Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele


Trang Noãn Thần là người tiết kiệm từ nhỏ.
Tuy nói hiện tại lương thưởng hay hoa hồng của cô với cái chức giám đốc cũng không ít, lại gả cho ông trùm trong thương giới giàu có, nhưng cô vẫn rất khi ra vào các trung tâm bán đồ xa hoa.

Một là không có thời gian, hai là cảm thấy rằng quá lãng phí, có lẽ nếu đổi lại là Angel cùng ngang vị trí với cô.

Khi Angel nghỉ ngơi mua sắm hàng xa xỉ ở trên thế giới thì cô mới mua cho mình một chiếc xe để thưởng thức cảnh đẹp cố cung.

Người với người nhưng lại khác nhau, thú vui cùng hưởng thụ cũng khác nhau.

Thật ra Trang Noãn Thần rất hạnh phúc với hiện tại.
Cát Na đương nhiên là trái ngược với cô, lôi kéo cô mua đông sắm tây, nơi này cho dù là ngày nghỉ cũng không hề ồn ào tiếng người huống chi giờ đang là giờ mọi người làm việc.

Xưa nay Trang Noãn Thần đối với túi xách, đồ trang điểm linh tinh vố không có nhiều hứng thú, hơn nữa trong đầu còn nghĩ đến chuyện công việc ở công ty, đi theo Cát Na dạo từ cửa hàng này qua cửa hàng khác quả thực là giày vò.
Ở Bvlgari Cát Na mua chiếc vòng tay thiết kế mới nhất năm nay, mang trên cổ tay cô xinh đẹp khiến người khác phải thán phục không ngớt, sau đó ở Burberry phía đối diện mua thêm một chiếc túi xách và một chiếc áo khoác, nhưng vẫn chưa thoả mãn nên cô còn hướng cửa hàng bên cạnh mà đi tới, Trang Noãn Thần liền một tay giữ chặt lấy cô….
“Em mua nhiều thứ thế mà còn muốn mua nữa sao?”
Cát Na nhìn mấy túi mình mua trong tay, quơ quơ về phía cô, “Cái này gọi là nhiều hả? Mới mua có ba bộ thôi mà.”
“Ba bộ thôi mà?” Tròng mắt Trang Noãn Thần đều trợn tròn lên, “Tiểu thư, ba bộ này của em đủ tiền cho người bình thường dùng trong hai năm đấy.”
Cát Na bĩu môi, “So với những người cùng tầng lớp, em tiêu rất ít rồi đó.” Lại lôi kéo cô chui vào Boucheron.

Một bước bước vào cửa, Trang Noãn Thần cảm thấy được như mình trở thành nữ thần, phục vụ xung quanh nhiệt tình hết sức, tám phần là do nhìn thấy trong tay Cát Na đều là túi to hàng hiệu, mới vừa nhìn thoáng qua đã có phục vụ tiến lên, bưng rượu cang và điểm tâm mời các cô thử.
Trang Noãn Thần ra vẻ trấn định, mỉm cười từ chối, trong lòng xấu hổ.

Tuy là miễn phí nhưng cô là ăn không nổi, Cát Na thì không chút nào nể nang, một tay bưng lấy rượu vang, nhấp nhẹ một ngụm sau đó gật gật đầu, chỉ vào quầy kính, “Lấy cái này tôi xem thử một chút.”
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn, hít một ngụm không khí lạnh, ăn cướp hả? Một cái trâm cài áo mà giá hơn tám vạn?
Vừa định kéo Cát Na đi thì đã thấy cô ấy cười tươi rạng rỡ: “Đúng cái này rồi, gói lại cho tôi.”
Phục vụ vội vàng gói lại.
“Noãn Noãn, cái trâm cài áo này em tìm lâu lắm rồi đó, không ngờ rằng có thể mua được nó ở Bắc Kinh.”
Trang Noãn Thần nuốt nước miếng, không nói gì.
Qua một lúc nữa, Cát Na chỉ vào một cái đồng hồ, “Noãn Thần , đồng hồ này đẹp chứ?”
“Đây là đồng hồ nam mà?”
Trang Noãn Thần nhíu mi, “Không phải là em muốn mua tặng Trình Thiếu Tiên chứ?”
“Hừ, anh ta không có cảm cảm giác gì với em em mới không cần tặng anh ta quà này nọ.” Cát Na vừa nghe tên anh thì sắc mặt liền trầm xuống, nhưng trong nháy mắt lại cười, sắc mặt thay đổi rất nhanh, huých vào người cô, “Anh trai em rất thích đồng hồ, chị mua cái này tặng anh ấy đi.”
Trang Noãn Thần luôn luôn biết Giang Mạc Viễn thích mấy thứ đồng hồ cơ, trong nhà cũng có không ít đồng hồ của anh, nghĩ lại đã đi ra ngoài một chuyến mà không mua này nọ cũng không được liền hơi chần chờ nhìn đồng hồ.

Phục vụ ở bên cạnh thăm dò vẻ mặt của cô, vội vàng nhiệt tình đi tới giới thiệu, “Đồng hồ này là loại số lượng có hạn, tôi lấy ra phu nhân xem một chút nhé.”
“Được…”
“Không cần…” Âm thanh của Cát Na và Trang Noãn Thần đồng thời vang lên, cô thậm chí gấp đến độ đè tay phục vụ lại.

Phục vụ nghi hoặc nhìn hai người.
“Đồng hồ này chưa hẳn anh ấy đã thích, vẫn nên để anh ấy tự đến chọn thì tốt hơn.” Trang Noãn Thần vội vàng giải thích.
Cát Na trái nhìn phải ngó, nói thầm, “Chịu chơi chút đi mà…”
“Đi thôi đi thôi.” Trang Noãn Thần lôi kéo cô rời khỏi cửa hiệu.
Vào thang máy, Cát Na cười hì hì, “Trang Noãn Thần, chị nói đi, không phải chị thấy nó mắc quá chứ hả?”
Trang Noãn Thần cũng không che giấu, nhìn cô bất đắc dĩ nói, “Có gì mà cười chứ, một cái đồng hồ cũng đến sáu trăm năm mươi vạn, là thần tiên làm à, sao quý đến như vậy? Có chừng đó tiền chị có thể mua một ngôi nhà lớn hơn.”
Khi hai người đi đến một cửa hàng đồ uống tại ngã tư ngồi xuống, Cát Na nhìn cô cười không ngừng: “Đồng hồ ấy mà, người ta đeo không phải vì xem giờ mà là thể hiện đẳng cấp, nhất là đồng hồ nam, chị đừng lấy vẻ ngạc nhiên thế, những cái đồng hồ của anh em cái nào mà không giá trên trời chứ?”
“Vậy kệ anh ấy đi, cần chi phải lấy lòng?” thực sự Trang Noãn Thần cũng không nghi ngờ lời Cát Na nói, cô biết Giang Mạc Viễn là người biết hưởng thụ.
“Chị à, đi nửa ngày cũng không mua được gì, chẳng lẽ anh em ngược đãi chị, không cho tiền chị mua sắn sao?” Cát Na nói xong thì đưa chiếc trâm cài áo mới mua đưa cho cô?
“Đưa cho chị làm gì?”
“Tặng cho chị mà.” Cát Na mỉm cười nhìn cô chằm chằm.
Trang Noãn Thần vội vàng trả lại, “Em mau cầm lại đi, một cái trâm cài áo hơn 8 vạn, khi chị cầm nó nhất định có ý nghĩ bán đi lấy tiền ngay.”
“Chị đừng có nói giống như mình là người thiếu tiền vậy.”
“Có tiền cũng không thể tiêu pha bậy bạ được, Cát Na, em ở Bắc Kinh một thời gian dài thế vậy Tuyết Nhi phải làm sao?”
“Em đã không làm người đại diện của cô ta lâu rồi, làm người đại diện chính là sở thích của em, em sao phải đi hầu hạ người cô ta chứ?” Cát Na bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Trước kia cô ta dựa vào mối quan hệ với anh em mới có thể nổi tiếng như thế, chẳng qua cũng chỉ là một người mẫu nhỏ mà thôi, còn tưởng rằng chính mình là danh môn khuê tú gì chứ.” Nói xong câu này, như là ý thức được điều gì nên cô vội càng giải thích, “Noãn Thần, em không cố ý ở trước mặt chị nói Tuyết Nhi từng theo anh em…”
“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Trang Noãn Thần thản nhiên nói một câu.
Cát Na thè lưỡi.
“Em nghĩ vẫn tiếp tục như thế này sao?” Trang Noãn Thần lại hỏi.

“Không phải a, trong khoảng thời gian này em phải tới hầu hạ Lão phật gia a, chờ đến lúc Lão phật gia bảo em đi thì em phải đi làm việc thôi.” Nói đến người này, vẻ mặt Cát Na tươi cười, “Nhưng mà, trong khoảng thời gian này em còn có việc quan trọng khác phải làm.”
“Chuyện gì?”
Cát Na cắn một miếng kem, liếm liếm môi, “Giúp đôi vợ chồng trẻ hai người hòa thuận như lúc ban đầu a.”
Trong tay Trang Noãn Thần đang cầm muỗng nhỏ hướng đến miệng, nghe thấy lời này của cô thì hành động liền ngừng lại, rất nhanh nụ cười nhạt nổi lên trong đáy mắt, “Cát Na, em không giống như là một kẻ thích xen vào chuyện người khác.”
“Em không muốn quản, nhưng mà chuyện này Lão phật gia cũng nhúng tay vào, chị cảm thấy là em còn có thể may mắn thoát khỏi khó khăn này sao?”
Miếng kem thơm ngọt tan vào trong miệng, sau khi nuốt xuống, Trang Noãn Thần như cười như không nhìn cô, “Giang Mặc Viễn cho em cái gì?”
“Chị thật thông minh.” Cát Na uống một ngụm nước chanh, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào cô, “Chỉ cần em có thể khuyên chị tha thứ cho anh thì anh liền cho em tiền mở một cửa hàng.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, đỉnh đầu như là có quạ đen bay qua đập tới tấp vào mặt, “Có cần phải lấy phí cao như vậy không?”
“Chị ở trong lòng anh em là vật báu vô giá, sau này em có thể dùng chút tiểu xảo rồi.” Vẻ mặt Cát Na giảo hoạt, kéo tay cô qua, “Chị dâu, chị mau quay về lại biệt thự đi, sống vui vẻ trở lại với anh em.

Vừa rồi chị cũng nói chuyện của Tuyết Nhi là quá khứ rồi, vậy thì chuyện của Sa Lâm cũng là chuyện của quá khứ.

Như thế này được không, chị tha thứ cho anh em thì em sẽ mang toàn bộ những thứ hôm nay em mua tặng cho chị.” Nói xong, liền mang mấy túi đã mua đẩy qua bên này.
“Cát Na…” Trang Noãn Thần chặn tay của cô lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Em đừng như vậy, mấy thứ này có nói thế nào chị cũng không nhận đâu.”
“Vậy phải làm thế nào thì chị mới tha thứ cho anh em.” Vẻ mặt Cát Na cầu xin, “Thực ra thì việc anh không cho tiền em đầu tư cửa hàng của em là chuyện nhỏ, chuyện em hy vọng nhất là hai người có thể hòa thuận với nhau.”
Trang Noãn Thần nhìn vào trong ly kem đang tan chảy, muốn ăn nữa nhưng đã không còn tâm tình, than nhẹ một tiếng, “Không phải chị không muốn tha thứ cho anh ấy, nhưng mà chị không biết nên tin tưởng anh ấy thế nào đây.

Cát Na, có lẽ em sẽ cảm thây suy nghĩ của chị rất quái lạ, nhưng em biết không, từ sau lúc chị gả cho Mặc Viễn cho đến bây giờ chị đều thấy như mình đang nằm mơ.

Anh ấy càng vĩ đại càng hoàn mỹ thì chị lại càng cảm thấy sợ hãi, chị sợ kết quả chỉ là một giấc mộng.”
Cát Na hiểu được những gì cô nói nên ra sức cắn môi, một lúc lâu sau mói nhẹ giọng hỏi, “Ý của chị là chị sợ vào một ngày nào đó cuối cùng anh em sẽ rời đi?”

“Cả đời rất dài, vừa có được thì người khác sẽ không muốn nghĩ đến sau này.” Ánh mắt Trang Noãn Thần trở nên xa xôi.
“Nhưng mà em có thể nhìn ra được anh em thực sự rất yêu chị.”
“Thề non hẹn biển của đàn ông có thể tin được không?” Cô hỏi lại.
Cát Na nhất thời nghẹn lời, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa trải qua chuyện yêu đương nên làm sao biết chuyện này?
“Từng có một người đàn ông thề non hẹn biển với chị, nhưng mà cuối cùng anh ta lại lên giường với một người phụ nữ khác.” Trang Noãn Thần hạ mí mắt xuống, che khuất sự chần chờ ở trong con ngươi.
“A?”Cát Na kêu sợ hãi một tiếng rồi vooin vàng che miệng lại, đè thấp tiếng nói, “Thì ra chị đã từng bị đàn ông lừa gạt hả.”
“Không có…” sau khi nghe vậy Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy thế sự vô thường, hôm nay có thể yêu đến ngươi chết ta sống, ngày mai lại có thể trở thành người lạ.

Ai đối với tình cảm của ai cũng đều có thể xảy ra sự thay đổi, cho nên bây giờ chị mới nghĩ đến chuyện đi bước nào nghĩ bước đó.”
Cô chưa từng hận Cố Mặc, cho dù biết Hứa Mộ Giai mang thai đứa con của Cố Mặc cô cũng không hận.

Cố Mặc mang đến cho cô nhiều quãng thời gian đẹp đẽ, cuộc đời một con người được ghi nhớ những điều tốt đẹp giống như là được nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn, còn hơn là mỗi ngày đều sinh buồn rầu bi thương.

Cô nghĩ rằng tình cảm của cô và Cố Mặc không bao giờ tan vỡ, nghĩ đến có thể cùng Cố Mặc dắt tay nhau đi đến già, nhưng ai có thể nghĩ đến người phụ nữ có con với Cố Mặc lại là Hứa Mộ Giai còn cô lại ở trong vòng tay của Giang Mạc Viễn chứ?
Cô cho rằng tình cảm của Cố Mặc sẽ trung trinh như một, nhưng mà anh và Hứa Mộ Giai lại lên giường với nhau.
Cô nghĩ đến tình cảm của cô đối với Cố Mặc sẽ chung thủy như một, nhưng mà không phải cô cũng không khác gì anh dành tình yêu cho Giang Mạc Viễn sao?
Tình cảm này, cô không biết đến tột cùng là ai nợ ai, nhưng mà cô biết sự xuất hiện của Sa Lâm đã thành công kéo đến rất nhiều rối rắm và bất an, cô thực sự hiểu được rằng Sa Lâm chẳng qua chỉ là một cái ngòi nổ, thực sự khiến cô bất an chính là cô và Giang Mạc Viễn, hai người họ vào một ngày nào đó có một người sẽ rời đi, có lẽ là Giang Mạc Viễn, cũng có lẽ là chính cô.
Điều không may, luôn khiến người khác bất an..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui