Nói tới đây, Tố Đông không thốt nên lời nữa. Ông uống một ngụm trà, nhưng cầm chiếc chén cũng không vững. Ông muốn bình tĩnh lại nhưng cũng biết, vết thương một khi đã cậy ra thì phải đối mặt với một lần máu chảy tràn, đau đớn.
Nơi con tim của Niên Bách Ngạn, máu cũng đã tí tách rơi.
Dường như anh nhìn thấy Tố Diệp bé nhỏ đang không ngừng quẫy đạp, gào thét kinh hoàng, sau đó bị một tên cầm thú với điệu cười man rợ đè lên…
Những gân xanh trên trán đã gồ cả lên. Anh muốn giết người! Muốn vô cùng!
“Bọn buôn ma túy đó có lai lịch không tầm thường. Cảnh sát đã khởi tố, nhưng dây dưa mãi vẫn không phá được án.” Tố Đông nghiến răng nói: “Cậu mợ yêu cầu cảnh sát và bác sỹ tuyệt đối giữ kín chuyện của Tố Diệp, dẫu sao nó vẫn chỉ là một đứa bé. Một khi để người ngoài biết được chuyện này, bảo nó còn biết sống sao? Đến cả Diệp Hạc Phong cũng chỉ biết rằng con gái mình bị bọn buôn ma túy bắt đi, chứ không rõ nội tình sâu thêm. Cậu mợ chỉ có thể cố hết sức để bảo vệ Tố Diệp, không để nó phải chịu thêm tổn thương nào nữa. Tố Diệp nhập viện tới hơn hai tháng. Nó hôn mê bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh dậy thì chỉ khóc, không ngừng kêu sợ. Lúc đó Tố Khải cũng ở bên cạnh nó. Sau này lớn lên Tố Khải đã làm cảnh sát chống ma túy, vì từ nhỏ nó đã nói nhất định sẽ bắt được đám người xấu làm hại chị mình.”
Niên Bách Ngạn mím chặt môi, nhưng ngay cả lúc này, môi anh vẫn run bần bật.
“Sao Diệp Diệp lại không còn nhớ chuyện này nữa ạ?” Một lúc sau, anh mới ép được giọng nói của mình ra.
Tố Đông châm một điếu thuốc, rồi lại đưa cho Niên Bách Ngạn một điếu. Nhưng sau khi cầm bật lửa lên, anh bật mấy lần vẫn không xong, ngón tay run dữ dội.
Anh bèn đặt luôn điếu thuốc sang một bên.
Tố Đông châm lửa cho anh. Anh đón lấy, rít mạnh một hơi.
“Sau khi Tiểu Diệp tỉnh lại, có lẽ nó đã khóc đến ba hôm. Cậu và mợ con, còn cả chị Tố Thu nữa nghĩ rằng người lớn có đau lòng đến đâu cũng không được thể hiện trước mặt con trẻ. Được bác sỹ nhắc nhở, gia đình đã mời một bác sỹ tâm lý tới cho Tiểu Diệp. Nhưng điều khiến mọi người kỳ lạ là bác sỹ đó nói với mọi người rằng ký ức về trải nghiệm đó của Tiểu Diệp đã tự động bị xóa bỏ. Cũng tức là, nó hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nó nhớ chuyện trước kia, cũng biết chuyện mấy ngày ở bệnh viện, duy chỉ có đoạn ký ức đó là trắng xóa.”
Niên Bách Ngạn nhíu mày.
“Bác sỹ tâm lý nói, não bộ của con người có cơ chế tự bảo vệ. Có lẽ đoạn hồi ức ấy quá đau khổ, thế nên Tiểu Diệp đã lựa chọn tự quên đi.”
“Một đứa trẻ bé như vậy có thể làm được chuyện này ư?” Nói xong câu này, ánh mắt Niên Bách Ngạn bất chợt lạnh đi một cách bất thường.
Tố Đông khẽ lắc đầu: “Vị bác sỹ tâm lý lúc đó nói có khả năng này. Hơn nữa gia đình đã quan sát, Tiểu Diệp quả thực đã quên ký ức đó. Cô liên tục hỏi cậu mợ tại sao mình lại nhập viện. Rồi hai tháng sau khi ra viện, nó cũng quên luôn rằng mình đã nằm viện. Bây giờ, nó chắc chắn không còn nhớ được năm bốn tuổi đã từng phải nằm viện hai tháng trời đâu.”
Niên Bách Ngạn tin rằng Tố Đông không nói dối.
Tố Diệp quả thực chưa bao giờ đề cập tới chuyện mình từng nhập viện trước mặt anh.
“Bách Ngạn à!” Sắc mặt Tố Đông trầm trọng: “Cậu biết cậu mợ không nến giấu con chuyện này. Con là chồng của nó. Vợ mình đã từng xảy ra chuyện như vậy, tâm lý người làm chồng chắc chắn rất khó chịu. Lúc đó… Lúc đó cũng tại cậu mợ ích kỷ. Cậu mợ nghĩ bụng dẫu sao Tiểu Diệp cũng không còn nhớ được những truyện lúc trước nữa, chuyện này cũng sẽ không bị người ta lôi ra nói lại, thế nên cũng định giấu cả con. Cậu mợ… Cậu mợ có lỗi với con.”
Niên Bách Ngạn kẹp điếu thuốc trong tay, giữ nguyên không động đậy. Rất lâu sau anh mới có phản ứng, lắc đầu.
Có lỗi hay không có lỗi đối với anh giờ không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là anh không thể để Tố Diệp biết được chuyện này.
“Làm sao con biết chuyện này?” Tố Đông vẫn còn giữ được lý trí, hỏi anh.
Niên Bách Ngạn rít một hơi thuốc nhưng bị sặc khói, đắng chát đến chết người.
“Có người lấy chuyện của Diệp Diệp ra để uy hiếp con!”
“Gì cơ?” Tố Đông sửng sốt đứng bật dậy: “Là ai? Không thể có người nào biết được chuyện này. Lẽ nào là…”
Niên Bách Ngạn dằn mạnh từng chữ: “Là đám người đã bắt cóc Diệp Diệp.”
Có lẽ là một con cá lọt lưới. Anh không tin không tìm được hắn, dù có phải lật cả địa cầu này lên.
Tố Đông hoảng hốt: “Bọn chúng…”
“Con sẽ giải quyết chuyện này.” Ánh mắt anh giá lạnh: “Bây giờ việc quan trọng nhất là không thể để Diệp Diệp nhớ lại chuyện quá khứ.”
“Đúng, tuyệt đối không thể…” Tố Đông ngồi sụp xuống ghế sofa, lẩm bẩm: “Nó mà biết được chuyện này, nhất định sẽ phát điên!”
Nhưng còn một chuyện Niên Bách Ngạn chưa cho Tố Đông biết. Đó chính là giấc mơ của Tố Diệp!
Ban đầu anh không quá coi trọng chuyện này. Cho tới khi nghe thấy cô kể rằng đã mơ thấy con ngõ dài, mơ thấy cậu bé thì Niên Bách Ngạn mới cảm thấy chuyện này đã nảy sinh những mối nguy hiểm. Anh có thể tiêu diệt, thậm chí là liều mạng để ngăn chặn những khả năng nguy hiểm có thể xảy ra bên ngoài, nhưng ý thức của con người thì sao? Anh phải làm sao mới có thể ngăn không cho Tố Diệp nhớ lại tất cả mọi chuyện?
***
Niên Bách Ngạn không biết mình đã rời khỏi nhà cậu Tố Đông bằng cách nào. Anh chỉ còn nhớ gương mặt đẫm nước mắt của mợ.
Khi hoàn hồn lại, anh phát hiện mình đã lái xe tới Kỷ Thị.
Không sai! Kỷ Thị, Kỷ Đông Nham!
Ngọn lửa phẫn nộ của Niên Bách Ngạn cuối cùng đã tìm được nơi để phát tiết. Anh không suy nghĩ gì hết, cứ thế xông thẳng vào Kỷ Thị.
Lần này Kỷ Đông Nham đang họp.
Cậu ta đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ tịch. Khi nghe thấy cánh cửa phòng họp bị một sức lực rất mạnh đẩy ra, cậu ta giật nảy mình. Tất cả mọi người cũng nhìn về phía cửa, ai nấy đều kinh hãi.
Niên Bách Ngạn đang đứng ngoài cửa. Sắc mặt anh trông rất khó coi, ánh sáng trong mắt gần như có thể giết người.
Những người từng tiếp xúc với Niên Bách Ngạn đều biết, tính cách anh nổi tiếng là điềm đạm. Vậy mà hôm nay anh lại xông vào một cách mất kiểm soát như vậy, quả thực khiến tất cả mọi người phải ngỡ ngàng.
Kỷ Đông Nham sau khi thấy vậy trong lòng cũng đã hiểu ra ít nhiều. Đây không phải lần đầu Niên Bách Ngạn hùng hổ xông vào Kỷ Thị. Nhưng có thể khiến anh phẫn nộ đến mức này, chắc chắn là có liên quan tới Tố Diệp.
Nhưng vấn đề là cậu ta cũng đâu có đắc tội với Tố Diệp.
Cậu ta vẫn cho giải tán buổi họp, bảo tất cả mọi người ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề của căn phòng hội nghị được đóng lại, ngăn cách tất cả mọi âm thanh.
Kỷ Đông Nham nhìn dáng vẻ như chỉ muốn giết mình của Niên Bách Ngạn, nói luôn một câu: “Nếu cậu muốn đánh tớ thì cứ đánh đi. Nhưng trước khi động thủ, cậu có thể nói cho tớ biết trước, tớ lại đắc tội gì với cậu rồi không?”
Niên Bách Ngạn không thèm nói một câu mà sải bước xông tới, đánh cậu ta thật.
Nắm đấm của anh như mưa sa, cú này tiếp cú kia, lần nào cũng ra tay rất mạnh.
“Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à?” Kỷ Đông Nham cũng bắt đầu phản kích, đáp trả lại một cú đấm lên mặt Niên Bách Ngạn, phẫn nộ hét lên.
“Tôi điên? Kỷ Đông Nham! Hai chúng ta ai là kẻ điên đây?” Niên Bách Ngạn gần như định lật tung nóc nhà lên. Anh túm lấy cổ áo cậu ta, ngay sau đó lại giáng thêm một cú nữa, giận dữ quát: “Cậu muốn đối phó với tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng mở cửa nghênh đón! Nhưng mẹ kiếp! Cậu lại giở cái trò hèn hạ nhằm vào điểm yếu của tôi, chơi như vậy thú vị lắm sao? Kẻ hợp tác với cậu là người thế nào? Cậu lại không biết trong tay hắn nắm được bằng chứng có thể khiến Diệp Diệp sống không bằng chết? Cậu muốn tôi chết sao? Tôi thấy cậu muốn Diệp Diệp chết thì có!”
Lại một cú đấm bay tới.
Kỷ Đông Nham lảo đảo, đứng không vững mà ngã xuống.
Đầu tiên cậu ta bàng hoàng, sau đó lại gào lên: “Cụ nhà anh! Niên Bách Ngạn! Anh nói cái mẹ gì thế? Sao tôi có thể làm hại Tố Diệp được? Chứng cứ gì có thể khiến Tố Diệp sống không bằng chết?”
“Để đối phó với tôi, cậu đã hợp tác với ai?” Niên Bách Ngạn cắn chặt răng, hỏi rành mạch.
Kỷ Đông Nham sững người. Người đầu tiên cậu ta nghĩ tới chính là Đinh Tư Thừa, nhưng chớp mắt lại cảm thấy không đúng. Đinh Tư Thừa có làm gì cũng sẽ không bao giờ làm hại tới Tố Diệp. Người thứ hai cậu ta nghĩ tới chính là…
“Mặt sẹo…” Cậu ta lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.
Niên Bách Ngạn nheo mắt lại: “Mặt sẹo?”
Kỷ Đông Nham không màng tới đau đớn nữa. Đến vết thương trên khóe miệng còn chưa kịp lau, cậu ta đã đứng bật dậy: “Đúng! Là gã mặt sẹo. Lúc ấy hắn ta tới tìm tớ, yêu cầu hợp tác, nói trong tay có được chứng cứ có thể lật đổ cậu, hơn nữa còn lấy một khoản tiền ở chỗ tớ.” Nói tới đây, cậu ta giải thích: “Sau đó mãi chẳng thấy hắn ta có động tĩnh gì, tớ tưởng chẳng qua hắn ta chỉ tới lừa tiền thôi. Tớ đã cảnh cáo hắn ta cầm tiền rồi thì không được phép gây thêm rắc rối nữa.”
Sau đó, cậu ta kể lại tường tận tình hình lúc ấy cho Niên Bách Ngạn nghe.
Nghe xong, Niên Bách Ngạn phẫn nộ nhìn Kỷ Đông Nham: “Trong mắt cậu, tôi đúng là đáng giá nhỉ! Mấy trăm triệu, ha, cậu đến nhíu mày còn chẳng thèm. Thật không hổ danh là cậu chủ Kỷ!”
Kỷ Đông Nham nghe ra sự châm chọc, chế giễu của anh nhưng đã không còn hơi sức giải thích nữa, chỉ vội vàng hỏi: “Trong tay hắn nắm chứng cứ gì bất lợi với Tố Diệp?”
Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta không rời mắt: “Cậu có thể liên lạc được với hắn không?”
Sao anh có thể kể cho Kỷ Đông Nham nghe?
Kỷ Đông Nham sốt sắng: “Cậu nói cho tớ biết đi đã!”
“Trả lời tôi!” Niên Bách Ngạn cũng quát lên.
Kỷ Đông Nham thấy anh có vẻ không định nói, tuy sốt ruột nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu ta cau mày: “Đã không còn liên lạc được với hắn từ lâu rồi, nếu không sao tớ lại cho rằng hắn là kẻ lừa đảo?”
“Giúp tôi tìm ra hắn!” Đáy mắt Niên Bách Ngạn vạch ngang một sự tàn nhẫn.
Kỷ Đông Nham gật đầu.
“Còn nữa…” Niên Bách Ngạn kiềm chế cơn giận, nhìn về phía cậu ta: “Cậu phải mua lại toàn bộ Tinh Thạch.”
Kỷ Đông Nham sững sờ.
“Bây giờ tôi lực bất tòng tâm rồi, chỉ còn cậu mới có khả năng này.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh từng chữ: “Nhớ kỹ! Cổ phần gốc của nhà họ Diệp, cậu chớ có đụng vào!”
Kỷ Đông Nham chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn thỏa hiệp đến mức này, nên cũng đoán ra đối phương không hề đơn giản. Cậu ta gật đầu: “Tớ biết rồi!”
Niên Bách Ngạn loạng choạng rời đi.
“Niên Bách Ngạn!” Kỷ Đông Nham gọi giật anh lại: “Trên đời này không chỉ có mình cậu muốn bảo vệ Tố Diệp đâu.”
Niên Bách Ngạn nắm chặt nắm đấm cửa, lạnh lùng đáp: “Tôi biết! Nhưng người có tư cách bảo vệ cô ấy, chỉ có tôi mà thôi!” Dứt lời, anh mở cửa, bỏ đi.
Kỷ Đông Nham bất lực ngã ngồi xuống ghế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ ánh mắt của Niên Bách Ngạn, anh đọc được một mối nguy hiểm, một sự nguy hiểm chưa từng thấy. Ngoài nguy hiểm ra, dường như anh còn cảm thấy Niên Bách Ngạn đang sợ hãi. Rốt cuộc anh ấy đang sợ cái gì? Niên Bách Ngạn mà cũng biết sợ ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...