Vì sự kiên quyết của Niên Bách Ngạn, thế nên Tố Diệp không thể không hủy bỏ dự định một mình tới Đại Áo. Đối mặt với sự phiền toái của Dương Nguyệt, cô tiến hành trị liệu bằng việc áp dụng phương thức động viên, vì cô quả thực không thể truyền bá cho Dương Nguyệt quá nhiều lý do về kiếp trước kiếp sau. Cách lý giải này vốn dĩ đã không được thế giới bên ngoài tán đồng.
Vậy, nếu giải thích chuyện của Nghi Anh và Hải Sinh?
Lời giải thích của cô dành cho Dương Nguyệt là có lẽ cô ấy đã nghe thấy hoặc biết tới câu chuyện của Nghi Anh và Hải Sinh ở đâu đó, trong não bộ đã hình thành một sự tác động ngầm tới tiềm thức, thế nên mới tạo ra sự quấy rầy tới cô ấy hiện giờ.
Dương Nguyệt nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Tố Diệp biết, bất luận câu chuyện của Nghi Anh và Hải Sinh là thật hay giả, thì nó cũng đã ảnh hưởng tới cuộc sống hiện thời của Dương Nguyệt. Cho dù Hải Sinh thật sự tồn tại, lẽ nào còn bắt Dương Nguyệt chờ đợi ngày này qua tháng khác? Cuộc sống hiện tại vẫn cứ phải tiếp diễn.
Thế nên, một lần nữa cô lại cầu cứu sự giúp đỡ của Phương Bội Lôi.
Sau khi Phương Bội Lôi tham gia trị liệu thôi miên, tình trạng thèm ngủ của Dương Nguyệt đã có tiến triển tốt, tuy rằng thi thoảng cô ấy vẫn mơ thấy Hải Sinh. Nhưng hoàn cảnh môi trường rất quan trọng đối với con người. Tố Diệp giải thích đi, giải thích lại với Dương Nguyệt về nguyên lý giấc mơ của con người. Dần dần, Dương Nguyệt cũng không còn cố chấp như vậy nữa.
Tinh Thạch thì đang bấp bênh, nghiêng ngả.
Diệp Hạc Thành bị các ngành có liên quan chính thức khởi tố về rất nhiều tội danh tội phạm thương mại. Còn công ty con ngấm ngầm sau lưng, Long Thạch, cũng vì có quá nhiều hoạt động vi phạm mà đã bị xét xử. Bỗng chốc, Diệp Hạc Thành bắt đầu đi khắp nơi tìm luật sư.
Còn các cổ đông khác của Tinh Thạch đa phần cũng không ai may mắn thoát nạn. Chỉ có một vài người cũng tự kinh doanh riêng. Tuyệt đại đa số những người còn lại đều có liên quan tới Diệp Hạc Thành và Long Thạch. Theo lời khai của các cổ đông, Diệp Hạc Thành đích thực để mang lợi ích của Long Thạch ra để mua chuộc, đút lót họ. Họ còn thừa nhận, đối với việc Niên Bách Ngạn rời khỏi công ty khi đó, họ cũng đã cố tình làm vậy.
Các loại tội danh rơi xuống, trở thành đề tài thảo luận nóng hổi nhất năm.
Các phóng viên không thể nắm chắc tình hình mới nhất liền bắt đầu không ngừng xuyên tạc. Tình hình của Tinh Thạch càng lúc càng nguy khốn.
Mọi người đều đang chờ đợi ai có thể xuất hiện để giải cứu Tinh Thạch. Thậm chí có người còn dự đoán, liệu Niên Bách Ngạn có trở lại Tinh Thạch, tiếp nhận trọng trách lớn lần nữa hay không.
Phía Niên Bách Ngạn không có động tĩnh gì.
Tố Diệp cũng không có dấu hiệu sẽ tới Tinh Thạch.
Diệp Ngọc, Diệp Uyên lần lượt bị người ta giết hại, Nguyễn Tuyết Mạn không có cổ phần của Tinh Thạch. Những người còn lại có liên quan tới nhà họ Diệp, hơn nữa trong tay cũng có cổ phần chỉ còn lại Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan.
Diệp Lan không có tin tức gì.
Tất cả mọi người đều không biết rằng cô đang lo lắng ngồi rịt trước máy tính như kiến bò chảo lửa. Cô rất muốn ra ngoài, nhưng bị Tố Khải bắt phải ở trong nhà. Cuối cùng, vì quá sốt ruột, cô đã gọi điện thoại cho Nguyễn Tuyết Cầm. Nguyễn Tuyết Cầm dặn dò cô đừng có lộ mặt, đừng tới Tinh Thạch, càng không được về nhà.
Diệp Lan biết rõ, nhà mình chắc chắn đã bị đám ký giả vây chặt rồi.
Diệp Lan nhất thời cảm thấy rất bất lực. Cô lại muốn gọi điện cho Tố Diệp, nhưng nghĩ tới chuyện việc Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch có liên quan trực tiếp tới bố mình thì lại không biết nên nói với Tố Diệp thế nào.
Các mối quan hệ đã loạn lại càng thêm loạn, cô rất đau đầu.
Bây giờ, tất cả mọi người bên ngoài đều đang suy đoán thái độ của Nguyễn Tuyết Cầm. Hơn nữa, với tư cách là vợ của Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên cũng phải tiếp nhận điều tra. Nhưng sau khi các cơ quan chức năng điều tra xong, được biết bà ta không có quan hệ thực tế với Long Thạch. Hỏi bà ta những chuyện có liên quan tới Long Thạch, bà ta cũng một mực khẳng định không biết gì hết. Ai cũng tin rằng, ban đầu Diệp Hạc Thành lấy danh nghĩa của bà ta để thành lập Long Thạch, bà ta cũng chỉ là nạn nhân.
Khi Kỷ Đông Nham gọi điện tới cho Niên Bách Ngạn, anh đang thưởng trà trong phòng khách cùng Diệp Uyên.
Đầu kia rất yên tĩnh, có lẽ Kỷ Đông Nham cũng đang ở trong phòng làm việc.
“Cậu định khi nào thì ra tay?” Kỷ Đông Nham hỏi thẳng.
Niên Bách Ngạn cầm tách trà nóng lên bằng một tay. Đợi cho nước trà trong vắt, anh nhấp một ngụm rồi khẽ nói: “Chuyện của Diệp Ngọc và Diệp Uyên còn chưa xong xuôi.”
“Bây giờ tuy là Diệp Hạc Thành đã bị điều tra nhưng cổ phần trong tay vẫn chưa chắc chắn sẽ rơi xuống đầu cậu.” Kỷ Đông Nham nhắc nhở anh.
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống: “Thế nên, nhất định phải loại ông ta ra khỏi cuộc chơi một cách triệt để.”
“Ý của cậu là?”
“Tội phạm thương mại không đáng sợ, nhưng dính vào tội danh hình sự thì rắc rối rồi.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Cần có thời gian!”
Kỷ Đông Nham ở đầu kia trầm mặc giây lát rồi nói: “Sự kiên nhẫn của cậu quyết định sự tàn nhẫn, nham hiểm của cậu.”
Niên Bách Ngạn không giận mà bật cười: “Mình lại tưởng cậu lại định nghĩa việc này là dám làm việc nghĩa.”
“Sợ rằng cậu muốn tẩy trắng cho chính mình.”
Niên Bách Ngạn nghịch chiếc chén: “Nói gì cũng phải có chứng cứ.”
“Cậu đã đoán chắc mình không tìm ra được bằng chứng của cậu chứ gì?” Bên kia, Kỷ Đông Nham hờ hững hỏi.
Niên Bách Ngạn cười: “Là đoán chuẩn cậu không rảnh đến thế.”
“Cậu sai rồi, liên quan tới chuyện của cậu, mình có ối thời gian!”
“Hết sức hoan nghênh!”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Diệp Uyên ngồi đối diện hỏi: “Hai cậu lại làm hòa rồi à?”
Niên Bách Ngạn nhướng mày, không trả lời, không biết có được coi là mặc nhận không.
“Diệp Hạc Thành có thể được thả ra không?” Diệp Uyên hỏi, động tác nghịch nhúm trà cũng dừng lại.
Niên Bách Ngạn giơ tay đón lấy chỗ trà anh ấy đang nghịch, trả lời một kiểu khác: “Bây giờ anh đang uống loại trà Đại Hồng Bào của núi Vũ Di, vua của các loại trà, cho dù không hiểu trà cũng nên tôn trọng trà đạo.”
Diệp Uyên nhíu mày nhìn anh.
Niên Bách Ngạn thuần thục pha trà xong, rót cho anh ấy một ly rồi khẽ nói: “Làm việc cũng giống như pha trà vậy. Nếu gấp gáp, mùi vị cũng sẽ đổi khác.”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Diệp Hạc Thành dám có ý định giết tôi vậy thì cái chết của Diệp Ngọc chắc chắn cũng có liên quan tới ông ta. Không chỉ có Diệp Ngọc, còn cả bố tôi nữa…”
“Nếu là ông ta làm, thì nhất định sẽ để lộ sơ hở.”
“Nhưng bây giờ, dường như không hề có chứng cứ.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Vội gì chứ? Rồi sẽ có lúc cái đuôi lòi ra, hơn nữa ngày ấy tới rất gần rồi.”
“Vì sao?” Diệp Uyên nhìn anh đầy nghi hoặc.
Niên Bách Ngạn từ tốn nhấm nháp trà, chậm rãi nói: “Rồi sẽ có người còn sốt sắng hơn chúng ta. Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, cũng là cơ hội cuối cùng để dồn Diệp Hạc Thành vào chỗ chết.”
“Cậu ám chỉ ai?”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười không nói. Anh lại đun sôi nước, lặng lẽ pha trà.
Diệp Uyên thấy vậy tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không thể hỏi nhiều.
Hai người im lặng khoảng năm, sáu phút gì đó, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng hỏi: “Anh vẫn không định gặp Lâm Yêu Yêu?”
“Nếu theo như những gì cậu nói, bọ ngựa bắt ve còn có chim sẻ trực sẵn thì sao tôi dám đi gặp cô ấy?” Diệp Uyên hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn không vội vàng: “Cuộc đời chính là như vậy. Tìm kiếm sự sống trong nguy hiểm. Bây giờ anh ra ngoài, có lợi cũng có hại. Lợi ở chỗ có thể đoàn tụ với vợ con, hại ở chỗ phải chịu đựng nguy hiểm. Nhưng đồng thời anh cũng có thể trở thành niềm hy vọng của Tinh Thạch. Thế nên theo em thấy, lợi nhiều hơn hại, anh nên xuất hiện vào lúc này.”
“Không! Đối với tôi mà nói, Tinh Thạch thật sự chỉ có áp lực.” Diệp Uyên đau khổ nói.
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy.
“Chú hai là người đã chứng kiến từng bước trưởng thành của tôi. Từ nhỏ ông ta đã rất yêu quý tôi. Ngoài bố tôi ra, tôi cảm thấy ông ta chính là người cha, người chú tốt với tôi nhất cuộc đời này. Nhưng chính một người như vậy lại có thể vì lợi ích, vì muốn đứng vững trong tập đoàn mà không ngại giết hại người thân. Tôi thật sự lo sợ sẽ có một ngày tôi hay con trai tôi lớn lên cũng có thể vì lợi ích mà biến thành như vậy. Như vậy quá đáng sợ.” Đáy mắt Diệp Uyên nặng nề.
Niên Bách Ngạn thêm một chút trà: “Mỗi người có một chí hướng, em tôn trọng sự lựa chọn của anh.”
Diệp Uyên giơ tay, ngón tay len lỏi qua từng sợi tóc. Anh ấy thấp giọng hỏi: “Cậu cảm thấy tôi nhu nhược lắm phải không?”
“Không! Em cảm thấy người như anh rất hiếm có.” Niên Bách Ngạn khẳng định: “Em nghĩ, cùng là những người làm cha, anh xứng đáng hơn bố mình.”
Diệp Uyên cười khổ…
***
Niên Bách Ngạn hoàn toàn trở thành một tài xế.
Ngày ngày đưa đón Tố Diệp đi làm.
Khoảng thời gian này, giờ giấc ăn nghỉ vô cùng nghiêm chỉnh, nhất là ăn cơm. Vì Diệp Uyên không thể ra ngoài, thế nên bữa tối hầu như họ đều ăn ở nhà. Diệp Uyên và Niên Bách Ngạn thay phiên nhau nấu cơm. Nói theo cách của Tố Diệp thì: Thấy chưa, thấy chưa! Giờ một người phụ nữ như em phải nuôi hai người đàn ông các anh!
Câu này dĩ nhiên chỉ mang tính chất bông đùa.
Về mặt pháp luật, Diệp Uyên là người đã chết. Tố Diệp đã cố gắng hết sức để giành được cho Lâm Yêu Yêu một chút lợi nhuận. Tuy rằng bây giờ Tinh Thạch đang khốn đốn, lâm nạn nhưng “một con lạc đà gầy cũng to hơn ngựa”, để nuôi sống được gia đình Yêu Yêu cũng không phải một chuyện quá khó khăn. Đây cũng coi như Diệp Uyên kiếm về.
Còn Niên Bách Ngạn, trước mắt không có công việc, nhưng tài sản thì vẫn còn. Cùng với việc Diệp Hạc Thành bị khởi tố, viện kiểm sát cũng kiếm ra càng ngày càng nhiều chứng cứ có lợi cho Niên Bách Ngạn. Cộng thêm có Thịnh Thiên Vỹ đi lại khắp nơi nhờ quan hệ, những tài sản bị đóng băng của Niên Bách Ngạn cũng đã được hóa giải từng chút một.
Chính vì thế, Tố Diệp mới cảm thấy có nói câu đó cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Nếu có một ngày Niên Bách Ngạn trở thành kẻ nghèo kiết xác thì cô chắc chắn không thể ăn nói như vậy để đả kích anh.
Những ngày nắng nóng luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, sinh nhật của Niên Bách Ngạn đã gần kề.
Không phải Tố Diệp không quan tâm tới Tinh Thạch, cũng không phải cô hờ hững với tình hình Diệp Hạc Thành bị điều tra, càng không phải vì cô không màng tới chuyện làm sao để Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu gặp lại nhau. Nhưng rõ ràng so với ngày sinh nhật sắp tới của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp càng để ý hơn.
Cô chưa từng hỏi Niên Bách Ngạn muốn tổ chức sinh nhật như thế nào.
Người đàn ông này nhìn đã biết không quá nhạy cảm với ngày sinh nhật của mình.
Ngược lại, Niên Bách Tiêu đã gọi điện về Bắc Kinh từ sớm. Câu đầu tiên nó hỏi Tố Diệp là: Chị định tổ chức sinh nhật cho anh em thế nào?
Tố Diệp vẫn chưa nghĩ ra.
Sau đó cô hỏi Niên Bách Tiêu: Trước đây hay tổ chức thế nào?
Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi đáp: Cũng không có gì, anh em chẳng đón sinh nhật bao giờ.
Tố Diệp nhớ lại giờ này năm ngoái, đúng là anh không có kế hoạch mừng sinh nhật. Niên Bách Tiêu nói với vẻ ngượng ngập: Thật ra năm ngoái chúng ta nên mừng sinh nhật tử tế cho anh ấy mới phải…
Năm ngoái xảy ra quá nhiều chuyện.
Đến cả ngày sinh nhật của cô cũng chỉ có nỗi đau.
Hắng giọng, cô hỏi nó: Năm nay đã nghĩ ra tổ chức sinh nhật cho anh em thế nào chưa?
Niên Bách Tiêu suy nghĩ rồi trả lời: Em sẽ về Bắc Kinh.
Tố Diệp vui mừng. Như vậy, chắc Niên Bách Ngạn sẽ vui lắm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...