Trời thu trong xanh, câu này quả không sai. Nhưng nắng gắt cuối thu cũng rất đáng sợ. Thật sự là càng tới cái đuôi của mùa thu lại càng khó sống.
Điều hòa trong phòng tâm lý Liêm Chúng mát rượi.
Bên ngoài oi bức, bên trong lại lạnh làm cho Tố Diệp không thể không khoác áo dài.
Hôm nay là ngày Dương Nguyệt tới chữa bệnh. Cô ấy nói với Tố Diệp, trong mấy giấc mơ gần đây hay thấy những đồ trang trí trong gia đình, thậm chí có thể miêu tả cả kích cỡ to nhỏ và hình dạng của chúng.
Không phải Tố Diệp không tin việc nhớ lại kiếp trước, nhưng đối với tình trạng của Dương Nguyệt, cô chỉ có thể cố gắng tiếp cận mỗi lúc một sát, dùng cách phân tích giấc mơ để xóa bỏ những lo lắng của cô ấy. Bây giờ có lẽ là mùa thu rồi, thời gian ngủ của Dương Nguyệt cũng không còn dồn dập như vậy nữa, ít nhiều có thể xoa dịu tinh thần tiêu tụy của cô ấy.
Nhưng điều khiến Tố Diệp tò mò nhất là giáo sư Đinh rốt cuộc có lôi kéo được mẹ Dương Nguyệt đầu tư cho hạng mục nghiên cứu của ông ấy hay không.
Chuyện này cô cũng không thể tới hỏi giáo sư Đinh. Có bóng gió hỏi Dương Nguyệt, nhưng cô ấy cũng hoàn toàn không biết gì.
Một tiếng của Dương Nguyệt trôi qua rất nhanh. Cô ấy cũng là vị khách cuối cùng của buổi sáng. Vừa kết thúc, Lý Thánh Đản đã gõ cửa đi vào, trong tay ôm một bó hoa nhài to tướng.
Cảnh tượng này có phần quen thuộc. Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. Cô khẽ thở dài: “Không phải lại giống năm ngoái đó chứ?”
“Em thuộc về anh đấy.” Lý Thánh Đản cười xấu xa.
Tố Diệp đón lấy hoa, đặt sang một bên. Dương Nguyệt nhìn thấy bèn tán thưởng: “Bác sỹ Tố! Là chồng chị tặng sao? Hoa nhài được cắt cành, bó lại thành bó trông đẹp quá, còn thơm nữa.”
“Không phải chồng chị, của một người bạn thôi!” Tố Diệp nhẹ nhàng giải thích, sau đó nhìn về phía Lý Thánh Đản: “Anh ấy đâu rồi?”
“Đang đợi ở phòng nghỉ, hơn nửa tiếng rồi ạ.”
Tố Diệp gật đầu rồi cầm túi xách lên.
Dương Nguyệt đi theo sau, cùng rời khỏi phòng làm việc.
Kỷ Đông Nham đã ra khỏi phòng nghỉ từ lâu. Từ xa đã nhìn thấy anh ấy đứng dựa cửa, điệu bộ nhắng nhít. Sau khi thấy Tố Diệp đi từ phòng làm việc ra, anh ấy bèn giơ tay chào cô hệt như con mèo chiêu tài.
Cái điệu bộ này sao nhìn kiểu gì cũng giống một tên vô lại, đâu có hình bóng của một chủ tịch công ty đã lên sàn?
Tố Diệp hờ hững với thái độ của anh ấy. Sau khi đứng lại trước mặt Kỷ Đông Nham, cô nói: “Năm nay vẫn tặng hoa nhài hình như không phù hợp nữa thì phải?”
Kỷ Đông Nham đã quá quen với thái độ này của cô. Anh ấy thở dài: “Chồng em cũng đã vui vẻ hòa nhã với anh rồi. Với lại, buổi sinh nhật lần trước chẳng phải chúng ta đã xóa bỏ mọi hiềm khích rồi sao? Sao mà vẫn quắc mắt nhìn anh thế?”
