Cô khẽ lắc đầu, nhưng thanh âm thì dính chặt lại nơi cổ họng.
“Ngoan, đợi anh quay về!” Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô rồi đứng dậy.
Tố Diệp ngồi bật dậy, níu lấy vạt áo anh, ra sức lắc đầu.
Cô không thể để anh đi được.
Không muốn để anh đi.
Cô rất nhớ anh, nhớ lắm, nhớ lắm…
Niên Bách Ngạn quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, anh tỏ ra khó xử. Một tay kia của anh phủ nhẹ lên mu bàn tay cô, sau đó cạy từng ngón tay của cô ra: “Được rồi, Diệp Diệp! Đừng trẻ con như vậy! Anh đang bận công việc mà!”
Nhưng em là vợ anh, sao anh không quan tâm tới em?
Tố Diệp gào thét trong lòng.
Tiếc là Niên Bách Ngạn không nghe được những tiếng hét trong lòng cô. Anh an ủi cô mấy câu rồi rời khỏi phòng ngủ.
“Bách Ngạn…”
Cuối cùng Tố Diệp cũng hét lên được. Khoảnh khắc ấy, gương mặt cô đầm đìa nước mắt.
“Tiểu Diệp!”
Một giọng nói nghiêm nghị bất ngờ vang lên.
Tố Diệp giật mình. Khi mở mắt ra cô mới phát hiện mình vừa nằm mơ!
Ngoài kia nắng vàng rực rỡ.
Cô bật dậy khỏi giường, lúc này mới nhận ra trán và sống lưng của mình đều ướt sũng.
Có một người đàn ông đang ngồi ở đầu giường.
Hình như là vừa thức dậy.
Anh ta nghiêm mặt nhìn cô, thái độ nghiêm túc.
Một gương mặt không phải của Niên Bách Ngạn nhưng lại khiến cô bàng hoàng vô cùng.
“Tưởng Bân?”
“Tố Diệp! Em cứ như vậy khiến anh rất lo lắng.” Tưởng Bân sát lại gần cô, thở dài ngao ngán: “Anh đã nói bao nhiều lần rồi. Niên Bách Ngạn chỉ là một người ở trong giấc mơ của em thôi, tại sao đến bây giờ em vẫn không quên được hắn ta?”
Tố Diệp đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt cùng khung cảnh đang hiện hữu.
Một phòng ngủ ấm áp.
Phía trên phòng ngủ còn treo một tấm ảnh cưới đã được phóng to.
Cô gái trong anh không xinh đẹp, không diễm lệ, nhưng cười rất tươi và ngập tràn hạnh phúc.
Đây là cô ư?
Cô bỗng nảy sinh nghi hoặc.
“Chúng ta đã kết hôn rồi!” Tưởng Bân ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh những tưởng sau khi làm đám cưới, tình trạng này của em sẽ được cải thiện hơn ít nhiều, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi. Tiểu Diệp! Anh đưa em đi khám bác sỹ, được không?”
“Khám bác sỹ gì chứ?” Tố Diệp chống cự.
Tưởng Bân có phần khó xử: “Là… một người bạn học của anh. Cậu ấy là một bác sỹ tâm lý nổi tiếng.”
“Không…”
“Nhưng mà Tố Diệp! Bây giờ thời gian ngủ của em càng ngày càng dài, miệng lúc nào cũng hét cái tên Niên Bách Ngạn chứ không phải tên anh, chồng của em. Em phải đi khám bác sỹ.” Tưởng Bân hơi cao giọng.
Niên Bách Ngạn…
Tố Diệp ôm đầu.
Niên Bách Ngạn, Tưởng Bân… Tưởng Bân, Niên Bách Ngạn…
Ai mới là thực? Ai chỉ là mơ?
“Tiểu Diệp?”
“Đừng chạm vào tôi…”
“Tình hình của em rất không ổn. Đứng dậy, mặc quần áo! Anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ…”
“Tôi bảo anh đừng chạm vào tôi!”
“Tiểu Diệp!”
“Các người là ai? Tránh hết ra!” Cô gào lên thảm thiết.
Tưởng Bân tiến tới giữ lấy cô.
“Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi!...”
Bên tai lại là những tiếng thở ồm ồm cùng tiếng cười man rợ, chói tai. Gương mặt với vết sẹo dài lại hiện lên trước mắt.
…
“Diệp Diệp! Tỉnh lại đi!” Có người đang vỗ nhẹ bả vai cô.
“Á!”
Tố Diệp kinh hoàng mở mắt.
Đôi mắt xinh đẹp chìm sâu trong nỗi sợ hãi!
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn cũng tỉnh ngủ. Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô rồi lo lắng hỏi: “Nằm mơ à?”
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay người đàn ông kích thích phản ứng của Tố Diệp.
Cô quay đầu nhìn anh, nhất thời vẫn chưa dám chắc có phải mình vẫn đang nằm mơ hay không.
“Đừng sợ, có anh ở bên em đây!” Niên Bách Ngạn cảm thấy áy náy. Anh cũng không ngủ nữa, ôm cô vào lòng, dịu giọng dỗ dành.
Hơi thở của người đàn ông vừa thân thuộc vừa ấm áp.
Khiến nước mắt Tố Diệp bật chợt chảy xuống.
“Xin lỗi em! Gần đây anh bận quá, đã xao nhãng em rồi!” Thấy cô khóc, trái tim Niên Bách Ngạn cũng thắt lại đau đớn. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, hôn lấy những giọt lệ của cô, thì thầm xin lỗi cô hết lần này tới lần khác.
Tố Diệp nằm im trong lòng anh, bất động.
Cô nghẹn ngào hỏi: “Anh là ai?”
Niên Bách Ngạn giật thót, nâng gương mặt cô lên rồi nhìn cô: “Anh là Bách Ngạn.”
“Không! Anh không phải Bách Ngạn! Không phải…” Tố Diệp rưng rức một cách tội nghiệp. Cô hoàn toàn không phân biệt được thực hay mơ nữa.
Niên Bách Ngạn thấy tình hình của cô không ổn, cảm thấy lo sợ. Anh lập tức đứng dậy, vào nhà tắm, giặt một chiếc khăn mặt thật sạch sau đó lau mặt lại cho cô.
Khi chiếc khăn lạnh áp lên mặt, Tố Diệp mới cảm nhận được đây là thực tế.
Lau mặt xong, cô nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới nhào vào lòng anh: “Bách Ngạn! Bách Ngạn… Anh mau bấu em một cái đi, để em xem có phải mình đang nằm mơ không.”
Niên Bách Ngạn sao nỡ bấu cô?
Anh bèn cúi đầu, đoạt lấy đôi môi cô.
Tố Diệp vòng tay, giữ chặt gáy anh.
Nụ hôn của anh mỗi lúc một nồng nhiệt.
“Vẫn chưa biết anh là ai sao?” Anh khẽ cắn vào cổ cô. Khi nói những lời này, lực hơi mạnh một chút.
Tố Diệp nhắm mắt: “Em sợ mình vẫn còn nằm mơ.”
Vừa nãy cô tưởng mình đã tỉnh rồi, kết quả vẫn đang nằm mơ…
“Được! Vậy anh sẽ cho em biết có phải đang nằm mơ không.” Giọng nói trầm thấp của Niên Bách Ngạn rơi xuống tai cô.
Bàn tay của người đàn ông nhanh chóng cởi cúc áo của cô.
Lòng bàn tay bỏng rẫy làm cô đau đớn.
“Anh sắp đi… Bách Ngạn! Vừa rồi anh nói với em anh sắp đi, anh sẽ đi công tác một tháng.” Tố Diệp hít lấy hơi thở của anh, đáng thương như một đứa trẻ.
Niên Bách Ngạn bàng hoàng. Anh cúi đầu, hôn từng chút một lên hàng lông mày của cô: “Diệp Diệp! Anh đâu có nói anh phải đi công tác.”
“Anh nói rồi, trong mơ anh nói mà…” Cô nức nở không thành tiếng.
Niên Bách Ngạn vừa tức vừa buồn cười. Anh đè lên người cô, nói một cách nhẫn nại và dịu dàng: “Ngốc ạ! Chính em cũng nói là ở trong mơ mà!”
“Anh gạt em! Cả anh bây giờ cũng là em đang mơ thôi…” Tố Diệp sợ hãi.
Niên Bách Ngạn không khuyên nhủ gì nữa. Anh suy nghĩ rồi cúi đầu, nụ hôn từ khóe môi cô trượt xuống.
Cái nóng của cơ thể đánh thức những hồi ức trong cô.
Bên tai là tiếng thở dốc khản đục của Niên Bách Ngạn.
Đã mấy ngày rồi anh không chạm vào cô, bây giờ, nhiệt tình như lửa.
Tố Diệp kêu lên, rồi ôm chặt lấy anh.
Sau một màn hoan ái.
Tố Diệp như con cá chết khát, dính chặt lên người Niên Bách Ngạn.
Anh bế cô đi tắm qua. Sau khi trở lại giường, cô vẫn níu chặt anh không buông.
“Bây giờ đã tin mình không nằm mơ rồi chứ?” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu, dịu dàng chạm lên mặt cô.
Lúc này Tố Diệp mới chịu mở mắt, nhìn anh rất lâu mới nói: “Là anh thật tốt!”
Tuy rằng Niên Bách Ngạn không hiểu ý của cô lắm nhưng thấy cô hình như đã trở lại bình thường, anh cũng yên tâm hơn.
“Mơ thấy gì vậy?” Anh hỏi.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, áp mặt lên ngực anh: “Không quan trọng nữa, anh về là tốt rồi!”
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô, cúi đầu hôn khẽ: “Anh xin lỗi!”
Lời Kỷ Đông Nham nói như một tảng đá đè nặng lên trái tim anh. Thật ra anh không sợ Tố Diệp tới tìm Đinh Tư Thừa. Anh chỉ sợ Tố Diệp có chuyện gì đó thà nói với Đinh Tư Thừa cũng không muốn kể với anh.
Anh sợ Tố Diệp có tâm sự.
Vừa rồi, dáng vẻ kinh hoàng tỉnh giấc của cô khiến anh hốt hoảng. Rồi nghe xong lời cô nói, Niên Bách Ngạn lại tự trách mình sâu sắc. Anh là chồng cô, sao có thể khiến cô thiếu cảm giác an toàn đến mức này?
“Anh về khi nào vậy?” Tố Diệp ngước lên, hỏi một cách yếu ớt.
“Anh về từ lâu rồi, thấy em đi ngủ sớm nên không đánh thức em dậy.”
Dọc đường, anh bỗng nhớ Tố Diệp một cách kỳ lạ. Sau khi trở về tứ hợp viện, anh liền nghe thấy Diệp Uyên nói với vẻ khó hiểu: Vợ cậu vào phòng ngủ từ sớm rồi!
Anh đi vào phòng ngủ, thấy đầu giường rải mấy viên thuốc đau đầu, trái tim bỗng đau râm ran.
Tố Diệp ngủ rất ngon, anh không nỡ đánh thức.
Nói chuyện với Diệp Uyên một lúc rồi anh cũng đi ngủ.
Nhưng không ngờ Tố Diệp lại bị cơn ác mộng đánh thức.
Tố Diệp ghì chặt lấy anh.
“Diệp Diệp!” Anh nâng mặt cô lên, nhìn cô: “Anh hứa với em, sau này không cần biết bận rộn đến mức nào, anh cũng sẽ về nhà trước khi em đi ngủ.”
Tố Diệp ngẩn người.
Nhưng trong lòng vì niềm vui đang nổ tung.
“Em… không sao đâu mà!” Vẫn còn cố cứng miệng.
“Không!” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ôn nhu như nước: “Em cần anh!”
Phải, cô cần anh.
Tố Diệp nép chặt trong lòng anh, xóa sạch mọi lo lắng bất an lúc trước.
“Ngủ đi!” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô vẫn nhìn anh không rời.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh nhìn em ngủ!”
“Thế… lỡ ngày mai mở mắt ra em không nhìn thấy anh nữa thì sao?” Cô lo lắng, chợt nhớ lại giấc mơ ban nãy.
Niên Bách Ngạn hôn nhẹ lên môi cô: “Em chắc chắn sẽ nhìn thấy anh.”
“Anh hứa nhé?”
“Anh hứa!” Ánh mắt anh rực sáng…
Hôm sau, không khí vô cùng trong lành.
Vì ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt.
Tố Diệp không nằm mơ nữa mà nằm yên ngủ một mạch tới sáng. Khi mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng chim đang hót ngoài cửa sổ. Nằm một lúc cô mới định thần lại, lập tức xoay người, muốn xem xem người đàn ông bên cạnh có còn ở đó hay không.
Khi đối diện với gương mặt đang say ngủ của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp mới yên tâm.
Sau đó não cô bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
Mọi chuyện tối qua là thế nào nhỉ?
Đầu tiên cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ không ra đầu ra cuối. Sau đó cô được Niên Bách Ngạn đánh thức. Cô tưởng mình tỉnh rồi, ai ngờ vẫn chỉ là mơ. Tiếp đó, cô lại được Tưởng Bân đánh thức. Một thế giới rất thực nhưng vẫn chỉ là ảo mộng. Cuối cùng cô một lần nữa được Niên Bách Ngạn đánh thức.
Niên Bách Ngạn đã dùng sức mạnh cơ thể nói với cô rằng, lần này cô đã tỉnh thật rồi.
Tố Diệp nhìn vào gương mặt anh.
Nắng mai hắt lên gò má anh. Giờ phút này trông anh chân thực mà ấm áp.
Tố Diệp nhớ lại những lời tối qua anh nói. Anh hứa sau này anh sẽ về sớm, còn hứa rằng sáng nay tỉnh dậy cô vẫn có thể nhìn thấy anh. Đúng thế! Cô nhìn thấy rồi!
Cảm giác ấm áp dâng trào.
Cô chủ động dâng tặng đôi môi hồng, hôn lên làn môi mỏng của anh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...