Khi hạnh phúc sắp tới gần bên, cảm giác vô cùng rõ ràng, sáng tỏ.
Giống như buổi sáng này, khi Tố Diệp thức dậy trong vòng tay Niên Bách Ngạn, một xúc động chưa từng thấy nảy nở từ tận đáy lòng.
Cô nhớ tới chuyện của Dương Nguyệt.
Nhớ tới câu chuyện của Hải Sinh và Nghi Anh, trong lòng chợt vô vàn cảm xúc.
Gặp một người để sống tới bạc đầu không phải chuyện gì khó khăn. Cái khó là gặp được một người mà đôi bên có tình cảm sâu đậm, rồi bên nhau trọn đời. Điều này càng trở nên đáng quý.
Gặp được Niên Bách Ngạn, cô quý trọng muôn phần.
Lúc ăn sáng, Diệp Uyên cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Sau khi bày xong sữa cho anh ấy, Tố Diệp không nhịn được nữa, thở dài: “Hay là gọi điện cho Yêu Yêu đi!”
Cuối cùng Diệp Uyên vẫn đặt điện thoại sang một bên, cầm bánh mỳ nướng lên, phết thêm một chút bơ rồi nói với giọng buồn bực: “Giờ mà gọi điện thoại cho cô ấy sẽ làm cô ấy chết khiếp.”
“Diệp Uyên! Trước đây em không biết thì ra anh lại bướng đến mức này đấy!” Tố Diệp đành ngồi xuống, uống một hớp sữa bò.
Diệp Uyên buông một câu: “Liên quan tới sự sống chết, ai dám đùa cợt?”
Phải rồi, đó là tính mạng!
Từ sáng sớm thức dậy, Niên Bách Ngạn đã phải nhận điện thoại. Sau khi nghe xong, đánh răng rửa mặt anh mới vào phòng ăn ăn sáng. Nghe xong câu nói ấy của Diệp Uyên, biết hai người đang bàn về chuyện gì nhưng anh cũng không bày tỏ ý kiến.
Anh ngồi xuống, đón lấy cốc cafe Tố Diệp đưa mình, trầm ngâm suy tư gì đó.
“Tình hình Tinh Thạch bên đó thế nào?” Diệp Uyên hỏi thẳng.
“Bây giờ chú hai của anh đã thu mua thành công một nửa cổ phần rải rác trên thị trường rồi.” Niên Bách Ngạn khẽ đáp.
Diệp Uyên kinh ngạc.
“Sao ông ta lại có nhiều tiền đến vậy?”
Đây cũng là chuyện Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ.
“Long Thạch đứng sau lưng ông ta chuyên làm các hoạt động rửa tiền đen, đút lót quan chức các cấp trên thế giới.”
Tim Tố Diệp chợt run lên. Diệp Hạc Thành làm việc cũng thật là kín đáo.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Diệp Uyên truy hỏi.
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ giây lát rồi nhìn về phía Diệp Uyên: “Tóm lại, em bảo đảm với anh, anh sẽ được gặp lại vợ con mình nhanh thôi.”
“Ý cậu là…”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn không tiếp tục chủ đề này nữa mà quay đầu nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp ngậm một lát bánh mỳ trong miệng, ngước mắt nhìn anh.
“Đợt trước em đã tới Triều Dương Môn?” Niên Bách Ngạn xiên một miếng sandwich, từ tốn hỏi.
Tố Diệp nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ chớp mắt nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Em tới tìm Đinh Tư Thừa?” Niên Bách Ngạn hỏi rõ ràng hơn.
“Á…” Tố Diệp kinh ngạc, nửa miếng bánh mỳ rơi từ trong miệng xuống.
Niên Bách Ngạn lẳng lặng nhặt nửa miếng bánh mỳ rơi xuống đất lên, vứt sang một bên. Anh không nhìn cô nhưng rõ ràng là đang đợi cô lên tiếng.
Cảnh tượng ấy cũng là điều Diệp Uyên không ngờ tới. Anh ấy nhất thời không thể chen ngang, chỉ cắm cúi uống sữa.
Rất lâu sau, Tố Diệp mới lẩm bẩm: “Em… thật ra cũng không tìm anh ta.”
Cô chỉ đi đi lại lại phía dưới phòng khám của anh ta rất lâu, tới cuối cùng vẫn từ bỏ mà rời khỏi đó.
“Anh biết em không lên đó. Nhưng em muốn tìm anh ta, có đúng không?” Tia sáng trong đôi mắt Niên Bách Ngạn sáng tối bất định, có vẻ nghiêm nghị lại có vẻ khoan dung, khiến người ta không thể nhìn thấu thái độ của anh.
Tố Diệp không thể đoán định được anh có giận hay không, nên bỗng chốc không dám nói bừa.
Diệp Uyên cảm thấy đây là lúc mình nên long trọng xuất hiện rồi. Anh ấy đặt cốc sữa xuống, hắng giọng: “Chuyện đó… Bách Ngạn à! Đinh Tư Thừa là thầy của Tiểu Diệp mà. Nó có chuyện gì không hiểu, tìm tới anh ta cũng là chuyện rất bình thường. Cậu đừng…”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ấy một cái.
Ánh mắt ấy khiến Diệp Uyên nín lặng.
Khi quay lại nhìn Tố Diệp, ngữ khí của Niên Bách Ngạn đã ôn hòa hơn một chút. Anh kéo tay cô tới, nhẹ nhàng nắm lấy: “Diệp Diệp! Anh không phản đối em tới tìm anh ta. Nếu là chuyện công việc, em gặp khó khăn gì đó khi làm việc, em đi tìm anh ta anh không nói gì. Anh chỉ lo em có vấn đề cá nhân nào đó. Nếu là như vậy, em phải nói với anh trước chứ không phải tới kể lể với một người đàn ông khác.”
Tố Diệp im lặng, khẽ cắn môi.
Lúc này, sao Diệp Uyên bỗng cảm thấy mình giống một cái bóng đèn, càng lúc càng cảm thấy không tự nhiên. Nhất là khi nhìn đôi trước mặt, cảm giác như đang ân ái khiến anh ấy nổi hết cả da gà.
Cái cậu Niên Bách Ngạn này, sao không biết né tránh chút chứ?
Nhưng mà, đây là nhà người ta, cậu ấy cũng không cần né tránh.
Nghĩ tới đây, Diệp Uyên thở dài rồi nói: “Anh ăn no rồi, hai đứa từ từ nói chuyện.”
Kết quả, chẳng ai ngó ngàng tới anh ấy.
Khiến anh ấy phải đứng dậy, ngượng ngập rời khỏi phòng ăn.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn đặt tay cô lên môi, hôn khẽ một cái: “Anh không có ý trách cứ em, anh chỉ lo cho em thôi.”
Tố Diệp cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy, cảm giác ấm ức trong lòng cũng tan biến sạch. Cô nhẹ nhàng đáp: “Anh chẳng quan tâm tới em đâu, mấy ngày nay chẳng lo lắng gì tới em.”
Nghe được câu ấy, Niên Bách Ngạn liền cảm thấy áy náy.
Nhớ lại dáng vẻ của cô sau khi choàng tỉnh sau giấc mơ đêm qua, trái tim anh lại ngâm ngẩm đau.
“Đây là lỗi của anh!” Anh siết chặt ngón tay cô, bổ sung một câu: “Nhưng, em cũng không thể tới tìm Đinh Tư Thừa.”
Tố Diệp thấy đối mắt anh u tối như trời đêm, suy nghĩ rồi nói: “Em tới tìm anh ta vì công việc mà.”
“Vì công việc cũng không được. Các thầy giáo trong ngành của em đâu chỉ có mình Đinh Tư Thừa.” Ai ngờ được Niên Bách Ngạn lại thay đổi thái độ.
Tố Diệp kinh ngạc nhìn anh: “Ban nãy anh nói được mà.”
“Vừa rồi có Diệp Uyên ở đây.” Có người ngoài, anh vẫn phải giả vờ lý trí một chút. Nhưng bây giờ chỉ còn hai người họ, anh bắt buộc phải nói cho rõ ràng.
Tố Diệp bàng hoàng tỉnh ngộ: “À em hiểu rồi, anh đang giả vờ làm người tốt trước mặt người ta chứ gì?”
“Thế nên, ở trước mặt em thì không cần giả vờ làm người tốt.” Cánh tay Niên Bách Ngạn hơi dùng sức một chút, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi ôm chặt lấy cô: “Không được phép đi gặp Đinh Tư Thừa, bất luận vì lý do gì, nghe rõ không?”
“Ờ~” Cô dính vào người anh, đáp lại.
Có được câu trả lời của cô, lúc này Niên Bách Ngạn mới yên tâm. Anh hơi thu chặt tay lại, giọng nói trở nên dịu dàng: “Diệp Diệp! Anh là chồng em, em có vấn đề gì nên nói với anh trước.”
“Em…” Tố Diệp ngập ngừng lại thôi.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Một lúc sau, Tố Diệp mới thở dài: “Em tới tìm Đinh Tư Thừa thật sự chỉ vì công việc thôi!”
Dứt lời, cô bèn kể từ đầu tới cuối chuyện của Dương Nguyệt cho Niên Bách Ngạn nghe.
“Vì thế, em muốn tới gặp Đinh Tư Thừa để xem bên đó có từng gặp án nào tương tự không.” Cuối cùng, Tố Diệp bổ sung một câu.
Nghe xong, Niên Bách Ngạn bán tín bán nghi.
Tố Diệp thấy vậy bèn đổi giọng, hai tay ôm chặt lấy mặt anh: “Nhưng mà, em đã nghĩ tới ông xã yêu quý nhất của em, thế nên mới không tới tìm Đinh Tư Thừa.”
Niên Bách Ngạn cũng không biết cô nói thật hay giả nhưng nghe thấy vậy, tâm trạng của anh cũng thoải mái hơn đôi chút.
“Thật sự không phải vì chuyện của riêng em?”
“Không phải, em thề đấy!” Tố Diệp giơ tay thề thốt trước mặt anh.
Niên Bách Ngạn kéo tay cô xuống, dựa đầu vào ngực cô, thì thầm: “Diệp Diệp! Anh chỉ cần em hiểu rằng không có chuyện gì quan trọng bằng em hết.”
Tố Diệp ôm chặt cổ anh, khẽ đáp: “Em hiểu mà!”
Rất lâu sau, cô lại lên tiếng: “Thế nên, vẫn phải nói với anh một chuyện.”
Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn cô.
“Em phải tới Đại Áo một chuyến.” Tố Diệp nghiêm túc nói.
Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Đi Hồng Kông?”
Tố Diệp gật đầu.
“Không được!” Niên Bách Ngạn không cần suy nghĩ, lập tức bác bỏ.
Tố Diệp trừng mắt: “Em đang làm việc mà.”
Sao sau khi cưới, người đàn ông này lại trở nên độc tài vậy chứ?
“Công việc cũng không được!” Niên Bách Ngạn thản nhiên nói.
Tố Diệp không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Em cần đi công tác, anh cũng phải ở bên cạnh em.” Niên Bách Ngạn thẳng thừng nói: “Nhưng vấn đề là bây giờ anh không thể đi đâu cả. Thế nên, phạm vi hoạt động công việc của em tốt nhất cũng nên thống nhất với anh.”
Cấm xuất cảnh, cũng bao gồm việc cấm anh tới các khu vực Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan. Phạm vi nghiệp vụ của Tinh Thạch mang tính toàn cầu, cấm anh xuất cảnh về cơ bản cũng không khác gì bắt anh ở yên trong Bắc Kinh.
Tố Diệp hiểu tính đặc biệt của thời điểm hiện tại. Cô thở dài nặng nề, cố gắng thuyết phục anh: “Bách Ngạn! Em bảo đảm với anh, em sẽ đi nhanh về nhanh.”
“Bây giờ em nhất định phải ở trong tầm kiểm soát của anh, nếu không anh sẽ lo lắng.” Niên Bách Ngạn vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, dịu giọng khuyên nhủ: “Nghe lời anh! Đợi anh một thời gian nữa, đợi cho tình hình hiện tại qua đi, anh sẽ cùng em tới Đại Áo.”
“Bách Ngạn! Anh không thể hạn chế tự do của em như vậy được.”
Niên Bách Ngạn sửa chữa lại: “Bà xã! Anh đang cố gắng có thể bảo đảm sự an toàn của em trong phạm vi khả năng của mình.”
“Anh cho rằng Diệp Hạc Thành có thể làm hại em?”
Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên trán cô: “Những đòn đánh công khai không đáng sợ, những đả kích ngấm ngầm mới là trí mạng.”
Tố Diệp nghe ra sự cảnh giác trong lời anh nói. Cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà em không biết sao?”
Niên Bách Ngạn cúi đầu, bờ môi mỏng dính lên cổ cô. Hơi nóng phả ra, len lỏi vào lớp áo của cô. Anh lẩm bẩm: “Không có! Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được!”
Trái tim của Tố Diệp xôn xao trong khoảnh khắc, không biết là vì lời anh nói hay vì hơi thở của anh.
Cô dịu giọng, thái độ cũng hòa nhã hơn: “Vậy Dương Nguyệt thì tính sao đây? Em không thể bỏ mặc án này không lo.”
“Chuyện kiếp trước kiếp sau này vốn dĩ ai bảo sao thì biết vậy. Cho dù bây giờ em tới Đại Áo thì đã sao? Lẽ nào em thật sự muốn nói với Dương Nguyệt rằng Nghi Anh chính là kiếp trước của cô ấy? Câu chuyện này khó mà tưởng tượng được.” Niên Bách Ngạn thủ thỉ bên tai cô.
Tố Diệp hiểu điều này. Cho dù Dương Nguyệt có tin thì mẹ của cô ấy cũng sẽ không tin. Cô tới Đại Áo, thật ra phần nhiều là vì tò mò. Cô chỉ muốn biết làng chài Đại Áo có phải thật sự có một đôi tình nhân tên là Hải Sinh và Nghi Anh hay không. Nhưng Niên Bách Ngạn nói đúng, nếu ở đó đích thực có hai người như vậy, thì cô biết giải thích với Dương Nguyệt thế nào? Nếu như không có, cô lại phải giải thích với Dương Nguyệt ra sao?
Đối mặt với một người đàn ông nghiêm khắc, tính nguyên tắc cực cao như Niên Bách Ngạn, sự tùy tiện của Tố Diệp chỉ có thể bó gọn trong một phạm vi nhỏ hẹp. Cô biết rất rõ rằng, chắc chắn Niên Bách Ngạn sẽ không đồng ý để cô một mình tới làng chài Đại Áo. Cô cũng không muốn để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình mà khiến anh cả ngày lo lắng cho cô.
“Bây giờ đã có thể áp dụng một số phương pháp trị liệu giúp Dương Nguyệt khỏe khoắn hơn. Khó đối phó nhất là mẹ của cô ấy.” Tố Diệp thở dài: “Em không hiểu giáo sư Đinh bị chứng động kinh gì nữa, đối với mẹ của Dương Nguyệt, lúc nào ông ta cũng khép na khép nép. À, nghe nói mẹ của cô ấy cũng có chút tiếng tăm trong giới thương nhân, kinh doanh vật liệu xây dựng gì đó.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Có thể hiểu được! Bây giờ giáo sư Đinh đang thiếu nhà đầu tư. Xem ra ông ta đã tìm được mục tiêu rồi.”
“Nhà đầu tư?” Tố Diệp kinh ngạc: “Chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn tài trợ cho giáo sư Đinh ư?”
Niên Bách Ngạn đáp thẳng thừng: “Một thời gian trước, anh đã rút lại vốn rồi.”
Tố Diệp sửng sốt: “Vì sao vậy?”
Niên Bách Ngạn trả lời rất thành thật: “Đơn giản thôi! Bây giờ anh là kẻ nghèo, làm gì có tiền đầu tư cho người khác? Với lại nhà đầu tư trước nay vẫn lấy danh nghĩa Tinh Thạch. Giờ anh không còn ở Tinh Thạch nữa, hạng mục đầu tư này cũng gặp trở ngại.”
“Thật hay giả vậy?” Tố Diệp nhìn anh vẻ ngập ngừng.
“Thật mà!” Trong mắt Niên Bách Ngạn là nụ cười khẽ khàng.
Tố Diệp nhìn anh rất lâu, muốn tìm chút manh mối gì đó từ đôi mắt ấy nhưng kết quả phát hiện chỉ tốn công vô ích, thế nên cô đã từ bỏ hẳn. Cô khẽ gật đầu: “Vậy thì có thể hiểu được thái độ của giáo sư Đinh rồi!”
Niên Bách Ngạn chỉ cười, không nói gì.
“Bây giờ em cực kỳ tò mò về việc hợp tác trước đây giữa anh và giáo sư Đinh. Rốt cuộc hai người đang làm cái gì vậy?” Đây là chuyện Tố Diệp đã muốn hỏi từ lâu, tuy rằng cô biết điều này là cấm kỵ trong ngành.
Vậy mà Niên Bách Ngạn rõ ràng là “ma cao một trượng”. Anh giơ tay véo mũi cô, cười nói: “Em hiểu quy tắc trong ngành mà. Đề tài nghiên cứu của các thầy đều phải được bảo mật.”
Anh đã chiếu tướng cô.
“Đáng ghét!” Cô bĩu môi.
“Không còn sớm nữa! Mau ăn sáng cho xong đi, anh đưa em đi làm.” Niên Bách Ngạn hôn nhẹ lên cánh môi cô.
“Thế tối nay thì sao?” Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh.
Niên Bách Ngạn mím môi khẽ cười: “Tối nay anh sẽ tới đón em về.”
“Vậy hôm nay em không lái xe nữa.” Tố Diệp sướng rơn.
“Được!”
Tố Diệp ngồi lại chỗ của mình, ăn nốt phần quà sáng còn lại. Khi ăn sắp xong, cô bỗng nhiên nhớ tới một điểm, bèn ngẩng đầu hỏi: “Em mới nghĩ ra một chuyện.”
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Làm sao anh biết em tới gặp Đinh Tư Thừa?” Điều này quá quái lạ.
Thái độ của Niên Bách Ngạn rất thờ ơ: “Ăn cơm đi!”
Né tránh không trả lời ư?
Tố Diệp lại càng tò mò: “Anh nói đi! Anh không nói, em không ăn nữa.”
“Thế thì em cứ nhịn đói đi!” Niên Bách Ngạn nói một câu nửa đùa nửa thật rồi đứng dậy. Anh đã ăn xong, cầm chiếc đĩa không đặt vào bồn rửa bát.
“Này! Câu trả lời của anh phát xít quá đấy!” Tố Diệp thò đầu ra.
Tiếc là, Niên Bách Ngạn không màng tới cô nữa…
***
Một kỳ nghỉ cuối tuần đã trôi qua trong bình yên.
Lại tới thứ hai, gần thêm một ngày đến tết Trung thu.
Nhưng ngày thứ hai này lại giống như một bánh tàu lớn đập vào lớp đá ngầm dưới biển, bỗng nhiên cuộn dâng sóng gió. Sàn giao dịch của Tinh Thạch vừa mở cửa đã bị các cơ quan có liên quan ra lệnh ngừng giao dịch. Ngay sau đó, trong đại hội cổ đông, người của viện kiểm sát đã ngang nhiên tham gia.
Diệp Hạc Thành bị xử lý rất nhiều tội danh tội phạm thương mại như làm ăn phi pháp, đưa hối lộ, nhận hối lộ... bị các cơ quan nhà nước đưa đi thẩm tra.
Tin tức này nhất thời bị đám phóng viên tiết lộ.
Tinh Thạch rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lung lay chực ngã trong mưa gió, nguy hiểm tới mức chỉ cần chịu một chút áp lực nữa thôi là sẽ tan nát. Mỗi một cổ đông của Tinh Thạch đều bị điều tra. Tố Diệp cũng không ngoại lệ. Với tư cách là cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch, trở thành đối tượng điều tra quan trọng.
Đúng vào lúc Tố Diệp còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô lại thả ra một cách vô cớ. Cùng lắm cô chỉ đi một vòng trong đó, sau đó được thông báo đã có thể đi.
Cô mơ mơ hồ hồ. Lúc ký tên, có một nhân viên cười lạnh nói: “Chồng cô cũng lợi hại thật. Không còn ở chức vụ nào đó nữa rồi mà vẫn mưu tính được chuyện gì đó.”
Người đó nói xong, Tố Diệp lại mờ mịt.
Khi cô ra ngoài, bên đường đã có một chiếc xe đỗ ở đó.
Niên Bách Ngạn bước xuống, đứng trước xe đợi cô.
Cô rảo nhanh mấy bước rồi bước tới nhào vào lòng anh.
“Không sao rồi!” Niên Bách Ngạn ôm lấy cô vỗ nhẹ vào đầu cô rồi cúi xuống dịu dàng an ủi.
“Diệp Hạc Thành bị bắt rồi!” Cô nghe thấy giọng mình cũng đang run rẩy.
“Chỉ là thẩm vấn thôi.” Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý trước.”
“Chỉ có tội phạm thương mại thôi sao?” Cô níu lấy áo anh.
Niên Bách Ngạn thì thầm: “Không! Còn một chứng cứ quan trọng nữa. Anh đang tìm. Tố Khải cũng đang tìm. Hãy cho bọn anh một chút thời gian!”
“Anh là người gửi tài liệu tới viện kiểm sát sao?”
Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô: “Chuyện này không cần anh đích thân làm.”
Lúc này, đầu ngón tay Tố Diệp mới run lên. Cô liếm môi: “Họ cũng đang nghi ngờ em phải không?”
“Em trong sạch, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng an ủi: “Cho dù chỉ là khiếp sợ, anh cũng sẽ không cho phép em phải chịu đựng.”
“Nhưng bên trong còn rất nhiều cổ đông…” Giọng Tố Diệp cũng run lẩy bẩy: “Họ…”
“Họ về cơ bản đều là các cổ đông kỳ cựu của Tinh Thạch.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh từng chữ một.
Gương mặt Tố Diệp áp sát ngực anh: “Họ còn có thể ra ngoài được không?”
Niên Bách Ngạn không nói gì.
Sự trầm mặc trên đỉnh đầu khiến Tố Diệp khó hiểu. Cô ngước mắt nhìn anh.
Vừa qua buổi trưa, ánh mắt cô đổ nghiêng trên mái tóc Niên Bách Ngạn. Nhìn anh từ góc độ này, gương mặt anh nhòe đi trong quầng sáng. Mái tóc sáng lên nhưng lại đen đậm. Ánh mắt anh cũng đen và sâu như mái tóc anh. Nó khiến cô nhớ tới một con chim gáy đen, u tối, lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
“Họ còn có thể ra ngoài được không?” Một dự cảm đang ngầm nảy sinh trong Tố Diệp. Cô hỏi lại lần nữa. Lần này cô nhìn thẳng vào đôi mắt Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô, ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ lại vô cùng kiên quyết. Anh nói rõ ràng từng chữ: “Họ không thể ra được.”
Hơi thở của Tố Diệp càng lúc càng dồn dập.
“Họ không thể ra được” và “Họ không thể ra được nữa”, hai câu này chỉ khác nhau một chữ “nữa”, nhưng lại chênh lệch rất nhiều ý nghĩa. Câu thứ hai nghe có một sự bất lực, chỉ còn biết nghe theo số phận. Đã là vận mệnh rồi, tạo nghiệt thì không thể sống. Nhưng câu đầu tiên phần nhiều là có sự thao túng của con người.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp chợt run sợ. Cô buột miệng: “Anh…”
Nhưng Niên Bách Ngạn lại đưa ngón tay chặn ở giữa môi cô, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ cần em không sao, hiểu không?”
Tố Diệp nhìn anh rất lâu không thể nhúc nhích.
“Em dâu không sao chứ?” Có một giọng nói chen ngang, một điệu cười mỉm.
Tố Diệp kinh ngạc. Ánh mắt cô vượt qua bả vai Niên Bách Ngạn, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Vincent. Lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra, lúc nãy cô chỉ mải chú ý tới xe của Niên Bách Ngạn mà không ngờ Vincent cũng có mặt ở đây.
Nhìn thấy Vincent, cô bất giác nhớ tới Joey, trong lòng liền không thoải mái.
Niên Bách Ngạn vòng tay qua eo Tố Diệp, nhìn về phía Vincent: “Đã không sao rồi! Lần này cảm ơn ông!”
Vincent tươi cười: “Không sao là tốt rồi! Bách Ngạn! Thế này có được tính là cậu nợ tôi một ân tình không đây?”
Trái tim Tố Diệp chợt co thắt lại.
Cô cũng nghe thấy Niên Bách Ngạn khẽ cười nói: “Hôm khác tôi sẽ tới cảm ơn.”
“Cậu hứa rồi đấy nhé!” Vincent giơ tay vỗ lên vai anh: “Được rồi! Không làm phiền hai vợ chồng cậu nữa.”
Sau khi gật đầu chào Tố Diệp, Vincent lái xe đi mất.
Lên xe rồi, Tố Diệp dựa vào ghế, im lặng không nói một câu. Niên Bách Ngạn cũng không nói nhiều. Anh vươn người qua, chu đáo thắt dây an toàn cẩn thận cho cô rồi cho xe chạy.
Giờ này đường xá vẫn còn rất thông thoáng.
Cả đoạn đường đều thông suốt.
Nhưng trong lòng Tố Diệp thì tắc nghẹn.
Cô thu ánh mắt lại, dừng trên gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn. Cô hỏi: “Những cổ đông đó sẽ ra sao?”
Khuôn mặt anh sắc lẹm, nhất là đôi môi, hệt như một dãy núi. Sau khi nghe xong câu hỏi của cô, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Diệp Diệp! Em học tâm lý mà, nên hiểu rõ sự phức tạp của lòng người. Em tưởng họ vô tội cả sao? Khi một người có quyền có thế trong tay, lòng tham cũng từ đó mà nảy sinh.”
Tố Diệp há hốc miệng.
Nhưng không nói được câu nào. Cô biết rõ câu này của Niên Bách Ngạn rất đúng.
“Vincent…” Ngập ngừng giây lát, cô lại hỏi: “Lần này ông ta giúp anh, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để đòi lại, phải không?”
Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn nắm chặt vô lăng. Anh cho xe rẽ, nhân lúc ấy nhìn cô một cái, khóe môi mang theo nụ cười: “Em muốn nói gì?”
“Ông ta sẽ đưa ra điều kiện chứ?” Cô cảm thấy bất an.
Niên Bách Ngạn mím môi, giơ một tay xoa đầu cô: “Yên tâm đi! Không phải là Joey đâu!”
Mới đó anh đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Điều đó khiến Tố Diệp ngượng ngập, có chút bối rối.
“Em không thích người đó!” Cô nhíu mày, còn ghét luôn cả Joey nữa.
Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, hôn nhẹ: “Anh cũng không thích!”
Tố Diệp cảm thấy ngón tay ngưa ngứa, ngứa vào tận trong tim. Tuy rằng trong bụng cô còn một loạt thắc mắc nhưng đều đã tan chảy dưới giọng nói và sự dịu dàng của anh.
Những tòa nhà hai bên đường lùi về sau làm người ta hoa cả mắt.
Một lúc lâu sau Niên Bách Ngạn dặn dò cô: “Bây giờ Tinh Thạch rất loạn. Em cố gắng không cần tới thì không nên tới. Thời gian này đám nhà báo cũng sẽ chú ý tới em. Anh sẽ đưa đón em đi làm. Nếu trong lúc làm việc cần phải đi ra ngoài thì em phải gọi điện thoại cho anh.”
Tố Diệp kinh ngạc: “Trong lúc làm việc gọi điện thoại cho anh làm gì chứ?”
“Em đi đâu, anh có thể đưa em đi!”
“Liêm Chúng cũng có tài xế, hơn nữa em cũng có thể bắt taxi mà.”
“Nghe lời anh!” Niên Bách Ngạn nghịch bàn tay cô: “Cứ gọi cho anh!”
Tố Diệp tò mò hỏi: “Chỉ vì chuyện của Diệp Hạc Thành thôi sao? Sao bỗng dưng anh trở nên căng thẳng vậy?”
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ ôn tồn đáp: “Có những chuyện em không cần biết, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được.”
Một câu nói rất chu đáo vậy mà khiến Tố Diệp nghẹn lại, không biết nên hỏi gì nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...