“Chồng em là chồng em, em là em. Lần trước em còn phải nghĩ cho đại cục. Anh tưởng em sẽ tha thứ cho loại gian thương mồm mép như anh à?”
Kỷ Đông Nham thở dài, lắc đầu vẻ khó xử: “Xem ra hôm nay bàn chuyện cổ phần của Tinh Thạch, em cũng sẽ không nể mặt anh rồi.”
“Công việc là công việc. Anh nói chuyện tiền bạc với em, dĩ nhiên em vui lòng tiếp đón rồi.” Tố Diệp không hề khách khí: “Còn nữa, anh nhớ đấy, lần sau tặng hoa tốt nhất đổi loại khác đi.”
“Em thích hoa gì?”
Tố Diệp nhìn anh ấy, nhấn mạnh từng chữ: “Hoa thiên điểu!”
Kỷ Đông Nham nghẹn lời: “Đó là hoa tặng người chết mà…”
“Phải rồi! Em đúng là xủi xẻo tám kiếp mới quen biết anh, không bị anh hại chết thì cũng tức chết vì anh. Tóm lại kiểu gì cũng không sống thọ, chi bằng anh cứ cúng tế em trước cho xong!”
Kỷ Đông Nham vội vàng an ủi: “Đừng đừng đừng! Ban ngày ban mặt nói mấy lời này xui xẻo lắm. Anh nhổ ra giúp em!” Dứt lời, anh ấy quay mặt sang bên cạnh, phì phì ba tiếng.
Tố Diệp trừng mắt tức giận.
“Chẳng phải anh đã đích thân tới mời em một bữa thịnh soạn để đền tội sao?” Kỷ Đông Nham biết cửa ải của Tố Diệp không dễ qua chút nào.
Tố Diệp khẽ cười khẩy: “Nếu đã có người mời cơm thì món lợi này em đương nhiên không thể bỏ qua. Dương Nguyệt! Em cũng phải ăn cơm mà, cùng đi đi!”
Rút sạch của anh ấy một bữa cũng không tệ.
Sau lưng im phăng phắc.
“Dương Nguyệt! Trưa nay em có hẹn à?” Tố Diệp quay đầu nhìn cô ấy. Khi dứt lời mới bàng hoàng phát hiện Dương Nguyệt đang nhìn Kỷ Đông Nham với vẻ sửng sốt, sau đó khóe mắt cô ấy đỏ ửng.
Kỷ Đông Nham ban đầu cũng đã nhìn thấy cô bé đứng sau lưng Tố Diệp nhưng chỉ mải nói chuyện với cô nên không có tâm trạng chú ý tới cô ấy. Thấy Tố Diệp gọi như vậy, lúc này anh ấy mới chuyển hướng về phía cô gái kia.
Vừa nhìn anh đã giật nảy mình.
Cô gái ấy đang rưng rưng nước mắt nhìn mình, khiến Kỷ Đông Nham bỗng chốc thảng thốt. Anh đâu có đắc tội với em gái này nhỉ?
“Dương Nguyệt?” Tố Diệp chạm vào người cô ấy một cái, trong lòng không hiểu sao bỗng nảy sinh một sự kỳ lạ.
Dương Nguyệt bỏ ngoài tai lời gọi ấy. Sau khi có phản ứng, việc đầu tiên cô ấy làm là đi tới trước mặt Kỷ Đông Nham, nhìn chằm chằm anh ấy với vẻ khó tin, từng giọt nước mắt chảy dài xuống. Cô ấy lẩm bẩm: “Hải Sinh! Thì ra… thì ra anh thật sự tồn tại!”
Câu nói ấy vừa thốt lên đã khiến Tố Diệp một phen kinh hãi.
Còn Kỷ Đông Nham thì hoàn toàn đờ đẫn, rất lâu sau mới “Á?” một tiếng. Hải Sinh? Hải Sinh gì chứ?
“Hải Sinh! Rốt cuộc anh đã đi đâu? Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi. Anh có biết em chờ đợi anh khổ sở đến thế nào không?” Dương Nguyệt không thể khống chế được tâm trạng kích động của mình nữa. Cô ấy bổ nhào vào lòng Kỷ Đông Nham, ôm chặt lấy anh ấy, không chịu buông tay, miệng nức nở không ngừng.
Khiến cho Kỷ Đông Nham chỉ còn nước giơ cao hai tay lên, đứng đờ người ra đó như một khúc gỗ, rồi nhìn Tố Diệp với vẻ kinh ngạc…
***
Trong nhà hàng.
Một bàn đầy các món ăn ngon, nhưng chỉ có mình Tố Diệp đang vung vẩy thìa dĩa của mình, ăn nhồm nhoàm, ngấu nghiến.
Còn đối diện cô, Kỷ Đông Nham nãy giờ vẫn thể hiện biểu cảm chấn động như đang nghe chuyện trên trời.
“Ý của em là, em gái đó mơ đi mơ lại một giấc mơ, sau đó coi nó là chuyện kiếp trước?”
Tố Diệp gặm một miếng ngỗng quay, nuốt xuống rồi chữa lại: “Không phải em ấy coi là chuyện kiếp trước mà Phương Bội Lôi đã làm trị liệu hồi tưởng kiếp trước cho em ấy.”
“Này, đám bác sỹ tâm lý bọn em sao mà mê tín dị đoan thế hả? Chuyện này mà mang về thời kỳ đại cách mạng văn hóa là bọn em sẽ bị người ta đội một cái mũ cao rồi bắt đi diễu khắp các phố để phê phán, đánh đổ mọi yêu ma quỷ quái.” Kỷ Đông Nham hoàn toàn không biết nói sao.
Tố Diệp lườm: “Đây gọi là khoa học, biết không? Cái gì mà yêu ma quỷ quái!”
Kỷ Đông Nham chống tay lên trán: “Anh phải sắp xếp lại tư duy, hơi lộn xộn rồi.”
Sắp xếp là việc của anh ấy, ăn là việc của cô.
Một, hai phút sau, Kỷ Đông Nham mới lên tiếng. Xem ra chuyện này đã đả kích rất lớn tới anh ấy, đến nỗi anh ấy phải suy nghĩ rất lâu.
“Cũng tức là, trong mơ em ấy gặp Hải Sinh, còn mơ thấy kiếp trước của mình. Sau đó kiếp này vẫn luôn chờ đợi. Kết quả khi nhìn thấy anh đã coi anh là Hải Sinh?”
Tố Diệp uể oải đáp: “Chắc gì là em ấy chỉ coi anh là Hải Sinh? Em ấy kích động như vậy, không thể nào là đóng kịch được!”
Kỷ Đông Nham nuốt nước bọt: “Thế nên, kết luận là của em là anh chính là Hải Sinh? À không, nói chính hơn là, kiếp trước của anh là Hải Sinh?”
Sau khi trải nghiệm một màn được người đẹp ôm ấp trong phòng khám, áo sơ mi của Kỷ Đông Nham đã ướt đẫm phải nước mắt của Dương Nguyệt. Không còn cách nào khác, Tố Diệp đành khuyên Dương Nguyệt về nhà trước. Đương nhiên Dương Nguyệt sống chết không chịu đi, cứ túm chặt lấy Kỷ Đông Nham không chịu buông, gương mặt tội nghiệp ấy khiến ngay cả Kỷ Đông Nham cũng động lòng. Tố Diệp lại phải hứa với Dương Nguyệt, nhất định sẽ đánh thức được ký ức của người đàn ông trước mặt này. Lúc ấy Dương Nguyệt mới chịu, rời đi trước với vẻ quyến luyến.
Sau đó họ tới nhà hàng. Tố Diệp bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện của Dương Nguyệt cho Kỷ Đông Nham nghe, làm Kỷ Đông Nham vừa hãi hùng vừa sợ sệt.
Nghe những gì Kỷ Đông Nham nói, Tố Diệp thở dài: “Nói thật lòng, em cũng không biết anh có phải Hải Sinh hay không nữa.”
“Em đừng có đùa nữa được không? Làm sao anh có thể là Hải Sinh được? Chuyện này quá hoang đường!” Kỷ Đông Nham một mực phủ nhận.
Tố Diệp uống một hớp nước hoa quả: “Những chuyện ly kỳ trên đời này đâu có thiếu, chưa biết chừng lại là thật ấy. Cứ lấy chuyện người ngoài hành tinh ra làm ví dụ. Anh dám chắc họ không tồn tại không? Làm sao có thể? Vũ trụ mênh mông, lẽ nào chỉ có mỗi Trái Đất là nơi thích hợp cho những sinh vật sống phát triển? Chưa biết chừng những thần linh mà bây giờ chúng ta tôn thờ đều là người ngoài hành tinh đấy.”
Kỷ Đông Nham bó tay: “Chúng ta đang bàn chuyện của Dương Nguyệt, người ngoài hành tinh gì chứ?”
“Em lại cảm thấy anh nhận mình là Hải Sinh có thiệt thòi gì đâu. Dương Nguyệt xinh như thế!” Tố Diệp nửa đùa nửa thật.
Nhưng Kỷ Đông Nham bỗng đập bàn một cái: “Đây chính là vấn đề!”
Tố Diệp nhìn anh ấy, không hiểu ý.
Kỷ Đông Nham rướn người về phía trước: “Em có biết mấy cô gái trẻ để tiếp cận những người đã thành đạt dốc bao nhiêu tâm sức không? Chiêu trò gì cũng nghĩ ra được hết.”
“Phì!” Suýt nữa thì Tố Diệp phun hết cả cơm trong miệng ra ngoài. Cô chỉ tay vào Kỷ Đông Nham: “Ý của anh là Dương Nguyệt tốn bao nhiêu công sức chỉ để tiếp cận anh á?”
“Có khả năng này mà, anh phong độ ngời ngời!”
Tố Diệp cố tình làm như đang buồn nôn: “Đừng có tự mãn nữa! Gia cảnh của người ta cũng rất tốt, biết chưa? Những người đàn ông vây xung quanh em ấy không giàu có thì cũng cao quý, anh có thể bớt suy nghĩ viển vông một chút được không?”
Kỷ Đông Nham vò đầu bứt tai: “Em cũng không thể bắt anh thừa nhận mình là Hải Sinh chứ?”
Hôm nay tìm tới Tố Diệp, chẳng qua anh muốn bàn bạc một chuyện vấn đề cơ cấu lại hội đồng quản trị của Tinh Thạch. Ai ngờ tự dưng lại biến thành Hải Sinh! Anh là Edison thì có!
“Trước khi em làm rõ mọi chuyện, làm phiền ông anh phát huy một chút tình thần đoàn kết bác ái. Đừng có suốt ngày trốn tránh em ấy! Cô bé đáng thương lắm! Em ấy gọi anh là Hải Sinh thì anh cứ ừ đại đi, có mất tý thịt nào đâu!”
“Ý em là sao?” Kỷ Đông Nham cảnh giác.
Tố Diệp mỉm môi, nở một nụ cười đầy “lương thiện”: “Thì vừa nãy, em đã cho em ấy số điện thoại của anh rồi, coi như là an ủi tinh thần!”
“What!?” Tiếng hét kinh hoàng của Kỷ Đông Nham gần như làm bật tung cả nóc nhà…
***
Thời hạn hai ngày chẳng mấy chốc đã tới.
Lại là một đêm mưa, đất trời đen đặc khiến người ta ngột ngạt.
Di động vang lên, làm rung cả bàn ăn.
Niên Bách Ngạn nhấc máy.
Giọng nói ở đầu kia hạ xuống rất thấp: “Người anh em! Đã tìm được người rồi, có phế hắn không?”
Niên Bách Ngạn nhếch môi, giọng nói giá băng như thấm độc: “Không! Giữ hắn lại cho em! Em… sẽ đích thân xử lý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...