Sau một giấc ngủ tỉnh lại, ngoài trời mưa rơi rả rích.
Tố Diệp mở mắt, nhìn từng hạt nước mưa đập lên cửa sổ, trái tim không nhìn thấy ánh nắng cũng theo tiết trời trở nên âm u. Mưa năm nay dường như đặc biệt nhiều, khiến cô lầm tưởng đây là một năm không có mùa hạ.
Niên Bách Ngạn không ở trong phòng, nhưng trong không khí vẫn còn vương mùi hương của anh, nhàn nhạt đọng lại trên chiếc gối cô đang áp mặt vào, trên góc chăn, cả trên tóc cô. Có lẽ anh rời đi chưa bao lâu, hoặc có thể anh vẫn chưa đi, còn đang ở nhà cô.
Bước vào nhà ăn, cô quả thật đã nhìn thấy anh ngồi đó. Vì trong nhà không có dao cạo râu, nên dưới cằm anh đã xuất hiện những cọng râu lun phún, trông lại càng nam tính. Anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, nhưng nhìn tổng thể vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái, không cần lại gần vẫn có thể ngửi thấy mùi nước sục miệng thoang thoảng tỏa ra từ người anh. Anh đang đọc báo sáng sớm, thấy cô tỉnh dậy liền cười rạng rỡ: “Thời gian sinh hoạt có hơi hỗn loạn, em ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tố Diệp đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng rồi.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn, chốc chốc còn xen lẫn tiếng sấm rền chớp giật. Có một con chim đạp cánh bay qua, đúng lúc suýt đâm sầm vào cửa sổ thì quay vòng một đường, dũng cảm xông vào màn mưa xối xả. Tố Diệp nhìn rất rõ, bất giác nghĩ rằng nếu đổi lại là mình, e là thà đâm đầu vào tường cũng quyết không bỏ cuộc, liều mạng tới cùng.
Bữa cơm này vô cùng yên tĩnh. Ăn xong, Niên Bách Ngạn lại bôi thuốc lần nữa lên vết thương của cô. Vết thương không sâu nên lành lại khá nhanh.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, cả tiểu khu đều mưa bụi trắng trời.
Sau khi xử lý xong mọi việc, Tố Diệp ngồi trên sôpha, yên lặng dựa sang một bên, nhìn anh lên tiếng: “Trước nay em không hề biết khả năng tìm người của anh lại giỏi đến vậy.”
“Hứa Đồng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi.” Một câu đơn giản ngắn gọn của Niên Bách Ngạn đã giải đáp tất cả mọi thắc mắc của cô.
Trong đầu Tố Diệp lại hiện lên hình ảnh Hứa Đồng, một cô gái nhanh nhẹn thông minh. Hôm qua chắc là từ văn phòng của cô đi ra, việc đầu tiên cô ấy làm là gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn. Cô khẽ thở dài: “Chẳng phải anh có chuyện muốn nói sao?”
Niên Bách Ngạn đặt lọ oxy già trong tay sang một bên, nhìn cô hồi lâu rồi kéo tay cô lại: “Hứa với tôi, sau này dù có tức giận thế nào đi nữa cũng không được làm tổn thương bản thân mình.”
Ngón tay cô run lên, nhưng lại bị anh nắm chặt, đặt vào lòng bàn tay mình, cẩn thận che chở.
“Chỉ vậy thôi sao? Em còn tưởng anh sẽ hỏi tội em đấy.”
“Diệp Diệp!”
“Dù gì cũng chính em đã hại vợ anh nhập viện.” Tố Diệp lãnh đạm nói.
Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Tim của Diệp Ngọc rất không tốt. Diệp Diệp! Nói gì thì nói, cô ấy cũng là chị gái em, em cũng không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra chuyện, đúng không?”
“Nếu chị ta không chủ động tới chọc tức em làm sao phải nhập viện.” Ngữ khí của cô trở nên bướng bỉnh.
Niên Bách Ngạn nhìn nét mặt ương bướng của cô nhất thời cảm thấy buồn cười, khóe môi anh cong lên, kéo hẳn cô vào lòng: “Em còn phải hứa với tôi một chuyện.”
Cô đẩy anh ra, lại ngồi co ro trên sôpha, cố gắng tránh xa hơi thở của anh: “Chuyện gì?”
“Sau này em muốn làm gì, cố gắng bàn bạc với tôi trước.” Thấy cô né tránh, anh cũng không bực bội, mỉm cười nhìn cô.
“Em không hiểu ý của anh.” Cô nhíu mày, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Mỗi một vết sẹo đều được xử lý rất tốt, trái tim lại khẽ nhói đau.
“Ví dụ như em nói với người ta em đã từng ngủ với tôi, hay nói với người ta em sẽ mang thai đứa con của tôi nhanh hơn.” Nụ cười của anh ẩn chứa sự cưng chiều với cô.
Tố Diệp ngẩn người, ngước mắt lên nhìn anh, mở miệng nói: “Người ta mà anh nói là vợ anh.” Đúng là đồ nhiều chuyện, mới đó đã đi mách lẻo rồi.
“Thế nên tôi mới không muốn em khiến mọi chuyện trở nên gay gắt.” Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc nước: “Trước đây tôi đã từng nói với em, cứ giao mọi việc cho tôi giải quyết. Nếu em không tự ý quyết định mọi việc, có thể đã tránh được chuyện lần này.”
Tố Diệp không đón lấy cốc nước, chỉ tập trung vào những lời anh nói, nghe xong cô cười khẩy: “Anh thông minh như vậy, lẽ nào không phòng ngừa trước tai họa xảy ra sao? Ít nhất bảo đảm mình có thể rút lui an toàn.”
“Em muốn nói chuyện nhà họ Diệp cố ý để mọi người biết quan hệ mờ ám của chúng ta hay là chuyện chiếc măng-sét?” Niên Bách Ngạn nhướn mày, hàng lông mày anh tuấn phác họa một độ cong tuyệt đẹp: “Bất luận là chuyện nào, tôi cũng tự thuyết phục bản thân mình chẳng qua em đang giở trò giận dỗi trẻ con mà thôi.”
“Sao? Giờ anh đã nhận ra độ thâm hiểm của em rồi?”
Niên Bách Ngạn bất lực lắc đầu: “Em ấy à, chẳng chịu thua thiệt ai bao giờ.”
“Em ích kỷ vậy đấy, thâm hiểm ác độc vậy đấy! Anh muốn đòi lại công bằng cho Diệp Ngọc có phải không? Vậy thì bây giờ anh hoàn toàn có cơ hội, muốn mắng thì cứ mắng đi!” Cô với lấy cốc nước, uống một ngụm, rồi lại đặt mạnh xuống mặt bàn.
Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng nghiêm mặt lại: “Diệp Diệp! Tôi chỉ muốn em hiểu rõ rằng chuyện gì em nên làm chuyện gì không. Em đối với nhà họ Diệp cho dù là ân oán hay thù hận, nhưng rồi cũng phải học cách buông bỏ. Cảnh tối hôm qua em đã hả giận chưa? Có cảm thấy vui không? Có ai không biết báo thù? Nhưng báo thù rồi trong lòng em có thấy thanh thản không?”
“Em không cần anh giảng đạo lý!”
“Em sai rồi. Tôi không giảng đạo lý với em, mà đang ra lệnh em dừng ngay mấy việc này lại.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi đã từng nói, tôi không thể khoanh tay nhìn em lầm đường lạc lối.”
Nụ cười Tố Diệp lạnh toát: “Trước đây anh lấy thân phận anh rể để răn dạy em, bây giờ thì sao? Thân phận của anh là gì? Anh có tư cách gì dạy bảo em?”
Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn thu lại chút ôn hòa cuối cùng lưu lại nơi đáy mắt. Ánh mắt anh trầm hẳn xuống, nhìn cô một lúc lâu bỗng giơ tay nâng cằm cô, khẽ híp mắt: “Tôi tưởng rằng em đã biết rõ tôi đối với em là thân phận gì rồi.”
Tim Tố Diệp đập rất nhanh, nghiêng mặt tránh đôi tay lớn của anh, tâm trạng cũng có phần kích động: “Niên Bách Ngạn! Tại sao em phải biết rõ? Em chẳng biết gì cả, cũng không muốn biết! Bây giờ điều duy nhất em biết chính là anh là một tên khốn kiếp! Anh công bằng một chút được không? Một bên là Diệp Ngọc, một bên là em, dựa vào đâu anh chỉ nói em sai còn chị ta thì không? Tại sao tất cả mọi người đều cho là em làm sai? Dựa vào đâu? Các người có quyền gì chỉ tay năm ngón, quyết định hành vi của em?”
“Diệp Diệp…”
“Em không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nói chuyện với anh, anh đi đi!” Tố Diệp đứng dậy, dường như chẳng màng tới lòng bàn tay đau buốt, liều mạng đẩy anh.
Niên Bách Ngạn thấy cô chẳng lo gì tới thương tích của mình, vừa giận vừa lo, giơ tay ôm chặt lấy cô. Nhưng cơn giận của Tố Diệp đang bốc cao, cô lại đẩy anh ra, chạy ra mở cửa, ánh mắt sắc lẹm: “Anh đi đi! Đi mau đi!”
Niên Bách Ngạn thấy tâm trạng cô kích động vốn định cưỡng ép, kéo cô lại, nhưng lại sợ cô liều lĩnh, làm vết thương nặng thêm. Tính tình cô rất rắn thậm chí bất chấp tất cả. Anh sợ cô làm mình bị thương, đành thôi.
Trước khi rời đi, anh để lại câu nói cuối cùng: “Em chưa từng thử tin tưởng tôi một lần.”
Cửa phòng đóng lại, nước mắt Tố Diệp tuôn trào như mưa.
Ngoài trời mưa như trút nước, một lúc sau cô mới bừng tỉnh, chạy vội tới trước cửa sổ, vừa hay nhìn thấy bóng Niên Bách Ngạn đi về phía ôtô. Mưa bụi làm mờ đi bóng lưng anh, tóc và vai áo anh ướt đẫm nước mưa…
Thứ hai vốn dĩ là ngày bận rộn nhất nhưng lại vì một tin tức mới được công bố mà mọi người được thoải mái. Đầu tiên là một dòng tin trên weibo được truyền đi với tốc độ tên lửa. Có người trong nội bộ tiết lộ thông tin tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn, bí mật nuôi nhân tình, cuối cùng đã bị vạch mặt, thậm chí tình nhân còn bị chính thất bắt tại trận. Trên weibo còn xuất hiện bức ảnh chụp nghiêng Niên Bách Ngạn.
Tin tức ấy được chia sẻ nhanh chóng, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi số lượng người chia sẻ đã lên tới hơn mười vạn. Một là buổi triển lãm đá quý lần trước của tập đoàn Tinh Thạch đúng là đã giống trống khua chiêng khiến bên ngoài bàn tán xôn xao. Hai là kể cả những người không quen biết Niên Bách Ngạn, khi nhìn thấy bức ảnh cũng bắt đầu xuất hiện những luồng thông tin lá cải, chưa nói tới một tin tức cẩu huyết và bất ngờ thế này?
Tin tức này nhanh chóng được lên mặt báo, một vài phóng viên cũng bắt đầu theo đuôi. Tới buổi chiều, lại có người công khai ảnh của Diệp Ngọc và Tố Diệp, mặc dù chỉ là một nửa mặt, lại chụp không rõ ràng nhưng cũng bị các fan mạng hình dung thành hai người “mỗi người một vẻ”. Có người cảm thán, đàn ông giàu có, điển trai đúng là tốt số, ở nhà có vợ hiền, bên ngoài có bồ đẹp, còn có người sau khi xem ảnh thì trêu chọc nói họ lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi.
Tóm lại chỉ trong vòng một ngày, tập đoàn Tinh Thạch trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên google và baidu. Vì Niên Bách Ngạn đã từng xuất hiện trước báo giới nên mọi người đều dồn hết mọi sự chú ý vào anh. Đa phần dư luận đều lên án anh sống không đứng đắn, là một nhà kinh doanh có sức ảnh hưởng ngoài xã hội mà cuộc sống riêng tư bại hoại, khiến người ta chê cười.
Và đúng ngày này, tập đoàn Tinh Thạch lại gặp rắc rối.
Đời người là vậy, có chút manh mối là thích theo dõi, thích đồn thổi, còn chưa biết sự tình đã được điều tra rõ ràng hay chưa đã bắt đầu lan truyền tin tức khắp nơi, những lời đồn này còn sắc hơn cả kiếm. Có lẽ tới cuối cùng chân tướng là gì đã không còn quan trọng. Quan trọng là có một tin tức động trời để mọi người cùng tiêu khiển, giẫm đạp lên nỗi đau của người khác để thỏa mãn cảm giác nhàm chán cần được giải phóng nhanh chóng của bản thân.
Bên ngoài chỉ cần có tin đồn, nói thế nào thì biết thế ấy. Chỉ có người trong ngành mới biết rõ, cũng chính hôm ấy, trên thị thường chứng khoán, Kỷ Thị đã mạnh mẽ đàn áp tập đoàn Tinh Thạch. Khi các tin tức đang tràn ngập, dựa vào dư luận các cổ đông, Kỷ Đông Nham đã khống chế thành công giá cổ phiếu của Tinh Thạch, vừa mở phiên giao dịch đã khiến Tinh Thạch để lộ tin tức bất lợi.
Còn ngày hôm sau, trên các tạp chí tài chính chuyên nghiệp, các tuần san thương mại công bố việc Niên Bách Ngạn để cho cổ phiếu của tập đoàn Tinh Thạch rớt giá nghiêm trọng, bị hội đồng quản trị lên án, thế là các báo lá cải khác cũng chạy theo: Đây gọi là “anh hùng chôn xác nơi lầu xanh”.
Tố Diệp đọc được những tin tức này bỗng thấy buồn một cách kỳ lạ, lồng ngực như bị hòn đá đè nặng, không thể thở nổi. Cô vứt tạp chí sang một bên, đúng lúc đó trợ lý Lý Thánh Đản bước vào, nét mặt căng thẳng: “Phía dưới có nhiều nhà báo lắm, có phải tới đây vì chị không?”
Đương nhiên Tố Diệp không ngốc tới mức đường hoàng đi ra cửa chính để lý luận với đám nhà báo đó. Cô kéo thấp vành mũ, lẻn ra bằng lối cửa sau, một chiếc xe công vụ đột ngột chặn đường đi của cô. Tố Diệp giật nảy mình, ngước mắt nhìn thì ra là xe của Niên Bách Ngạn, mà sau lưng cô cũng đã có mấy phóng viên chạy về hướng này.
“Lên xe đi!” Niên Bách Ngạn thò đầu ra ngoài cửa xe.
Tố Diệp biết đằng sau có hổ dữ, vội chạy tới kéo cửa xe ra, trườn vào trong như một con rắn: “Sao anh lại tới đây?”
“Về nhà rồi tính.” Niên Bách Ngạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên trước, bỏ lại đám phóng viên đằng sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...