Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đây là lần đầu tiên Tố Diệp được chứng kiến kỹ thuật lái xe của Niên Bách Ngạn, vừa nhanh vừa chắc chắn. Chiếc xe được anh điều khiển, tự nhiên lách vào dòng xe qua lại như con thoi trên đường phố không khác gì một con cá nhỏ bơi lượn giữa biển sâu. Anh không lái một cách quy củ trật tự như mọi khi nhưng cũng không liều lĩnh khiến giao thông bị ảnh hưởng và khiến mọi người quá chú ý. Nó cứ im lìm cắt đuôi xe của những ký giả phía sau như thế, sau khi đi vào tiểu khu nhà Tố Diệp, anh không hề do dự lái thẳng xe xuống dưới tầng hầm, không đỗ nổi bật trên mặt đất.

Vào nhà rồi, Tố Diệp lại chạy tới trước cửa sổ nhìn ngó bốn xung quanh, thấy dưới nhà cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, cô mới yên tâm. Nghĩ một lúc vẫn thấy không ổn, cô vội vàng kéo toàn bộ rèm cửa của tầng trên tầng dưới lại, sau khi làm xong mọi việc mới phát hiện Niên Bách Ngạn đã ngồi xuống sôpha, tự mình pha xong một ấm trà.

“Lại đây!” Anh còn chưa ngẩng lên, gọi cô lại.

Tố Diệp khoanh chân ngồi xuống sôpha, anh đưa cho cô một tách trà: “Uống đi cho bình tĩnh.”

Cô đón lấy, nhấp một ngụm, nhưng vẫn cứng miệng, bĩu môi nói: “Chẳng qua là em hợp tác với anh để màn kịch truy đuổi này thêm phần căng thẳng thôi.”

“Em đúng là xem nhiều phim truyền hình quá rồi.” Niên Bách Ngạn cũng uống một hớp trà, sau khi đặt cốc xuống, giơ tay về phía cô: “Đưa tay tôi xem vết thương!”

Tố Diệp cắn chặt môi, xòe tay ra trước mặt anh. Anh thấy vết thương ở lòng bàn tay đã lành nhanh chóng, cuối cùng cũng mỉm cười. Cô nương theo ánh sáng tự nhiên trong căn phòng, ngắm nhìn anh, bất giác nhớ lại cảnh tượng lần trước anh đội mưa đi ra khỏi nhà mình, nỗi đau trong lòng lại khẽ dâng lên. Cô rụt tay về, siết nhẹ: “Chuyện lần trước, em xin lỗi!”

Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn cô, trêu đùa: “Biết sai để sửa là đứa trẻ ngoan.”

“Anh hiểu lầm rồi, em xin lỗi chỉ vì em không biết phân biệt trắng đen, để anh phải dầm mưa, còn những chuyện khác em không thấy mình làm sai.” Cô dựa lưng vào sôpha, ôm chặt chiếc gối vào lòng, lời nói mặc dù kiên quyết mạnh mẽ nhưng vì ngón tay siết chặt mà để lộ sự mơ màng và cô độc trong lòng.

Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng không nỡ nói thêm gì nữa, đối với những việc làm của cô anh vốn lo lắng nhiều hơn tức giận, nghĩ rồi anh rút ra một chiếc vé máy bay từ trong cặp, đặt lên mặt bàn.

Tố Diệp liếc nhìn, nhạy cảm nhướn mày.

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Chẳng phải em vẫn luôn mong ước được tới Uyuni sao? Đây là vé máy bay tới La Paz*. Sau khi em tới đây, sẽ có người sắp xếp đưa em tới Uyuni. Tất cả mọi lịch trình ăn uống vui chơi ở đó của em, tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, tới đó chỉ cần vui vẻ, thoải mái là được, không cần nghĩ ngợi gì nữa.”

*Thủ đô hành chính của Bolivia.

Tố Diệp ngạc nhiên: “Sao anh biết em muốn tới Uyuni?”

Uyuni, là “chiếc gương của trời xanh” trong truyền thuyết, còn được mệnh danh là nơi gần với thiên đường nhất. Nó nằm gần thị trấn nhỏ Uyuni, phía Tây tỉnh Potosi, Tây Nam đất nước Bolivia ở châu Nam Mỹ, là hồ muối lớn nhất thế giới. Là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, chạy dài 12500 km2, cao hơn 3000m so với mặt nước biển. Nhất là tới mùa đông, cả hồ muối Uyuni sẽ kết lại một lớp băng mỏng phía trên, người bản địa thậm chí còn dùng muối ở mùa khô trên mặt hồ để xây nhà. Mấy năm gần đây nó mới được khách du lịch quan tâm, nhưng cũng vì đường sá xa xôi đã khiến nhiều người phải dừng bước, vì vậy nơi đó cho tới tận bây giờ vẫn giữ được phong cảnh tự nhiên nhất. Theo miêu tả của một số ít người đã đặt chân tới đây, đứng trên hồ muối, phía trước là mặt hồ trắng như thủy tinh, mênh mông bát ngát, xa hơn nữa là đồi muối cũng trắng xóa như đỉnh núi tuyết rơi ngày đông, ngước mắt nhìn lên lại là bầu trời xanh thẳm, giao hòa với những hạt muối trắng tinh ở phía đường chân trời tạo nên một cảnh đẹp khiến người ta nghẹt thở.

Chỉ có ở nơi đó mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của Thượng đế. Vì đó là một chiếc gương Người bỏ lại cho trần gian.


Cô khao khát được đặt chân tới nơi có di chỉ của Thượng đế ấy, nhưng chưa từng tâm sự với ai chuyện này.

Niên Bách Ngạn đặt vé máy bay vào trong tay cô, lại nhân tiện nghịch bàn tay cô: “Giao diện máy tính của em đều là ảnh hồ muối, có thể thấy được em muốn tới nơi đó đến thế nào.”

Tố Diệp sững sờ, lúc này mới nhớ lại máy tính của mình để trong văn phòng Tinh Thạch, hình nền đúng là ảnh Uyuni. Có lẽ khi ở trong văn phòng cô, anh đã vô tình liếc thấy, nhưng không ngờ anh lại nhớ.

“Anh nên biết đi Uyuni mùa đông mới là đẹp nhất.” Sắc mặt cô hơi tái, một tay nắm chặt vé máy bay, tay kia mặc cho anh đùa nghịch. Bàn tay ấm nóng của anh như làm tan chảy sự cố chấp cuối cùng trong lòng cô, chỉ có điều lòng tốt của anh lại khiến cô không thở nổi.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, một lúc lâu sau mới kéo cô vào lòng, cả hai cùng tựa ra sau ghế, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Mùa hè và mùa đông ở Uyuni đều có vẻ đẹp riêng. Lần này em quay về nếu còn muốn đi, tôi sẽ lại sắp xếp cho em một chuyến du lịch mùa đông, đừng sốt ruột!”

Tố Diệp dựa vào lòng anh, im lặng nhìn chiếc vé trong tay mình. Cảnh đẹp của Uyuni như đang hiện lên trước mắt cô, sau đó dần dần bị thu lại, lọt vào tai chỉ còn nhịp tim của người đàn ông.

“Đi du lịch thật vui vẻ, muốn ăn uống gì thì cứ ăn, muốn mua sắm gì cứ thoải mái mua, đừng để mình chịu thiệt.” Sau khi tiếng cười khẽ khàng của anh vang lên trên đỉnh đầu, cô cảm nhận được anh đang khẽ hôn lên tóc cô.

Một lúc sau cô lên tiếng: “Bước vào chốn thiên đường ấy nên có hai người.” Dứt lời cô nhận thấy cánh tay anh dường như hơi cứng đờ, ngay sau đó anh nâng cằm cô lên.

“Lần sau!” Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp mắt, ngữ khí như vừa khẽ thở dài lại giống như rất thỏa mãn, nhưng ngay câu sau là một lời hứa không dễ dàng: “Tôi hứa với em!”*

*Spoil tý: Đây là nơi diễn ra tuần trăng mật của hai bạn trẻ.

Tố Diệp bất giác như bị thứ gì đâm vào người, giống như giọng nói chắc như đinh đóng cột của anh, hay có thể là ánh mắt cực kỳ nghiêm túc ấy. Cô mạnh mẽ kéo lại lý trí của mình, lãnh đạm nói: “Ý em là em không muốn trước khi lâm trận lại bỏ chạy.”

Sao cô không hiểu tâm ý của anh?

Nhưng… cô không muốn như vậy.

“Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn em được nghỉ ngơi một chút.” Anh cười khẽ.

“Niên Bách Ngạn! Em không còn là trẻ con nữa, chuyện gì nên nhìn rõ, chuyện gì không nên trong lòng em rất rõ ràng.” Tố Diệp đặt chiếc vé sang một bên: “Em hiểu anh quyết tâm ôm hết mọi chuyện. Tin tức được lộ ra dưới dạng scandal, điều này chứng tỏ người ở phía sau thao túng vốn dĩ định đẩy anh, em thậm chí là cả Diệp Ngọc ra trước sóng gió, nhưng tin tức buổi chiều lại thay đổi hình thức. Mọi người sẽ dồn toàn bộ sự chú ý vào việc cổ phiếu Tinh Thạch rớt giá và việc anh bị hội đồng quản trị lên án. Theo lý mà nói tin cổ phiếu rớt giá không nên truyền ra ngoài nhanh như vậy, cả tin anh bị lên án đáng lý cũng chỉ là tin nội bộ, tại sao có thể công bố ra ngoài? Niên Bách Ngạn cho dù là anh hay Kỷ Đông Nham, em chưa bao giờ hy vọng hai người dùng cách tự làm thiệt hại chính mình để bảo vệ em, không đáng đâu, cũng không cần thiết phải làm vậy. Em không muốn đón nhận tình cảm này, cũng tuyệt đối đừng khiến em cảm thấy đang mắc nợ hai người.”


Niên Bách Ngạn biết có một số chuyện không giấu được cô, anh đưa tay quẹt qua mũi cô: “Em phải biết, trong chuyện này có giả sẽ có thật, ít nhất thì việc Kỷ Đông Nham đối phó với Tinh Thạch là thật, cậu ta đợi cơ hội này đã lâu lắm rồi, còn chuyện hội đồng quản trị chuẩn bị “xử” tôi cũng là thật, dù sao thì hành vi của cá nhân tôi đã khiến lợi ích công ty bị thiệt hại.”

“Thế nên anh cứ thế để tin tức trôi ra ngoài? Niên Bách Ngạn! Đây là cách mà anh nói không cho em nhúng tay vào đó sao? Đi nghỉ dưỡng? Sao em có thể đi nghỉ dưỡng lúc này cơ chứ?” Tố Diệp không biết nên khóc hay cười.

Niên Bách Ngạn gõ nhẹ vào đầu cô: “Hãy tin tôi! Bây giờ việc tốt nhất em có thể làm chính là đi du lịch.”

“Scandal là dễ dập nhất, nhưng tin tức trong ngành một khi bị bôi đen rất khó thanh minh, anh muốn bảo vệ em cũng được, suy nghĩ cho Diệp Ngọc cũng được. Đúng vậy, đây là cách tốt nhất, nhưng đều không phải là cách mà em và Diệp Ngọc muốn.” Tố Diệp rất không tán đồng anh dồn toàn bộ sự chú ý của cánh nhà báo về phía mình: “Nếu dư luận còn tiếp tục thế này, thanh danh và địa vị của anh đều sẽ bị liên lụy.”

Ai ngờ Niên Bách Ngạn lại không muốn nghe những đạo lý này của cô, sau khi ôm chặt cô, anh khẽ nói: “Tôi, nói cho cùng vẫn là sếp của em, chuyến du lịch này em không đi cũng phải đi, nếu không sẽ trừ thẳng tiền thưởng cuối năm của em.”

“Anh…”

“Quyết định vậy đi.” Niên Bách Ngạn rất kiên quyết đối với việc này.

Tố Diệp thấy thái độ của anh không dễ thương lượng, biết có nói nhiều cũng vô ích, đành thở dài: “Để em suy nghĩ đi!”

Anh liền cười.

Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, điện thoại của anh kêu hết lần này tới lần khác, nghe cô nói xong câu này anh mới yên tâm cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời lần lượt. Tố Diệp vẫn ngồi trên sôpha, ôm chiếc gối trong tay, nhìn bóng anh đứng bên cửa sổ, dần dần trong lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng. Cô không muốn nợ ai, một chút cũng không muốn.

Khoảng thời gian này Tố Diệp không nhận thêm công việc, còn xin giáo sư Đinh cho cô nghỉ phép. Giáo sư Đinh cũng nghe được mấy tin đồn thất thiệt đó, suy nghĩ rồi cũng đồng ý để cô tạm thời nghỉ ngơi. Thời gian này, Đinh Tư Thừa gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, cô đều mỉm cười nói mình không sao. Lâm Yêu Yêu cũng lo lắng cho chuyện của cô, còn kể lại cho cô tình hình của Tinh Thạch sống động như thật. Tóm gọn lại một câu, đại bộ phận các thành viên trong hội đồng quản trị đều mất lòng tin vào việc làm của Niên Bách Ngạn, một số cổ đông còn hết lời đề nghị Diệp Hạc Phong ra mặt quản lý công ty, nhưng Diệp Hạc Phong từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.

Tố Diệp nghe xong liền hỏi Lâm Yêu Yêu, phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển được tình thế? Lâm Yêu Yêu suy nghĩ rồi nói, trừ phi có hai tình huống xảy ra. Thứ nhất là xuất hiện một tin tức có thể thanh minh cho hành vi ngoại tình của Niên Bách Ngạn. Thứ hai, Niên Bách Ngạn có thể nhanh chóng giành được mỏ đá quý ở Nam Phi hơn nữa quan trọng nhất là, kim cương ở đó phải thật sự có giá trị.

Chẳng qua chỉ là một tin thay thế một tin mà thôi, đạo lý này đương nhiên Tố Diệp hiểu rõ.

Niên Bách Ngạn cũng gọi điện cho cô, nhưng chẳng bao giờ nhắc về chuyện của mình, điều duy nhất quan tâm là hỏi cô chuẩn bị hành lý thế nào rồi, cố gắng khi còn ở trong nước thì đổi nhiều ngoại tệ một chút, khiến cô dù muốn mở lời hỏi anh cũng lực bất tòng tâm.

Ngày hôm đó, nắng rất gắt gao, khi Tố Diệp đang không ngừng cân nhắc về chiếc vé máy bay trong tay mình, thì một cuộc điện thoại của Tố Khải khiến đầu tóc cô dựng đứng, thủ phạm của vụ chặt xác đó đã chết.


Tự sát.

Khi Tố Diệp tới nhà giam, Tố Khải cũng đã tới từ lâu, đang nói chuyện với phía pháp y, thấy cô tới thì giới thiệu ngắn gọn, sắc mặt trầm trọng nói: “Phạm nhân bẻ hết lông bàn chải đánh răng, rồi tự đâm vào động mạch cổ dẫn tới tử vong.”

Tố Diệp nhắm mắt lại, khoang mũi ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc. Tội phạm này còn chưa đợi cô tới làm giám định tâm lý đã dùng cách thức cực đoan nhất để từ biệt cuộc đời này.

“Phạm nhân để lại một thứ rất kỳ lạ trên tường. Chị! Chị mau tới xem!” Tố Khải thông qua phân tích của Tố Diệp mới có thể phá được án, thế nên bất kỳ manh mối nào anh cũng cảm thấy cô cần phải biết rõ.

Tố Diệp gật đầu, cùng Tố Khải đi vào phòng giam nạn nhân.

Trên vách tường vẫn còn lại những vệt máu loang lổ, như hiện tượng phun máu vào tường. Có thể thấy lúc phạm nhân tự sát đã đối mặt với vách tường. Sau khi nhìn Tố Diệp thấy vô cùng khó hiểu, đầu mày nhíu chặt, tại sao phạm nhân khi tự sát phải nhìn thẳng vào tường?

Nhưng cô nhanh chóng tìm được câu trả lời. Đúng như Tố Khải nói, trên tường có một hình vẽ như được phác họa bởi một vật cứng. Cô lại gần, giơ tay sờ thử, hình vẽ này trông như một con bướm, nhưng lại không hoàn toàn giống. Tố Diệp cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Dưới hình vẽ có một dòng chữ nhỏ, có lẽ là khắc lên đó: Hắn đã nhấn chìm tường thành của Thượng đế, dùng đôi cánh của hắn để trừng phạt tất cả những người có tội. Tôi là người có tội, thế nên cam tâm tình nguyện đi theo hắn.

Tố Khải ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, lúng túng nhìn chằm chằm vào hình vẽ. Tố Diệp nhìn rất lâu rồi do dự nói: “Không giống như viết nguệch ngoạc.”

“Đúng vậy, nhất là những lời anh ta nói, có nghĩa là gì? Chị! Đúng như chị nói, anh ta đang chìm đắm vào một loại mê tín, những lời nói này liệu có liên quan hay không?”

Tố Diệp nhất thời cũng không hiểu nguyên nhân.

Khi đi ra khỏi nhà giam, ánh nắng bên ngoài khiến cô hơi choáng váng, trong đầu chỉ hiện lên câu nói khắc trên tường của người phạm nhân: Hắn ta đã nhấn chìm tường thành của Thượng đế…

Mặc dù anh ta không còn sống nữa nhưng người nhà vẫn hy vọng cô có thể làm cho anh ta một bản báo cáo tâm lý. Cô hiểu đây là một sự an ủi của người sống dành cho người chết, ít nhất sẽ khiến những người còn sống cảm thấy, người thân của họ chẳng qua chỉ vì vấn đề tâm lý mới đi giết người, anh ta cũng là một người đáng thương. Cô đồng ý sẽ làm giúp họ bản báo cáo ấy, vì bất luận từ cách thức gây án của phạm nhân hay đoạn băng Tố Khải thẩm vấn sau này, không khó nhận ra anh ta đúng là mắc bệnh tâm lý.

Tố Khải cũng đồng ý để cô làm vậy. Trước khi đi, Tố Diệp lại gọi cậu lại, suy nghĩ rồi nói: “Giúp chị lấy một thứ từ đội giao thông.”

Sau khi Tố Khải đi rồi, Tố Diệp một mình đi bộ xuống khu đỗ xe. Ở nơi này cô không lo bị phóng viên chụp bắt, mà đám phóng viên đó cũng chẳng to gan tới vậy. Nhưng chẳng mấy chốc, cô bị một người đàn ông trung niên chặn đường. Anh ta tự xưng tên tuổi và mục đích, thì ra là người nhà của một trong số những người bị hại. Anh ta hy vọng Tố Diệp có thể làm một bản báo cáo chứng minh phạm nhân có tâm lý bình thường.

Đây không phải lần đầu Tố Diệp gặp phải những chuyện này. Trước mắt một số bên còn đang kiện tụng, yêu cầu người nhà phạm nhân bồi thường thiệt hại. Một bản báo cáo tâm lý có vẻ như chẳng quan trọng gì nhưng lại có thể quyết định mức độ nặng nhẹ của hình phạt. Bây giờ phạm nhân đã chết, vậy thì tất cả mọi sai lầm đều đổ hết lên đầu người nhà phạm nhân.

Không phải cô không thông cảm cho người bị hại, thậm chí đối với hành vi của hung thủ cô cũng hận tới tận xương tủy, nhưng tâm lý của anh ta đúng là có vấn đề, hơn nữa trong một mức độ nào đó anh ta cũng là nạn nhân.

“Xin lỗi! Tôi không thể giúp anh được!” Cô cự tuyệt thẳng thừng thỉnh cầu của người đó.

Người đàn ông cố kìm nén cơn giận: “Cô nói đi, cần bao nhiêu tiền cô mới chịu giám định?”


Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: “Đối với người bị hại, tôi vô cùng lấy làm tiếc. Nhưng tôi phải đưa cho tòa án một bản báo cáo tâm lý chính xác nhất, chuyện này không liên can tới việc có bao nhiêu tiền. Xin lỗi! Làm ngành này của chúng tôi điều duy nhất quan tâm là khuyên anh đừng quên giữ cho lòng thanh thản.”

Ánh mắt người đàn ông trở nên hung ác: “Đó là vì cô chưa từng trải qua nỗi đau như vậy. Bác sỹ Tố! Nhân vô thập toàn, tôi không tin là cả đời này cô đều có thể quyết đoán như vậy.” Dứt lời anh ta quay người bỏ đi.

Tố Diệp thở dài, lắc đầu.

Vì Bana phải làm phẫu thuật nên thời gian này vẫn ở trong bệnh viện. Tố Diệp vốn định tới thăm anh ta, nhưng lại bị mấy tin tức gièm pha gần đây bó buộc chân tay. Nhưng hôm nay nhân vụ án phạm nhân tự sát, cô không thể không mạo hiểm việc bị phóng viên chụp được để tới gặp Bana. Ở một mức độ nào đó, anh ta cũng được coi là nạn nhân, có quyền được biết tình trạng mới nhất của phạm nhân.

Cô mua một số đồ ăn có lợi cho việc phục hồi sau phẫu thuật, rồi ôm theo một bó hoa to, đội một chiếc mũ lưỡi trai đi vào bệnh viện, sau đi vào thẳng máy thì lên thẳng ngoại khoa thần kinh. Vừa ra khỏi thang máy cô nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở hành lang, vội vàng đi theo, khi đi tới một phòng bệnh, thò đầu vào nhìn mới bất ngờ phát hiện, đó là Niên Bách Ngạn.

Cái ông chủ máu lạnh này sao lại tới đây? Lúc đầu chẳng phải chính anh là người sa thải Bana sao? Sao? Hối hận rồi?

Vừa rồi Niên Bách Ngạn đi rót cho Bana một bình nước, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó không biết đã nói gì với anh ta. Bana cười từ đầu tới cuối, xem ra hai người nói chuyện rất vui vẻ. Tố Diệp đứng ngoài cửa, gần hai mươi phút đồng hồ, đúng lúc cô định quay người rời đi thì thấy Niên Bách Ngạn trong phòng đứng dậy, không hiểu tại sao cô lại vô thức rẽ ngoặt vào một hướng để trốn anh. Chẳng mấy chốc Niên Bách Ngạn đã đi từ phòng bệnh ra, anh chẳng nhìn ngang ngó dọc, chắc cũng không biết ở góc có một người đang trốn, đi thẳng vào thang máy.

Tố Diệp lại đợi thêm một lúc nữa, thấy anh không quay trở lại mới đi tới trước phòng bệnh của Bana, gõ cửa. Bana nhìn thấy thì mừng rỡ vẫy tay, tỏ ý bảo cô mau vào.

“Mong là anh sớm bình phục.” Vào phòng rồi Tố Diệp mới phát hiện đây là phòng bệnh riêng, còn có cả nhà vệ sinh độc lập, ánh sáng không tồi, giống hệt một nhà nghỉ yên tĩnh. Sau khi đặt đồ đạc sang một bên, cô ngồi xuống mỉm cười nói chuyện.

“Cảm ơn cô!” Trông tinh thần của Bana rất tốt, ngồi dậy tựa vào giường rồi nói: “Cô tới chơi thì cứ tới, còn bày đặt mua quà làm gì? Lãng phí quá!”

“Nên mà.” Tố Diệp khẽ cười: “Làm xong phẫu thuật cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm! Thật sự cảm ơn mọi người quan tâm.” Bana cười ha ha.

Tố Diệp thắc mắc trong lòng, vòng vo một hồi rồi hỏi: “Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy tổng giám đốc Niên…”

“À, cô không nhìn nhầm đâu. Anh ấy vừa mới đi chưa lâu, hai người không gặp nhau sao?”

Tố Diệp lắc đầu, chần chừ hỏi: “Sao anh ấy lại tới đây?”

“Cũng may có tổng giám đốc Niên, nếu không sao tôi có thể hồi phục nhanh vậy được.”

Tố Diệp nghe xong càng thấy khó hiểu: “Sao anh còn cảm ơn anh ấy chứ? Anh ấy không những bắt anh bồi thường kim cương bị thiệt hại, còn sa thải anh, anh quên rồi à?”

“Ấy, chuyện nào ra chuyện ấy. Hơn nữa đúng là tôi đã làm sai, tổng giám đốc Niên chẳng qua chỉ làm đúng chức trách thôi. Cô nghĩ mà xem, anh ấy ở vị trí cao như vậy, nếu không thiết diện vô tư mà lại bỏ qua cho tôi, sau này còn quản lý cấp dưới thế nào được?” Bana đón lấy hoa quả cô đưa, thở dài: “Hơn nữa, mọi người chỉ thấy tổng giám đốc Niên khó gần, thực ra anh ấy là người rất tình cảm. Anh ấy biết tôi chẳng lấy đâu ra tiền đền số kim cương đó nên đã tự bỏ tiền của mình ra. Còn cả tiền viện phí của tôi, tiền dưỡng bệnh của vợ tôi, tất cả đều là tổng giám đốc Niên gánh giúp, trên danh nghĩa cá nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui