Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele

Trên xe thương vụ, Sa Lâm ngồi sát vào Giang Mạc Viễn, mặc dù không nhiệt tình chủ động như mấy cô gái khác, nhưng khoảng cách của hai người cũng đủ gần đến mờ ám. Cô có thể cảm nhận được thân hình cứng nhắc của anh cùng cơ thể rắn chắc ngang tàng bên dưới lớp đồ tây, còn anh, cũng có thể cảm nhận được mùi hương trên người cô, vẫn hệt như lúc xưa.

Toàn bộ quá trình anh đều im lặng, càng không cùng Sa Lâm nói thêm cái gì, xe anh dẫn đầu, Sa Lâm ngồi chung xe với anh, trung gian có một xe vệ sĩ, sau đó đến xe của Ben, cuối cùng cũng là xe của vệ sĩ.

Châu Niên ngồi cùng xe với Ben, cho nên trong xe này, ngoại trừ tài xế, cũng chỉ có anh và Sa Lâm.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Giang Mạc Viễn luôn giữ im lặng, anh không hiểu, rõ ràng là người đã chết sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh? Trong đầu anh vẫn còn quanh quẩn lời nói ban nãy của Ben: Mạc Viễn, không cần tôi phải giới thiệu đúng không? Nghiệp vụ của khu Trung Quốc nhiều như vậy, tôi cố ý tuyển trợ lý đến giúp cậu, Sa Lâm, trợ lý mới của cậu.

Còn Sa Lâm, cũng không nói gì, chỉ im lặng tựa vào anh, như là người yêu xa cách đã lâu cuối cùng cũng gặp lại, ánh mắt chan chứa thâm tình triền miên.

Đường từ sân bây vào nội thành có hơi kẹt, đi được một đoạn lại dừng một chút.

Cuối cùng, Sa Lâm cũng lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, “Luôn nghe nói tình hình giao thông ở Bắc Kinh không tốt, xem ra tận mắt nhìn thấy là thật rồi.”

Giang Mạc Viễn không đáp.

Sa Lâm quay qua nhìn anh, sườn mặt cương trực của anh cực kỳ đẹp, môi mỏng khẽ mím, chiếc cằm khêu gợi, mắt cô càng lúc càng đa tình, “Đây là lần đầu tiên em đến Bắc Kinh, Mạc Viễn à, có thời gian thì dẫn em ra ngoài dạo nhé.”


Giang Mạc Viễn cuối cùng cũng quay qua như ý nguyện, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt cô, gương mặt của Trang Noãn Thần và diện mạo của cô gái trước mắt va chạm vào nhau trong đầu anh, giao hòa, anh vẫn luôn cho rằng Trang Noãn Thần và Sa Lâm rất giống, hệt như hai giọt nước, thế nhưng, so với Trang Noãn Thần, Sa Lâm có thêm tính cách tiểu thư cao cao tại thượng, Trang Noãn Thần ở trước mặt anh vĩnh viễn mang theo sự yếu đuối nhưng lại cố giả bộ kiên cường, nhưng Sa Lâm thì khác, tận trong xương tủy Sa Lâm đã mang theo kiêu ngạo, xuất thân và gia thế của cô quyết định cảm giác về sự ưu việt của chính cô.

“Sao em lại ở cùng với Ben? Làm việc cho ông ấy?” Thật lâu sau rốt cục anh cũng lên tiếng, mang theo sự hoài nghi. Xưa nay, Ben và ông Nam luôn là đối thủ một mất một còn, không phải cô không biết.

Sa Lâm cười nhẹ, thoáng chồm người về phía anh, “Cuối cùng cũng nói chuyện rồi? Em còn nghĩ anh vĩnh viễn không thèm để ý tới em nữa chứ. Nhưng mà Mạc Viễn, em nghĩ rằng câu đầu tiên mà anh hỏi hẳn phải là… không phải em đã chết rồi sao?”

Giang Mạc Viễn thâm trầm, “Đúng vậy, đây cũng là câu tôi muốn hỏi.”

“Nếu em chết rồi, thì sẽ không được gặp anh nữa.” Vẻ mặt cô sâu xa.

“Năm đó, em đã cắt cổ tay ở trước mặt tôi.” Giọng điệu của Giang Mạc Viễn hơi nặng nề, nhìn cô gằn từng chữ, anh còn nhớ rất rõ lúc ấy cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, cả bồn tắm đều nhuốm đỏ, từng mảng máu lấp đầy mắt anh, cơn ác mộng này vẫn luôn quấy nhiều anh nhiều năm, cho đến khi, Trang Noãn Thần xuất hiện.

“Hơn nữa còn bị đẩy vào phòng hỏa táng ở ngay trước mặt anh.” Cô đáp lại một cách đầy mỉa mai.

Giang Mạc Viễn hơi nheo mắt, “Em không chết, năm đó ông Nam cũng là diễn trò?”

“Mạc Viễn, anh thông minh thì có thông minh, chỉ tiếc không thấu hiểu được tấm lòng người cha.” Sa Lâm thản nhiên cười, nhưng ánh mắt lại đau thương lạnh lẽo, “Năm đó em tự sát được anh đưa tới bệnh viện, ngay lúc đó quả thực tính mạng của em bị đe dọa nhưng vẫn được cứu sống, ông Nam thấy em tự sát vì anh nên vô cùng đau lòng, không đành nhìn thấy bi kịch tái diễn nên tuyên bố với bên ngoài em đã chết, thời điểm nhìn người chết lần cuối chẳng qua là ông ấy tìm về một thế thân, tay nghề của nhân viên hóa trang nhà tang lễ quả thực cao siêu, chẳng những lừa được mọi người mà còn lừa được cả anh, lúc hỏa táng có lẽ là anh đứng nhìn từ đằng xa, nếu đứng gần thì có thể biết được người kia chỉ là giả.” Nói xong, cô đưa cánh tay ra trước mặt anh, để lộ vết sẹo rõ ràng trên cổ tay trắng nõn, rất sâu, thật xấu xí.

Mắt Giang Mạc Viễn thoáng đau đớn, theo bản năng đưa tay lên, dùng ngón cái sờ vào vết sẹo kia.


“Mạc Viễn…” Tiếng Sa Lâm mềm mại nghẹn ngào, nhìn anh, “Em biết, anh vẫn chưa quên em, đúng không.”

Giang Mạc Viễn đột nhiên nhíu mày, rút tay về.

Cô kinh ngạc.

“Nói vậy, Trình Thiếu Tiên cũng biết em không chết? Cả Nam Ưu Tuyền.”

“Không, chỉ có một mình ông Nam biết thôi.” Cô cười khổ, “Tuy rằng em vẫn luôn hận ông ấy, nhưng không thể không nói trong lòng ông ấy luôn có em. Lúc đưa tang người giả em vẫn còn đang hôn mê, khi em tỉnh lại thì báo chí đã đưa tin em chết rồi. Em giận quá rất muốn đi tìm anh, nhưng bị một cái tát của ông Nam thức tỉnh.” Từ lúc cô còn nhỏ, cô đã không gọi ông Nam là ba, mẹ cô không được ông cưới hỏi đàng hoàng, người có thể hùng hồn gọi ông ấy là ba chỉ có mỗi Nam Ưu Tuyền, mà không phải là cô hay là Trình Thiếu Tiên.

“Cũng cái ngày mà em tỉnh lại em mới biết, hóa ra Mạc Thâm đã chết.” Sa Lâm đau khổ nhíu mày, “Ông Nam nói cho em biết, hiện tại nhà họ Giang đã thống hận em đến tận xương tủy, giờ xuất hiện chỉ có thể mang thêm thống khổ cho nhau mà thôi, vì thế, mấy năm nay em luôn sống ở một trấn nhỏ ở nước ngoài, không lộ diện với bất kỳ ai.”

Giang Mạc Viễn nhắm mắt lại, đầu óc nổ tung khi nỗi đau trong lòng bị đụng chạm, âm thầm hít sâu vào mới đè nén được nỗi đau trong lòng…

Em trai anh, Giang Mạc Thâm, bởi vì yêu Sa Lâm, cho nên khi nghe nói Sa Lâm tự sát đã điên cuồng chạy tới bệnh viện, nó chạy như bay, ai ngờ… tai họa bất ngờ ập xuống, nó gặp tai nạn xe, xe đụng gãy thanh chắn bảo hiểm rồi lao thẳng xuống biển, đừng nói khi ba mẹ anh nhìn thấy thi thể của Mạc Thâm liền khiếp sợ cùng hoảng loạn, ngay cả anh cũng gần như phát điên! Em trai anh, cực kỳ yêu thích vận động mạo hiểm, lại lấy được chứng chỉ lặn, nhưng cuối cùng lại… bị chết ngạt giữa biển.

Là anh, đích thân ôm thi thể Mạc Thâm trở về nhà họ Giang, ngày đó, anh ở trước thi thể của Mạc Thâm và cha mẹ lập lời thề độc, từ nay về sau anh sẽ không yêu phụ nữ Á Đông, lại càng không cưới phụ nữ Á Đông vào nhà, nếu vi phạm lời thề thì tình nguyện bị gậy đánh đến chết!


Sau khi lập lời thề xong, anh liền bỏ nhà đi.

Cha mẹ anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, bởi vì, chính là anh muốn tác hợp hai người họ.

Trong mắt Sa Lâm tràn đầy xót xa buồn bã, “Em nghe nói, nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Mạc Thâm là tự sát.”

“Em trai tôi, lúc mới đậu đại học đã nhận được chứng chỉ lặn.” Giang Mạc Viễn buồn bã nói, “Ban đầu mọi người đều cho rằng nó bị kẹt trong xe cho nên chết ngạt, nhưng sau khi được pháp y xem xét, nó là dùng mã tấu đâm thẳng vào tim để tự sát. Nó yêu em, thời điểm không thể nhìn mặt em lần cuối, trong tình trạng đó nó đã tìm đến cái chết…”

Có thể nghĩ được sau khi nhà họ Giang biết được chân tướng thì có bao nhiêu căm thù Sa Lâm, đây cũng là nguyên nhân ba mẹ anh khiếp sợ khi nhìn thấy Trang Noãn Thần ở Zurich!

“Anh hận em đi.” Sa Lâm đau khổ nói.

Giang Mạc Viễn lắc đầu, hờ hững, “Tôi hận chính mình.”

Sa Lâm ngẩng đầu quan sát anh, “Giang Mạc Viễn, thực sự em cũng hận anh, anh biết không?”

“Tôi biết.”

“Lúc chuẩn bị tự sát em đã nói với anh, em hận anh, thành ma cũng sẽ không tha cho anh, cho nên lúc ấy em thật sự rất muốn chết.” Sa Lâm hơi cao giọng, rồi chụp lấy tay anh, “Anh rõ ràng biết người em thích là anh, tại sao lại tác hợp em với em trai anh? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Em là vị hôn thê của anh mà, anh vì tình anh em mà ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng có thể nhường?”

“Mạc Thâm yêu em lâu rồi.” Giang Mạc Viễn nhíu chặt mày, hai nhà Giang-Nam đã sớm quyết định việc cưới xin, ông Nam vì muốn bù đắp sai lầm nên rất muốn gả Sa Lâm vào nhà họ Giang, khi đó, Sa Lâm đang du học ở nước ngoài, Mạc Thâm cũng học đại học ở đó, nó không biết Sa Lâm là chị dâu tương lai phải gả đến nhà họ Giang, mà lúc ấy Sa Lâm cũng chỉ biết tên tiếng Anh của Mạc Thâm, không biết hóa ra nó là con trai út của nhà họ Giang. Hai người quen biết nhau, tính cách dạn dĩ của Sa Lâm mau chóng giành được thiện cảm của Mạc Thâm, khi một lần anh đi công tác ghé qua trường học thăm Mạc Thâm mới biết được chuyện này, hóa ra cô gái Mạc Thâm nói thầm mến trong điện thoại chính là Sa Lâm.

Mạc Thâm là đứa em trai anh thương yêu nhất, anh liền long trọng giới thiệu Sa Lâm cho Mạc Thâm, cũng hy vọng hai người họ có thể phát triển thêm một bước.


Sau khi Sa Lâm biết được ý định thực sự của anh thì bắt đầu nổi điên, thậm chí thấy anh chủ động hủy bỏ hôn ước liền tuyệt vọng, ngày hôm sau khi anh đến nhà họ Nam xin lỗi thì cô liền cắt cổ tay tự sát, dùng cái chết để chế nhạo sự ích kỷ của anh!

Cũng bắt đầu từ ngày đó, đủ mọi phiên bản lan truyền như tên bắn, một phiên bản được truyền đi rộng rãi nhất chính là: Vị hôn thê của Giang Mạc Viễn yêu cậu em chồng tương lai, lúc hai người dan díu với nhau thì bị Giang Mạc Viễn bắt được, trong cơn giận dữ Giang Mạc Viễn đã giết chết vị hôn thê trước, sau đó bức tử em trai ruột.

Cho tới bây giờ, vẫn còn có người tin tưởng anh chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.

“Vậy anh không yêu em sao?” Sa Lâm đau đớn hỏi lại, “Giang Mạc Viễn, em biết anh thích em mà, nếu không thì sẽ không đối xử với em tốt như vậy.”

“Đúng, lúc ấy tôi rất thích em.” Giang Mạc Viễn không phủ nhận.

“Vậy còn hiện tại?” Sa Lâm hỏi.

Giang Mạc Viễn bỗng nhiên hạ giọng, vẻ mặt chuyển thành thờ ơ, “Đây là nguyên nhân em xuất hiện một lần nữa?”

“Em vốn nghĩ sẽ sống cả đời như vậy, nhưng, em nghe được tin anh kết hôn…” Sa Lâm ôm ngực, “Anh có biết em đau lòng bao nhiêu không? Mạc Viễn, người anh phải kết hôn nên là em.”

Bàn tay Giang Mạc Viễn đặt trên đùi nhanh chóng nắm chặt lại.

“Mấy năm nay thực sự em luôn quan tâm đến tin tức về anh, tiếc là tin tức về anh rất hiếm, cho đến lúc trước đột nhiên trên mạng có lượng lớn thông tin về anh, anh có biết em vui mừng lắm không? Mạc Viễn, một Giang Mạc Viễn chính chắn hơn, xuất sắc hơn cả khi xưa, nhưng ở trong lòng em, anh vẫn là người đã nói câu ‘anh thích em’ với em.” Sa Lâm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh, rúc vào trong lòng anh, ánh mắt dõi theo chiếc nhẫn kết hôn đeo trên ngón áp út của anh, “Em biết anh cưới một cô gái rất bình thường, vốn tưởng rằng anh cưới đại cho xong, cho đến khi em nhìn thấy diện mạo của cô gái đó mới phát hiện ra, cô ấy có gương mặt tương tự em, Mạc Viễn, anh vẫn luôn xem cô ấy là thế thân, là thế thân của em.”

Chân mày của Giang Mạc Viễn càng nhíu càng chặt, lại không lập tức đẩy cô ra, chỉ nhàn nhạt đưa ra lời cảnh cáo, “Không được phép đến quấy rầy cô ấy.” Vẻ mặt tàn khốc khiến người khác sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui