Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đêm trở nên tĩnh mịch hẳn. Ngoài cửa sổ ánh đèn vẫn le lói, chỉ có điều quầng sáng ấy trở nên mơ hồ hơn lúc trước. Con người luôn tìm được cách để giải phóng triệt để những áp lực dưới nhịp sống cao độ này. Đó cũng là lý do cuộc sống về đêm ở thành phố này phong phú và tươi đẹp đến thế.

Đêm nay Tố Diệp đã hoàn toàn buông thả bản thân. Ở dưới cơ thể Niên Bách Ngạn, cô uyển chuyển, dịu dàng, chủ động, mê hoặc. Tình yêu chính là một liều thuốc triền miên đầu độc con người, khiến cả hai đồng thời lạc lối, chìm đắm trong đó không thể thoát ra.

Nhưng khi những rực rỡ đồng thời nổ tung như pháo hoa trong cơ thể hai người họ, cô bỗng bật khóc.

Không phải kiểu khóc gào thét ầm ĩ.

Tố Diệp chỉ ôm chặt Niên Bách Ngạn. Khi áp mặt lên má anh, trái tim cô dường như cũng chung nhịp đập với anh. Nước mắt từ từ trượt xuống tóc mai. Cô khóc rất im lặng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ ban nãy.

Niên Bách Ngạn cũng nhận ra má mình ươn ướt, nhưng không xoay cô lại hỏi tại sao cô khóc. Anh chỉ ôm cô chặt hơn, mặc cho cô có những cảm xúc bất thường sau màn ân ái. Khi đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nước mắt càng rơi xuống tí tách như những hạt ngọc, lăn dài trên má. Có hạt nhỏ xuống gối, rồi nhẹ nhàng thấm lên lớp vải mềm mại, để lại những vệt nước loang lổ.

Giống như dự cảm về một lần xa cách.

Thật ra Tố Diệp không muốn thương cảm như vậy. Chỉ vì hạnh phúc tới quá nhanh, cô sợ nó cũng đi nhanh như thế. Niên Bách Ngạn, người đàn ông cô yêu thương nhất, đã mang lại cho cô những niềm hạnh phúc to lớn. Khi cô như rơi xuống dòng nước xiết mãnh liệt dưới tiếng gầm của anh, tất cả những khung cảnh từ lần gặp mặt bất ngờ ở trấn Thiên Đăng, tới cuộc hành trình đến Nam Phi đều vụt nhanh qua đầu.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi sao?

Vậy mà cô cảm thấy đoạn hồi ức này còn dài và đáng trân trọng hơn sống cả cuộc đời.

Thế nên cô không dám nhớ lại quá nhiều. Vì mấy ngày này Niên Bách Ngạn mang đến cho cô quá nhiều điều ngọt ngào. Cô chỉ cần mang một chút ra nghiền ngẫm cũng đủ sống thêm mấy ngày nhàm chán.

Cô sợ mình đã trở thành một đóa hoa héo úa, chỉ biết dựa vào những chất dinh dưỡng để sinh tồn. Vì thế cô không dám tùy tiện tiêu xài chúng, không dám tưởng nhớ một cách phung phí.

Mặc dù Niên Bách Ngạn chưa nói khi nào quay về Bắc Kinh, nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì Hồng Kông chỉ là trạm dừng chân tạm thời. Khoảng thời gian cô có anh phải chăng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay?

Thực ra Tố Diệp là một kẻ nhát gan.

Cô chưa bao giờ tự thừa nhận, cho dù là một bác sỹ tâm lý, khi đứng trước tình yêu mình dũng cảm và đặc biệt thế nào. Khi trước, cô không chỉ một lần tư vấn cho khách hàng rằng, khi đến với tình yêu bạn phải biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Dù là nắm tay nhau hạnh phúc hay đối mặt với chia ly, đó đều là những chuyện không thể né tránh. Nhưng thực tế thì sao? Chính bản thân cô lại không thể nhìn nhận những lúc nắng mưa thất thường của tình yêu bằng một thái độ bình tĩnh nhất.

Cô mong được ngày ngày gặp Niên Bách Ngạn, khao khát được anh nuông chiều, ôm ấp.

Nhưng những tình cảm này cũng phải có thứ tự, sau khi quay về e là vẫn phải đối mặt với thực tế.


Niên Bách Ngạn chưa từng hứa với cô khi về Bắc Kinh sẽ ra sao, thế nào, càng không bảo đảm cách họ gặp gỡ sau này. Có lẽ anh đang suy nghĩ. Chính vì vậy cô mới càng cảm thấy bất lực.

Vì cô chẳng giúp được gì cho anh.

Chỉ còn biết lựa chọn một cách bộc phát hèn yếu nhất: Rơi nước mắt.

Cô thừa nhận, những người phụ nữ đang yêu đều là những kẻ điên rồ và yếu đuối. Cô hoàn toàn nằm trong số đó.

Cô tin rằng nỗi lo lắng của cô anh hiểu.

Nếu không tại sao anh lại ôm chặt cô đến thế?

Cứ như vậy, Tố Diệp ngủ thiếp đi trong sự trầm mặc của Niên Bách Ngạn. Cô ngủ rất ngon giấc, dù nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.

Nhưng Niên Bách Ngạn thì mất ngủ.

Bên ngoài kia trời đêm rực rỡ trong tĩnh lặng. Còn trong phòng thì chất chứa đầy tâm trạng bi thương sau những gì tuyệt vời nhất. Anh dựa vào đầu giường, nhìn Tố Diệp đang nằm gọn trong tay mình.

Một nửa gương mặt cô vùi vào ngực anh. Hàng mi dài che chặt hai mắt nhưng vẫn còn một chút ướt át. Anh đã chỉnh cho đèn tối đi từ lâu để cô ngủ được ngon giấc hơn.

Những tia sáng yếu ớt di chuyển trên gương mặt cô, soi rõ làn da trắng hồng dưới ánh đèn vàng vọt. Niên Bách Ngạn đưa tay chạm nhẹ lên má cô. Bàn tay anh gần như có thể nắm trọn lấy gương mặt gầy gò ấy.

Nhớ lại chiều mưa Nam Phi hôm ấy. Cô kiên quyết quay người đi ra khỏi khách sạn. Anh đứng bên cửa sổ rất lâu nhìn theo bóng cô kéo chiếc vali nặng nề lên xe. Cơn mưa lớn đổ xuống làm mờ đi tầm nhìn, cũng kéo dài khoảng cách của anh và cô. Giây phút chiếc xe ấy chạy xa khỏi tầm nhìn, trong lòng anh chỉ còn sự phẫn nộ và nóng ruột.

Cuối cùng anh vẫn đi tìm cô.

Thật lòng muốn tìm một người thì sẽ chẳng có gì khó khăn, huống hồ bên cạnh còn có một trợ lý đắc lực như Hứa Đồng.

Anh không lạ gì với dáng vẻ say mèm của Tố Diệp. Giống hệt như lần đầu tiên họ vô tình gặp nhau ở quán bar, cô vẫn ôm chặt lấy anh, cười với anh rất tươi như một đứa trẻ. Cô ngẩng mặt lên nói với anh: Anh tới rồi à?

Đúng thế! Anh tới rồi. Cuối cùng anh vẫn không chịu đựng được mà tới tìm cô.


Nhưng rồi cô lại khóc, ôm lấy anh và nói: Đưa tôi đi tìm anh ấy.

Niềm xót xa dâng trào trong đôi mắt anh.

Cô nói, cô muốn đi tìm anh, tìm Niên Bách Ngạn…

Giây phút đó lòng anh đau như dao cắt. Anh thậm chí còn bắt đầu căm hận chính mình. Cô không nên vì anh mà uống say. Anh tới muộn rồi.

Anh vô cùng nuối tiếc cũng vô cùng đau xót.

Trên đường về khách sạn, cô vẫn ầm ĩ đòi đi tìm anh.

Anh phải ôm lấy cô, thì thầm hết lần này đến lần khác bên tai cô: Diệp Diệp, anh tới rồi.

Cô lại khóc, bấu lấy cánh tay anh, ấm ức như một đứa trẻ lạc đường vừa được người lớn tìm thấy. Cô không ngừng hỏi anh: Anh đã đi đâu? Tại sao giờ mới tới? Tại sao?

Đúng vậy, cớ gì anh cứ phải giận dỗi cô?

Rõ ràng đã biết tại sao cô bỏ đi, rõ ràng đã biết cô chỉ đang giấu nước mắt vào trong. Tại sao anh không lập tức kéo cô lại, không cho phép cô bỏ đi?

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình.

Anh hôn lên môi cô.

Sao anh lại không hiểu cảm giác sợ hãi của cô chứ?

Ngày hôm sau, nắng mai ngập lối.

Khi Tố Diệp tỉnh lại trời đã sáng rõ, tấm rèm cửa màu trắng ngăn những tia nắng rọi thẳng vào phòng. Cả gian phòng như chìm trong một màn sương mù vàng nhạt. Nhất thời cô không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Những cơn đau nhức nhối khắp người nhắc cho cô biết những gì bình yên và tươi đẹp trước mắt là sự thật. Không khí thoang thoảng mùi nắng, thanh mát, sạch sẽ.


Cô uể oải giang rộng chân tay nằm bò ra giường như một con mèo. Khi ngón tay chạm vào chiếc gối bên cạnh, Tố Diệp mới bật dậy, bên kia giường hoàn toàn trống trải.

Cô ngẩn người ra trong giây lát, vội vàng giơ tay sờ lên gối và ga giường nhưng không có quá nhiều hơi ấm. Cả chút ấm áp nhỏ nhoi đó cũng có thể là của chính bản thân cô. Đến hương gỗ mộc cũng nhạt nhòa đi không ít.

Tim cô bất giác đập “thịch” một tiếng, trong đầu xuất hiện cảm giác mơ hồ tạm thời.

Nhớ lại buổi sáng khi vừa tới Hồng Kông, mơ hồ tỉnh lại cô còn ngộ nhận mình đang ở Nam Phi, điện thoại kêu cô đã vô thức gọi tên Niên Bách Ngạn. Bây giờ rốt cuộc là cô đang mơ hay tỉnh đây?

Cô ấn mạnh vào đầu một cái. Không, cô khẳng định là mình đã tỉnh, mọi việc xảy ra tối qua đều không phải mơ.

Nhưng Niên Bách Ngạn đâu rồi?

Một nỗi lo lắng sâu sắc lại dâng lên, khiến ruột gan quặn thắt. Anh đi rồi sao?

Cô không nghĩ gì, lập tức xuống giường, khoác tạm chiếc áo ngủ đã được gấp gọn gàng bên cạnh lên người, chẳng màng tới nỗi đau khắp cơ thể như bị bánh xe nghiền nát, xông ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách vẫn không thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu.

Chỉ có những vạt nắng sáng chói hơn cả phòng ngủ.

Cô chẳng hề cảm thấy ấm áp, chỉ luống cuống bối rối như một đứa trẻ.

Niên Bách Ngạn biến mất rồi.

Anh không nói gì cả, cứ thế quay về Bắc Kinh sao?

Cô bước chân trần trên nền thảm, cô độc như con nai đi lạc. Một giây sau cô nhào về phía điện thoại, gọi thẳng vào số của Niên Bách Ngạn.

Điện thoại bận.

Ngón tay cô khẽ run lên.

Khi cô đang chuẩn bị xuống đại sảnh tìm kiếm, cửa phòng vang lên một tiếng “ding dang”, tiếp đó vang lên giọng nói cố tình hạ thấp quen thuộc của người đàn ông: “Đúng vậy! Tuần thứ hai sau tết Trung thu tôi phải nhìn thấy bản thiết kế ngay lập tức. Nhớ kỹ, phải ép giá cho tôi!”

Thanh âm ấy như một lá bùa hóa giải mọi cảm giác bàng hoàng trong lòng Tố Diệp. Cô đứng bật dậy khỏi sofa như cái lò xo. Vừa quay đầu cô bèn nhìn thấy bóng hình người đàn ông vừa đi vào cửa, sự hoảng hốt lập tức biến thành vui mừng. Cô bay tới, bổ nhào vào lòng anh.

Niên Bách Ngạn vừa vào cửa đã nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu, cô độc ngồi co ro trên ghế. Anh vừa gọi điện thoại vừa thay giầy, mới đứng vững đã thấy cô xông về phía mình. Anh khẽ mỉm cười, giang một tay ra đón cô vào lòng.


Lúc đó Tố Diệp mới thật sự bình tĩnh trở lại. Cô lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô ôm anh rất chặt, thì ra được nghe giọng nói trầm ổn của anh khi dặn dò công việc cũng là một niềm hạnh phúc.

Có trời biết vừa nãy cô sợ muốn chết, cô còn tưởng lần này anh đi thật rồi.

Cứ ôm cô không buông, Niên Bách Ngạn đang nghe điện thoại dường như cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Anh cười khó xử, tiến lên phía trước hai bước, cô cũng đi theo. Anh không định ôm đi về phía sofa nữa mà nói vào di động: “Cậu cứ làm theo những gì tôi dặn trước đi. Có chuyện gì gọi lại cho tôi.”

Dứt lời anh bèn cúp máy.

Anh vứt điện thoại sang một bên, hai tay bó chặt người cô lại, mỉm cười nhìn cô một lượt: “Sao vậy?”

“Em tưởng anh đi rồi.” Tố Diệp thật sự quá lo sợ, nói thẳng lòng mình, ánh mắt đáng thương: “Sáng nay tỉnh dậy em không thấy anh.”

“Sợ à?”

Cô gật đầu: “Em sợ anh cứ thế không từ biệt mà quay về Bắc Kinh.”

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười. Anh buông tay ra, đáp khẽ: “Showroom D có việc gấp cần giải quyết.” Chính vì sợ đánh thức cô, anh mới lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Cũng vì lo cô tỉnh dậy không tìm thấy mình, anh mới cố gắng xử lý mọi việc thật nhanh để quay về.

Không ngờ cô lại thức giấc khá sớm.

Tố Diệp cúi đầu, nhìn chiếc cà vạt của anh, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, cái miệng lại bắt đầu ríu rít: “Ai bảo anh hôm qua không nói trước cho em biết.”

Niên Bách Ngạn thấy cô đã thoải mái hơn một chút, tâm trạng cũng nhẹ nhõm theo, anh chọc ghẹo cô: “Tối qua em nhiệt tình như thế, anh đâu có ngốc mà nhớ tới công việc chứ?”

Tố Diệp đỏ mặt, giơ tay phát lên ngực anh: “Vết thương của anh khỏi nhanh lắm phải không? Có tin em chọc cho anh thêm một lỗ nữa sau lưng không?”

Anh đón lấy nắm đấm của cô, cười lớn. Cô đẩy anh ra, nhưng anh lại kéo cô lại. Một lúc lúc lâu sau, anh mới nhìn cô từ trên xuống thở dài: “Em tự soi gương đi! Mặt thì không rửa, tóc thì không chải. Thế này đâu giống bác sỹ Tố giỏi giang lanh lợi nữa?”

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa ai ngờ lại khiến mắt cô đỏ ửng: “Ai bảo sáng ra đã không thấy mặt mũi anh đâu.”

Tim Niên Bách Ngạn thắt lại, anh vuốt nhẹ lên mặt cô: “Hành lý của anh còn ở phòng họp mà, đi đâu được?”

Cô quá gấp gáp còn chưa kịp tới phòng họp.

Thấy vậy, anh một lần nữa ôm lấy cô, như có tâm sự gì: “Diệp Diệp! Chúng ta phải quay về rồi.

~Hết chương 237~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui