Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Nói xong câu ấy, Kỷ Đông Nham những tưởng Dương Nguyệt sẽ cực lực phản bác, vì anh đã từng được chứng kiến khả năng mồm mép của cô, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để khuyên nhủ hết nước hết cái. Vậy mà, Dương Nguyệt nghe xong lại không nói gì nữa. Cô cúi đầu, buồn bã ăn.

Từ góc độ của Kỷ Đông Nham nhìn qua, hàng mi cô rủ xuống trông hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi, đáng thương, tội nghiệp. Anh không biết khóe mắt cô có đỏ không, vì khi trước anh đã từng nhìn thấy hình ảnh cô nước mắt lưng tròng.

Giữa hai người nhất thời xuất hiện sự trầm mặc.

Chỉ còn tiếng người hơi ồn ào xung quanh.

Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới thở dài: “Dương Nguyệt! Mấy lời vừa rồi tôi nói không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn nói, giờ cô vẫn còn trẻ, không cần tìm một người đàn ông ở độ tuổi như tôi.”

Anh cảm thấy, Dương Nguyệt là bệnh nhân của Tố Diệp. Có mối quan hệ gián tiếp này, anh ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm mới đúng.

Nghe xong, Dương Nguyệt ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng: “Em hiểu ý của anh. Em cũng biết anh hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng mà không sao, chúng ta bắt đầu làm bạn bè cũng được mà.”

Kỷ Đông Nham hơi ngẩn người.

“Không phải… đến cả bạn bè cũng không được chứ?” Dương Nguyệt thấy vậy bèn dè dặt hỏi.

Kỷ Đông Nham vội vàng trả lời: “À… đương nhiên là được! Được, được! Chúng ta có thể làm bạn.”

Dương Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Kỷ Đông Nham hơi ngẩn ngơ.

Anh tưởng cô sẽ bám riết lấy anh như những người con gái khác, đối mặt với lời từ chối của anh là sẽ bắt đầu gào khóc. Cô gái trước mặt không hề như vậy. Cô như một cây hoa lan bé nhỏ, đang cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của mình. Điều này khiến anh ít nhiều có phần bất ngờ.

Điện thoại vang lên rất đúng lúc.

Vì Kỷ Đông Nham cũng không biết tiếp sau đây nên nói gì. Anh còn đang suy nghĩ thì chiếc điện thoại đã cứu lấy sự gượng gạo tiếp theo của anh. Anh vô cùng cảm ơn người vừa gọi điện tới lúc này.

Là người của bộ phận thiết kế, cần anh xác nhận một chút kiểu mẫu cuối cùng của sản phẩm.

Vì đang ở ngoài, Kỷ Đông Nham cũng không tiện nói quá nhiều. Sau khi dặn dò đơn giản mấy câu, cuối cùng anh hơi ngập ngừng khi quyết định chất liệu kết hợp cùng kim cương trên chiếc vòng đeo tay. Sau đó anh nói vào điện thoại: Đợi tôi về công ty bàn sau!

Chẳng mấy chốc anh đã cúp điện thoại.

Kỷ Đông Nham rơi vào trầm tư.

“Có thể dùng đá mặt trăng.” Đối diện vang lên một giọng nói nhỏ xíu.

Kỷ Đông Nham ngước mắt nhìn cô khó hiểu: “Gì cơ?”

“Nếu khách hàng hướng tới của bộ sưu tập này là lớp trẻ, nhất là những cô gái trẻ, anh có thể lựa chọn đá mặt trăng kết hợp cùng kim cương.” Giọng nói của Dương Nguyệt rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.


Kỷ Đông Nham hơi nhướng mày: “Đá mặt trăng?”

Dương Nguyệt gật đầu: “Đá mặt trăng là loại đá của phái nữ, có màu sắc đẹp nhất, mơ hồ giống ánh trăng tròn, rất được các cô gái ưa thích. Đương nhiên, bây giờ có không ít loại đá mặt trăng chất lượng thấp bán đầy rẫy khắp thị trường, khiến người ta có ấn tượng rằng nó chỉ là loại đá trang trí rẻ tiền. Nhưng thực tế là, loại đá mặt trăng với chất lượng đẳng cấp thật sự có giá thành không hề rẻ, giống như loại đá mặt trăng sản sinh tại Sri Lanka và Ấn Độ, giá của một cara cũng tương đương với một loại đá quý cao cấp. Thêm nữa, ánh sáng của kim cương và ánh sáng của đá mặt trăng cực kỳ phù hợp. Khi kết hợp với nhau, một bên là sáng rực, một bên sáng tối, sẽ bổ sung và làm nổi bật lẫn nhau, con gái nhất định sẽ yêu thích. Còn một nguyên nhân quan trọng nữa. Vòng tay để dành cho con gái đeo. Vậy nếu anh chọn đá mặt trăng mà không phải là các loại đá như Emerald hay Ruby, ngược lại sẽ khiến các cô gái có cảm giác gần gũi rồi trở nên thân thiết.”

Nghe cô giải thích như vậy, Kỷ Đông Nham bỗng cảm thấy sáng tỏ, thông suốt.

Dương Nguyệt nói có lý lẽ đâu ra đấy, từ mặt tiêu thụ ngoài thị trường tới tâm lý của người tiêu dùng. Tuy rằng cô không thao thao bất tuyệt, chỉ nói ngắn gọn vài câu nhưng cũng đủ để khiến Kỷ Đông Nham lập tức giác ngộ.

Anh bất giác khen ngợi: “Không ngờ cô còn hiểu cả những thứ này.”

Dương Nguyệt khẽ cười: “Em là con gái mà. Thế nên, em đã đặt mình vào vị trí của người tiêu dùng thôi.”

Kỷ Đông Nham chợt nhớ đến cuốn sách cô đọc trên xe lúc đợi anh tới. Đó là một cuốn sách có liên quan tới thiết kế. Còn cả những đồ trang trí nho nhỏ trên xe cô, cái nào cũng độc đáo và tinh xảo. Anh bèn hỏi: “Cô thích thiết kế?”

Dương Nguyệt cười ngọt ngào, xua tay: “Em chỉ nghịch ngợm thôi!”

“Trông cô không giống như vậy!”

Dương Nguyệt cắn chiếc ống hút của cốc trà sữa, ngẫm nghĩ sau đó lôi Ipad từ trong túi xách ra. Sau khi ấn mấy cái, cô đưa cho Kỷ Đông Nham xem. Kỷ Đông Nham đón lấy. Toàn là ảnh của mấy món đồ chơi rực rỡ sắc màu. Anh nhìn Dương Nguyệt, tỏ ra khó hiểu.

Dương Nguyệt liếm môi: “Anh có thể add nick weixin cửa hàng của em. Em có thể phát triển anh trở thành khách hàng lớn của em, giảm cho anh… ừm… 20%!”

Kỷ Đông Nham kinh ngạc: “Cửa hàng của cô?”

Anh cúi đầu lật mấy cái ảnh để xem. Lúc này anh mới nhận ra đây thực sự là một cửa hàng online. Rồi anh lại nhìn lượt view và lượng khách giao dịch, con số quả là đáng kinh ngạc.

“Đây là cửa hàng em mở từ hồi còn học đại học, bên trong toàn là những thứ lặt vặt em tự thiết kế.” Dương Nguyệt khẽ giải thích.

Kỷ Đông Nham lật trang lên xuống. Tuyệt thật! Kiểu dáng gì cũng có, đa dạng, đặc sắc. Mở một hình ảnh ra xem, nhìn trái nhìn phải vẫn không hiểu, Kỷ Đông Nham bèn khiêm tốn “thỉnh giáo” cô: “Đây là gì vậy?”

“Cái này à. Đây chính là giá để bàn chải và kem đánh răng.” Dương Nguyệt ngó đầu nhìn vào chiếc máy trên tay anh.

Kỷ Đông Nham cảm thấy thú vị, bèn vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Cô qua đây ngồi đi!”

Dương Nguyệt lập tức nghe lời, ngồi sang phía anh. Hai người ngồi sát cạnh nhau.

“Rất nhiều người hay đặt bàn chải và kem đánh răng chung một chỗ mà. Kể cả đồ gia dụng có giá hơi cao một chút cũng chưa chắc đã có một giá đựng bàn chải đánh răng hay thuốc đánh răng riêng, lúc nào cũng để chung trong một cái giỏ. Nhưng vấn đề của việc này chính là chiếc giỏ ấy sẽ tích tụ vi khuẩn. Mà rất nhiều người lại hay lười vệ sinh giỏ đựng thường xuyên. Thế nên, em đã thiết kế giá đựng hình tam giác này. Mục đích không giới hạn chính là có thể ngăn ngừa vì khuẩn sống ký sinh. Quan trọng hơn cả, chất liệu mà em chọn là gỗ dương vàng. Gỗ dương vàng không những bản thân đã có thể tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, mà hơn nữa còn có thể diệt trừ vi trùng, vi khuẩn. Đặt các dụng cụ vệ sinh răng miệng lên chiếc giá này của em chắc chắn sẽ sạch sẽ hơn việc thẳng tay vứt vào giỏ. Bàn tay dùng để đánh răng mà, ngăn ngừa vi khuẩn trong khoang miệng. Nếu chính bản thân bàn chải đánh răng đã chứa vi khuẩn, vậy thì vấn đề răng miệng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Thế nên, sản phẩm thiết kế của em có thể dùng vào việc lớn rồi. Anh xem, bề ngoài còn rất độc đáo, trông giống một tác phẩm nghệ thuật phải không?”

Kỷ Đông Nham gật đầu. Nhìn ghi chép mua bán là có thể nhận ra số người đặt hàng không ít.

Anh lại xem các sản phẩm khác. Cái nào cũng có một thiết kế độc đáo. Dương Nguyệt bèn giải thích cho anh lần lượt từng thứ một. Đợi anh xem xong hết, Dương Nguyệt lại ngoan ngoãn quay trở về chỗ ngồi của mình. Điểm này khiến Kỷ Đông Nham rất thoải mái. Anh tưởng cô gái này sẽ nhân cơ hội ấy để quấn lấy anh, nhưng hoàn toàn ngược lại.


“Sao cô lại thích thiết kế mấy thứ này?” Anh bất giác hỏi.

Dương Nguyệt cười nói: “Từ nhỏ em đã thích mỹ thuật, chỉ có điều này nó lại trở thành sở thích nghiệp dư. Lúc học đại học, thời gian khá dư dả. Lúc rảnh rỗi, em hay làm tự mấy đồ handmade xinh xinh. Không ngờ các bạn học xung quanh đều rất thích. Sau đó, mấy chị em cùng phòng để khuyên em mang mấy thứ đó lên mạng bán. Em nghĩ bụng, dù sao thì cũng nhàn rỗi nên đã làm theo. Ai mà biết được vừa đăng lên đã không thể rút lại nữa.”

“Lượng mua bán mỗi năm đều rất lớn, cô làm xuể sao?” Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Cô tìm được công xưởng đại lý.”

Dương Nguyệt gật đầu: “Em thiết kế mẫu mã, rồi có một sư phụ chuyên sản xuất thành phẩm. Thật ra ban đầu em chỉ muốn mỗi loại làm một chiếc thôi, nhưng nhu cầu quả thực là quá nhiều. Em cũng không thể thất lễ với tiền bạc được, thế nên quyết định làm ăn lớn luôn.”

“Cô tự đi tìm công xưởng sao?”

“Đúng vậy! Năn nỉ đến bạc cả miệng, phải liên tục chạy qua hơn mười công xưởng mới thương lượng thành công!”

Kỷ Đông Nham đã có cái nhìn khác về cô gái nhỏ trông có vẻ yếu đuối, nhỏ nhẹ trước mặt mình: “Thế nên, sau khi tốt nghiệp đại học cô mới không vội kiếm việc làm?”

“Công việc ở đài phát thanh không hợp với em, hơn nữa em cảm thấy…” Cô khẽ cắn môi: “Em cảm thấy những nơi như đài phát thanh, đài truyền hình, quan hệ giữa người với người quá phức tạp, em hay đắc tội với người ta, thế nên…”

Kỷ Đông Nham có thể hiểu được.

“À, đúng rồi!” Dương Nguyệt chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn năn nỉ một cách tội nghiệp: “Anh tuyệt đối không được kể với bác sỹ Tố chuyện em mở cửa hàng đấy nhé.”

“Tại sao chứ?”

“Bố mẹ không biết làm mấy thứ này. Lỡ để bác sỹ Tố biết được rồi nói cho bố mẹ em, họ chắc chắn sẽ phản đối. Tới lúc đó em sẽ phải đóng cửa hàng.”

“Cô tự làm việc kiếm tiền là chuyện tốt, sao bố mẹ cô có thể không đồng ý chứ?”

“Bố em là một người rất truyền thống, ông cảm thấy em nên vào làm ở các cơ quan nhà nước. Nói trắng ra chính là để có một công việc ổn định, cuộc sống yên bình là được. Còn mẹ em, bà ấy làm ăn lớn, đương nhiên cũng hy vọng em vào công ty giúp bà. Nhưng mà em thật sự không có hứng thú với công việc kinh doanh của mẹ. Em chỉ thích làm công việc mà mình muốn. Mẹ em là một người rất quyền thế. Bà chắc chắn sẽ xem thường cửa hàng nhỏ của em.”

Kỷ Đông Nham ấn vào số liệu của cửa hàng: “Doanh số trong một năm của cửa hàng cũng đâu có ít.”

Dương Nguyệt tự hào gật đầu: “Mỗi năm em kiếm được hơn một triệu, là đã trừ hết tiền vốn rồi nhé. Trung bình một tháng vào khoảng một trăm ngàn!”

Kỷ Đông Nham giơ ngón tay cái lên trước mặt cô.

Dương Nguyệt mím môi: “Nhưng mà sao bì được với ông chủ lớn như anh.”

“Cô đã giỏi lắm rồi!” Kỷ Đông Nham trả lại Ipad cho cô rồi ngẫm nghĩ: “Có từng nghĩ tới chuyện làm thiết kế đá quý không?”

Dương Nguyệt tròn xoe mắt, chỉ vào mũi mình: “Em á?”

“Dĩ nhiên!”


Dương Nguyệt vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không được, không được! Em không biết làm đâu!”

“Thiết kế là nghề đề cao sự thông hiểu. Giống như đề nghị vừa rồi của cô, rất hay. Có lúc tuy rằng suy nghĩ của người trẻ còn chưa chín chắn, nhưng rất bạo dạn. Cô chính là loại người này. Hơn nữa cô lại có nền tảng mỹ thuật cơ bản, chẳng qua là còn cần bổ túc thêm một số kiến thức về đá quý. Cô rất thông minh, chắc là không khó đâu!”

Dương Nguyệt nuốt nước bọt, ánh mắt ngây thơ như chú nai con: “Nhưng mà… một nhà thiết kế trang sức cần rất nhiều, rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa công ty của anh còn lớn như thế… Em chỉ là một con nhóc, vị trí thiết kế trang sức quá nặng nề, phải là người có lai lịch và bề dày kinh nghiệm mới được. À đúng rồi, còn phải có một lai lịch chuyên nghiệp, không phải sao?”

Kỷ Đông Nham phì cười vì mấy lời lộn xộn của cô: “Dương Nguyệt! Cái tôi nhìn trúng ở cô là chỗ này!” Anh chỉ lên đầu: “Yêu cầu của một nhà thiết kế là gì? Không phải là một người có bao nhiêu kinh nghiệm phong phú, mà là sáng tạo. Một nhà thiết kế đã làm việc nhiều năm nếu chỉ hạn chế trong những kinh nghiệm của mình, vậy thì sẽ đánh mất khả năng sáng tạo. Sáng tạo khác với các ngành nghề khác, nó không phân biệt người đi trước và người tới sau. Đương nhiên, dù sao cô vẫn còn trẻ, có rất nhiều kiến thức chuyên ngành cần học hỏi. Thế nên cô có thể suy nghĩ làm từ trợ lý thiết kế trở lên. Phải biết rằng, được làm trợ lý cũng cần có năng khiếu bẩm sinh đấy.”

Dương Nguyệt nhìn anh kinh ngạc: “Em làm được thật sao?”

Kỷ Đông Nham khẽ mỉm cười: “Cô có thể tới công ty của tôi xem sao.”

Dương Nguyệt cười tươi: “Em thực sự không dám tưởng tượng.”

“Giữ lại sự tưởng tượng của mình, dùng cho đá quý.” Kỷ Đông Nham cong môi.

Dương Nguyệt gần như vui phát điên, gật đầu thật mạnh…

***

Tới giờ tan ca, vị tài xế riêng, Niên Bách Ngạn, vẫn có mặt tại Liêm Chúng đúng giờ như bao ngày.

Chỉ có điều, Tố Diệp còn chưa kịp thẩm vấn Niên Bách Ngạn về hành vi lén lút ra ngoài lúc nửa đêm lần trước thì đã nhận được điện thoại của Tiểu Đậu Tử từ trấn Thiên Đăng. Vì thế, sau khi bàn bạc với Niên Bách Ngạn, hai người cùng tới sân bay đón thằng bé.

Sau khi từ trấn Thiên Đăng trở về, Tố Diệp vẫn luôn giữ liên lạc với Tiểu Đậu Tử. Chỉ có điều, chuyến đi tới trấn Thiên Đăng năm nay cô không kịp tới thăm thằng bé. Tiểu Đậu Tử rất không vui.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, cơ hội đã tới.

Chú của Tiểu Đậu Tử nhập viện ở Bắc Kinh nên cả nhà họ định tới thủ đô thăm. Nhưng bố mẹ Tiểu Đậu Tử kinh doanh nhà trọ, nhất thời không thể đi xa. Mùa này lại đang là mùa du lịch. Họ bận rộn luôn chân luôn tay. Tình cảm của Tiểu Đậu Tử và chú trước nay lại rất tốt, nên nó nằng nặc khóc lóc đòi tới thăm chú. Bố mẹ thằng bé an ủi rằng họ sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa khách khứa, sau đó đưa nó tới Bắc Kinh.

Tiểu Đậu Tử rất âu sầu, bèn gọi điện cho Tố Diệp, trong lòng vô vàn ấm ức.

Tố Diệp rất quý Tiểu Đậu Tử, vừa nghe thấy tiếng thằng bé nức nở trong điện thoại cô đã chịu không nổi, liền gọi điện cho bố mẹ của Tiểu Đậu Tử. Cô nói với họ rằng, cứ để Tiểu Đậu Tử tới Bắc Kinh. Cô sẽ đưa thằng bé tới thăm cậu trước. Khi nào họ ổn thỏa công việc sẽ tới tụ hội sau.

Sao bố mẹ của Tiểu Đậu Tử có thể làm phiền Tố Diệp như vậy? Đương nhiên họ không đồng ý, cảm thấy mang thêm việc tới cho Tố Diệp. Tố Diệp bèn cười nói, cô và Tiểu Đậu Tử là bạn bè tốt, trừ phi họ không tin tưởng cô.

Bố mẹ của Tiểu Đậu Tử cũng biết hai người họ thường xuyên gọi điện cho nhau. Vả lại, họ và Tố Diệp cũng rất hợp nhau, đương nhiên không lo cô có ý đồ gì. Tố Diệp không lằng nhằng, lập tức gửi fax toàn bộ địa chỉ nhà, địa chỉ cơ quan, thậm chí là chứng minh thư cho họ, rồi nói: Anh chị cứ yên tâm! Con trai của anh chị nếu bị bắt cóc, cứ theo địa chỉ và số chứng minh thư này để báo cảnh sát.


Khiến cho bố mẹ Tiểu Đậu Tử vô cùng ái ngại.

Bàn bạc xong xuôi, bố mẹ của Tiểu Đậu Tử đã nhờ người đưa thằng bé lên máy bay. Sau đó khi tới Bắc Kinh, Tố Diệp sẽ ra sân bay đón. Một đứa nhỏ ngồi trên máy bay cũng không có gì đáng lo ngại. Trên đó còn có tiếp viên hàng không. Xuống máy bay đã có người đón ngay, nên bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng yên tâm.

Chỉ có Niên Bách Ngạn là hơi khó chịu. Trên đường ra sân bay, anh nói: “Thằng nhóc đó tinh ranh, quỷ quái. Lần trước nó khiến anh chịu không ít thiệt thòi.”

Nhớ lại “cuộc giao chiến” ngắn ngủi lần trước của Niên Bách Ngạn và Tiểu Đậu Tử, Tố Diệp không nhịn được cười. Cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Vậy làm sao đây? Hay là đón Tiểu Đậu Tử xong thì ném nó qua khách sạn vậy?”

Niên Bách Ngạn đang yên ổn lái xe, nghe xong câu ấy, khóe môi bất chợt cong lên: “Em cũng không cần cố tình khích bác anh. Rõ ràng em biết anh không thể nào bỏ mặc nó ở khách sạn rồi. Anh chỉ yêu cầu một chuyện thôi!”


“Ái khanh có thỉnh cầu gì, cứ dâng lên!” Tố Diệp cười hì hì.

Niên Bách Ngạn giơ một tay ra xoa mạnh đầu cô: “Trong khoảng thời gian Tiểu Đậu Tử ở nhà chúng ta, nếu nó có bắt nạt anh, em phải đứng đúng đội đấy, đừng bênh người ngoài!”

Tố Diệp thích nghe anh nói mấy chữ “nhà chúng ta” này. Nó khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp. Nụ cười dịu dàng lan tràn nơi đáy mắt, sau đó nhẹ nhàng tràn tới tận bờ môi.

Cô cố tình trêu chọc: “Niên Bách Ngạn đại nhân đầu đội trời, chân đạp đất lại sợ một đứa nhóc sao?”

“Anh chỉ mới tiếp xúc với hai đứa trẻ. Một là Bách Tiêu lúc còn nhỏ, một là Tiểu Đậu Tử.” Niên Bách Ngạn rẽ ngoặt, đi lên đường cao tốc rồi nói tiếp: “Lúc nhỏ, tuy Bách Tiêu nghịch ngợm nhưng ít nhất thì anh nói gì nó cũng nghe nấy. Tiểu Đậu Tử thì anh quả thực không tìm ra được quy luật.”

Tố Diệp bụm miệng cười mãi.

Niên Bách Ngạn nhận ra nụ cười trêu đùa của cô, ánh mắt cũng dâng lên một nụ cười mỉm cưng chiều: “Em lúc nào cũng về hùa với Tiểu Đậu Tử.”

“Nên nói là độ tuổi tâm lý của em khá trẻ. Anh Niên à! Anh già rồi. Trẻ con bây giờ không giống ngày xưa nữa. Với lại, Bách Tiêu lúc nhỏ cũng đâu phải nghe lời anh. Em thấy nó sợ anh thì có.” Tố Diệp quả thực khiêu khích anh một hồi.

Niên Bách Ngạn bật cười: “Trước Trung thu đúng là náo nhiệt rồi. Anh thấy, người khổ sở là anh.”

“Sao lại nói vậy?”

Niên Bách Ngạn ngậm cười: “Bách Tiêu gọi điện nói trước Trung Thu sẽ về Bắc Kinh. Tới lúc đó em, Tiểu Đậu Tử, cộng thêm Bách Tiêu, ba đứa trẻ con, em bảo anh có mệt không?”

“Đáng ghét! Anh nói ai là trẻ con hả!” Nghe được câu ấy, trong lòng Tố Diệp cảm thấy ngọt ngào vô tận nhưng cô vẫn cố ý bĩu môi với anh, rồi giơ tay khẽ đánh lên người anh một cái.

Trong xe, cảnh trêu đùa tình cảm càng thêm đậm đà.

Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy nắm chặt tay cô, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái rồi cười: “Em không phải trẻ con à?”

“Còn lâu í!” Tố Diệp cảm thấy ấm áp. Cô không giằng ra mà để mặc cho anh siết chặt tay mình.

Cô nhìn thấy nụ cười bên môi anh, mây đen trong lòng cũng tan đi không ít. Có lẽ tại cô quá mẫn cảm. Cô luôn cảm thấy mấy ngày nay tuy ngoài mặt anh vẫn nói cười nhưng trong lòng dường như có tâm sự. Còn hôm nay, nụ cười của anh xuất phát từ trong ánh mắt, khiến người nhìn vào cảm thấy thoải mái, vô tư. Chắc là anh đã giải quyết được khó khăn của mình? Hay là khúc mắc nào đó trong lòng anh đã được tháo gỡ?

Không cần biết là thế nào, nhìn thấy được nụ cười của anh là cô cảm thấy hạnh phúc.

Thêm nữa, Trung thu này Bách Tiêu sẽ quay về, có ý định đón Trung thu cùng họ. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến Niên Bách Ngạn vui mừng phải không.

Tố Diệp cảm thấy, như vậy thật tuyệt.

Phía trước tắc đường, chiếc xe từ từ đi chậm lại.

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp. Thấy cô nở nụ cười, khóe môi anh cũng cong lên, cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong lòng. Nhân lúc xe đang đi chậm, anh bỗng giơ tay kéo cô vào lòng, cúi người, nhanh chóng hôn nhẹ lên cánh môi hồng của cô.

Tố Diệp đỏ mặt: “Anh chú ý lái xe đi kìa, em không muốn xảy ra chuyện đâu.”

Niên Bách Ngạn phá lên cười sảng khoái.

Anh kéo tay cô tới bên cạnh mình, khẽ nghịch.

Anh thích bầu không khí này, hơn nữa còn thầm thề rằng, bất luận thế nào, anh cũng phải giữ được nụ cười trên gương mặt cô, không thể để cô chịu tổn thương thêm nữa. Nếu tổn thương sắp tới gần, anh tình nguyện vì cô ngăn chặn tất cả…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui