Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau


Hình như Tố Diệp thấy anh ngước nhìn lên gác. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm nhưng đủ để cô cảm nhận được sự phẫn nộ của anh. Ánh trăng kéo dài bóng anh, cũng kéo xa khoảng cách giữa anh và cô. Một làn gió lướt nhẹ qua lớp áo khoác trên người anh. Dáng hình cao lớn cứ im lìm, lạnh lẽo đứng trong gió đêm như thế. Tố Diệp nhìn bóng người đàn ông dưới nhà, trong đầu chỉ còn lại câu nói đó của anh: Em đúng là đồ điên!
Cô điên rồi, bị anh ép thành điên rồ thế này.
Cô đúng là thần kinh thật. Nếu không sao nỡ ném một thứ quý giá như thế xuống nhà? Cô chỉ muốn dùng tư duy lôgíc và hành vi, cách thức của một kẻ điên để nói với anh rằng, cô không muốn anh đi như thế nào.
Anh bỏ đi không quay đầu lại, dứt khoát và tuyệt tình. Đến cả hình bóng cũng khiến người ta thấy xa lạ.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ biết dùng mấy cách này để chọc giận anh, dù chỉ để anh xông lên gác chửi cô là đồ điên một lần nữa cũng được!
Thế mà Niên Bách Ngạn đứng không đứng lại dưới nhà quá lâu. Anh chỉ nhìn cô mấy giây rồi quay người, đi về phía hầm để xe ngầm dưới lòng đất. Anh thậm chí còn không bước tới xem bức bình phong vỡ tan nát đó thêm một lần nào nữa.
Là ai đã tả đêm tối đen như mực? Cách hình dung này không sai chút nào. Ngón tay Tố Diệp đau buốt, mắt cũng nhói lên. Mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu đau. Vì cô nhìn thấy bóng Niên Bách Ngạn dần dần bị màn đêm nuốt chửng. Cô cứ trân trân nhìn anh mất hút trong đêm đen như thế.
Gió phần phật lùa vào phòng qua ô cửa sổ mở toang, khiến mái tóc cô tung bay. Cô ngửi thấy mùi hương mát lạnh của tiết trời cuối thu, mỗi lần hít thở là một lần lá phổi căng tràn, đón lấy giá lạnh. Cô đóng sập cửa lại, cả người dựa vào tường rồi từ từ tụt xuống, cuối cùng ngồi sụp xuống nền đất.
Cô òa khóc như một đứa trẻ.
Cô không biết Niên Bách Ngạn sẽ đi đâu. Có lẽ là quay về nhà anh, có lẽ là quay về công ty, hoặc có thể anh thật sự đi tìm một người phụ nữ khác trong giây phút tức giận? Cô chợt khóc dữ dội hơn, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó diễn tả thành lời. Vì cô phát hiện, nếu không chọn cách gọi điện thoại cho anh, ngoài văn phòng ra, đến nơi ở của anh cô còn chẳng biết. Cách thức liên hệ với anh duy nhất hình như chỉ còn di động và số điện thoại bàn trong phòng làm việc. Nếu một ngày anh không bắt máy, lại không có ở công ty, cô biết đi đâu để tìm anh đây?
Cô chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn giận dữ như thế. Anh lạnh như một tảng băng, xa lạ đến buốt giá. Anh không động tay động chân như những người đàn ông khác, cũng chẳng hề quát tháo ầm ĩ với cô. Nhưng anh lại dùng một phương thức xa cách nhất để tuyên bố với cô sự bực tức và hết kiên nhẫn của mình.
Ánh mắt anh nhìn cô toát ra thứ cảm xúc có thể khiến con người ta sợ hãi tận sâu cốt tủy.

Chắc là anh bắt đầu chán ghét cô rồi…
Cả cô còn thấy chán ghét chính bản thân mình. Cô đã quên mất, quên rằng khi tức giận, lời nói của con người ta sẽ như một lưỡi dao sắc nhọn, làm tổn thương anh rồi đâm thương cả bản thân mình. Cô quên rằng mọi người, nhất là phụ nữ, khi cãi vã tuyệt đối không được lôi chuyện cũ ra nói. Nhưng cô chẳng những đã lôi ra, lại còn lấy một việc đã từng khiến tình bạn của anh bị sứt mẻ nghiêm trọng để công kích.
Cô hận bản thân mình!
Từng giây từng phút chậm chạp trôi. Thời gian có bao giờ dừng bước…
Tố Diệp như một con búp bê nhếch nhác, ngồi dựa vào góc tường. Đợi tới khi cả người đã lạnh ngắt cô cũng chẳng thấy bóng Niên Bách Ngạn quay trở lại. Cô không nghe thấy bước chân trên hành lang, cũng không nghe được tiếng anh mở cửa.
Đúng thế, cô còn chưa được nghe. Anh nói đã đánh chùm chìa khóa nhà cô. Cô rất muốn nghe thanh âm đó một lần.
Chẳng biết đã qua bao lâu. Cuối cùng Tố Diệp cũng chống tay lên tường để đứng dậy. Hai chân cô tê dại, không thể nhúc nhích. Cô đứng yên tại chỗ một lúc, sau khi hồi phục được tri giác, cô mới khoác áo vào, đi ra khỏi phòng.
Khoảng năm, sáu phút trôi qua, cửa phòng bật mở. Cô đã quay trở lại, vệt nước mắt vẫn còn lem nhem trên má. Cô ôm theo bức bình phong hoa lan trắng vừa bị ném xuống nhà trong lúc quá giận dữ. Khung của nó không còn, tan nát thành ngàn mảnh không thể dùng được nữa. Cô chỉ thu lại được bức thêu hoa lan trắng hai mặt, bên trên vẫn còn đọng chút sương thu.
Cô đúng là điên thật rồi!
Một thứ bình thường còn chẳng nỡ chạm vào, một thứ có ý nghĩa trong lòng cô như thế, vậy mà nó lại bị cô đối xử như vậy.
Cô ngồi trên sofa, trải bức thêu ấy ra. Dưới làn nước mắt mông lung, thấp thoáng khung cảnh trấn Thiên Đăng. Anh mỉm cười, đứng giữa những cánh tuyết cầu bay ngập trời, gương mặt anh tuấn, luôn hết lòng vì công việc. Chẳng phải cô yêu điểm này của anh sâu sắc sao?
Nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi như những viên ngọc đứt dây. Cô khóc không ngừng lại được. Cô cúi xuống nhìn dòng chữ trên bức thêu. Nét chữ tuyệt đẹp đó như đang chế giễu cô. Một giọt nước mắt rớt xuống, nhẹ nhàng nhòe ra trên hai chữ “chưa muộn”.

Chưa muộn ư?
Cô và anh có thật sự vẫn chưa muộn không?
Những ngày thu ở Bắc Kinh đa phần nắng đều rất đẹp. Trời cao vời vợi, xanh ngắt một màu khiến tâm trạng con người cũng dễ chịu hơn. Nhưng rõ ràng, Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu nằm ngoài số đó.
Vết thương của Lâm Yêu Yêu đã hồi phục khá tốt, đây là điều duy nhất khiến Tố Diệp được an ủi phần nào. Sau buổi trưa, cô tranh thủ lúc rỗi tới bệnh viện thăm Lâm Yêu Yêu, nhân tiện đẩy cô ấy tới vườn hoa hít thở không khí. Nơi nào có cây ngân hạnh nơi đó luôn tuyệt đẹp. Tố Diệp đẩy xe lăn của Lâm Yêu Yêu dừng lại dưới một gốc ngân hạnh rụng đầy lá, ngước mắt nhìn lên vòm trời xanh thẳm không xa kia sẽ có chút ngẩn ngơ.
Cô không biết giờ này Niên Bách Ngạn đang làm gì.
Đã hai ngày sau buổi tối tranh cãi ấy. Cô và anh không có bất kỳ liên hệ nào, dù là gọi điện hay gặp mặt. Anh không gọi cho cô, bản thân cô chần chừ cầm chiếc di động trong tay một hồi rồi cũng chẳng gọi cho anh.
Nói bạn bè bao năm có thần giao cách cảm quả thật không sai. Lâm Yêu Yêu nhìn ra cô có tâm sự, khẽ hỏi cô sao vậy. Tố Diệp vòng tới bên cạnh cô ấy, ngồi ngay xuống lớp lá ngân hạnh dày đặc dưới đất. Lâm Yêu Yêu thấy vậy vội kêu lên: Mau đứng dậy đi, lạnh lắm.
Tố Diệp chợt nhớ tới lần Niên Bách Ngạn bị trúng đạn ở Nam Phi. Câu đầu tiên anh nói sau khi tỉnh lại, nhìn thấy cô đi chân đất là: Mau đi dép vào…
Khóe mắt và sống mũi đồng thời cay cay. Cô cụp mắt xuống, khi ngước lên đã kìm nén cảm giác muốn khóc. Cô mỉm cười nói: Lá cây dày lắm, không sao đâu.
Lâm Yêu Yêu kịp nhìn thấy một tia sáng lấp lánh trong mắt cô, tiếp tục gạn hỏi. Cô chỉ lắc đầu. Một lúc sau cô khoanh chân lại, ngước lên hỏi Lâm Yêu Yêu: Cậu cảm thấy mình là một người như thế nào?
“Cậu ấy à…” Lâm Yêu Yêu nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận: “Rất hiếu thắng, rất thông minh, rất tốt với bạn bè, là điển hình cho kiểu người mạnh miệng yếu lòng.”
“Câu đó là khen mình hay chê mình vậy?” Tố Diệp hỏi thành thật.

Lâm Yêu Yêu trầm ngâm giây lát: “Coi như là một câu khen cậu đi.”
Tố Diệp “ồ” lên một tiếng: “Thế nói về khuyết điểm của mình đi.”
Lâm Yêu Yêu nghe xong nhìn cô như cười như không. Hôm nay Tố Diệp không mặc đồ công sở. Bên trên là chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu hồng nhạt, phía ngoài khoác một chiếc áo len đan tay màu be, dài tới tận đầu gối. Bên dưới là chiếc quần bò bó sát người. Dưới chân là một đôi giày đế bằng có màu sắc phù hợp với chiếc áo sơ mi bên trong người cô. Mái tóc dài của cô được búi cao lên sau gáy.
Đằng sau lưng chốc chốc lại có những chiếc lá ngân hạnh vàng óng rơi xuống người cô. Nếu như Lâm Yêu Yêu biết vẽ, nhất định sẽ vẽ lại bức tranh này. Trước giờ Tố Diệp vẫn rất đẹp. Trong mắt Lâm Yêu Yêu, cô không giống mấy người phụ nữ sắp sang tuổi ba mươi, làn da của cô là điểm đố kỵ của rất nhiều cô gái đôi mươi.
Chỉ có điều, đôi mắt Tố Diệp hôm nay có nét cô đơn, khiến cô có một cảm giác thương tâm không thể nói ra.
Tố Diệp thấy Lâm Yêu Yêu cười quái lạ, bất giác nhướng mày hỏi: Sao vậy?
“Hiếm có thật! Một người kiêu ngạo như cậu sao lại có dũng khí nghe khuyết điểm của mình vậy?”
“Kiêu ngạo? Mình á?” Tố Diệp chau mày.
“Có đôi chút. Nhưng chẳng phải chính cậu từng nói với mình sao. Những người kiêu ngạo thường là những người tự ti. Tiểu Diệp! Cậu có tự ti không?”
Tố Diệp nghe xong hơi ngẩn người ra. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti, nhưng sau khi gặp Niên Bách Ngạn cảm giác này đã thật sự tồn tại.
“Nói mấy điểm khác được không? Còn gì nữa?”
Lâm Yêu Yêu không cần suy nghĩ, đáp thẳng thừng: “Cậu tham tiền, tiền giống như mạng sống của cậu vậy.”
Tố Diệp nghẹn lời, có cần trực tiếp vậy không?
“Còn nữa, con người cậu hơi gai góc, tính cách lại không được khéo léo. Nhưng điều này cũng có thể lý giải được. Thường thì những người tài giỏi, tính tình sẽ hơi quái đản một chút.” Lâm Yêu Yêu cho cô một chút thể diện.

Tố Diệp cố gắng ép ra một nụ cười: “Cảm ơn lời khen của cậu.”
“Khách khí gì chứ, bạn bè bao năm rồi.” Tâm trạng Lâm Yêu Yêu có vẻ rất tốt, còn đùa với cô.
Rồi cô ấy lại hỏi cô có chuyện gì.
“Không có gì thật mà. Mình muốn phân tích bản thân một chút không được à?” Tố Diệp duỗi thẳng hai chân ra, đấm khe khẽ lên chân. Lúc này cô mới hiểu, bài học tình yêu chẳng ai học được thay ai. Lâm Yêu Yêu đã từng yêu, rồi cũng đã thất tình, thậm chí còn lựa chọn một cách tiêu cực nhất để tưởng nhớ tình yêu. Cô không thể rút ra được bài học gì từ cô ấy.
Nghĩ như vậy cô bỗng thấy tuyệt vọng. Bên cạnh cô chẳng có ai thành công trong tình yêu, chẳng có nhẽ bảo cô kể chuyện tình cảm với mợ?
Lâm Yêu Yêu thấy cô có ý giấu giếm cũng không truy hỏi nữa. Cô ấy cố vặn người, khẽ nhặt một phiến lá ngân hạnh đặt vào lòng bàn tay, nhìn đến ngây người. Tố Diệp thấy vậy có chút xót xa. Trải qua lần dày vò này, Lâm Yêu Yêu đã gầy đi không ít, cằm cô ấy nhọn hoắt rồi. Rồi cô nhớ lại dáng vẻ từ chối lạnh lùng của Niên Bách Ngạn, tâm trạng càng nặng nề.
“Yêu Yêu…” Sau khi khẽ gọi tên cô ấy, Tố Diệp mím môi, muốn tìm lời tiếp theo để nói.
Lâm Yêu Yêu nhìn cô như đang đợi cô nói tiếp.
Một lúc sau, Tố Diệp thở dài, giọng nói cố tỏ ra thoải mái: “Cậu có từng nghĩ thay đổi một nơi làm việc mới hay một công việc khác chưa?”
Lâm Yêu Yêu không hiểu.
“Ý mình là, giờ tốt nhất là cậu tìm được một môi trường có thể khiến tâm trạng vui vẻ để tĩnh dưỡng thật tốt. Công việc giám định viên mệt mỏi quá. Lúc trước ở Tinh Thạch, mình thấy ngày nào cậu cũng phải tăng ca.”
Lâm Yêu Yêu nghe xong, lắc đầu: “Thật ra mình rất thích môi trường ở Tinh Thạch, vả lại mình cũng chỉ thích làm giám định viên. Nếu không làm nữa, mình biết làm nghề gì bây giờ?”
Tố Diệp á khẩu.
Có thể giúp Lâm Yêu Yêu nhiệt tình trở lại với công việc là một chuyện tốt. Điều này chứng tỏ căn bệnh trầm cảm của cô ấy không phải đã hết thuốc chữa. Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, chỉ sợ sau này khi Lâm Yêu Yêu phải đối mặt với chuyện thay đổi công việc, tâm lý sẽ lại kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui