừa giơ tay đã nghe thấy Niên Bách Ngạn bình tĩnh nói: “Tôi khuyên cô đừng hành động nông nổi như vậy. Điện thoại bị đập vỡ, đoạn băng vẫn còn đó. Còn cô lại phải đền tôi một cái điện thoại mới, hà tất phải lãng phí vậy chứ?”

Điều này Tịch Khê quá hiểu. Cô ta cũng đã dùng chiêu này để đối phó với Diệp Uyên, thế nên chỉ còn biết siết chặt điện thoại trong tay. Rất lâu sau, cô ta lại phẫn nộ ném nó về phía Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn đón được, bờ môi mỏng khẽ rướn lên: “Thế nào? Đổi chứ?”

“Anh… Anh định lấy đoạn băng này để uy hiếp tôi? Niên Bách Ngạn! Anh tính toán quá đơn giản rồi đấy.”

Niên Bách Ngạn mỉm cười gật đầu, giơ cao chiếc phong bì giấy dai bên tay mình lên: “Tôi có thể tăng thêm vật đặt cược, chỗ này chắc là đủ rồi.” Dứt lời, anh lại vứt phong bì ra.

Phong bì rơi xuống đất. Miệng phong bì được mở, những thứ bên trong tung hết ra ngoài. Có ảnh, còn cả một tập tài liệu. Tịch Khê sửng sốt. Sau khi hoàn hồn trở lại, cô ta vội vàng khom lưng nhặt chúng lên. Cô ta lấy mấy thứ bên trong ra xem. Mới chỉ nhìn tài liệu, nét mặt cô ta đã có sự thay đổi to lớn, sau khi lập tức xem chỗ ảnh trong tay, từng bức từng bức qua đi, gương mặt mỗi lúc một khó coi hơn.

“Làm kinh doanh, ai cũng hiểu rõ, số tiền đầu tiên của ai cũng đều không sạch sẽ, bao gồm cả nhà họ Tịch các người.” Niên Bách Ngạn tao nhã vắt chân trái lên chân phải. Trong lúc nói, anh lại chậm rãi hút thêm điếu thuốc nữa.

Sau khi xem hết, lồng ngực Tịch Khê phập phồng lên xuống.

“Đúng là làm khó cho bố cô rồi. Tạm thời chưa nói tới chuyện làm ăn phi pháp, còn hối lộ quan to ở địa phương. Thời buổi ấy hỗn loạn thì không sao, nhưng bây giờ mà để lộ chuyện này ra dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nhà họ Tịch đấy.”

Tịch Khê bất ngờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Trong bóng tối, anh ngồi ngay ngắn ở đó. Ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc. Đầu thuốc đỏ rực. Có một làn khói mờ mờ bay ra từ kẽ ngón tay, như một linh hồn bị anh kiểm soát.

Quầng sáng u tối ẩn giấu trong nụ cười của anh, khiến đôi mắt anh nghiêm như một chim gáy đen. Anh đắc thắng một cách rõ ràng, khiến Tịch Khê cuối cùng cũng hiểu tại sao bao nhiêu người phải run sợ trước người đàn ông này, cũng hiểu ra người đàn ông này mang một uy quyền đáng sợ khiến người ta không dám làm trái. Cõi lòng cô ta khiếp đảm, khi cất tiếng nói, thanh âm cũng lẩy bẩy run: “Tại sao anh lại có nhiều tài liệu như vậy?”

“Trong tay cô có thứ mà tôi muốn, đương nhiên phải trao đổi với thứ mà cô muốn rồi.” Từ lúc ngồi xuống tới giờ, ngữ khí của Niên Bách Ngạn vẫn rất nhẹ nhàng, dường như tâm trạng chưa hề thay đổi chút nào. Có thể thấy anh đã vạch kế hoạch chắc chắn thế nào.

Tịch Khê bỗng cuộn tay lại. Cô ta tính đi tính lại mà vẫn tính sót Niên Bách Ngạn!

“Thế nào cô Tịch? Cô định lấy lại đoạn băng và tài liệu hay cần tôi kiếm chút nhuận bút từ một tòa soạn nào đó?” Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc, cười hỏi.

“Niên Bách Ngạn! Tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại hại tôi như vậy?”

“Suy bụng ta ra bụng người thôi. Diệp Uyên cũng đâu có hại cô, cô hà cớ phải dồn ép anh ấy? Chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai phía, bản thân cô bị lún xuống bùn lại đi trách người sửa đường sao?” Niên Bách Ngạn lạnh lùng hỏi.

Tịch Khê á khẩu.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô phải giao đoạn băng ra, không được giữ lại bất kỳ bản nào, không được phép quấy rầy Diệp Uyên nữa, nếu vậy nhà họ Tịch cũng sẽ được yên ổn. Bằng không, vì cô mà khiến bố cô từng ấy tuổi vẫn còn phải ăn cơm tù thì quả là bất hiếu đấy.” Niên Bách Ngạn dằn mạnh từng chữ.

Tịch Khê mím chặt môi, nhìn anh không rời mắt: “Niên Bách Ngạn! Anh muốn đấu với nhà họ Tịch?”

Niên Bách Ngạn ném điếu thuốc đi, đứng dậy, dập tắt đầu lọc, từ từ đi tới trước mặt Tịch Khê. Càng như vậy, Tịch Khê càng cảm nhận được áp lực gia tăng. Bóng hình cao lớn của anh đè nặng lên cô ta, khiến mọi lỗ chân lông trên người cô ta đều mở to một cách cảnh giác.

“Chỉ có cô phức tạp hóa mọi chuyện lên thôi. Có đấu với nhà họ Tịch hay không, chính cô Tịch đây là người quyết định. Nhưng mà…” Anh chợt chuyển giọng, cúi người xuống, chống hai cánh tay lên hai tay vịn ghế sofa, sát lại phía Tịch Khê, nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không phải Diệp Uyên, sẽ không dung túng cho cô làm bừa đâu. Nếu cô nhất định muốn giở trò với tôi, thì tôi rất vui được đấu với nhà họ Tịch một ván.”

“Anh…” Tịch Khê hoảng hốt. Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cô ta mới nhận ra đôi mắt anh đen láy đến dọa người, như màn đêm ngoài cửa sổ, u tối, sâu không thấy đáy, chứa đựng một sự nguy hiểm khiến người ta bất an.

Bờ môi cô ta run rẩy, nhưng vẫn bấm bụng nói: “Anh… Anh dựa vào đâu để đấu với nhà họ Tịch? Giờ… Giờ anh chẳng còn gì cả…”

“Phải rồi, giờ tôi chẳng còn gì cả.” Niên Bách Ngạn cong môi cười nhạt, nhưng những lời tiếp sau thì khiến người ta nổi da gà: “Thế nên, tôi càng không phải sợ gì hết. Cô Tịch! Cô nói có đúng không?”

Tịch Khê bất chợt rùng mình. Không hiểu vì ánh mắt anh quá lạnh hay vì lời nói của anh quá sắc bén.


Niên Bách Ngạn đứng dậy, thẳng lưng: “Tôi không có quá nhiều kiên nhẫn đâu đấy!”

Tịch Khê nhìn chỗ tài liệu bên tay mình, còn cả những bức ảnh kia, rồi nhớ lại đoạn băng trong di động của anh, biết rõ cục diện đã thay đổi. Trong tay người đàn ông này có quá nhiều thứ mà cô ta không dám không nghe. Đối đầu với anh, đoạn băng của cô ta bỗng trở nên nhẹ tênh. Rất lâu sau, cô ta mới gật đầu một cách nặng nề: “Được! Tôi trao đổi!”

Niên Bách Ngạn mỉm cười.

“Nhưng Niên Bách Ngạn! Anh phải bảo đảm với tôi chỗ tài liệu này tuyệt đối không được lộ ra ngoài.” Tịch Khê như con ve sầu cố vùng vẫy lần cuối cùng, để rồi chết chìm trong cơn mưa thu.

“Yên tâm! Chỉ cần cô Tịch nói lời giữ lời, Niên Bách Ngạn này đương nhiên cũng làm ăn công bằng.”

***

“Nào! Ly này tôi mời chú!”

Trong quán bar, Diệp Uyên giơ chiếc ly trong tay chạm với chiếc ly trong tay Niên Bách Ngạn. Phiền phức Tịch Khê đã được giải quyết, hòn đá tảng trong lòng anh ấy cuối cùng đã có thể hạ xuống. Vì vậy, anh ấy chân thành cảm ơn Niên Bách Ngạn đã dốc sức giúp đỡ, nếu không chắc chắn anh ấy chẳng biết thu dọn cục diện này thế nào.

Vì quân bài trong tay Niên Bách Ngạn, Tịch Khê không thể không nghe lời. Dẫu sao thì giữa lợi ích cá nhân và lợi ích đại cục, Tịch Khê sẽ không ngu ngốc lựa chọn cái đầu tiên. Lúc này về nhà cũng sẽ làm phiền tới Yêu Yêu, Diệp Uyên bèn kéo Niên Bách Ngạn tới quán bar giết thời gian.

Anh ấy lấy trà thay rượu, hơn nữa còn thề sau này không bao giờ uống rượu nữa.

Niên Bách Ngạn phải uống rượu, nếu không hai người đàn ông tới quán bar, không uống rượu còn ra thể thống gì? Anh nâng ly, chạm nhẹ vào cốc của Diệp Uyên, sau đó uống hết quá nửa.

Đá trong cốc đã tan gần hết. Loại rượu màu hổ phách lấp lánh trong ánh đèn u tối. Bầu không khí náo nhiệt ở đây đối lập hoàn toàn với căn biệt thư kia. Diệp Uyên lúc này mới cảm thấy mình thật sự vừa được sống lại.

“Ai mà ngờ được cậu chủ Diệp đào hoa một thời cũng có lúc bị đàn bà ép tới mức không còn đường lùi.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.

Diệp Uyên làm ra vẻ đầu hàng: “Làm ơn! Chú đừng chế giễu tôi nữa, tôi làm sao mà tinh ranh giỏi giang được như chú?”

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Lúc cần nhờ thì ngọt ngào, lúc xong việc thì đổi giọng. Cậu chủ Diệp! Đừng có kéo cả em xuống chôn chung chứ?”

“Đâu có đâu có! Tôi nói sự thật mà. Chú xem, mấy cái cô nhân tình ngày xưa của chú, có cô nào dám tìm chú gây chuyện đâu? Về điểm này tôi phải học tập chú.”

Niên Bách Ngạn nhấp một ngụm rượu, đặt chiếc cốc xuống, thản nhiên đáp: “Anh còn định có lần sau à?”

“Nào dám? Trước đây đúng là tôi có lăng nhăng một chút nhưng từ khi quen Yêu Yêu, tôi đã một lòng một dạ rồi.” Diệp Uyên thở dài, trở lại vẻ nghiêm túc: “Lần này quả thực là tôi đã sai. Nếu để Yêu Yêu biết, chắc chắn không cứu vãn được nữa.”

“Sao lại dây vào loại đàn bà này chứ?” Niên Bách Ngạn hỏi.

Diệp Uyên vò đầu: “Đều tại uống rượu gây họa. Tịch Khê bỏ thuốc vào rượu, tỉnh lại tôi mới phát hiện ra.”

“Làm rồi à?”

Diệp Uyên cúi gằm.

Niên Bách Ngạn lắc đầu ngao ngán: “Xem ra đoạn băng đó không phải bị người ta giở trò.”

“Nếu là giở trò, tôi đã chẳng bị dồn ép tới mức này.” Diệp Uyên âu sầu.

Niên Bách Ngạn thở dài, giơ tay vỗ vào vai anh ấy: “Thôi! Chuyện cũng qua rồi! Về phía Yêu Yêu, tốt nhất anh phải giấu kín. Nếu đã chọn không nói với cô ấy thì chuẩn bị tinh thần giấu cả đời đi.”

Diệp Uyên gật đầu.

Anh ấy uống ừng ực mấy hớp trà rồi ngẩng đầu hỏi Niên Bách Ngạn: “Mấy chứng cứ đó chú tìm kiểu gì vậy? Là thật sao?”

Niên Bách Ngạn lạnh nhạt lườm anh ấy: “Thời buổi này dễ tìm nhất chính là chứng cứ của tội phạm thương mại. Nhà họ Tịch là cây cao đón gió, có rất nhiều người muốn đối phó với họ. Làm giả ư? Bản chất là chẳng có gì!”

Diệp Uyên thở dài: “Niên Bách Ngạn! Tôi quả nhiên là không bỉ ổi như chú!”

“Anh còn dám có suy nghĩ giết người rồi, việc em làm bây giờ so với anh chỉ là châu chấu đá voi thôi.”

Diệp Uyên vội vàng bịt miệng anh lại, căng thẳng nhìn xung quanh, rồi nói: “Đừng suốt ngày lôi chuyện này ra khích tôi được không? Tôi chỉ nóng đầu giây phút thôi!”


“Kiểu người như anh thích hợp tới Nam Phi, có thể thỏa mãn sự “thèm máu” của anh.” Niên Bách Ngạn gạt tay anh ấy ra, khẽ đáp.

Diệp Uyên nhún vai: “Chú muốn trêu tôi thế nào cũng được. Chú đã cứu tôi khỏi đám cháy, tôi nợ chú một ân tình.”

Niên Bách Ngạn chỉ cười. Sau khi uống cạn ly rượu, anh gõ tay lên quầy bar. Chẳng mấy chốc, bartender lại rót thêm cho anh một ly rồi lặng lẽ rời đi.

“Làm sao chú biết chuyện của tôi?”

“Vợ anh tìm tới vợ em kể lể, sau đó vợ em lôi em ra làm thớt để chém, đến nằm mơ cũng giơ tay đấm đá em. Em mà còn không giải quyết cho triệt để, em gái anh, tức là vợ em sẽ giải quyết em luôn!” Niên Bách Ngạn bực bội đáp.

Diệp Uyên cả kinh, rồi lập tức lo lắng: “Yêu Yêu nói gì với Tiểu Diệp?”

“Cô ấy đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh.”

“Hả?” Đây là điều Diệp Uyên không ngờ tới. Mặt anh ấy biến sắc, vớ lấy áo khoác định đi ngay.

Nhưng bị Niên Bách Ngạn giữ lại: “Anh đi đâu đấy?”

“Yêu Yêu đọc được tin nhắn rồi, tôi còn không về nhà là chết chắc!”

Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy với vẻ bó tay. Ánh mắt đó như nhìn một cậu nhóc có vấn đề vậy: “Anh ngồi xuống đã! Nếu vợ anh mà phát điên, anh tưởng mình may mắn sống tới giờ sao?”

Diệp Uyên ngẩn người nhìn anh.

“Vợ em đã thuyết phục được vợ anh, bảo cô ấy tin rằng anh vô tội rồi.” Niên Bách Ngạn nói.

“Yêu Yêu tin ư?”

Niên Bách Ngạn uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Vậy Yêu Yêu đã từng nhắc chuyện này với anh chưa?”

Diệp Uyên lắc đầu.

“Không chủ động nhắc chỉ có hai khả năng. Một là, vợ anh thực sự đã được vợ em thuyết phục, cô ấy tin rằng anh trong sạch. Hai là vợ anh không tin nhưng cô ấy lựa chọn cách im lặng, đợi anh tự giải quyết.” Thấy Diệp Uyên lại định lên tiếng, Niên Bách Ngạn bổ sung: “Không cần biết là khả năng nào, việc anh cần làm cũng là im lặng, không được phép nhắc tới chuyện này. Nếu vợ anh không biết chuyện này hoặc cô ấy vốn không muốn làm to chuyện thì anh phải thông minh mà né tránh. Vấn đề đã được giải quyết rồi, đừng để nảy sinh mâu thuẫn.”

Diệp Uyên lau mồ hôi: “Nếu là khả năng thứ hai, tôi chẳng còn mặt mũi nhìn cô ấy nữa.”

“Diệp Diệp nói đúng, có lúc phụ nữ lấy chồng rồi chọn cách tự lừa dối chính mình. Chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy thì còn tốt hơn là xin lỗi.”

Diệp Uyên gật đầu một cách nặng nề.

Tiếng nhạc trong quán bar rộn ràng hẳn lên. Trong một buổi sáng tinh mơ thế này, lại còn vừa qua một đêm mưa, nơi đây náo nhiệt khác thường. Niên Bách Ngạn uống một chút rượu đã cảm thấy ánh đèn trước mắt chói lóa, nghĩ bụng tuổi tác của mình cũng không còn hợp với mấy nơi thế này nữa, bất giác cười khổ. Anh quay mặt nhìn về phía đội nhạc biểu diễn trên sân khấu, vô thức nhớ lại lần mình và Tố Diệp ở quán bar, Tố Diệp chạy lên sân khấu hát một bài khiến anh nghe mà trái tim đau đớn như bị khoan cắt. Anh chỉ ngồi dưới, yên lặng bảo vệ.

Hai người lựa chọn trầm mặc trong thứ âm thanh hỗn loạn.

Rất lâu sau, Diệp Uyên bỗng hỏi anh: “Niên Bách Ngạn! Nếu chuyện này xảy ra với chú, chú có nói thật với Tiểu Diệp không?”

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ấy, bình tĩnh đáp: “Không!”

Diệp Uyên nhướng mày.

“Nói thật chỉ chứng tỏ anh đã bất lực, hoặc sự việc đã bại lộ. Em và Diệp Diệp khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, không thể để những chuyện vặt vãnh bên ngoài phá hoại hạnh phúc đó. Nếu em đã làm, em cũng sẽ nghĩ cách xóa sạch dấu vết.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất khẽ, nhưng đầy kiên quyết: “Bởi vì một khi nói thật, phụ nữ mãi mãi không thể coi là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện này không liên quan tới lòng tin hay sự nhẫn nại, đó là bản tính của con người.”

Diệp Uyên gật đầu.

Uống xong ly rượu ấy, Niên Bách Ngạn đặt cốc xuống, cầm chìa khóa xe lên: “Đi thôi! Còn về muộn nữa, em gái anh sẽ đốt nhà mất. Cô ấy đang đợi tin chiến thắng của em từng giây từng phút đấy.”

“Thuê tài xế cho chú đi!” Diệp Uyên nói.

Niên Bách Ngạn cười: “Tốt! Anh thông minh ra rồi đấy.”

Diệp Uyên hừ một tiếng: “Tôi sợ chú bị cảnh sát bắt, tới lúc đó tôi chẳng biết giải thích với Yêu Yêu kiểu gì.”

Niên Bách Ngạn câm nín...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui