Từ góc độ của một bác sỹ tư vấn tâm lý, Tố Diệp đã phân tích tại sao Niên Bách Ngạn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Đứa trẻ nào sinh ra cũng đều hoạt bát, tươi vui, còn sự thay đổi tính cách sẽ có quan hệ trực tiếp với môi trường sống cũng như hoàn cảnh bố mẹ dựng nên.
Sự nghiêm túc của Niên Bách Ngạn có lẽ được hình thành từ bố mẹ.
Anh là con trưởng. Khi bố mẹ còn chưa qua đời, anh nhất định đã được coi là người kế nghiệp gia tộc. Vì thế, sự kỳ vọng của bố mẹ dành cho anh đã trở thành một thứ xiềng xích, thúc giục anh từ nhỏ đã có những suy nghĩ không giống những người bình thường, thậm chí là chín chắn hơn so với những người cùng tuổi. Còn sau khi bố mẹ qua đời, tuy rằng anh đã mất đi thân phận trói buộc là trở thành người thừa kế gia nghiệp, nhưng anh còn có em trai, có Niên Bách Tiêu.
Sự chênh lệch về độ tuổi khiến Niên Bách Ngạn không thể coi em trai là tri kỷ. Trong mắt anh, Niên Bách Tiêu giống con trai của anh hơn. Anh vốn dĩ đang ở trong thân phận một người anh trai nhưng lại đóng vai một người bố.
Anh ấy nhất định đang lặp lại quỹ đạo của bố mình, các bố giáo dục và dạy dỗ các con. Anh ấy không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể yêu cầu Niên Bách Tiêu như những gì bố từng yêu cầu mình.
Thế nên từ xưa tới nay anh đều không rảnh để quan tâm tới bản thân mình, điều này có thể nhận ra từ việc tổ chức sinh nhật. Anh có thể nhớ rõ sinh nhật của người khác nhưng luôn quên bẵng đi sinh nhật của mình. Mức độ nghiêm khắc của anh đối với bản thân luôn vượt xa đối với người khác. Một người đàn ông như vậy vừa đôn hậu lại nghiêm túc, khiến người ta vừa kính nể lại vừa xót xa.
Vào một năm không có thời gian quan tâm tới quá nhiều chuyện như năm vừa rồi, Tố Diệp đã bỏ lỡ cơ hội tổ chức sinh nhật cho Niên Bách Ngạn. Hơn nữa lúc đó tình cảm của cô và anh vẫn còn dập dềnh như sóng nên cô không nghĩ được quá nhiều.
Nhưng năm nay thì khác. Cô cảm thấy với tư cách là người vợ, cô có trách nhiệm giúp anh có một được một sinh nhật khó quên.
Tố Diệp rất mê chiêm tinh, thật ra từ rất lâu trước đây đã bắt đầu tìm hiểu cung hoàng đạo của Niên Bách Ngạn.
15/8 dương lịch, người đàn ông cung Sư Tử điển hình.
Nói chính xác, cung mặt trời của Niên Bách Ngạn là Sư Tử, cung mặt trăng là Ma Kết, mà cung mọc của anh cũng là Ma Kết.
Tố Diệp đã nghiên cứu tỉ mỉ ba cung hoàng đạo này của Niên Bách Ngạn, cảm thán rằng ba cung này chiếu lên đầu Niên Bách Ngạn quả là chuẩn xác.
Cung mặt trời của anh là sư tử, chứng tỏ anh có đủ sự quyết đoán của một bậc quân vương, bẩm sinh đã là một nhà lãnh đạo. Đồng thời, anh lại chịu ảnh hưởng của cung mặt trăng ma kết, khiến nội tâm anh có một sự kiên trì, nhẫn nại, không dễ gì lay động. Cung Ma Kết là cung hoàng đạo nổi tiếng với sự nghiêm túc và chăm chỉ. Đây cũng là điểm mấu chốt ảnh hưởng tới tính cách nội tại của Niên Bách Ngạn. Còn cung mọc của anh cũng là Ma Kết. Đối với phụ nữ mà nói, gặp được một người đàn ông như vậy sẽ nảy sinh cảm giác an toàn. Cung mọc đại diện cho linh hồn của anh, ý thức cá nhân của anh. Mà cung mọc của Niên Bách Ngạn là Ma Kết, chứng tỏ anh là một người đàn ông có tính kỷ luật cực cao, làm việc thận trọng, nghiêm túc, xua đi sự cuồng nhiệt và nóng nảy của cung Sư Tử, có nhiều hơn cái điềm đạm và chín chắn của Ma Kết. Đây chính là hướng đi của anh từ bây giờ cho tới sau này.
Tố Diệp cảm thấy mình như nhặt được một báu vật.
Đến nỗi cô đã không nhịn được mà vò đầu Niên Bách Ngạn, không ngừng nói: Anh đáng yêu quá đi, đáng yêu chết mất!
Khiến cho Niên Bách Ngạn ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện gì. Anh chỉ nhướng mày, sao tự nhiên anh lại đáng yêu chứ?
Đương nhiên Tố Diệp sẽ không nói.
Muốn tổ chức cho Niên Bách Ngạn một sinh nhật khó quên, chuyện này vẫn phải có sự giúp đỡ của Diệp Uyên.
Vào ngày nghỉ thứ bảy, Niên Bách Ngạn có việc phải đột xuất phải ra ngoài. Nhân cơ hội ấy, Tố Diệp nhanh chóng bàn bạc với Diệp Uyên chuyện này.
Diệp Uyên vẫn chỉ ăn và ăn như mọi khi. Cả một đĩa dưa Ha-Mi Tân Cương đầy ắp mà anh ấy ăn gần hết, chỉ còn mấy miếng.
Tố Diệp thực sự không nhìn nổi nữa. Cô bước tới, giật lấy chiếc đĩa trong tay anh ấy: “Anh bị ám ảnh tâm lý rồi phải không?”
Diệp Uyên tóp tép mấy cái: “Sao cơ?”
“Sao cơ cái gì! Gần đây anh ăn dã man quá đi!” Tố Diệp nhắc nhở anh ấy: “Lượng thức ăn của anh bây giờ gấp đôi Niên Bách Ngạn đấy!”
“Đó là vì bây giờ cả ngày anh chẳng có việc gì, chỉ ở trong nhà, hơn nửa ngày đều mượn phòng tập của Niên Bách Ngạn để giết thời gian.”
“Này! Anh nói thật cho em biết đi. Có phải bây giờ anh mắc chứng sợ đói không?”
Diệp Uyên đứng dậy, giật lại cái đĩa, nhét nốt mấy miếng dưa còn lại vào miệng rồi nói: “Vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó. Chỉ tại, con người ta lúc nhàm chán thì chỉ biết ăn thôi.”
“Anh sắp không nhàn rỗi nữa đâu!” Tố Diệp vội vàng nói.
Diệp Uyên nhìn cô khó hiểu.
Tố Diệp hạnh phúc nói: “Sắp tới sinh nhật của Bách Ngạn rồi. Em muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho anh ấy. Anh phải giúp em!”
Diệp Uyên ngây ngốc rồi hờn dỗi đáp: “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nói em đấy!”
“Gì chứ?”
“Sinh nhật anh là ngày nào?” Diệp Uyên lười biếng hỏi.
Tố Diệp á khẩu.
“Thấy chưa, thấy chưa!” Diệp Uyên cố tình chép miệng, làm ra vẻ thất vọng: “Em gái tôi đấy! Bụng dạ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chồng mình thôi. Đến ngày sinh nhật của anh trai mà cũng không biết.”
Tố Diệp há hốc miệng, mãi một lúc mới nói: “Anh đã nói với em khi nào đâu!”
“Thế Niên Bách Ngạn thì nói với em rồi à?” Diệp Uyên phản bác.
Tố Diệp lại nghẹn tiếp. Cô đằng hắng: “Em đã từng xem chứng minh thư của anh ấy.”
“Đây gọi là có lòng hay vô tâm đây? Chính em đi làm giấy chứng tử cho anh phải không?” Lúc nào Diệp Uyên cũng ghi nhớ mình đang là “người chết”: “Trên giấy chứng tử chắc chắn sẽ điền ngày sinh.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ thấy cũng phải.
Nhưng nghĩ nát óc cũng không tài nào nhớ ra sinh nhật Diệp Uyên là ngày nào.
Cuối cùng cô cứng miệng ngụy biện: “Anh đã là người chết rồi, còn nhớ ngày sinh nhật làm gì, nhớ ngày chết là được rồi. Em nhớ ngày chết của anh mà.”
Diệp Uyên trừng mắt, giận hờn nhìn cô: “Con nhóc đáng ghét! Em có tin anh cho em một bạt tai không?”
“Tại em không nhớ được ngày sinh nhật của anh mà.”
Diệp Uyên hừ một tiếng: “Em muốn nhờ anh giúp đỡ, cứ nhớ lại được rồi tính.”
Tố Diệp chẳng biết làm sao.
Cô ôm đầu nghĩ rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu hỏi: “Tháng một?”
Diệp Uyên lườm cô.
“Tháng hai?”
“Dù sao một năm cũng chỉ có mười hai tháng, em cứ đoán lần lượt kiểu gì chả trúng.” Diệp Uyên bất mãn.
Tố Diệp nịnh nọt: “Thế thì là tháng ba!”
“Ngày bao nhiêu tháng ba?” Diệp Uyên lẩm bẩm.
Mắt Tố Diệp sáng lên, cô đoán đúng thật rồi.
Cô đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Diệp Uyên đe dọa: “Em mà dám đoán từ mùng một tới 30 đừng trách anh trở mặt vô tình.”
Thế thì có đánh chết Tố Diệp cũng chẳng đoán ra.
“Aiya anh trai à! Anh đừng có làm khó em nữa mà!” Tố Diệp phải giở tuyệt chiêu làm nũng: “Anh nói xem, anh cũng có vợ rồi, mấy việc nhớ ngày sinh nhật phải là nghĩa vụ của cô ấy chứ. Ngày nào em cũng nhớ sinh nhật của anh còn ra thể thống gì.”
Diệp Uyên đã quá quen cái thói không chơi được thì quay ra giở trò của cô. Anh ấy lạnh lùng nhìn cô, mí mắt cũng không động đậy.
“Vậy được! Anh nói cho em biết một lần đi. Em hứa, cả đời này em cũng sẽ không quên đâu.” Tố Diệp giơ tay làm như thề thốt.
Diệp Uyên uể oải đáp: “Nể tình em hứa hẹn với ông anh đây, anh sẽ nói cho em biết. Nhớ cho kỹ đấy! Sinh nhật của anh là ngày 20/3.”
Tố Diệp nhẩm tính rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Ơ, anh là cung Song Ngư.”
Rõ ràng là Diệp Uyên không biết mình thuộc cung gì.
“Trời đất ơi! Anh là con trai Song Ngư hả? Sao em không nhận ra anh là con trai Song Ngư cơ chứ… Ha ha…” Tố Diệp ôm bụng cười.
“Nam Song Ngư thì sao?” Diệp Uyên chẳng hiểu gì.
Tố Diệp nín cười: “Những người cung Song Ngư rất lãng mạn và thần bí. Là cung hoàng đạo có năng khiếu nghệ thuật nhất.” Dứt lời, cô nhìn ngắm Diệp Uyên từ trên xuống dưới rồi lắc đầu ngán ngẩm: “Xem ra, cung hoàng đạo cũng có lúc không chuẩn thật.”
Diệp Uyên nhận ra giọng điệu châm chọc của cô, lập tức kháng nghị: “Này, Tố Diệp! Em ăn nói thế là có ý gì hả? Sao anh lại không lãng mạn được? Sao lại không có năng khiếu nghệ thuật?”
“Đa tình mới phù hợp với anh!” Tố Diệp từ tốn nói.
Diệp Uyên trừng mắt.
“Cũng không đúng! Anh không thể gọi là đa tình, mà gọi là lăng nhăng!” Nói tới đây Tố Diệp lại lắc đầu: “Cung hoàng đạo không chuẩn!”
“Đủ rồi đấy, anh là người chung tình!” Diệp Uyên quả thực chịu không nổi ánh mắt đó của cô.
Tố Diệp bụm miệng cười.
“Được rồi, được rồi! Em muốn anh giúp em thế nào?” Diệp Uyên chẳng hơi đâu ngồi phân tích với cô mấy chuyện cung hoàng đạo.
Vừa nhắc tới chuyện chính, con ngươi Tố Diệp lại sáng rực lên.
“Em không muốn mời quá nhiều người. Một là em cảm thấy Bách Ngạn cũng không phải người thích náo nhiệt, hai là còn có anh.”
Diệp Uyên nghe xong lập tức không vui: “Thế nào gọi là còn có anh?”
“Thế em hỏi anh, anh có tham gia bữa tiệc sinh nhật của anh ấy không?”
“Hỏi phí lời! Anh chỉ mong bữa tiệc vui vẻ một chút, nếu không ngày nào anh cũng ở đây, sắp phát điên rồi.” Diệp Uyên không suy nghĩ gì hết.
Tố Diệp tiếp lời: “Thế mới nói, vì có anh nên việc lựa chọn đối tượng tới dự cũng phải càng thêm thận trọng. Em không thể ai cũng mời được. Lỡ như người ta để lộ tin anh chưa chết ra ngoài thì làm sao?”
Cũng đúng nhỉ!
Diệp Uyên có thể hiểu được.
“Anh tán đồng việc mời ít người, vì anh.”
Tố Diệp khinh bỉ nhìn anh ấy: “Mặt anh dày quá đấy! Có phải tổ chức sinh nhật cho anh đâu!”
Diệp Uyên ném một miếng vỏ cam qua phía cô: “Còn ăn nói với anh trai cái kiểu đó, anh sẽ không nương tay với em đâu!”
“Vậy thì em nói với Yêu Yêu anh chưa chết!”
Câu nói ấy đã thành công khiến Diệp Uyên bớt phóng túng.
Tố Diệp thấy vậy bèn thở dài: “Thật ra hôm sinh nhật em rất muốn mời Yêu Yêu tới.”
“Không được!” Diệp Uyên cực kỳ cố chấp, thái độ cũng từ sự tùy tiện ban nãy trở nên nghiêm nghị.
Tố Diệp khó xử: “Anh hà tất phải làm vậy chứ?”
“Tóm lại, không được là không được!”
“Anh không nhớ cô ấy à?”
“Nhớ chứ!” Một ngày 24 tiếng lúc nào anh cũng nhớ Yêu Yêu, nhớ đến nỗi hít thở cũng khó khăn.
“Thế anh…”
“Đừng nói nữa! Không được để cô ấy tới!” Diệp Uyên tỏ ra gàn ép.
Tố Diệp đành thôi.
“Để đề phòng vạn nhất, em cũng sẽ không mời Tố Khải tới.” Mời Tố Khải, Diệp Lan chắc chắn sẽ biết.
Diệp Uyên gật đầu.
“Em cảm thấy trong cuộc đời Niên Bách Ngạn có hai người đàn ông quan trọng nhất. Một là Bách Tiêu. Hai là Kỷ Đông Nham.” Tố Diệp nói: “Em muốn mời hai người họ, muốn hỏi xem anh có ý kiến gì không, có thể gặp họ hay không?”
Bây giờ cục diện có chút phức tạp. Cô phải hỏi ý kiến của Diệp Uyên mới được.
Diệp Uyên châm chọc: “Anh nhà em thích cả nam lẫn nữ à? Lại còn có hai người đàn ông nữa? Hai người này đóng vai trò gì?”
“Diệp Uyên! Anh ăn nói đừng có thiếu suy nghĩ như thế. Bách Ngạn nhà em là “trai thẳng”!” Tố Diệp biện giải.
Diệp Uyên cười: “Thế Bách Ngạn nhà em có hiểu thế nào gọi là “trai thẳng” không?”
Tố Diệp giận dữ lườm anh ấy một cái: “Anh tưởng ai cũng suy nghĩ bỉ ổi như anh à?”
“Anh thuộc cung Song Ngư, là cung có suy nghĩ trong sáng nhất.” Diệp Uyên lập tức thể hiện rõ lập trường.
Tố Diệp làm điệu bộ buồn nôn.
“Này! Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.” Diệp Uyên bỗng nhiên tỏ ra nghiêm chỉnh.
Tố Diệp nhìn anh ấy.
Diệp Uyên hắng giọng: “Em không cảm thấy Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham có mối quan hệ hơi kỳ lạ sao?”
“Anh có ý gì?” Tố Diệp không hiểu.
“Em xem nhá!” Diệp Uyên ngồi thẳng người: “Hai người họ được coi là quen nhau từ nhỏ tới lớn, đúng không?”
Tố Diệp gật đầu.
“Từ nhỏ tới lớn, lại còn học cùng một trường, vậy thì lúc trước chắc chắn là như hình với bóng. Sau đó hai người họ rạn nứt, về sau đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta không biết nên cũng không nói nữa. Năm ngoái Niên Bách Ngạn về nước, Kỷ Đông Nham cũng về nước theo. Rồi thấy Tinh Thạch có một cái showroom D, Kỷ Đông Nham cũng lập một showroom Tỷ Hối. Đây hoàn toàn là thái độ đối chọi với Niên Bách Ngạn. Sản phẩm thu đông, rõ ràng là Kỷ Đông Nham vì muốn đối phó với Niên Bách Ngạn mà đã giở trò. Kết quả thì sao? Mấy hôm trước Kỷ Đông Nham lại tung ra một loạt sản phẩm mới. Điều này chứng tỏ anh ta vốn dĩ đã chuẩn bị hai bộ sản phẩm. Rồi bây giờ, Niên Bách Ngạn thất nghiệp. Theo lý mà nói, mục đích của Kỷ Đông Nham đã đạt được. Thế nhưng hình như hai người họ lại qua lại với nhau.”
Tố Diệp nghe mà phát buồn ngủ: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Anh thật sự nghi ngờ chồng em là người lưỡng tính!” Diệp Uyên không nói mấy câu kinh người thì không cam tâm.
Câu nói ấy khiến Tố Diệp suýt nữa bị kích động, có ý định đập vỡ đầu anh ấy ra.
“Em đừng kích động! Em thử nhớ lại hành vi của Kỷ Đông Nham mà xem, rồi còn cả sự dung túng của chồng em nữa. Kỷ Đông Nham là điển hình cho biểu hiện đố kỵ phát điên, còn chồng em đang thể hiện sự nuông chiều, mặc cho cậu ta làm càn.”
Tố Diệp liếc mắt lườm nguýt.
“Anh là anh trai em, muốn khuyên em một câu. Đừng có ngốc nghếch, thời buổi này, kẻ thứ ba chưa chắc đã là phụ nữ đâu!” Diệp Uyên như cười như không.
Tố Diệp không nhịn nổi nữa, gào lên: “Diệp Uyên! Anh mà còn không nghiêm túc tối nay nhịn đói!”
Diệp Uyên cười ngặt nghẽo.
“Em còn nghi ngờ anh bị đồng tính thì có! Cái loại người suy nghĩ biến thái như anh!” Tố Diệp phản kích.
Diệp Uyên cũng đã trêu đùa xong, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi! Em cứ mắng thoải mái. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, được chưa? Em muốn mời Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu, anh không có ý kiến.”
“Anh gặp được họ sao?” Tố Diệp vẫn nên thận trọng hỏi lại một chút thì hơn.
Diệp Uyên cũng nghiêm túc trở lại: “Hai người họ đều là người có chừng mực trước những chuyện lớn, chắc là không sao!” Nói tới đây, anh ấy nhìn cô: “Ngược lại là em đấy, còn muốn gặp Kỷ Đông Nham?”
Tố Diệp mím môi: “Bách Ngạn còn tha thứ được, vậy thì em nghĩ em cũng có thể làm được.”
Diệp Uyên gật đầu nói: “Em cứ xem xét rồi sắp xếp đi. Anh tin tưởng em. Tới lúc đó em muốn anh hợp tác kiểu gì cũng được.”
Tố Diệp chân thành nói: “Cảm ơn anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...