Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele


Giang Mạc Viễn lại mỉm cười, “Ít nhất, thái độ của anh vẫn không khẳng định.”
“Đó là bởi vì tôi không có chứng cớ xác thực.” Trình Thiếu Tiên thoáng thu liễm lại chút lạnh lẽo trong lời nói, thái độ chuyển thành thoải mái, “Bất quá tôi lại rất muốn biết anh xuất phát từ tâm tư gì khi làm cho Sa Lâm cùng đường? Có phải cũng giống như Cố Mặc của hôm nay không?”
Động tác lấy trà của Giang Mạc Viễn hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về Trình Thiếu Tiên lại lạnh xuống.
“Đừng hiểu lầm, tôi cũng là không có chuyện gì làm, đi ngan qua hành lang đúng lúc nhìn thấy được một màn náo nhiệt mà thôi.” Trình Thiếu Tiên cười nhẹ, “Yên tâm, tôi nghĩ khách khứa chẳng ai nhìn thấy đâu, hiện trường bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, quan trọng hơn là tính chất riêng tư bí mật lại mạnh như vậy, cho dù khách khứa muốn đến góp vui cũng khó có cơ hội này.”
Giang Mạc Viễn trước sau giữ im lặng.
“Lúc anh nhìn thấy Cố Mặc rơi từ trên cao xuống thì có cảm giác gì? Khoái cảm khi tình địch ngã lầu? Hay là cảm giác hung tàn khát máu ngụ sâu trong lòng anh lại dâng lên?” Trình Thiếu Tiên làm ra vẻ khó hiểu hỏi, “Nhắc tới Cố Mặc thật đúng là quá ác, biết rõ gạo sống đã nấu thành cơm lại cố tình rút điện vào lúc này, một nồi cơm vốn có thể ngon lành lại biến thành cơm sống, chậc chậc… Anh đoán xem anh ta xuất phát từ tâm lý gì mà làm như vậy?”
Giang Mạc Viễn nhìn anh, từ từ, trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh cố hữu.
“Cố Mặc này là muốn chết để hồi sinh lại à, lúc trước là anh đã từng nói một câu thế này, đắc tội với bất cứ ai cũng đừng nên đắc tội với người có tính cách cực đoan, sao anh lại cố tình phạm sai lầm thế? Lần nhảy lầu này của Cố Mặc, anh ta đã tính toán đúng, Trang Noãn Thần sẽ vì vậy mà áy náy suốt đời, mỗi năm tới ngày này, tới ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người sẽ có chướng ngại tâm lý, chiêu này đúng là độc mà.” Trình Thiếu Tiên cứ nói đều đều như vậy, lại nói ra suy nghĩ trong lòng của Giang Mạc Viễn, câu cuối vừa dứt, ánh mắt bỗng dưng tập trung nhìn vào mắt anh, gằn từng chữ, “Chính như Sa Lâm của năm đó!”
Trên mặt Giang Mạc Viễn không có cảm xúc gì, bình tĩnh phẳng lặng không gợn sóng, ráng chiều dừng trên người anh, có ánh vàng nhàn nhạt di động, đợi sau khi Trình Thiếu Tiên nói xong, cũng chỉ nhẹ nhàng cong môi, “Nói nhiều như vậy, mục đích của anh là gì?”
“Tôi sẽ không để anh biến Noãn Thần thành Sa Lâm.” Anh sảng khoái nói thẳng.
“Vậy còn anh?” Giang Mạc Viễn không tiếp lời, mà hỏi ngược lại.
“Noãn Thần và Sa Lâm khác nhau.”
“Hiếm có thật, ý kiến của hai chúng ta lại thống nhất với nhau.” Giang Mạc Viễn hờ hững nói.
“Nhưng tôi sẽ không gạt Noãn Thần về chuyện của Sa Lâm nữa.” Trình Thiếu Tiên nói thẳng không quanh co, nhìn anh, “Hoặc là, anh kể rõ ràng mọi chuyện của Sa Lâm cho tôi biết, hoặc là anh tự đi giải thích với Noãn Thần.”
Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Trình Thiếu Tiên, biết vì sao vĩnh viễn tôi cũng không lo lắng anh sẽ làm sai chuyện không? Cho dù hôm nay đã xảy ra chuyện tấm ảnh.”

Trình Thiếu Tiên im lặng nhìn anh.
“Bởi vì anh luôn là người chú ý đến chứng cứ, mấy lời nói vô căn cứ anh tuyệt đối sẽ không nói lung tung, chuyện vô căn cứ anh cũng tuyệt đối không làm bậy.” Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn rộng mở, ung dung bình tĩnh, “Tấm ảnh chẳng qua là thủ đoạn anh muốn ép tôi nói ra chân tướng mà thôi.

Bởi vì anh rất rõ bản thân sẽ mềm lòng với Noãn Noãn, sợ khi cô ấy lại đi hỏi chuyện liên quan đến Sa Lâm, anh giấu cũng giấu không được, nhưng lại không biết toàn bộ mọi chuyện nên không dám nói bậy, thật ra là anh sợ nói sai với Noãn Noãn.”
Trình Thiếu Tiên cầm tách trà lên, nhẹ nhàng cười, ra vẻ tự giễu, “Mùi vị bị người ta nhìn thấu tâm tư đúng là khó chịu thật.”
“Đúng vậy.” Giang Mạc Viễn dựa ra sau, hai tay mở ra khoát lên sô pha, dã tính đàn ông che dấu kỹ dưới bộ quần áo sa hoa lộ ra, “Chính như tôi khi đi vào hội quán này, nhìn thấy anh quả nhiên ở chỗ này chờ tôi, mùi vị đó đúng là khá tồi tệ.”
“Tôi không muốn thấy bi kịch tái diễn, Giang Mạc Viễn, chỉ cần để tôi biết anh đối xử không tốt với Noãn Thần, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Trình Thiếu Tiên nghiêm mặt, hờ hững nhìn anh.
Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng cong môi, “Được, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh lòng hữu nghị này của anh, tình bạn này tuyệt nhiên đừng biến chất nhé, bởi vì anh đã không còn cơ hội tranh giành nữa rồi.” Uống nốt chỗ trà còn lại, đặt tách xuống, sau khi đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Trình Thiếu Tiên, anh cười ảm đạm, “Làm khó tri kỷ làm khó địch, ngay cả sở thích về lá trà chúng ta cũng giống nhau.

Hôm nay cám ơn trà của anh, hôm nào sẽ mời lại.

Ngại quá, giờ không còn sớm nữa, anh biết ngày đầu tiên tân hôn có rất nhiều chuyện bận rộn lắm mà, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.” Nói xong, anh đứng dậy.
“Giang Mạc Viễn…” Sau lưng, Trình Thiếu Tiên gọi anh lại.
Giang Mạc Viễn dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Chuyện liên quan đến cái chết của Sa Lâm, anh thật sự không định nói cho tôi biết?” Trình Thiếu Tiên nhíu mày.
Giang Mạc Viễn lâm vào trầm tư, sau vài giây, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, “Chuyện có liên quan đến cô ấy, tôi không cần thiết phải giải thích bất cứ gì với anh, xin lỗi.” Nói xong, dứt khoát rời khỏi hội quán.

Trên sô pha, sắc mặt Trình Thiếu Tiên ngưng trệ.
Nhưng anh không đuổi theo, chỉ là ngồi yên không nhúc nhích, sau hồi lâu, chậm rãi giơ tay, lấy chén, châm trà…
***
Sau khi làm xong mọi chuyện, Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần về nhà.
Ông bà Giang không ở lại Bắc Kinh, lấy lý do phải đi thăm bạn cũ nên bay đi từ sớm.

Ông bà Trang thì được bác của Noãn Thần mời đến nhà bà chơi vài ngày, hai người mặc dù cảm thấy hơi bất tiện nhưng bác cô quá nhiệt tình nên cũng đồng ý.
Trên đường về, Trang Noãn Thần đều thấy buồn bực, theo lý thuyết, Giang Mạc Viễn thu mua khách sạn của anh họ, thái độ của bác cô với Giang Mạc Viễn đương nhiên không tốt lắm, vậy thì cô và người nhà cũng bị vạ lây, không ngờ thái độ của bác cô lại khiến cô quá kinh ngạc.
Chẳng những thái độ của bác làm cô khó hiểu, ngay cả thái độ của Nhan Minh cũng khiêm tốn không ít, không có ngang tàng cao ngạo với cô như trước kia nữa.
Giang Mạc Viễn không có khả năng giải quyết thủ tục giấy tờ nhanh như vậy, cho dù tốc độ của anh mau chóng hoàn thành, Nhan Minh cũng sẽ không có thái độ này, anh ta hẳn là phải càng hùng hồn hơn mới đúng.
Trăm tư không được giải, chẳng mấy chốc đã về tới nhà.
Giang Mạc Viễn trên đường về nhà đã điều chỉnh nhiệt độ bên trong vô cùng ổn định, vừa vào cửa, đã thấy rất ấm áp, ngoại trừ điều đó, màn hình LCD trên vách tường ở các tầng, nước tắm, bồn tắm đều được thiết bị điều khiển từ xa khống chế thỏa đáng.

Trên màn hình đồng thời đang phát hoặc là tin tức kinh tế hoặc chính trị của các nước.
Nhưng đa số Giang Mạc Viễn đều nghe thôi, nhiều lúc anh còn nằm trong bồn tắm lớn, nghe tin tức từ các quốc gia.
Điểm ấy, Trang Noãn Thần đã được lĩnh hội đầy đủ, chính như phân tích của cô, phần lớn người xem tivi đều không phải là người lắm tiền, kẻ lắm tiền thì đa phần không có thời gian xem tivi, Giang Mạc Viễn xem như là một kẻ có tiền bình thường rồi.

Nhưng hôm nay, Giang Mạc Viễn về đến nhà, không lập tức lên lầu thay đồ, đổi giày ra, ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.
Trang Noãn Thần trên đường về không nói câu nào với anh, vào nhà thì đi thẳng lên lầu hai.
Giang Mạc Viễn ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn cô lên lầu, cho đến khi bóng lưng cô khuất hẳn, anh mới đứng dậy, chậm rãi theo cô lên lầu hai.
Trong phòng thay đồ, ánh trăng bàng bạc xuyên qua màn ren chui vào.
Trong gương hắt ra gương mặt nhỏ nhắn của cô, váy cưới tinh xảo phác họa nên đường cong lả lướt.
Đứng trước gương, Trang Noãn Thần im lặng nhìn ngắm khuôn mặt mình, nhìn rồi lại nhìn, trước mắt lại dần hiện ra cô gái trong tấm ảnh kia, hiện ra khuôn mặt tươi cười của cô ấy, hai gương mặt cứ luân phiên di động, trong nhất thời, cô gần như khó có thể khẳng định, rốt cục đây là gương mặt của cô hay là của Sa Lâm.
Điều này quả là rất đáng sợ!
Hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ trống trải mênh mông.
Lấy miếng bông thấm nước tẩy trang, nhẹ nhàng lau đi son còn trên môi, thật chậm, không vội vàng.
Nhưng lòng cô, không tài nào tĩnh lặng.
Cô lại nhớ tới Cố Mặc, anh rơi từ trên cao xuống, cú nhảy của anh đủ rút đi hết toàn bộ sức lực trong cơ thể cô, cô tin tưởng, cả đời này cô không bao giờ quên được cảnh tượng hôm nay.
Trái tim cứ thế mà đau, nhưng ánh mắt vẫn yên ả như nước.
Cho đến khi…
Ánh mắt đảo đến tròng mắt đen phản chiếu trong gương kia, thâm thúy như biển cả, khó có thể đọc hiểu được.
Động tạc lau môi bị đình trệ một chút, rồi sau đó lại tiếp tục, kể cả ánh mắt cũng khựng lại một chút, theo đó cũng không có phản ứng gì nhiều.
Ném miếng bông gòn vào trong thùng rác, cô tháo vòng cổ xuống, đặt vào hộp trang sức ở bên cạnh.
Cả quá trình, Trang Noãn Thần đều lặng lẽ như chiếc bóng, cử động trong im hơi lặng tiếng.
Còn Giang Mạc Viễn, cứ tựa vào khung cửa, chằm chằm nhìn cô đi qua đi lại.

Trang Noãn Thần vốn muốn thay đồ bỗng dừng động tác, thấy anh rõ ràng không có ý định rời đi, cô đi ra cửa, khi đang chuẩn bị lách người đi ngang qua anh, cổ tay bỗng nhiên bị Giang Mạc Viễn giữ lại.
Cô bị níu đến đau, chau mày ngoái lại nhìn anh.
Sắc mặt Giang Mạc Viễn bất ngờ thay đổi, không nói gì mà lôi cô ra khỏi phòng thay đồ.
Cô bị hành động bất thình lình này của anh làm cho kinh ngạc, anh càng nắm càng chặt, cuối cùng cô đành hét lên, “Giang Mạc Viễn, anh muốn làm gì?”
Hỏi ra nhưng không được đáp lại, Giang Mạc Viễn chọn im lặng không nói, chỉ nghiêm nghị kéo cô tới chiếc ghế bành rộng trên ban công trong phòng nghỉ.
Buông cô ra, không biết anh lại đi tìm thứ gì.
Trang Noãn Thần không biết anh muốn làm gì, đứng lên tại chỗ, ánh mắt cảnh giác quan sát anh, thấy anh lục lọi, chân mày cô càng nhíu càng chặt.
Giang Mạc Viễn dường như đã tìm được thứ muốn tìm, lại đi về chỗ cô.

Trang Noãn Thần chỉ lo nhìn vào mắt anh, không chú ý tới thứ trong tay anh, đợi anh lần nữa đè cô ngồi xuống ghế, lúc này cô mới hoảng sợ phát hiện, thứ anh cầm trong tay là cuộn băng keo lớn.
“Giang Mạc Viễn, anh…” một nửa câu nói còn lại bị hành vi của Giang Mạc Viễn làm cho kinh ngạc quá đỗi mà nuốt trở về.
Giang Mạc Viễn một tay cố định hai cổ tay cô, chừa ra một tay để kéo đầu băng keo.
Cô hoảng sợ la lên.
Anh lại trực tiếp kéo tay cô qua, dùng băng keo dán tay cô vào tay vịn ghế.
“Thả tôi ra!” Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, vươn tay kia ra muốn giãy thoát lại bị anh giữ chặt, rồi cứ thế dán tay cô vào tay vịn ghế còn lại.
“Giang Mạc Viễn, anh là thằng điên!”
“Đừng cho rằng tôi không biết em đang nghĩ gì!” Giang Mạc Viễn từ trên cao nhìn xuống cô bị trói hai tay, lại ngồi xuống trói hai chân cô lại, lạnh lẽo nói, “Em muốn đi xem Cố Mặc có phải không? Em đừng có mơ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui