Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

“Đừng nói như vậy, tôi sao đối xử với bác như vậy được.” Giang Mạc Viễn châm điếu thuốc, lại thả bật lửa lên bàn, rít một hơi, tao nhã nhả khói, qua làn khói mờ ảo nhìn Mạnh Chấn Tề ở đối diện.

Mạnh Chấn Tề toàn thân xù lên như con nhím đề phòng, “Không muốn? Hừ, chẳng lẽ cậu mang bản gốc đến đây sao?”

“Phòng họa chưa xảy đến là thường thức tối thiểu trên thương trường, bản gốc tôi bảo quản rất tốt, yên tâm đi, sẽ không bị ai xem được đâu.” Giang Mạc Viễn ra vẻ vô hại, nói.

Mạnh Chấn Tề nghe được mùi đe dọa ẩn chứa trong câu nói của anh, siết nắm tay, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Được, tôi đồng ý với cậu, mấy cổ đông bên kia, tôi sẽ cố gắng thuyết phục.”

“Bác trai, cái tôi muốn không phải là cố gắng.” Giang Mạc Viễn nhấn mạng từng chữ.

Mạnh Chấn Tề hận nhất là bị uy hiếp, nhưng là cá đang nằm trên thớt, ông cắn môi, “Tôi biết phải làm thế nào!”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Mạc Viễn trực tiếp dập thuốc vào gạt tàn, đứng lên, công việc bàn xong thì về thôi, ông ta và anh xưa nay không cần ôn chuyện gì cả.

“Giang Mạc Viễn…” Sau lưng, Mạnh Chấn Tề gọi anh, do dự, “Việc này, đừng nói với Mạnh Khiếu.”

Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn ông, cười lạnh, “Yên tâm đi, tôi không muốn gây tai vạ cho anh bạn thân của tôi!” Nói xong sải bước rời khỏi đó.

Cửa phòng nghỉ, lần nữa đóng lại…

Mạnh Chấn Tề vẻ mặt suy sụt ngồi xuống sô pha, trợ lý bên cạnh lúc này mới thì thầm nói, “Mạnh tổng, chúng ta cứ mặc hắn nắm trong lòng bàn tay vậy sao?”

Mạnh Chấn Tề không đáp, sắc mặt khó coi như tro nguội tro tàn.

***

Giang Mạc Viễn thành ‘ông chồng nhị thập tứ hiếu’, trình độ ở nhà phục dịch vợ làm bốn ông bà không ai theo kịp, bởi vì tài nguyên nước được khai thác thuận lợi, Thần Viễn Quốc Tế cũng phát triển vững vàng, Giang Phong nhàn hạ không có việc gì làm cũng đầu tư vào đó một số tiền, mỗi ngày lúc rãnh rỗi liền theo sau Giang Mạc Viễn dặn dò đừng để ông bị lỗ vốn.

Đợt này anh giảm bớt những buổi xã giao, ngaY cả vài hội nghị cũng bàn bạn ở thư phòng trong nhà, may mắn đối phương là Trình Thiếu Tiên, đã quá quen với đức hạnh người cha chuẩn mực của anh rồi.

Khi Trang Noãn Thần biếng nhác lê thân vào thư phòng, đúng lúc Giang Mạc Viễn và Trình Thiếu Tiên đang họp hội nghị từ xa, hai người bàn bạc công việc xong rồi thì tán gẫu với nhau, cô thấy cảnh này thật muốn cười, trên màn hình Trình Thiếu Tiên ăn mặc chỉnh chu đồ vest giày da, còn Giang Mạc Viễn thì mặc đồ ở nhà, nhìn qua thật đối lập.

“Noãn Thần, hiện giờ em hối hận gả cho anh ta vẫn còn kịp, thật sự, em ly hôn với anh ta đi, anh sẽ đón em đi, em xem hiện giờ anh ta còn có chỗ nào giống người bình thường hay không.” Trên màn hình, Trình Thiếu Tiên vẻ mặt ‘cạn lời’, lại bổ sung thêm, “Mới chỉ hôm qua đây thôi, tôi đã thay anh ta thiết kế hai mươi mấy vụ xã giao, anh ta hủy hết, làm tôi phải uống đến hộc máu.”

Trang Noãn Thần vui vẻ ra mặt, chưa kịp lên tiếng Giang Mạc Viễn đã cướp lời, “Trình Thiếu Tiên, anh đúng là lòng tà không chết nhỉ, anh yên tâm đi, mấy chuyện này kiếp sau cũng không tới lượt anh đâu, về phần xã giao, chẳng phải có Châu Niên phụ giúp à? Đừng ở trước mặt Noãn Noãn ra vẻ đáng thương.”


“Chồng em còn là người sao?” Trình Thiếu Tiên quay phắt qua nhìn Trang Noãn Thần.

“Anh ấy à…” Trang Noãn Thần dùng hai tay quay mặt anh qua xem xét, ra vẻ nghiêm túc trả lời Trình Thiếu Tiên, “Nhìn qua vẫn là người mà.”

“Tình nhân trong mắt Tây Thi đây mà.” Trình Thiếu Tiên ca thán.

“Ai nói, anh cũng rất đẹp trai mà.” Cô cười bổ sung thêm.

Lời này nghe đến Trình Thiếu Tiên mở cờ trong bụng.

“Noãn Noãn.” Giang Mạc Viễn lên tiếng phản đối.

Cô vội vàng ghé vào tai anh rù rì bổ sung, “Đương nhiên, ông xã em là đẹp trai nhất.”

Giang Mạc Viễn cười.

Trình Thiếu Tiên bên kia nhìn mà nổi da gà.

“À, quên mất một chuyện.” Giang Mạc Viễn gõ mặt bàn, “Thiếu Tiên, tôi thật có lỗi với anh.”

Trình Thiếu Tiên giật mình, “Lỗi gì?”

“Cái đó… tạm thời chỉ vậy đi.”

“Này, Giang Mạc Viễn…”

Trình Thiến Tiên còn chưa nói xong, màn hình liền đen thui.

“Mạc Viễn…” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Nếu anh ta biết trước sẽ hỏng bét.” Giang Mạc Viễn cười đến ‘thiện lương’.

Cô khó hiểu.

Giang Mạc Viễn hắng giọng, “Cát Na, sáng nay vừa mới gọi điện cho anh nói…”


***

Trình Thiếu Tiên lo sốt vó cả một ngày, một hồi về đến nhà, rốt cục cũng hiểu hàm ý của câu ‘tôi thực sự rất có lỗi với anh’ của Giang Mạc Viễn!

Mở cửa, là mùi thuốc khử trùng xộc đến, lần này, từ mùi hoa trực tiếp đổi thành mùi bệnh viện.

Hồi chuông cảnh báo gióng lên trong lòng anh, dự cảm lờ mờ bất giác dâng lên, một bóng người bay ào đến, anh đón lấy theo bản năng, hai người chênh vênh cùng nhau ngã xuống sô pha.

Trong lòng, cô gái cười hi ha, ôm chặt lấy anh.

Trình Thiếu Tiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc như thấy quỷ, lên tiếng, “Em, em sao lại… ứm!”

Không đợi nói xong, cô gái bắt lấy môi anh, như là rất khẩn cấp!

Cơ thể trong lòng mềm mại thơm mát, Trình Thiếu Tiên chỉ là một người đàn ông rất đỗi bình thường, đột nhiên ôm trong cơ thể mềm mại thơm tho, đương nhiên bộc phát phản ứng sinh lý trực tiếp nhất, một tay đẩy cô ra, gầm lên, “Con nhóc chết tiệt này, đừng quậy nữa!”

Cát Na bị đẩy sang một bên, lười biếng cười cười, lại mím môi, “Mùi vị ông xã yêu dấu của em đúng là ngon nhất.”

“Ai là ông xã của em?” Anh nhíu mày, lại nói thêm, “Còn nữa, em vào đây bằng cách nào?” Chìa khóa anh giữ mà.

“Lúc ở nước ngoài em đã lén trộm rồi lấy dấu chìa khóa, sau khi về nước tìm anh trai em hỗ trợ một phen.” Cát Na cười đến vui vẻ.

Trình Thiếu Tiên nghe xong nghiến răng, hay cho tên Giang Mạc Viễn!

“Thiếu Tiên, anh cũng đừng hắt hủi em, hiện giờ ai cũng biết hai chúng ta chung sống với nhau, chẳng lẽ anh định trốn tránh trách nhiệm sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cát Na xụ xuống, rất có dáng vẻ của một oán phụ.

Trình Thiếu Tiên biểu cảm sụp đổ, rít gào, “Cái gì mà kêu tôi chịu trách nhiệm với em? Làm ơn đi tiểu thư Cát Na, tôi chưa từng chạm vào em thì trách nhiệm với em thế nào?”

“Chưa chạm qua á… Vậy, anh chạm một cái thử xem.” Nói xong, Cát Na như con báo bổ nhào vào lòng anh.

Trình Thiếu Tiên hét lên sợ hãi, lần thứ hai bị cô đánh gục.

“Anh yêu à, dạo này em rãnh rỗi nên xem rất nhiều phim, tuy rằng lúc trước em không có kinh nghiệm, nhưng anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quá lóng ngóng đâu.” Cát Na nhiệt tình.


Kết quả là, đêm tối trăng thanh gió mát…

Trên sô pha trong phòng khách truyền đến tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết cùng tiếng cười ‘rùng rợn’ của phụ nữ.

“Con nhỏ chết bầm này, thả ra…”

“Không mà, chậc chậc, anh yêu à, cơ ngực của anh rắn chắc quá đi…”

“Đáng ghét!”

“Trời ơi, cơ bụng anh cứng cáp quá à.”

“Trả quần đây!”

“Á! Thiếu Tiên à, ở dưới của anh lớn thật đó, em yêu anh chết mất, hời to, hời to rồi!”

“Cát Na!”

“Cưng à, đừng đợi nữa…”

Trong phòng khách, thật là náo nhiệt!

***

Trại tạm giam.

Hôm nay, sắc trời âm u đáng sợ, nhưng thế nào cũng không rơi nổi tuyết.

Ben đã không còn phong thái ngày xưa, bị giáo quan đưa đến phòng thăm viếng, khi nhìn thấy người ngồi đối diện thì ngẩn ra, tiếp đó vẻ mặt hung tợn.

Giang Mạc Viễn ngồi ở đó, khóe môi luôn giữ nụ cười, cho đến khi Ben ngồi xuống ở đối diện, liền ném bao thuốc lá cho ông ta.

Ben không đưa tay lấy thuốc, chỉ nhìn anh chằm chằm, lát sau mới nói một câu, giọng khản đặc, “Là mày…”

Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp, “Đúng vậy, là tôi.”

“Giang Mạc Viễn, thằng khốn nạn này…”

“Ngồi xuống!” Giáo quan đứng một bên lạnh giọng quát, bước đến đè ông ta xuống.

Giang Mạc Viễn ra hiệu mình không sao, hồi sau giáo quan mới quay trở về chỗ.


“Một người trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ người đã giúp đỡ mình, Ben, ông nói xem, hai ta ai là thằng khốn?” Anh cười nhẹ, ngữ điệu không nhanh không chậm.

Ben rít qua kẽ răng, “Tao thật hối hận không tiêu diệu mày hoàn toàn triệt để.”

“Đúng vậy, ông chỉ còn kém một xíu nữa là thực sự khiến tôi không thể trở mình rồi.” Giang Mạc Viễn mỉm cười, đáy mắt lại lạnh lẽo, “Cho nên, ông mới có thể vào đây.”

“Giang Mạc Viễn, đừng tưởng rằng mày có thể thắng tao, tao sẽ không để mày yên đâu! Tuyệt đối không!”

“Ông còn cơ hội ra ngoài à?” Cái lạnh của Giang Mạc Viễn vẫn lan tràn đến bên môi.

Ben nắm chặt tay, đột nhiên cười lạnh, “Màu cho rằng tao sẽ bị giam cả đời? Chỉ với chút chứng cứ đó của mày?”

“À, cái này thì ông có thể yên tâm, tôi sẽ đưa vài bằng chứng nữa cho ban ngành liên quan, để cuộc sống trong lao tù của ông không dễ dàng kết thúc như vậy.” Giang Mạc Viễn hừ lạnh.

Ben giật mình.

“Đời này, ông cũng đừng nghĩ sẽ trở ra.” Ánh mắt Giang Mạc Viễn tối lại.

“Mày có ý gì?” Ben thấp thỏm lo âu, trong tay Giang Mạc Viễn rốt cuộc có bao nhiêu chứng cứ bất lợi cho ông ta?

Sắc mặt Giang Mạc Viễn cực kỳ âm u, ánh mắt lạnh vô cùng, “Ben, trong tay ông đã có mạng người, đời này còn muốn trở ra?”

Mặt Ben kinh ngạc tột độ!

“Ông vì đối phó tôi, vì muốn triệt để đá tôi đi, lại không từ thủ đoạn lấy một mạng người, bà chỉ là một người già vô tội, ông muốn giết người thì đến giết tôi này! Cái chết của bà nội tôi đã điều tra rõ ràng rồi!”

Anh, nổi điên, không thể tha thứ!

Ben nghe xong liền quan sát anh mất cả buổi mới bật cười khanh khách, như con dã thú bị nhốt đắc ý lần cuối cùng, thấp giọng nói, “Giang Mạc Viễn, mày cũng có ngày bi thương khổ sở à? Đúng vậy, là tao làm đó, vậy thì sao? Đã kết án rồi, bà nội mày cũng chết rồi!”

“Vụ án đã tiến hành phúc thẩm lại rồi.” Bi thương trong lòng Giang Mạc Viễn như biến thành thanh kiếm lạnh băng sắc bén, đâm về phía Ben, “Ben, ông chờ đền mạng đi.”

Ben vô cùng kinh sợ.

“Còn có một chuyện phải nói với ông.” Giang Mạc Viễn cười lạnh, hơi híp mắt, “Chuyện này e là ông nghe xong sẽ phải chịu kích thích rất lớn, thật sự không đành lòng nói mà.”

“Mày…”

“Tiêu Duy của ông, hiện giờ đã bị tôi chia năm xẻ bảy rồi, như món đồ chơi hư hại, Tiêu Duy là tâm huyết của ông, thông báo cho ông một tiếng cũng đúng mà.” Giang Mạc Viễn lơ đãng nói ra tin tức khiến kẻ khác sợ mất mật, “Coi như, là nghi thức tế nội tôi, không quá nhẹ cũng không quá nặng nhỉ.”

“Cái, cái gì?” Ben đột nhiên kinh hãi, nhìn anh không thể tin, “Không thể nào… mày không có khả năng làm được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui