Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele

Trái tim Trang Noãn Thần run lên, không biết là bởi vì lời nói của anh hay vì cơn đau do mớ râu tạo thành, thân mình rụt lui theo bản năng đẩy anh ra, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vô cùng đau đớn kia, phòng bệnh mờ ảo, cô bất lực như chú chim bị anh bẻ cánh, đêm đó cô đã đau khổ cầu xin anh, khẩn xin anh, sự dịu dàng cùng chăm sóc của anh khi xưa bay biến hết, anh như con thú cắn nuốt cô, cô thì không dám kêu tiếng nào.

Một Giang Mạc Viễn như vậy, sao cô lại không sợ chứ? Thế nhưng đẩy anh ra thì tâm lý cô càng hoảng loạn, một khi anh tức giận…

Quả nhiên, thái độ của cô khiến Giang Mạc Viễn đột nhiên sững sờ, híp mắt tỏ vẻ không vui: “Em đang làm gì vậy?”

Hơi thở Trang Noãn Thần dồn dập, xưa giờ cô chưa từng phòng vệ anh, cô đã quen với sự chăm sóc dịu dàng của anh, với một mặt khác đó của anh cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị và đề phòng, cô đoán không ra hậu quả chọc giận anh sẽ như thế nào, nhưng cho dù lấy sức lực ra đối kháng anh thì chính cô sẽ thảm bại.

“Trang Noãn Thần, nếu không ngoan ngoãn bước đến đây thì đêm nay em đừng hòng ngủ được, ngày mai cũng đừng mơ sẽ bước ra khỏi cửa nhà này.” Giang Mạc Viễn không nổi giận, ngồi xuống giường nhìn chằm chằm cô, bình đạm nói.

Như chùy sắt nện xuống ngực, cô ngạc nhiên rồi nhanh chóng ngậm miệng, đầu ong ong, ngữ điệu của anh tuy nhẹ nhưng lại đủ uy hiếp, bàn tay đang nắm chặt dần buông ra, thật lâu sau mới nặng nề bước đến.

Cô và anh sao lại lâm vào tình trạng hôm nay? Cô không rõ lắm, nhưng có một chuyện rất rõ, người đàn ông trước mắt này không phải là Giang Mạc Viễn mà cô quen. Có lẽ, tính nhẫn nại của anh đã sớm dùng hết.

Đứng trước mặt anh, hơi rượu thản nhiên bao phủ lấy cô làm cô mơ màng, người đàn ông này sau khi say rượu quay về nhà tám phần là chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc rồi, anh muốn tra tấn cô như thế nào cô không biết, nhưng có một điều cô khẳng định, chỉ cần cô ngoan ngoãn, ít ra có thể giảm bớt chút thống khổ.

Đưa tay im lặng tháo cà vạt giúp anh, cởi bỏ từng nút áo sơ mi, chất vải mỏng làm cô cảm nhận được cơ ngực rắn chắc dưới lòng bàn tay, đợi áo sơ mi mở xong, lồng ngực màu lúa mạch kiên cố được ánh đèn vàng nhạt nhuốm đẫm sáng bóng.

Vòm ngực rộng rãi phân ra thành hai khối cơ ngực rắn chắc, cùng với hơi thở trầm khàn của anh mà phập phồng theo quy luật. Cơ bụng sáu múi rõ ràng, cơ tam giác cánh tay mạnh mẽ khiến người khác mơ màng.

Đường cong lưu loát ở sau lưng, Trang Noãn Thần đưa tay tháo mở thắt lưng da rồi trì hoãn thật lâu không có hành động tiếp theo, đai lưng bằng da lạnh lẽo giống như con người anh, đang chần chờ, Giang Mạc Viễn lại nắm lấy tay cô, chỉ dẫn cô cởi bỏ thắt lưng.

“Em, em đi lấy đồ cho anh thay.” Trang Noãn Thần bối rối không thôi, trái tim theo cổ họng sắp phọt ra ngoài, vừa định xoay người lại bị Giang Mạc Viễn giữ chặt.

“Gấp cái gì?” Tiếng nói thanh thuần của anh như bóng đêm gợi cảm, một bàn tay kéo ôm cô vào lòng.


Trang Noãn Thần mất trọng tâm té ngồi trên đùi anh, không đợi cô phản kháng, môi Giang Mạc Viễn đã hạ xuống.

Tim lỡ nhịp, hàm răng lại bị cạy mở một cách thuần thục, đòi lấy hương thơm đàn hương từ trong miệng cô.

Mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi xạ hương tự nhiên trên người anh đan xen vào nhau tạo thành một mùi hương kỳ lạ, triền miên dễ ngửi lại mê hoặc lòng người, trong một đêm như thế này, đàn ông say rượu hình như càng thêm nguy hiểm.

Trang Noãn Thần cố gắng duy trì sự bất động của mình, tuyệt không phản kháng, cô nghĩ, chỉ cần có thể chiều theo ý anh, ít nhất không cần chật vật như đêm đó. Nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài chặt chẽ hình thành hình ảnh xinh đẹp, chỉ là cô luôn khẩn trương, toàn thân đều gồng cứng đến cực hạn.

Môi anh uyển chuyển lần xuống dưới, râu anh cọ vào da thịt cô tạo thành những mảng đỏ hồng, nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay dứt khoát kéo dây váy ngủ xuống, da thịt trắng noãn đập vào mắt anh.

Giang Mạc Viễn không thể kiềm chế được tự động chui vào nơi no đủ của cô, môi anh gần như lạc lối.

Trang Noãn Thần cắn môi dưới để ngăn cản cảm giác khác thường nơi ngực mình, anh chừa một tay để chống đỡ cơ thể mình, còn bàn tay kia ở sau lưng cô càng thêm càn quấy, cô đưa tay chống lên vòm ngực anh, lại càng cổ vũ anh phải cướp đoạt nhiều hơn.

Dưới ánh đèn, cô như con mèo bị nhốt không thể nhúc nhích, mà hương thơm ngọt ngào của cô hiển nhiên kích thích thú tính bẩm sinh của Giang Mạc Viễn, con ngươi anh đen tối đáng sợ, hơi thở khàn khàn phả lên thân thể cô.

Cô cảm thấy bản thân như bị đặt trong lò luyện, càng thêm sợ hãi khi nhìn thấy khát vọng cuồng điên của anh, muốn giãy dụa lại bị anh phát hiện, đôi mày đột nhiên nhíu lại, vẻ dịu dàng vừa mới xẹt qua mắt phút chốc tan biến, bàn tay anh đè xuống, Trang Noãn Thần chật vật quỳ gối xuống mặt thảm.

Cô cũng đã từng thấy xấu hổ như hôm nay.

Đó là ở bở biển, anh thức suốt đêm vì để quay lại cảnh mặt trời mọc đẹp nhất cho cô, cô lại ôm anh làm gối ngủ ngon lành, đợi khi cô thức dậy, nước bọt cô đã làm ướt quần anh.

Lúc đó cô xấu hổ muốn chết, nhưng lại không hoảng sợ như hôm nay.


Bởi vì thời điểm đó cô cỡ nào kiên quyết anh không có khả năng thương tổn cô, anh tao nhã bao nhiêu, nhưng hôm nay cô mới biết được, đàn ông, thực sự rất đáng sợ.

Cô trợn mắt nhìn Giang Mạc Viễn kéo tay cô qua, chỉ dẫn cô kéo khóa quần anh xuống.

Dưới quần là lực lượng ngang tàng.

Ngay sau đó, lực lượng này lại không che giấu, phơi bày trong không khí.

Cô kêu lên sợ hãi, Giang Mạc Viễn lại đưa tay nhẹ tì môi cô, thản nhiên cười, “Nếu không muốn để tôi chạm vào người em, vậy thì dùng miệng đi.”

Lời anh nói như sấm sét.

Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, tuy lúng túng u mê nhưng cũng ý thức được nguy hiểm đang cận kề, toàn thân cô run rẩy kịch liệt, liều mạng lắc đầu nhưng cũng không thoát được sức mạnh của anh, tay anh kéo mạnh cô đến giữa hai đầu gối, chế ngự gáy cô, theo đó là nhấc thắt lưng một cái.

Phút chốc, ngạt thở kéo đến.

Miệng cô không chứa nổi thứ khổng lồ của anh, nhất thời nước mắt lăn dài, nức nở, hai tay liều mạng đánh đùi anh, nhưng hoài công vô ích.

Không khí càng lúc càng thiếu.

Người đàn ông kia lại bắt đầu hành vi cuồng dã của mình.

Giang Mạc Viễn, chưa từng đối xử như vậy với cô, cơn đau như dời núi lấp biển kéo ập đến, cô hận, rất muốn cắn anh thật mạnh, lại bởi vì lực lượng cứng rắn kia không khớp với hàm cô, cái miệng nhỏ nhắn bị chặn đến cực hạn, cố gắng cắn mạnh cũng chẳng xong.


Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, lại kéo theo động tác anh hạ xuống. Cô có thể theo khoảng cách tiết tấu anh mà nắm bắt không khí.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, Giang Mạc Viễn ngồi trên giường, áo sơ mi trên người rộng mở, bàn tay rắn chắc nắm gáy cô hướng dẫn, dưới ánh đèn sáng lên ánh hào quang của con mãnh thú hăng tiết.

Sự thống khổ cùng khuất nhục của cô đổi lấy sự ngang ngược và dũng mãnh của anh.

Dưới quần, cơ đùi với bắp thịt đàn hồi kia, anh mặc sức chinh phạt Trang Noãn Thần, mà cô chỉ có thể yếu đuối tì giữa hai chân anh, như là một con cừu bất lực tìm kiếm sự nương tựa kiên cố nhất.

Nước mắt như thác lũ, chạy vào trong khoang miệng bị anh nhét đến cực hạn, cằm cô mở lớn hết mức, có lẽ đã chết lặng, suối tóc suôn mềm kia giờ rối bù, vài sợi tóc vì mồ hôi mà dính lên mặt cô, cả khuôn mặt như vậy lại càng phát ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.

Thân thể cô vô cùng mịn màng, bị anh nắm trong tay tha hồ chinh phục.

Còn cơ ngực của Giang Mạc Viễn bởi vì mỗi một lần nảy lên mãnh liệt, cơ bụng sáu múi phập phồng lên xuống, dáng người lóe ra lửa dục dâng tràn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trang Noãn Thần cảm thấy bản thân sắp chết.

Miệng đau mỏi đã sớm không sánh kịp nỗi đau khi đáy lòng bị xé toạt, cảnh tượng dưới đèn này, vĩnh viễn là nỗi nhục nhã ê chề cùng đau đớn khổ sở khó phai mờ.

Đỉnh đầu cô là hơi thở ồ ồ của anh, hai tai đã căng đến cực hạn, cứ ù ù ong ong.

Thời gian như dừng ở cảnh này.

Thảm lông mêm mại đâm vào đầu gối cô, Trang Noãn Thần cảm thấy ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có, đầu gối quỳ lâu quá nên đã tê rần.

Lại không biết qua bao lâu, Giang Mạc Viễn đứng dậy, bàn tay anh đặt lên khuôn mặt cô, ngón tay thon dài hung hăng kéo mặt cô lại.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục công tiến.


Dần dà, lực của Giang Mạc Viễn càng thêm nhanh mạnh.

Trang Noãn Thần đã sắp không thể chống đỡ chấn động như vậy, cả khoang miệng đã biến dạng, trong cổ họng truyền đến tiếng muốn nôn mửa, âm thanh ư ư theo khe hở của khoang miệng bị nhồi nhét truyền ra.

Hai tay cô muốn đẩy Giang Mạc Viễn ra, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với thân hình cường tráng của anh.

Toàn thân anh đều phát ra lực lượng cực mạnh cùng sức nóng vô hình.

Trang Noãn Thần nghe được Giang Mạc Viễn phát ra tiếng gầm điên cuồng thú tính, bàn tay anh gần như muốn bóp nát cô, đè mạnh cô khiến nước mắt cô rơi đầy.

Cô không thể chống đỡ thêm nữa, chỉ có thể nắm lấy quần anh, tựa như bị xé rách, nhưng miệng cô không kêu ra được tiếng nào.

Vẩn đục thổi quét khoang miệng cô.

Cô sặc đến muốn ho khan.

Giang Mạc Viễn lại ép cô ngửa mặt lên, ra lệnh, “Nuốt xuống đi.”

Cô mở to hai mắt đẫm lệ, hoảng sợ nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn kia của anh.

Anh vừa thu tay lại chế ngực gáy cô, cô vô lực há miệng chỉ có thể thuận thế nuốt xuống thứ vẩn đục ấy, lại theo khóe miệng tràn ra, dính vào xương quai xanh.

Trong không khí, nồng nặc mùi hoang mang.

Giang Mạc Viễn thỏa mãn thở ra, ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống trán cô, thấp giọng nói, “Cưng à, em giỏi lắm.”

Trang Noãn Thần ở trong lòng anh đã sớm mất đi tri giác, cả người như lễ vật bị hủy, chua chát hóa thành đau đớn, hai gối vì quỳ lâu nên bầm tím, mặt cô tái nhợt dọa người, để mặc anh bế vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui