Giọng hát của Tiểu Giả chậm rãi nhưng lảnh lót, như một âm thanh được ép ra từ khe cổ họng, tựa một con hát nam đang đứng trên sân khấu diễn vai hoa đán. Đang ban ngày mà họ nhìn thấy cảnh này còn phát khiếp, nói gì tới ban đêm.
Tố Diệp đã hỏi qua quản gia lý do hai năm trước Tiểu Giả từng xin nghỉ việc. Quản gia nói hồi đó Tiểu Giả chuẩn bị kết hôn, dự định sau khi làm đám cưới sẽ tìm một việc nghiêm chỉnh để làm. Nhưng mới nghỉ việc được mấy hôm, anh ta lại quay trở lại nhà họ Diệp, sau đó nghe nói bạn gái của anh ta chạy theo người khác, đám cưới tan tành mây khói.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp hỏi cảnh sát một câu: “Có phải hai năm trước người này từng tới báo án không?”
“Đúng vậy! Lúc đó có một cô gái mất tích. Sau khi bắt được anh ta, phía cảnh sát chúng tôi đã làm cuộc điều tra toàn diện, tìm ra được tài liệu anh ta từng báo án, nói rằng bạn gái anh ta biến mất.” Cảnh sát đáp: “Nhưng ngay ngày hôm sau, anh ta lại nói với cảnh sát rằng đã tìm được tung tích người bạn gái kia, là cô ta đã bỏ đi theo người đàn ông khác.”
“Có lẽ, bạn gái anh ta vốn không hề mất tích.” Tố Diệp chợt nghĩ tới một suy luận đáng sợ. Cô nhìn chằm chằm về phía Tiểu Giả vẫn đang không ngừng ríu rít hát qua ô cửa sổ, nơm nớp lo sợ.
Cô hơi ngập ngừng, không nói hết câu. Suy đoán đáng sợ đó là: Bạn gái của anh ta đã không còn trên cõi đời này nữa.
Thấy cảnh sát cũng theo dõi anh ta không rời mắt, cô bổ sung một câu: “Tôi đề nghị cảnh sát nên tới nhà anh ta lục soát. Không phải là nơi ở trong nhà họ Diệp, mà là căn phòng anh ta đã chung sống bên ngoài cùng bạn gái.”
“Bác sỹ Tố! Ý của cô là?”
“Nếu tôi suy đoán không nhầm, người mà Tiểu Giả đang đóng giả bây giờ nhất định là bạn gái của anh ta. Sự ra đi của cô ấy chính là một đòn đả kích chí mạng dành cho Tiểu Giả, thế nên không biết từ lúc nào anh ta bắt đầu bắt chước hình dáng và sở thích của cô ấy.” Nói tới đây cô cũng chợt nhớ ra. Hình như quản gia có từng nhắc tới chuyện bạn gái của Tiểu Giả thích nghe kinh kịch, lúc rảnh rang cũng ngâm nga hát vài câu.
Mấy vụ án kiểu này Tố Diệp đã từng tiếp xúc. Khi một người không còn sống, người còn lại vì nhung nhớ khôn nguôi mà tâm lý có sự lệch lạc. Ví dụ như sẽ thu thập những đồ vật mà lúc sinh thời người đó từng thích, lưu giữ những kỷ vật, thậm chí có người còn bắt chước lại hình dáng, giọng nói của đối phương… Cho tới cuối cùng sẽ trở thành người mang hai tính cách, vẫn luôn tin tưởng rằng một nửa của mình còn sống. Xét cho cùng chính là một căn bệnh luôn sống trong quá khứ, không thể thoát ra.
Rõ ràng, Tiểu Giả đã phát bệnh tới mức độ nghiêm trọng này.
Ban ngày anh ta là một Tiểu Giả nhút nhát, gầy gò, ban đêm lại trở thành cô bạn gái biết hát hí khúc.
Tố Diệp đoán, ban đầu Tiểu Giả không làm việc này với mục đích hù dọa ai, chỉ trang điểm giống bạn gái mình để thỏa nỗi tương tư, ai ngờ lại bị Nguyễn Tuyết Mạn bắt gặp.
Nhưng vẫn còn một điểm cần phải cân nhắc.
Bạn gái của Tiểu Giả xảy ra chuyện từ hai năm trước, cũng tức là Tiểu Giả phải mắc tình trạng này lâu lắm rồi, nhưng tại sao khoảng thời gian gần đây mới bất ngờ bị người nhà họ Diệp phát hiện? Quan trọng hơn nữa là, lại phát hiện ngay trong nhà họ?
Khi Tố Diệp được Niên Bách Ngạn bế trở lại ô tô, cô thật sự khó mà giải đáp được những nghi hoặc trong lòng, đành phải nói ra để phân tích cùng Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn không chạy xe ngay mà trầm ngâm giây lát, đưa ra một suy luận táo bạo: “Em nghi ngờ bạn gái của anh ta đã chết, Tiểu Giả vì quá đau thương mà tâm lý đã có biến đổi. Rồi lại thông qua những suy đoán trước đây của chúng ta, mục tiêu của Tiểu Giả chính là Diệp Hạc Thành. Lẽ nào Diệp Hạc Thành có liên quan tới cái chết của cô bạn gái đó? Còn cuối cùng lý do anh ta xuất hiện tại nhà họ Diệp trong bộ dạng của người bạn gái quá cố cũng chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, anh ta đang lập kế hoạch trả thù Diệp Hạc Thành. Thứ hai, chính vào ngày hôm đó của hai năm trước bạn gái anh ta đã qua đời, anh ta giả gái tại nhà họ Diệp với mục đích tế linh hồn.”
Phân tích này hợp tình hợp lý.
Nhưng sao Tố Diệp vẫn cứ cảm thấy có điều gì kỳ lạ.
Cô trầm tư một lúc lâu mới khẽ lắc đầu: “Câu trả lời trên đề thi của Tiểu Giả để lộ ra một tín hiệu rằng tình trạng tâm lý của anh ta rất không bình thường. Tất cả điều kiện tiên quyết của câu hỏi là giấc mơ. Rất nhiều ký hiệu xuất hiện trong giấc mơ đó đều có ý nghĩa. Cô gái trẻ tượng trưng cho tình yêu, còn đóa hoa tươi tượng trưng cho một người thân nhất hoặc người mình yêu nhất. Đáp án của Tiểu Giả lại là: Vì cô ta đã giết tôi, nên tôi phải biến cô ta thành hoa tươi. Anh ta nhất định không tùy tiện nói bừa. Nếu những đóa hoa tươi xung quanh là ẩn dụ cho người bạn gái đó. Vậy thì trong tiềm thức của anh ta phải là bạn gái mình giết mình trước, để rồi anh ta biến hạnh phúc của mình trở thành bạn gái của mình…”
Nói tới đây, cô bắt đầu cảm thấy loạn cào cào, đành phải sắp xếp lại một lần nữa: “Đương nhiên, hiện giờ Tiểu Giả vẫn còn sống. Bạn gái anh ta không hề giết anh ta. Tất cả đều chỉ là tiềm thức. Vậy thì chữ “giết” này của anh ta còn có thể mang ẩn ý gì đây?”
Đầu mày cô nhíu chặt lại như sắp vắt ra nước tới nơi, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó hiểu.
Nhưng người đàn ông bên cạnh bất ngờ thốt lên hai chữ, trầm ổn mà chắc chắn: “Phản bội!”
Tố Diệp rùng mình, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Anh chỉ khẽ chau mày, nhìn thẳng về phía trước, gương mặt hơi nghiêng bị thứ ánh sáng nhạt nhòa lướt qua trông vô cùng mê hoặc: “Một người đàn ông sắp kết hôn, nếu bị vợ chưa cưới phản bội, sự đau đớn này không khác gì cái chết.”
Tố Diệp há hốc miệng, ánh mắt chợt sáng lên: “Phải rồi! Sao em không hề nghĩ tới chuyện này nhỉ? Nếu như vậy thì có thể hiểu được đáp án của anh ta một cách mạch lạc rồi.”
Hàm ý ẩn chứa sau câu trả lời đó là: Vì bạn gái đã phản bội mình, hạnh phúc bị cướp đi mất, nên anh ta sẽ phải coi toàn bộ hạnh phúc là người bạn gái đó.
Nửa câu sau có hơi khó tưởng tượng, nhưng hoàn toàn có thể bộc lộ tình trạng tâm lý hiện giờ của anh ta. Anh ta đã bỏ toàn bộ hạnh phúc tương lai của mình để đắm chìm trong quá khứ, hơn nữa còn biến mình trở thành cô bạn gái. Đây chính là hình ảnh mộng tưởng được phản chiếu lại trong thực tại.
“Lẽ nào đúng như anh ta nói, người bạn gái đó đã chạy theo người đàn ông khác?” Vòng vèo một hồi họ lại trở về đáp án mà Tiểu Giả đã đưa cho phía cảnh sát và người quản gia, vậy thì lại không phù hợp với suy đoán lúc trước của cô rằng người bạn gái đó đã qua đời.
Vậy mà Niên Bách Ngạn lại nghĩ tới một tầng sâu hơn. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Có lẽ còn một khả năng khác.”
Tố Diệp thấy anh nghiêm túc như vậy, chợt thấy căng thẳng.
“Tiểu Giả đã bắt gặp vợ chưa cưới phản bội lại mình nên giết chết cô ấy. Thời gian dài phải đối mặt với xác chết đã khiến tâm lý anh ta có sự thay đổi. Anh ta đã chôn cất cô ấy, nhưng lại quên đi sự thật cô ấy bị mình giết hại, rồi quay ra báo cảnh sát, nhưng cuối cùng lại lấy danh nghĩa chồng chưa cưới để hủy án với lý do vợ chưa cưới đã chạy trốn cùng người đàn ông khác. Còn bản thân anh ta, trong sự thay đổi âm thầm của tiềm thức đã coi mình chính là người vợ chưa cưới đó.”
Suy đoán của Niên Bách Ngạn càng phù hợp với lôgíc hơn, đủ để khiến Tố Diệp cảm thấy rùng mình. Cô gật đầu chậm rãi. Không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy những gì Niên Bách Ngạn nói rất gần với sự thật…
Sự thật chỉ còn cách một lớp cửa sổ giấy.
Cuối cùng vẫn phải nhờ tới phía cảnh sát chọc thủng lớp giấy này.
Dưới sự đề nghị của Tố Diệp, sở cảnh sát cử vài người lập tức tới căn nhà được Tiểu Giả thuê ở ngoài. Theo lời khai của người hàng xóm, đã lâu lắm rồi Tiểu Giả không quay về nhà. Dưới sự chất vấn của cảnh sát, hàng xóm còn cung cấp thêm một số thông tin. Tiểu Giả đã thuê căn nhà này hơn bốn năm rồi. Hai năm trước còn có một cô gái sống cùng anh ta. Nhưng hai năm nay không thấy mặt mũi cô gái đó đâu.
Còn có một số người hàng xóm già khiếu nại với cảnh sát, rằng hai năm gần đây cứ mỗi lần trở về nhà là Tiểu Giả lại đập đồ đạc loảng xoảng, ồn ào khiến hai nhà bên cạnh không sao ngủ được. Khi họ gõ cửa phàn nàn thì thái độ của anh ta lại rất nhã nhặn, hết lời xin lỗi, làm cho những người hàng xóm chẳng biết trách cứ kiểu gì.
Khi cảnh sát hỏi người chủ nhà sát vách xem hai năm trước có xảy ra chuyện gì bất thường không. Ban đầu người chủ nhà không thể nhớ ra, dù sao cũng trôi qua lâu như vậy rồi, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ. Nhưng vợ ông ta thì lại nhớ ra một chuyện. Bà ta nói với cảnh sát rằng, vào một đêm khuya hai năm về trước, bà ta nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết của một người con gái, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Cảnh sát nghi ngờ tại sao bà ta còn nhớ rõ như vậy. Bà vợ nói trong sự ngượng ngập, vì người già tiêu hóa không được tốt, các con lại cấm bà ta nửa đêm thức dậy ăn uống. Nhưng tối đó bà ta rất đói, định bụng lén xuống bếp ăn thứ gì đó. Ai ngờ vừa cầm cái hộp ra thì thanh âm thảm khốc đó vang lên, làm bà ta giật nảy mình, đánh rơi cái hộp xuống trúng ngón chân. Vì chuyện này bà ta còn phải vào viện, nhưng sợ con cái biết mình lại ăn vụng, nên về sau tuyệt nhiên không dám nhắc lại.
Cứ thế, cảnh sát vào lục soát toàn bộ căn nhà của Tiểu Giả một lượt.
Khi đập ra bức tường xi măng trong nhà bếp đã bị bịt kín lại, cuối cùng họ cũng hiểu hành vi đập đồ đạc ầm ĩ mà hàng xóm khiếu nại. Đằng sau bức tường xi măng ấy là một không gian nhỏ hẹp, phía trong có bàn ăn ghế ăn, trên mặt bàn còn đặt hai chiếc bát, hai đôi đũa, thức ăn đều đã bốc mùi hôi thối, thi thoảng còn có chuột bọ rúc rích chạy qua.
Điều khiến phía cảnh sát kinh hoàng nhất là có một thi thể đang ngồi trên một chiếc ghế. Nói thi thể là đã quá lắm rồi. Nó đã mục thành một khúc xương khô từ lâu. Nhìn tư thế ngồi và đống dây thừng rơi bên xương tay, có lẽ khi còn sống hoặc ngay trước lúc chết, nạn nhân đã bị người khác trói vào ghế. Có một con dao rơi dưới đất. Khi cảnh sát tới thu thập chứng cứ, vết máu trên con dao đã khô cong…
Người chết là Tưởng Mỹ Vân, cùng tuổi với Tiểu Giả. Bốn năm trước cô ấy làm nhân viên bán hàng trong một trung tâm thương mại, sau khi hai người quen nhau thì nảy sinh tình cảm. Cô ấy vốn dĩ cùng là một cô gái rất biết thân biết phận, một lòng chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn. Thường ngày, cô ấy rất thích nghe và hát theo hí khúc, một điều vô cùng hiếm gặp ở những người con gái cùng tuổi.
Tiểu Giả rất yêu Tưởng Mỹ Vân, chỉ cần có thời gian là sẽ cùng cô ấy đi xem kinh kịch. Hai người họ đã tính tới chuyện kết hôn, nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra đã khiến Tiểu Giả sống không bằng chết.
Khi Tố Diệp cầm lấy tập tài liệu của phía cảnh sát, cô đã thổn thức không thôi. Trên tài liệu có hai bức ảnh, một bức ngày Tưởng Mỹ Vân vẫn còn sống, một bức khi cô ấy đã trở thành một đống xương trắng, được lôi ra từ sau bức tường xi măng.
Pháp y cũng chứng nhận cái chết. Nạn nhân bị giết hại từ hai năm trước, người giết Tưởng Mỹ Vân chính là Tiểu Giả.
Cô nhìn xong, thật sự không dám đối mặt, bèn đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn, một lúc sau mới thở dài: “Anh bảo Diệp Hạc Thành có thừa nhận không?” Tiểu Giả đúng là hung thủ, nhưng mục tiêu của anh ta còn có Diệp Hạc Thành, e là ông ta không tránh khỏi có liên quan.
“Sự việc đã đến nông nỗi này, kinh động cả tới bố em, ông ta muốn trốn tội sợ là không dễ.” Niên Bách Ngạn gấp tập tài liệu lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Khi cảnh sát tìm được thi thể của Tưởng Mỹ Vân, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp cũng nhận được điện thoại của chính Diệp Hạc Phong, bảo họ phải tới nhà họ Diệp một chuyến. Lần này Tố Diệp nhận lời ngay mà không hề do dự, vì cô có dự cảm, tất cả mọi bí mật có lẽ sắp được phơi bày…
~Hết chương 326~
*Lảm nhảm: Còn nhiều vụ án có thật tại nước mình mà ghê rợn hơn đây nhiều... Haiz, học nhiều chẳng biết nên oán hay nên thương bọn tội phạm nữa, không dưng đi làm tội phạm đâu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...