Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Edit: Ngân Phạm

Người Trung Quốc có câu, nói như thế nào để trúng đích, một con thỏ con khi bực lên còn muốn cắn người, huống
hồ, Trang Noãn Thần từ ngày rời Đức Mã ra đi đã không phải là một con
thỏ con, hiện tại ở Vạn Tuyên, cô lại không thể không trở thành một con
hổ, cho dù có ngụy trang thế nào thì hổ cũng là hổ.

Chiến tranh bùng lên, máu trong người đều sôi lên, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt, nhìn qua đẹp đến kinh người.

Giang Mạc Viễn buông Sa Lâm ra, thưởng
thức rượu, ánh mắt lại không chút nào che giấu dừng ở trên người Trang Noãn Thần, “Không phải cô tới vì công việc sao? Nhanh như vậy đã rời
đi, trở về định báo cáo thế nào với lãnh đạo?”

Cao Qúy vừa nghe vừa cười cười nói,
“Giang tổng à, tổng giám Trang hôm nay bất quá cũng chỉ là trùng hợp
thôi, thế này đi, chúng ta cùng uống rượu, còn tổng giám Trang có việc
thì để cô ấy đi trước vậy.” Tựa hồ ngay cả anh ta cũng phát ra hai người này có gì đó không đúng, vội vàng cười giảng hòa.

Giang Mạc Viễn như trước chỉ nhìn Trang Noãn Thần cười cười, “Đơn giản chỉ là trùng hợp sao?”

Thái độ của anh khiến Trang Noãn Thần
nổi giận, ngón tay thiếu chút nữa đem túi xách giật tung, Ngải Niệm biết tình hình không phù hợp vội vàng tiến lên âm thầm kéo cô, ý bảo cô nhịn cho êm chuyện. Nào ngờ, Trang Noãn Thần hoàn toàn đã bị Giang Mạc Viễn
khơi mào ý chí chiến đấu, đem túi xách đặt xuống ghế, trực tiếp nhìn về
phía Cao Qúy, “Cao thiếu, Giang tổng nói đúng đấy, hôm nay chẳng có gì
gọi là ngẫu nhiên cả, tất cả đều đã được tôi tỉ mỉ an bài hòng muốn gặp
Cao tiên sinh đây.”

Sa Lâm ở bên chấn động nhìn chằm chằm
Trang Noãn Thần, lúc lâu sau lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, nào ngờ
trong mắt anh cũng chỉ có Trang Noãn Thần.

Cao Quý vừa nghe đã ngây ngẩn cả người, chỉ chỉ vào mũi của mình, “Cô là muốn gặp tôi?”

“Đúng vậy, vì trước đó Cao thiếu đã nhiều lần từ chối gặp mặt, sau đó lại vì Cao thiếu đã đến Bắc Kinh
nhưng một mực chơi trốn tìm với Vạn Tuyên, không còn cách nào
nữa tôi mới phải làm như vậy để gặp được anh.” Trang Noãn Thần
dứt khoát nói, “Nói trắng ra chính là, Vạn Tuyên chúng tôi cố ý muốn
cạnh tranh với Truyền Thông Đức Mã, để đưa Phỉ Tư Mạch vào hoạt động
chúng ta sẽ có câu trả lời thoả đáng nhất, chúng tôi đem đến đây có ba người, một người am hiểu vô cùng sâu rộng về công tác truyền bá
Ngải Niệm, đã có khá nhiều phương án thành công trong tay cô ấy;
một người khác là quản lý môi giới Phương Tiểu Bình, cô ấy có khả
năng phong phú trong lĩnh vực tuyên truyền, trong đó phải kể đến mối quan hệ mật thiết với Hoa Báo, cuối cùng người này là Vương
Tranh, quản lý kế hoạch hoạt động, đã từng thuyết trình sản phẩm của Phỉ Tư Mạch với đầy đủ các phương án chỉnh thể, có thể nói đối với Phỉ Tư
Mạch ở những hoạt động này chúng tôi có đầy đủ tự tin để chiến thắng.”

Cao Quý nghe xong cảm thấy choáng váng,
chờ Trang Noãn Thần nói xong mới rủ rỉ nói “Cô nói chuyện thẳng thắn vậy ư, không sợ tôi tức giận sao?”

“Anh sẽ tức giận sao?” Cô hỏi lại một
câu, “Tôi nghĩ xung quanh Cao thiếu chắc cũng chẳng có ai dám nói
chuyện thẳng thắn như vậy đi?”


“A? A….Nhưng thật ra.” Cao Qúy trợn mắt nhìn cô, trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình có nên tức giận hay không.

“Nếu Cao thiếu cảm thấy Vạn Tuyên có
một chút thực lực, vậy hi vọng anh có thể cho Vạn Tuyên một cơ hội để
anh có thể hiểu biết, còn đương nhiên, nếu anh thấy hành vi hôm nay
của tôi quả thật thất lễ khiến ngài bất mãn, hiện tại tôi sẽ cùng với
nhân viên của mình rời đi, từ nay về sau sẽ không dám quấy rầy đến anh
nữa.” Cô quyết định rút củi dưới đáy nồi, có thể đạt được mục đích này
hay không thì cơ hội được nói chuyện như thế này đã là cố gắng lắm rồi.

Cao Qúy gãi gãi đầu, mày nhăn lại, lại
nhìn Trang Noãn Thần, quả thực anh không phải là người không biết lý lẽ, lại có điểm không đành lòng nhìn thấy người khác lâm vào thế bí, chần
chờ nói, “Kỳ thật,….tôi đối với Vạn Tuyên cũng không thực sự quá hiểu
rõ, hay…”

Trang Noãn Thần không nói, im lặng nhìn anh ta chờ đợi.

Quản lý Lưu ở bên cũng muốn lên tiếng, nhưng không biết nói gì.

Cao Qúy mím môi, lại quay đầu nhìn
về phía Giang Mạc Viễn, cười cười, “Không biết Giang Tổng có ấn tượng
như thế nào đối với Vạn Tuyên?”

Đáy lòng Trang Noãn Thần chợt lạnh đi,
thật ra cô đã quên Cao Qúy cùng Giang Mạc Viễn trước mắt là quan hệ đối
tác, ít nhiều Cao Qúy cũng phải để ý đến sắc mặt của Giang Mạc Viễn, hẳn là anh ta cũng không muốn chỉ vì một công ty nhỏ mà đắc tội đến một
công ty lớn như Tiêu Duy Quốc Tế.

Hết thảy lại trở về với trạng thái ban đầu.

Hết thảy lại trở về với trạng thái ban đầu.

Cô tựa hồ nhớ lại thời điểm trước đây
từng gặp mặt Giang Mạc Viễn ở sân bay, lúc đấy cũng vì hạng mục mà cô
quyết định rút củi dưới đáy nồi, thời điểm ấy, đích thị anh chỉ cần nhẹ
nhàng gật đầu hoặc lắc đầu là đã đều quyết định được số phận của công ty cô, mà giờ khắc này cũng giống như vậy, Cao Qúy thế nhưng lại hỏi ý
kiến của Giang Mạc Viễn?

Ánh mắt Giang Mạc Viễn nãy giờ vẫn trụ
lại trên người cô không hề rời đi, nghe Cao Qúy nói vậy, bờ môi mỏng
cong lên, cặp mắt như xuyên thấu tâm tư của cô, đem ly rượu uống cạn rồi thản nhiên nói, “Vạn Tuyên, nghe tên cũng biết là công ty nhỏ rồi
a.”

Trang Noãn Thần theo dõi anh, Giang Mạc Viễn, anh giỏi! Anh cũng đủ âm hiểm thật!

Cao Qúy thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh,
nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trang Noãn Thần muốn nói lại
thôi, lại có điểm không đành lòng, “Như vậy...... tổng giám Trang.....”


“Tuy nhiên ——” Ai ngờ bên này Giang Mạc Viễn đột nhiên buông ra một câu.

Cao Quý vội vàng nhìn anh, “Tuy nhiên cái gì cơ?”

Trang Noãn Thần cũng rất muốn biết anh còn muốn như thế nào nữa.

Giang Mạc Viễn lười biếng điều chỉnh lại một chút chỗ ngồi, cánh tay vắt lên sô pha tựa như chim ưng sải cánh,
mắt sáng ngời: “Công ty nhỏ cũng có cái lợi của công ty nhỏ, nếu so
sánh với công ty lớn, thì bọn họ càng linh hoạt hơn.”

Cao Quý vừa nghe thấy vậy lập tức gật
đầu, “Đúng đúng, điểm này tôi cũng nghĩ đến, công ty lớn có đội ngũ
chuyên nghiệp, công ty nhỏ cũng có đội ngũ năng động, nhưng là ——”, anh
ta lại ngẩng đầu nhìn Trang Noãn Thần, chần chừ một chút, “Nhưng mà
nói về mặt thực lực, hà cớ gì lại không chọn công ty lớn để quảng
bá?”

Trang Noãn Thần cố ý không để ý đến ánh
mắt của Giang Mạc Viễn bên này, mắt vẫn hướng về Cao Qúy nhẹ nhàng cười, lưu loát hỏi lại, “Đúng vậy, đều là công ty có thực lực, những
việc mà truyền thông Đức Mã làm được thì Vạn Tuyên cũng có thể,
Cao thiếu vẫn kiên trì chọn công ty lớn?”

“Cái chính là công ty lớn thì có tiếng tăm hơn.”

“Ban đầu Cao Thịnh cũng là nhắm đến các
siêu thị, được người tiêu dùng hưởng ứng, sự thật chứng minh là nhiều
sản phẩm có chất lượng tốt nổi lên không phải ngày một ngày hai. Ngay ví dụ như Cao Thịnh mà nói, nhãn hiệu mặt nạ chăm sóc da của công ty ban đầu không có thực hiện quảng cáo chuyên nghiệp gì, chỉ
trưng bày ở siêu thị, dần dần được người tiêu dùng ủng hộ
nhiều thì mới bắt đầu quảng cáo, mở rộng truyền thông, mà
hiện nay ngoài đặt các biển quảng cáo cũng đã bắt đầu thực
hiện quảng cáo trên truyền hình giống như những sản phẩm cao
cấp hàng hiệu. Cao thiếu hẳn là hiểu rõ ba của chính mình từ trước tới nay chủ tịch Cao Tông Thịnh là người làm việc vô
cùng cẩn thận, từng bước đều ghi dấu ấn, thói quen của ông ấy chính là ra sản phẩm trước sau đó mới quảng cáo, tích luỹ
hiệu ứng danh tiếng trước như vậy mới có thể duy trì chất
lượng lâu dài, đây cũng là một loại sách lược tăng doanh số
kinh doanh. Phỉ tư mạch trước mắt muốn nhận được phản hồi từ
người tiêu dùng sau đó mới có thể tiến được đến bước tăng
doanh số, sự công nhận của đại đa số người tiêu dùng chính là
quảng cáo tốt nhất, có thể ghi dấu trong lòng người. Giai đoạn đầu Phỉ Tư Mạch không có quảng cáo phô trương rầm rộ, đem doanh số bán hàng quy hoạch hợp lý chia thành từng giai đoạn mà
tiến hành đây mới chính là cách phát triển tốt nhất của Phỉ
Tư Mạch.” Trang Noãn Thần trực tiếp phản bác lại lời Cao Qúy, “Xét
theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, trước đây Phỉ Tư Mạch cần không phải là doanh thu mà là sự tin tưởng của quần chúng. Dựa vào chi
phí tiêu tốn, nếu Cao Thịnh dự toán là 50 triệu, như vậy với
số tiền này công ty chỉ có thể thực hiện trong 1 năm, nhưng Vạn
Tuyên có thể làm được mười, Vạn Tuyên có thể toàn lực ứng phó, sẽ không
giống như các công ty lớn khác không muốn đưa ra các hạng mục nhỏ bên
ngoài, cho nên Vạn Tuyên nghĩ Cao Thịnh sẽ giảm bớt được phí trung gian, đó cũng là lý do Vạn Tuyên có thể làm được gấp mười.”


Cao Quý nghe vậy hai mắt chợt sáng lên.

Quản lý Lưu âm thầm quan sát vẻ mặt của
Cao Qúy, thấy có vẻ anh ta không tức giận lắm liền lập tức lên
tiếng, “Tôi cảm thấy, tổng giám Trang đối với Phỉ Tư Mạnh quả thật đã
phân tích rất hợp lý, như vậy Cao thiếu vừa nhìn cũng đã biết tổng
giám Trang đối với Phỉ Tư Mạnh quả nhiên đã tốn không ít công sức, anh
vẫn là nên cho họ một cơ hội, sau đó mới quyết định giao Phỉ Tư Mạch cho nhà nào, như vậy đối với tổng giám Trang cũng công bằng.”

Cao Qúy cảm thấy lời của quản lý Lưu cũng có lý, gật gật đầu, lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, “Giang Tổng, anh xem….”

“Cao thiếu, là công ty anh chọn công ty quảng cáo chứ đâu phải tôi, ý kiến của tôi không quan trọng.” Giang
Mạc Viễn bình tĩnh nở nụ cười, lại cầm ly rượu lên, ánh mắt dừng lại
trên gương mặt Trang Noãn Thần, tận sâu trong ánh mắt là ý tán thưởng
cô.

“Giang tổng nói như vậy là quá khách khí rồi, anh cùng Cao Thịnh hiện đang có chung một hạng mục hợp tác, là nhà đầu tư lớn, ý kiến của anh đương nhiên là quan trọng rồi. Tuy rằng đây là chuyện của Phỉ Tư Mạch, nhưng anh là người tôi sùng bái, nên ít
nhiều vẫn muốn nghe ý kiến của anh.” Cao Quý vội vàng giải thích.

Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu được,
thì ra Giang Mạc Viễn có đầu tư hạng mục lớn vào Cao Thịnh, không trách
được Cao Qúy đối với anh nói gì nghe nấy.

Chính bởi vì thế mà cô lại càng chắc chắn Giang Mạc Viễn đang cố kìm hãm cô.

Nhưng ngay tại đây trong trường hợp này bị anh kiềm chế liền chẳng khác nào thất bại, cô đã đánh mất tôn
nghiêm, không thể ngay cả ý chí chiến đầu cũng bị đánh bại được?

“Giang tổng là người làm ăn lớn, đôi khi chỉ nhìn qua công ty quảng cáo nào cũng biết là thắng hay không, tôi nghĩ chuyện này ngay cả đến những nhân viên bình thường cũng
còn hiểu rõ được, thì người dày kinh nghiệm như anh cũng hiểu rõ ý của tôi, đương nhiên, cũng không làm xấu mặt của Giang tiên
sinh được.”

Giang Mạc Viễn như cười như không nhìn cô, cô liền ngoan ngoãn, đứng bất động cho anh phản kích.

Miệng lưỡi cô từ khi nào thì trở
lên lợi hại mà ngay cả anh cũng không nhận ra chứ, hôm nay lúc
này cô không bị anh đuổi đi, ngược lại anh không thể nghi ngờ
lời nói của cô. Từ khi nào anh đã không nhìn thấy vẻ mặt cầu
xin của cô, cô bây giờ cho dù là bị người ta áp chế cũng trở
lên cao ngạo không chịu cúi đầu, cô gái này thực làm anh tức
chết. Cúi đầu với anh một lần thì chết sao?

Trong đầu không khỏi nhớ về cảnh
tượng trước kia ở sân bay, cô cẩn thận từng chút một, để ý đến từng vẻ
mặt của anh, cô thật sự kiên cường, nhưng sự yếu đuối trong lòng
liếc mắt một cái anh đã có thể nhìn thấu, thật khiến anh đau lòng; nhưng hôm nay, cũng là con người này, vẻ mặt lại lạnh nhạt bướng bỉnh đến
vậy, anh muốn nhìn thấu cô đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì nhưng
lại lực bất tòng tâm.

Anh, rốt cuộc là không thể nhìn thấu tâm tư của cô sao?

Đây hẳn là cảm giác thất bại mà trước
nay anh chưa từng nếm trải. Nhưng càng như vậy anh lại càng si mê
cô, trước kia là thương tiếc, hiện tại lại nhiều thêm cảm giác chinh
phục!

Quản lý Lưu vừa nghe Trang Noãn Thần nói liền sợ điếng người, vội vàng giảng hòa, “Giang tổng à, anh đừng giận, ý tổng giám Trang là ——”


“Ý của tôi là, Giang tổng là người biết
nhìn xa như vậy chắc sẽ không có ý đùa giỡn với chuyện làm ăn của
phía đối tác, hơn nữa, cho dù những lời tôi nói vừa rồicó đụng
chạm gì, Giang tổng là người độ lượng, cớ gì phải tính toán chi ly với
người tầm thường như chúng tôi? Chứ?” Trang Noãn Thần đánh gãy lời của
quản lý Lưu, trực tiếp chống lại ánh mắt của Giang Mạc Viễn.

“Noãn Thần......” Ngải Niệm thực sự sợ Giang Mạc Viễn giận tím mặt, liền đi lên huých tay cô.

Trang Noãn Thần không để ý tới cô, trước sau vẫn hiên ngang theo dõi anh, chiếc cằm xinh xắn được ánh sáng chiếu vào tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Sa Lâm nhìn thấy hai người như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng rất khó coi.

Âm nhạc đập ầm ầm tại ghế lô, ở khu giữa mấy người đẹp khiêu vũ sắp đến độ tắt thở nhưng cũng không dám dừng
lại, đành phải tiếp tục.

Sau một lúc lâu, Giang Mạc Viễn mới thản nhiên nói một câu, “Vừa nãy lời quản lý Lưu cũng có thể tiếp thu, Cao
thiếu, vị tổng giám Trang này làm việc cũng khá vất vả, anh cũng nên
dành chút thời gian nghe ý kiến của cô ấy, tổng hợp lại xem, rồi lựa
chọn cũng không muộn mà.” Cô cũng không chịu cúi đầu trước anh phải
không? Để anh xem cô có thể mạnh miệng tới cỡ nào.

Cao Qúy nghe xong lúc này mới yên tâm,
vỗ ra sau gáy một cái rồi vui vẻ nói, “Được, cứ vậy đi, tổng giám Trang
——”, anh ta quay đầu nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Tôi sẽ mau chóng
cho quản lý Lưu sắp xếp thời gian, cô cũng biết là tôi cũng còn muốn
nghe ý kiến của Đức Mã nữa mà, nhưng ít ra tôi có thể cam đoan với cô là sẽ cho cô cơ hội cạnh tranh công bằng.”

“Cảm ơn Cao thiếu.” Trang Noãn Thần thong dong bình tĩnh, cầm lấy chén rượu trên bàn, “Ly này tôi kính anh.”

“Khà khà, có người đẹp kính rượu tôi
nhất định phải uống rồi.” Cao Qúy lại bắt đầu vui đùa nói, vội cầm chén
rượu cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Trang Noãn Thần lau nhẹ khóe môi, lại
nghe Giang Mạc Viễn nổi hứng nói, “Tổng giám Trang, cô cũng là nên chủ
động mời tôi một chén không phải sao?”

“Đúng đó, tổng giám Trang, cô nhất định
phải kính Giang tổng một chén, dù sao Giang tổng cũng là có ý nói tốt
cho cô.” Quản lý Lưu vội vàng đứng dậy rót rượu.

“Quản lý Lưu, ly rượu này hẳn là nên để tổng giám Trang tự rót, không tới phiên ông đâu.” Ánh mắt Giang Mạc Viễn tối xuống.

Ai da. Mặt quản lý Lưu có chút xấu hổ.

Trang Noãn Thần không hề do dự, tiếp
nhận chai rượu trong tay quản lý Lưu, đích thân đến bên cạnh Giang Mạc
Viễn, cố ý không để Sa Lâm vào mắt, rót đầy vào chén không cho anh,
buông chai rượu xuống, bưng ly rượu đến trước mặt anh, “Giang tổng, ly
này tôi kính anh, chúc anh ngày càng thành công.” Nói đến đây mới nhìn
lướt qua Sa Lâm, lại cười lạnh, “Còn có, chúc cho anh bên người ngày
càng nhiều mỹ nhân.”

Ly rượu trong tay dùng lực chạm mạnh cạn chén cùng anh, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đem cái ly hướng về
phía Giang Mạc Viễn, “Ly này tôi uống trước.”

Giang Mạc Viễn đè nén cơn giận, ánh mắt như chim ưng chằm chằm nhìn cô, cũng đưa rượu lên môi nhấp một ngụm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận