Ngày hôm sau, bầu trời Cape Town đã tươi sáng trở lại. Từ bờ biển nhìn ra xa, mặt trời mới lên như một thỏi vàng nóng bỏng tay, dần dần lộ rõ vẻ đẹp rực rỡ của mình, trả lại ặt biển dáng vẻ vốn có của nó, tựa như một viên ngọc xanh thẳm được khảm giữa đất trời. Cơn bão gió cuồng phong hôm qua không để lại một chút dấu vết nào. Những cành cây đã từng bị gió mưa càn quét, rụng tan tác dưới đất cũng đã được nhân viên vệ sinh thu dọn sạch sẽ hết.
Mười giờ sáng, buổi gọi thầu mỏ kim cương chính thức bắt đầu. Tố Diệp cũng tham gia với tư cách là trợ lý của Niên Bách Ngạn như Bella. Diện tích hội trường cũng không lớn lắm, chỉ là một hội trường nhỏ đủ chỗ ngồi cho khoảng năm mươi người. Kiến trúc cũng không được xa hoa như những trung tâm hội nghị hay được dùng để tổ chức các buổi gọi thầu trong nước. Ở đây rất giản dị, không được trang hoàng quá khoa trương, nhưng cách bố trí lại khá độc đáo.
Vì hội trường sử dụng phong cách Hà Lan nên tổng thể đều lấy màu trắng làm chủ. Đèn treo trần nhà là một màu duy nhất, giá để nến bằng thủy tinh long lanh, thảm trải sàn màu trắng và tất cả khăn trải bàn đều bằng lụa trắng. Hội trường lấy hoa bách hợp trắng và hoa hồng trắng điểm xuyết bốn góc, đến cả đĩa ăn buffet cũng sử dụng men sứ trắng.
Phía tổ chức buổi gọi thầu lần này cũng hao tổn khá nhiều tâm huyết. Chuyện đấu thầu mỏ kim cương này trước giờ không rêu rao quá nhiều với bên ngoài. Cánh nhà báo có hỏi dò họ cũng chỉ trả lời mập mờ, thế nên khi tổ chức hoạt động cũng không tiện gióng trống khua chiêng. Nhưng mặt khác, những người tham gia lại đều là những nhân vật tiếng tăm, những thương nhân và đại gia có máu mặt trong giới thương nhân, khung cảnh cũng không được quá tầm thường. Chính vì vậy, hình thức tự tổ chức này coi như cũng đã đặc sắc và tốn tâm huyết rồi.
Nghe nói, suốt quá trình sẽ không ngừng được cung cấp ẩm thức của Mỹ được làm bởi toàn các đầu bếp đẳng cấp khắp thế giới. Nhà tổ chức còn đặc biệt mời tới đầu bếp Trung Quốc, đại diện cho ẩm thực châu Á, đầu bếp Thổ Nhĩ Kỳ đại diện cho ẩm thực Hồi giáo, đầu bếp Pháp đại diện cho ẩm thực châu Âu, cùng rất nhiều các đầu bếp nổi tiếng khác, để phục vụ cho các vị khách quý ngày hôm nay những món ăn ngon nhất của quê hương mình. Rượu vang được phục vụ trong buổi gọi thầu lần lượt là rượu vang bản địa và rượu được vận chuyển từ Pháp tới bằng đường hàng không, icewine* thì được lựa chọn từ khu vực Canada và Đức để đáp ứng các yêu cầu khác nhau của mọi người.
*Icewine (vang đá): Rượu vang này rất ngon, ngọt lịm, uống một lần nhớ mãi. Người Đức gọi loại rượu này là “Eiswein”, người Anh gọi là “Ice Wine”, người Pháp gọi “Vin de glace”. Đây là một loại rượu khá hiếm và đặc biệt. Theo tương truyền, vào năm 1794, có một chủ vườn nho (vineyard) ở Đức vì bận công chuyện phải đi xa, đã không sắp xếp được việc hái nho đúng lúc như thông lệ hàng năm. Khi ông trở về thì nho đã chín mùi và thời tiết lạnh của mùa đông đã làm nho đông đặc lại. Nhưng có lẽ vì “tiếc của”, ông vẫn quyết định hái những trái nho đã đông đặc và ép lấy nước nho làm rượu. Kết quả, ông đã vô tình sản xuất được một loại rượu đặc biệt mà người ta lúc đó gọi là “rượu mùa đông” (winter wine). Loại “rượu mùa đông” này là một “bí mật” của nước Đức mãi cho tới khoảng thế kỷ 18 thế giới mới biết đến, từ các nhà sản xuất rượu ở vùng Rheingau (Đức). Khoảng năm 1962 thì “rượu tuyết” đã sản xuất thành sản phẩm thương mại phổ biến ở Châu Âu. Và bắt đầu từ đó những tên như Eiswein, Ice wine, Vin de glace… trở thành quen thuộc trong giới sành rượu.
Những bộ đồ ăn được bày trên mặt bàn cũng rất được xem trọng. Dĩa và đũa bạc đều có màu rất tinh tế, thủ công tinh xảo. Quý giá nhất là đầu nhọn của dĩa và đũa được điểm xuyết bằng trân châu vàng. Đây đều là ngọc trai từ vùng biển Đông Nam Á, bờ biển phía bắc châu Úc. Loại ngọc trai này khá nặng, màu sắc đa dạng, cực kỳ quý giá, giá trị không hề nhỏ.
Chồng đĩa xếp bên cạnh cũng không tầm thường, là loại men sứ tuyệt phẩm mà hoàng gia Anh thường hay sử dụng, còn những đĩa bày thức ăn thì được sử dụng men sứ Trung Quốc.
Tóm lại, trông bề ngoài hội trường này có vẻ đơn giản, tiết kiệm, kỳ thực mỗi một chi tiết đều đã được xử lý đặc biệt, toàn là những sản phẩm có giá trị tới từ các quốc gia trên khắp thế giới.
Tố Diệp đi theo sau Niên Bách Ngạn vào trong hội trường, thông qua tầng tầng lớp lớp những cửa kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy những đối thủ tham gia cuộc cạnh tranh này như ý nguyện. Họ tới đây không sớm cũng không muộn. Sau khi bước vào hội trường có người lần lượt bước tới chào hỏi. Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn cũng người tới trước người tới sau. Anh ta coi như không nhìn thấy Niên Bách Ngạn, chỉ chào hỏi những người khác.
Vincent khi trước cá cược với Niên Bách Ngạn cũng đã có mặt. Ông ta bê một ly rượu vang đi tới, khẽ chạm ly với Niên Bách Ngạn, trong nụ cười có sự trêu chọc lộ rõ: “Xem ra giá của mỏ kim cương lần này vượt xa dự tính trước đó của chúng ta. Nhìn thấy chưa, mấy thương nhân kim cương nổi tiếng thế giới cũng tới góp vui rồi.”
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, giọng nói điềm đạm như gió thoảng: “Ông sợ thua sao?”
“Nhóc à, tôi sợ cậu thua thôi.” Vincent cười lớn hơn.
“Mấy trò cá cược thế này, chưa tới giây cuối cùng không ai có thể dự đoán được kết quả.”
“Nhưng tôi biết, có người thèm muốn quá đã ra tay dằn mặt trước rồi.” Vincent nói rồi quay mặt về một phía. Niên Bách Ngạn cũng ngước mắt, thấy có người vừa bước vào hội trường.
Tố Diệp cũng nhìn theo, quả thực đã bị giật mình. Người này mặc một chiếc áo vest theo kiểu Anh, đội một chiếc mũ cũng kiểu Anh, sau gáy còn để lại một đoạn đuôi ngựa ngăn ngắn. Con ngươi màu xanh ngọc trông lấp lánh như thủy tinh. Nét mặt ông ta rất phấn khởi, theo sau có không dưới mười vệ sỹ, dàn trận hoành tráng. Ông ta chào hỏi lần lượt từng người một, nhìn thấy Kỷ Đông Nham đứng gần đó cũng vô cùng nhiệt tình. Nhưng rõ ràng Kỷ Đông Nham hoàn toàn không đáp lại quá nhiều.
“Tôi nghe nói hôm qua đã có người “chào hỏi” cậu, có liên quan đến ông ta không?” Vincent từ tốn thưởng thức rượu.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không đáp.
Tố Diệp thấy người này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Cô sát lại gần Bella hỏi thăm về lai lịch của ông ta. Bella nói cho cô biết, ông ta chính là Aston. Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra. Nhưng người thật trẻ hơn rất nhiều so với ảnh trên tạp chí. Aston nhanh chóng nhìn thấy Niên Bách Ngạn, vẫy tay chào anh một cách khoa trương qua rất nhiều người. Khi tới gần ông ta còn chủ động giơ hai tay ra: “Bách Ngạn, Bách Ngạn! Tôi đã đoán sẽ gặp được cậu ở đây.”
Niên Bách Ngạn cũng mỉm cười, bắt tay với ông ta. Khi hai người sát lại gần nhau, anh rỉ tai ông ta: “Thật ngại quá, hôm qua làm ông tốn nhiều nhân lực, vật lực như thế.”
Tố Diệp đứng khá gần thế nên nghe được Niên Bách Ngạn nói gì. Cô hoảng hốt nhìn sang Aston. Sao? Vụ bắt cóc hôm qua có liên quan tới người đàn ông Anh quốc này sao? Nếu Niên Bách Ngạn đã khẳng định chắc chắn như thế thì không thể sai được.
Quả nhiên, Aston nghe xong cơ mặt bỗng co rụt lại, nhưng trước mặt mọi người ông ta vẫn cố giữ nụ cười. Một lần nữa ghé sát tai Niên Bách Ngạn, ông ta cũng nói thầm: “Hôm qua mạng cậu lớn đấy, Niên Bách Ngạn! Nếu hôm nay cậu không muốn những người bên cạnh mình gặp tai họa thì nên thức thời một chút mới là trang tuấn kiệt. Nói rõ luôn cho cậu biết, mỏ kim cương này tôi lấy chắc rồi.” Dứt lời ông ta đứng thẳng dậy, cười sảng khoái trước mặt mọi người, vỗ vai Niên Bách Ngạn: “Không thể xem thường hậu bối được. Bách Ngạn à! Hôm nay cậu phải nể tình tôi một chút đấy.”
Khóe môi Niên Bách Ngạn vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt thì lạnh như băng. Đợi Aston đi rồi, Tố Diệp mới bước tới hỏi nhỏ: “Ông ta nói gì với anh vậy?” Lời của Aston cô không nghe rõ nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt giá lạnh của Niên Bách Ngạn.
“Không có gì. Đi lấy đồ ăn đi, có món gan ngỗng em thích nhất đấy.” Niên Bách Ngạn nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.
Tố Diệp do dự nhìn anh một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Anh muốn ăn thứ gì, để em và Bella đi lấy?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Hay là lấy rượu vang đi.”
“Chỉ cho phép anh uống champagne thôi.” Tố Diệp mím môi nói.
Anh nhướng mày, ánh mắt khó xử: “Diệp Diệp…”
“Có uống hay không? Nếu không chỉ được uống nước lọc thôi đấy.”
Niên Bách Ngạn đành phải đầu hàng, kéo cô lại gần, thì thầm bên tai cô: “Đã thích làm bà chủ rồi!”
Tố Diệp đỏ mặt, đẩy anh ra rồi cùng Bella đi tới khu ẩm thực.
Buổi đấu thầu đã bắt đầu.
Henry bước lên sân khấu với tư cách người phụ trách mỏ kim cương, giới thiệu chi tiết tình hình của mỏ kim cương cho các nhà đầu tư có mặt ở đây.
Trong miệng hố thiên thạch M100 có một mỏ kim cương cỡ lớn với đường kính khoảng 50km. Theo các nhà thăm dò trắc địa, trước mắt mỏ kim cương này đã có lịch sử gần bốn mươi triệu năm, và trữ lượng kim cương ở bên trong cũng lên tới mười tỷ cara, đủ để đáp ứng nhu cầu cực lớn của thị trường kim cương thế giới trong hơn hai ngàn năm nữa.
Nhưng mỏ kim cương hôm nay đấu thầu chỉ là một phần của M100, có ký hiệu M100-2, nằm ở phía Tây Nam miệng hố thiên thạch, là một trong những vị trí tốt nhất của mỏ kim cương M100.
“Như mọi người đã biết, tại buổi đấu thầu lần trước, mỏ kim cương M100-1 mà tập đoàn Tinh Thạch giành được đã mang lại không ít lợi nhuận cho họ.” Henry đứng trên sân khấu. Đằng sau lưng ông ta là một màn hình cực lớn, đang trình chiếu những tư liệu hình ảnh về miệng hố thiên thạch. Ông ta nói đùa: “Tổng giám đốc Niên! Lần này anh muốn mang mỏ M100-2 đi không còn đơn giản như vậy nữa đâu. Nhìn những ánh mắt khao khát xung quanh anh kìa, chắc chắn là họ đã ngửi được mùi lợi nhuận từ người anh rồi.”
Niên Bách Ngạn bật cười.
Những người khác cũng cười rộ lên.
“Sở dĩ nói M100-2 còn có giá trị đầu tư hơn M100-1 là vì, chỉ với mỏ thô trước mắt, tôi tin đại bộ phận mọi người cũng đã nhìn thấy kim cương thô màu hồng trên bề mặt. Chỉ riêng những viên kim cương thô này thôi cũng đã đủ chứng minh, muốn tạo ra những viên kim cương rực rỡ ở Nam Phi là điều hoàn toàn có thể. Tôi đã đặc biệt tìm tổ thẩm định để tiến hành đánh giá, giá trị ước tính ban đầu của chúng đã có thể lên tới khoảng năm mươi triệu đô la Mỹ. Giá trị mà chúng ta có thể nhìn thấy đã đạt tới con số này rồi, hơn nữa trữ lượng dự tính sơ bộ của mỏ M100-2 có thể chiếm hai phần năm cả miệng hố thiên thạch M100, vượt xa giá trị tưởng tượng trước đây của chúng ta.”
Nói tới đây Henry uống một hớp nước rồi lại chỉ lên màn hình: “Dựa theo giá trị thị trường hiện nay, một cara có giá năm ngàn đô la Mỹ, để tính, vậy thì giá của cả mỏ M100 có thể lên tới bốn nghìn tỷ. Đây là một nơi đã được Chính phủ phong tỏa bao năm nay, gần hai năm trở lại đây mới bắt đầu được chia ra để tiến hành gọi thầu.”
Tố Diệp cầm ly rượu, ngây ngốc nghe phần giới thiệu của Henry trên sân khấu, cảm thấy hoảng sợ. Trời đất ạ! Vốn dĩ cô đã từng đứng trên mỏ kim cương trị giá hơn bốn nghìn tỷ. Cô cứ tưởng mỏ kim cương mà họ đấu thầu đã giá trị lắm rồi, không ngờ cũng chỉ là một góc. Nghe mấy lời giới thiệu của Henry cô mới biết kiến thức của mình nghèo nàn đến mức nào. Những con số ông ta nói ra lớn cực đại, nghe mà cô cũng thấy lạnh sống lưng.
Nhưng trải qua nhiều chuyện ở Nam Phi cô cũng hiểu ra, càng giàu có thì nguy hiểm phải đối mặt càng nhiều, thế sự hiểm ác, lòng người khó dò, có lẽ chính là miêu tả ngành nghề này.
Henry giới thiệu xong một lượt, rồi lại mang viên kim cương thô màu hồng mà mọi người ai cũng biết trong mỏ M100-2 lên sân khấu, như vậy sẽ càng tăng giá trị đầu tư của mỏ kim cương này. Nhìn những thương nhân đang rất nóng lòng này, Tố Diệp nhất thời cũng trở nên mê muội. Nhớ lại mấy lời của Xương Đồ, cô càng trở nên do dự, đây thật sự là một mỏ rỗng sao?
Mải suy nghĩ, mỏ M100-2 đã bắt đầu được đấu giá. Giá thấp nhất là hai trăm triệu, mỗi lần ra giá tăng thêm một trăm triệu. Nếu theo những lời giới thiệu của Henry, nhìn vào trữ lượng của mỏ kim cương này thì giá sàn đó đã cực thấp rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là các nhà đầu tư có thể giành được nó với giá thấp. Quả đúng như vậy, có người ra giá, rồi liên tiếp không ngớt những người tiếp theo gọi giá.
Im lặng nãy giờ chỉ có ba người, lần lượt là Kỷ Đông Nham, Aston và Niên Bách Ngạn.
Nét mặt Aston như đang xem trò vui. Kỷ Đông Nham thì vẫn uể oải dựa vào ghế, trong tay cầm chiếc đĩa, ăn hoa quả. Niên Bách Ngạn thì cầm ly champagne, chầm chậm thưởng thức rượu ngon. Tố Diệp nhìn thấy rất rõ ràng, những người ra giá trước chẳng qua chỉ là con tôm con tép giữa biển cả, cá sấu thật sự còn chưa ra tay.
Khi mỏ kim cương đã lên tới giá năm trăm triệu, người tham gia rõ ràng không còn nhiều như ban đầu nữa, lùi đi không ít như con sóng đánh vào bờ cát. Đúng lúc ấy, Kỷ Đông Nham cũng đã ăn xong đĩa hoa quả, đón lấy tờ giấy ướt người phục vụ đưa tới, lau tay xong mới lười biếng lên tiếng: “Sáu trăm triệu!”
Mọi người nhìn về phía anh ta, người ra giá năm trăm triệu vừa rồi những tưởng không ai tranh với mình nữa, mặt cũng co lại, sau đó phẫn nộ từ bỏ. Người chủ trì trên sân khấu hét lớn, hỏi xem có ai ra giá cao hơn sáu trăm triệu không. Aston vốn dĩ đang nhẫn nại chờ Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn ra giá. Ông ta biết rõ ai mới là đối thủ cạnh tranh thực sự. Sau khi thấy Kỷ Đông Nham gọi giá, ông ta cười khẩy, giơ tay: “Bảy trăm triệu!”
Giá càng ngày càng cao. Đương nhiên, so với giá trị đích thực của nó thì còn kém khá xa, chứng tỏ lợi nhuận đạt được còn rất nhiều.
Tố Diệp ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn, tim đập thình thịch liên hồi, rồi hồ nghi tại sao Kỷ Đông Nham lại gọi giá cao như thế, vậy còn ba trăm triệu đó là thế nào? Lẽ nào cô hiểu lầm anh ta thật? Đang rối bời với trăm ngàn suy nghĩ, Niên Bách Ngạn bỗng kéo tay cô lại, áp sát mặt bên tai cô: “Em ra giá nhé?”
Tố Diệp run lên: “Em?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
“Em… sao có thể?”
“Sao em lại không thể?” Anh mỉm cười, nghịch ngón tay cô phía dưới, dịu giọng nói: “Anh bảo em gọi bao nhiêu em cứ làm theo là được rồi.”
Tố Diệp nuốt nước bọt: “Anh định cho em trải nghiệm cảm giác bị trăm ngàn con mắt nhìn vào sao?”
“Là cho em trải nghiệm cảm giác làm một triệu phú.” Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười.
Tố Diệp suy nghĩ, rồi gật đầu ra vẻ: “Lý do này còn có tính thuyết phục một chút.”
Trên sân khấu đã bắt đầu hét giá, bảy trăm triệu.
Niên Bách Ngạn nói thầm: “Tám trăm triệu.”
Tố Diệp hắng giọng, hét lớn: “Tám trăm triệu!”
Có lẽ vì cô quá căng thẳng, tiếng hét khiến cả hội trường chấn động. Hoặc có lẽ nãy giờ người ra giá đều là đàn ông, bỗng nhiên vang lên tiếng phụ nữ cũng khiến mọi người ngỡ ngàng. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, câu “tám trăm triệu” đó của cô đã khiến mọi người phải nhìn chăm chú, làm cho cô nhất thời cảm thấy ngại ngùng.
“Xin hỏi cô đây là…” Những người tới đây tiến hành đấu thầu đều phải đăng ký tên tuổi, còn Tố Diệp lại xuất hiện dưới thân phận trợ lý, người chủ trì đương nhiên không biết.
Tố Diệp không biết nói sao. Niên Bách Ngạn bên cạnh khẽ giơ tay lên, sau khi nhìn thấy anh ta vội vàng nói: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
“Niên Bách Ngạn! Có phải em kỳ lạ lắm không?” Tố Diệp sát lại gần, rỉ tai anh.
Niên Bách Ngạn mỉm cười lắc đầu: “Không! Là họ chưa từng thấy người cạnh tranh nào đẹp như em thôi.”
Câu nói ấy khiến Tố Diệp sướng đến phát khóc.
Bella ngồi bên cạnh thấy cái vẻ sung sướng của cô bèn bĩu môi: “Chảnh chọe!”
Tố Diệp mặc kệ cô ta.
Con số của Niên Bách Ngạn mang tới không ít áp lực cho những người cạnh tranh trong hội trường. Những người khi trước hào hứng giờ cũng nín thinh. Chỉ còn lại Kỷ Đông Nham và Aston. Đúng như ban đầu Vincent phân tích, hai người đó chính là hai chiếc bánh điểm tâm ngáng đường.
Kỷ Đông Nham không hề do dự, ra giá chín trăm triệu. Ngay lập tức, Aston tăng lên một tỷ, còn Niên Bách Ngạn thì vỗ tay Tố Diệp: “Một tỷ hai.”
Tố Diệp trợn tròn mắt, nhìn anh một lần nữa để xác nhận lại, miệng lắp bắp: “Một… Một tỷ hai?”
“Đúng vậy, một tỷ hai.” Niên Bách Ngạn nói rất chắc chắn.
Tố Diệp vừa ra sức moi móng tay vừa hét lên sân khấu: “Một tỷ hai!” Dứt lời lại quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Cô thấp giọng, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em không biết anh có nhiều tiền như vậy đấy. Đồ gian thương! Nhiều tiền thế mà còn trừ tiền lương và tiền thưởng của em!”
Mọi người dưới sân khấu xôn xao cả lên.
Niên Bách Ngạn lại cười nhạt: “Người có tiền là bố em và tập đoàn Tinh Thạch. Anh đâu có lấy danh nghĩa cá nhân đấu thầu mỏ kim cương này.”
Tố Diệp bĩu môi.
Kỷ Đông Nham nhìn sang bên này, ánh mắt có phần phức tạp. Tố Diệp quay đầu lại, vừa hay chạm phải ánh mắt ấy. Cô không thể hiện gì nhiều. Còn Kỷ Đông Nham thấy cô quay lại, giấu ngay vẻ u ám trên mặt lại, tiếp tục ra giá, lần này anh ta gọi hẳn lên một tỷ rưỡi!
“Anh ta điên rồi sao?” Tố Diệp hoàn toàn sững sờ.
Niên Bách Ngạn lại không mấy kinh ngạc, vẫn rất bình thản. Anh cũng không vội ra giá tiếp. Aston thì không đủ kiên nhẫn, không hề chịu lép vế, tăng giá lên một tỷ sáu.
Kỷ Đông Nham dừng lại, có lẽ là từ bỏ rồi, nhún vai nhìn về phía Tố Diệp, nét mặt luyến tiếc. Còn Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, khẽ hỏi: “Chúng ta còn tiếp tục không?”
“Một tỷ bảy.”
“Hả?” Tố Diệp run như cầy sấy, xem ra Niên Bách Ngạn sống chết cũng phải giành mỏ kim cương này cho bằng được.
“Em ra giá đi!”
Tố Diệp làm theo.
Lúc này, ánh mắt mọi người tập trung hết cả vào Niên Bách Ngạn và Aston, Kỷ Đông Nham đã từ bỏ.
“Một tỷ tám!” Aston bắt đầu bực dọc, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Hét giá xong, ông ta lại nhìn về phía Niên Bách Ngạn, vẻ mặt khó chịu.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho Tố Diệp: “Một tỷ chín!”
Tố Diệp run rẩy hét một tỷ chín. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Aston, nhất thời có chút chần chừ. Đến thỏ trong lúc sốt sắng cũng có thể cắn người, huống hồ một người đang nóng lòng muốn tiến vào thị trường Trung Quốc, cạnh tranh với Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham như Aston?
Aston đập bàn, ra giá hai tỷ.
Tố Diệp chỉ hận mình không phải cái mỏ kim cương đó. Hai tỷ là bao nhiêu tiền?
Lần này Niên Bách Ngạn không ra giá ngay, anh hơi dựa người ra sau, ánh mắt bất giác liếc nhìn lưng Tố Diệp, bất chợt khựng lại, ngay lập tức ngước lên nhìn Aston. Aston cũng đang hướng về phía anh, ánh mắt ông ta không tức giận nữa, thay vào đó là một nụ cười vô cùng quỷ quyệt.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Niên Bách Ngạn lạnh đến cực điểm.
Trên sân khấu bắt đầu hỏi xem còn ai tiếp tục ra giá hay không.
Aston giơ tay về phía Niên Bách Ngạn làm động tác mời gọi. Niên Bách Ngạn không nói câu nào, đầu mày nhíu chặt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm nghị. Tố Diệp mãi không thấy chỉ thị gì, bèn quay lại nhìn anh, thấy điệu bộ đó của anh bỗng cảm thấy rất kỳ lạ. Cô khẽ gọi tên anh, hỏi xem có tiếp tục ra giá hay không.
Niên Bách Ngạn lại giữ im lặng một cách khác thường, bờ môi mím chặt, cằm cũng căng cứng lại. Anh nhìn Aston chằm chằm, chốc chốc lại cảnh giác liếc nhìn chấm đỏ yếu ớt sau lưng Tố Diệp. Nó đang từ từ di chuyển, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Anh biết rõ, có người sử dụng súng vô thanh lợi dụng tia hồng ngoại tầm xa nhằm vào Tố Diệp. Chỉ cần anh tiếp tục ra giá, Tố Diệp sẽ bị bắn ngay lập tức!
Không cần nghĩ cũng biết kẻ giở trò là ai. Aston, một tên nham hiểm thâm độc có tiếng, nếu không hắn ta cũng không thể thành lập được “đế quốc” đá quý trong một thời gian ngắn như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...