Tách trà trước mặt đã nguội, khói thuốc cũng đã tan hết, nhưng bầu không khí vẫn chưa thể yên bình trở lại. Những lưỡi dao ngấm ngầm giữa hai người đàn ông đang bất ngờ xuất hiện, nếu nghe kỹ còn nhận ra cả tiếng mũi dao giao nhau dữ tợn.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, Niên Bách Ngạn ngả người ra sau, nụ cười trên môi rất nhạt nhòa, gần như không thấy: “Aston một lòng muốn tranh giành thị trường Trung Quốc. M100-2 cực kỳ quan trọng với ông ta, thế nên ông ta chắc chắn phải cố gắng hết sức. Vậy thì cả cậu và tôi đều sẽ trở thành cái gai trong mắt ông ta, ông ta dám làm ra chuyện bắt cóc cũng không có gì kỳ lạ. Tôi đợi tới cuối cùng vì rất muốn xem xem, người cứu tôi ra rốt cuộc là ai.”
“Niên Bách Ngạn! Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy.” Kỷ Đông Nham híp mắt.
“Tại cậu quá gấp gáp, con người ta khi nóng ruột thường đánh mất lý trí là chuyện rất bình thường.” Niên Bách Ngạn chậm rãi nói: “Tôi chưa bao giờ tin cậu lại muốn tranh đấu công khai với tôi trong cuộc chiến này. Vì tôi và cậu giống nhau, chỉ cần lật đổ người kia thì không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn gì. Cậu nhọc công như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn thấy tôi tay trắng. Thế nên ngày đấu thầu đó chính là cao trào của vở kịch, sao cậu có thể để tôi vắng mặt? Để đạt được mục đích của mình, bất luận tốn bao nhiêu nhân lực vật lực cậu cũng phải tìm ra tôi cho bằng được. Trước đó tôi luôn nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Henry, cho tới khi cậu xuất hiện tại nơi bắt cóc thì tôi hoàn toàn tin chắc đằng sau lưng cậu đã giở không ít trò. Đất Nam Phi này cậu còn xa lạ, muốn tìm một người sao có thể dễ dàng như vậy. Người giúp được cậu chỉ có mình Henry, vì hắn ta và Xương Đồ đều là những người thông thuộc Nam Phi. Và rõ ràng, cậu không biết Xương Đồ.”
“Không ngờ hành động bắt cóc của Aston lại giúp anh.”
“Thật xin lỗi, đúng như cậu nói, vì ông trời quá yêu chiều tôi.” Niên Bách Ngạn cười khẩy, rồi tiếp tục vứt lại một câu hỏi: “Chỉ có một chuyện tôi không hiểu. Tại sao Henry lại chấp nhận để cậu sai khiến, lại còn nói với cậu bí mật của khu mỏ?” Khu A của mỏ đúng là đã khiến người ngoài hiểu lầm đây là mỏ rỗng. Chính nó đã bịt mắt Xương Đồ, đồng thời cả Henry nữa.
Ánh mắt Kỷ Đông Nham tối đi: “Anh thông minh như vậy mà không nghĩ ra lý do sao?”
“Henry không phải kẻ biết giữ lời hứa. Nói cách khác hắn ta xứng đáng với cái danh “tiểu nhân”. Một kẻ như vậy lại cam tâm nghe lời cậu, hơn nữa còn nói tất cả mọi chuyện mình biết, chỉ có thể chứng tỏ trong tay cậu có điểm yếu của hắn.” Một tia sáng lóe lên trong mắt Niên Bách Ngạn: “Nhưng tôi thực sự không nghĩ ra điểm yếu đó rốt cuộc là gì.”
Kỷ Đông Nham mỉm cười: “Đơn giản lắm! Hắn ta đang có quan hệ với một vị nghị viên làm tại Nam Phi.”
Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn sững sờ, anh khẽ nhíu mày: “Theo như tôi được biết, các nghị viên hiện thời đều là nam giới?”
“Nam giới với nam giới, không được sao?” Kỷ Đông Nham bất ngờ châm biếm.
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới hiểu ra, một lúc sau anh lắc đầu cười khẽ: “Kỷ Đông Nham à Kỷ Đông Nham, cậu bỉ ổi thật!”
“Một chín một mười thôi. Đừng quên, chính anh là người dạy tôi cách bỉ ổi. Chính anh nói với tôi rằng, không gian xảo không làm nổi kinh doanh.” Nụ cười của Kỷ Đông Nham hờ hững, lạnh nhạt. Anh ta đứng dậy: “Niên Bách Ngạn! Trước khi anh muốn phân định rõ ai đúng ai sai, tốt nhất nên vắt óc nghĩ xem làm thế nào để an ủi người phụ nữ của mình. Anh bảo, nếu cô ấy biết anh lợi dụng cô ấy mua lại mỏ kim cương với giá thấp cô ấy sẽ thế nào? À, suýt nữa thì tôi quên mất, có lẽ cô ấy đã sớm nhận ra rồi. Khi cô ấy nhìn thấy Hứa Đồng kịp thời xuất hiện ở một nơi đã bị người ta cho là khu mỏ rỗng, tôi nghĩ trái tim cô ấy đã lạnh ngắt rồi.”
Khóe miệng Niên Bách Ngạn từ từ thẳng ra. Anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình. Rất lâu sau anh mới đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, nói một câu có ý đuổi khách: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở!”
Nhưng Kỷ Đông Nham lại đi gần về phía anh, dướn người, gần như phải ghé sát vào tai anh mới chịu được, thấp giọng nói: “Niên Bách Ngạn! Nếu cô ấy là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu đựng cảm giác thất vọng ấy.”
Niên Bách Ngạn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rất rành rọt: “Nếu cô ấy yêu tôi thì phải chấp nhận toàn bộ con người tôi.”
Kỷ Đông Nham lùi ra sau, sống lưng thẳng tắp, nhìn Niên Bách Ngạn thêm một lúc rồi cười nhạt: “Niên Bách Ngạn! Chúng ta còn đấu nhau dài.” Dứt lời anh ta quay người bỏ đi.
Cửa phòng sách vừa bị kéo ra, đập vào mắt hai người đàn ông chính là gương mặt tái nhợt của Tố Diệp!
Kỷ Đông Nham giật nảy mình. Niên Bách Ngạn đứng trong phòng cũng ngẩn người. Kỷ Đông Nham là người phản ứng trước, nhìn Tố Diệp nói một câu có ý sâu xa: “Cứ yêu đi, rồi cuối cùng em sẽ phát hiện ra từ đầu tới cuối mình chỉ là một con ngốc!”
Bờ vai Tố Diệp run lên. Khi cô ngước mắt, Kỷ Đông Nham đã bỏ đi.
Trong khoang mũi chỉ còn vương lại mùi thuốc lá, của Kỷ Đông Nham, cũng là của Niên Bách Ngạn trong phòng. Cô đưa mắt nhìn qua. Trong không trung tựa như vẫn còn những lớp sương lượn lờ, giống như một lớp vải mỏng ngăn cách người đàn ông cách đó không xa. Anh đứng đó, cái bóng cao lớn bị những tia sáng ngoài cửa sổ phản chiếu, lúc sáng lúc tối, nhất thời khiến Tố Diệp cảm thấy có chút xa lạ. Anh đang đứng trước mặt cô chân thực như thế, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mình không chạm được tới anh?
“Em vào đi!” Niên Bách Ngạn đứng gần đó lên tiếng, thanh âm đã bình thản trở lại.
Tố Diệp không biết nên bước chân trái hay chân phải trước. Cuối cùng cô cũng bước vào một chiến trường mùi thuốc súng còn chưa tan hết. Qua làn khói mông lung, đứng gần anh thêm một chút, chí ít có thể cảm nhận được anh là thật. Niên Bách Ngạn nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự thương cảm. Anh quay người đẩy cửa sổ ra, một làn gió đêm mát lạnh ùa vào phòng, mang theo cả cái mơ hồ ảo diệu của đèn đường, bỗng chốc xua tan cảm giác ngột ngạt vì khói thuốc của căn phòng. Nhưng Tố Diệp lại cảm thấy thứ bị xua đi còn cả mùi hương gỗ mộc thuộc riêng về Niên Bách Ngạn nữa.
Niên Bách Ngạn không quay đầu lại. Anh vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh màu sắc phía xa xa. Ánh trăng hút hết thứ ánh sáng vốn đã yếu ớt trong phòng, kéo dài bóng anh, chiếu xuống chân Tố Diệp. Cô cúi đầu, men theo cái bóng đó từ từ ngước mắt, cuối cùng dừng lại trên bóng lưng Niên Bách Ngạn. Có chút gì xa cách, lại có chút gì cô độc…
Nên dùng từ đó để miêu tả một người đàn ông vừa tính toán đủ mọi cách để giành về một khu mỏ có giá trị chín tỷ sao? Anh phải vui mừng mới đúng chứ, sao có thể cũng đơn độc giống cô?
Cho tới bây giờ, Tố Diệp mới thật sự hiểu được sự tự tin của anh ở đâu ra. Trong trò chơi thương trường ngấm ngầm này anh đã sớm luyện được ình đôi mắt tinh tường, đoán định được đối phương. Con người anh, khi nhắm về mục tiêu phía trước cũng đồng thời cảnh giác mỗi một đối thủ có thể xuất hiện bên cạnh mình, từng bước lập kế hoạch, âm thầm đánh đuổi và tiêu diệt. Trong ván bài hôm đó, anh đã thua thê thảm, cả Kỷ Đông Nham nữa, hai con cá lớn lần lượt sa lưới, may mắn tồn tại chỉ còn con tôm nhỏ bé là cô. Hóa ra tới tận hôm nay mới phát hiện, người biết đánh cược thực sự là họ. Cô thắng được chỉ là nhờ may mắn, bọn họ thua chỉ vì họ không thèm chơi những trò chơi tép riu.
Nhưng có một câu Niên Bách Ngạn nói sai rồi. Anh nói: Một nhà tư vấn tâm lý thành công có thể đọ lại một nửa thương nhân. Anh nói thật may mắn khi cô không làm kinh doanh. Anh đánh giá cô quá cao rồi. Cô sao bằng được một nửa anh, thậm chí cả một ngón tay còn chẳng bằng.
Vì những người làm tư vấn tâm lý như cô, từ đầu tới cuối chỉ đánh cược lòng người!
Còn những người làm kinh doanh như Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, thứ mang ra cược là nhân tính!
Tất cả chính nghĩa hay lương tâm đều có thể tan biến trước lợi ích. Cô không bao giờ nhận xét việc làm ấy đúng hay sai, vì thương trường là chiến trường, đã nằm trong bàn cờ này rồi, đâu còn đường lùi nữa? Chỉ có điều, khi chính cô cũng bị coi là một con cờ để quyết định đại cục, tại sao trái tim cô lại đau đến vậy?
Căn phòng quá yên tĩnh, ánh đèn đối diện đã tắt, đêm đã khuya.
Rất lâu sau, Tố Diệp mới lên tiếng, giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng như những làn khói thuốc giữa ngón tay anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến: “Em không định nghe lén hai người nói chuyện. Em chỉ muốn vào hỏi xem hai anh có muốn ăn đêm không.” Cô chắc chắn Niên Bách Ngạn không phải đứa con cưng của Thượng đế, nếu không sao lại để cô lấy hết can đảm tới chất vấn anh, giày vò anh?
Niên Bách Ngạn không quay lại, chỉ nói một câu: “Vậy bây giờ em đã nghĩ ra những gì muốn hỏi chưa?”
“Nghĩ ra rồi. Bốn câu, không nhiều không ít. Em nghĩ anh có thể trả lời hết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...