Hào Môn Kinh Mộng Ii Khế Ước Đàn Ukulele

Tiêu Duy đặc biệt tĩnh lặng.

Lúc này, người bình thường đều đã tan ca, người không tan ca cũng không phải là người bình thường.

Trăng lạnh như nước, dọc theo hành lang ốp kính, dựa vào hơi men, Từ Hiểu Kỳ trông thấy thứ gì cũng đẹp đẽ, cô nghiêng ngả đi vào công ty, phòng CEO quả nhiên vẫn còn sáng đèn. Tim cô nở rộ như đóa hoa lê trên cành, tưởng tượng Giang Mạc Viễn đang ở bên trong đợi cô, cảm xúc ấy bắt đầu mênh mông như dòng nước xiết.

Thư ký cũng đã ra về.

Trong lòng Từ Hiểu Kỳ càng vui hơn.

Gõ cửa, cho đến khi nghe được tiếng nói trầm thấp nhất quán của anh từ bên trong truyền ra, trái tim cô cũng theo đó mà tan chảy.

Ghế da thật, Giang Mạc Viễn ngồi ngay ngắn, có lẽ ánh sáng bên trong khá dịu mắt, gương mặt nghiêng của anh có một thoáng ẩn hiện, có lẽ là Từ Hiểu Kỳ uống quá nhiều, trong mông lung chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt anh, xa như vậy, nhìn qua anh thật xa cách, gần như vậy, bởi vì anh là người đàn ông cô say đắm.

Cửa phòng làm việc từ từ đóng lại sau lưng cô.

Từ Hiểu Kỳ nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, thình thịch thình thịch, không biết là do Giang Mạc Viễn hay do hơi men quấy phá, tiếng tim đập dội lên màng tai, trong tai như có tiếng ầm ì.

Nhưng chỉ cần đứng xa xa nhìn anh như vậy cũng đủ nở ruột nở gan, mắt Từ Hiểu Kỳ gần như mê đắm, tuyệt không phát giác vẻ sắc lạnh bên dưới cặp mắt tĩnh lặng của Giang Mạc Viễn.

Mắt anh như chim ưng, âm u sắc nhọn, ngồi tại chỗ trông thấy bộ dạng ngà ngà say rồi mỉm cười ngây thơ của Từ Hiểu Kỳ, mày không nhíu một chút, chỉ tỉnh bơ nhìn cô, đáy mắt u tối che khuất bên dưới dậy sóng.

Nếu Từ Hiểu Kỳ đang tỉnh táo, hoặc cô là cô gái tiếp xúc với Giang Mạc Viễn trong thời gian dài, lúc này tuyệt đối sẽ không dám tiếp cận anh, thậm chí là xoay đi và không dám trêu chọc người đàn ông này, nhưng mà, lí trí và khả năng phản đoán của Từ Hiểu Kỳ đều bị vẻ trầm ổn của Giang Mạc Viễn rút cạn hầu như không còn, trong mắt cô chỉ còn lại Giang Mạc Viễn, trong đầu cô cũng chỉ quanh quẩn giọng nói trầm ấm dễ nghe của Giang Mạc Viễn.


“Giang tổng…” Từ Hiểu Kỳ bước lên trước, dựa người vào bàn làm việc, bộ trang phục công sở ban ngày đã sớm đổi thành kiểu ăn mặc gợi cảm khi đi bar, cổ áo chữ V khoét sâu khiến người ta có thể nhìn thấy khe rãnh hấp dẫn mê người, đối với dáng người của mình, Từ Hiểu Kỳ vô cùng tự tin.

Giọng nói cùng ánh mắt cô đều du dương động lòng ngời, sau khi khẽ gọi một tiếng liền lả lơi vô cùng, “Bông tai của người ta đâu?”

Giang Mạc Viễn hí mắt, từ bên cạnh lấy qua chiếc bông tai đặt xuống trước mặt cô, thản nhiên nói, “Lấy đi.”

Bàn tay anh vừa định rút lại, Từ Hiểu Kỳ rốt cục cũng không nhịn được to gan chụp lấy tay anh, phóng ánh mắt tóe lửa cám dỗ người khác, “Anh hư ghê, bây giờ mới chịu trả bông tai cho người ta.”

Giang Mạc Viễn không hất tay cô ra vội, để mặc cô lôi kéo, ánh sáng nơi đáy mắt lại càng thêm sắc lạnh.

“Cô Từ à, tiết mục đánh rơi bông tai trên xe sau này vẫn nên ít làm thì tốt hơn.”

Từ Hiểu Kỳ nhìn anh, càng nhìn trong mắt càng ra vẻ ấm ức, chất cồn cộng thêm dọc theo đường đến đây bị tiếng nói trong điện thoại của anh mê hoặc, trong nhất thời quên hết tất cả, nũng nịu, “Người ta chỉ là muốn gặp anh thôi.” Nói xong, cứ cầm tay anh mà tiến đến, thuận thế to gan trực tiếp ngồi vào lòng anh, hai cánh tay như ngó sen mềm mại choàng qua cổ anh, “Mạc Viễn à… Anh biết không, em thực sự rất thích rất thích anh…”

Giang Mạc Viễn lại đẩy tay cô ra, đôi mày rậm cương nghị hiện lên vẻ chán ghét vô cùng rõ ràng, giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng, “Cô Từ, xin cô tự trọng một chút.” Một lời cảnh cáo, tràn đầy hàm ý làm người ta sợ hãi.

Người Từ Hiểu Kỳ va vào bàn làm việc bên cạnh, bị đau nên rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn, nhất thời lại bắt đầu buông thả, khẽ cắn môi, không chút do dự lại nhào đến, lúc này đây, cô như con bạch tuộc quấn chặt lấy anh, nước mắt lăn xuống, “Giang tổng à, xin anh đừng đẩy em ra mà. Em thực sự rất thích anh, khoảnh khắc đầu tiên trông thấy anh đã thích anh rồi. Em sẽ không làm anh khó xử đâu, chỉ thầm muốn lúc không có ai được ở cạnh anh thôi, lúc anh cô đơn em sẽ ở cạnh anh, em không muốn gì cả, lại càng không dám cầu xin tình yêu của anh, bất luận làm gì của anh cũng được hết, chỉ cần có thể ở cạnh anh, nhìn anh thấy, cùng với anh…”

“Cô Từ, cô say à?” Giang Mạc Viễn đưa tay ngăn cô lại, nhưng không biết sao sức lực của cô thật lớn, tính nhẫn nại của anh hầu như đã không còn!

“Em không say, em rất tỉnh táo, em biết bản thân đang nói gì.” Cánh tay Từ Hiểu Kỳ bị anh nắm kéo ra đến sinh đau, nhưng cô vẫn liều lĩnh ôm anh, “Em sẽ không để giám đốc Trang biết đâu, cũng sẽ không xuất hiện lúc anh và chị ấy ở bên nhau, em tình nguyện làm người đứng sau thầm lặng của anh.”

Giang Mạc Viễn bực bội ra mặt, anh lại đẩy cô ra không chút thương tiếc, lúc này đây, sức của anh rất lớn.


“A…” Từ Hiểu Kỳ loạng choạng té ngã.

“Tỉnh rượu đi, tỉnh lại rồi mau chóng cầm bông tai của cô biến đi!” Giang Mạc Viễn lạnh lùng quát khẽ.

Từ Hiểu Kỳ khóc lóc dữ dội, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp phải uất ức lớn thế này, cô là cô gái kiêu kỳ, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được nhiều người tán thưởng và chú ý. Cô học ở trường cao trung giỏi nhất của thành phố, lấy được thành tích ưu tú nhất, lại ưu tiên trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất Bắc Kinh, rồi thuận lợi tốt nghiệp. Phái nam vây xung quanh cô đếm không xuể, nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô thà là không chọn, muốn chọn thì phải chọn người đàn ông ưu tú nhất.

Cô là cô gái xuất sắc như thế, đương nhiên phải sánh đôi với người đàn ông ưu tú nhất rồi.

Giang Mạc Viễn chính là người đàn ông ưu tú đó, là người đàn ông cô chờ đợi đã lâu, cô chẳng màng đến bên cạnh anh có Trang Noãn Thần hay không, chỉ cần Giang Mạc Viễn có thể cho cô cơ hội, cô có lòng tin chắc chắn rằng có thể thắng được Trang Noãn Thần.

“Em không tin em kém cỏi hơn người phụ nữ bên cạnh anh.” Cô mỏng manh như hoa lê, khóc đến động lòng người, lại đứng dậy, một lần nữa áp sát đến cạnh Giang Mạc Viễn, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Cho dù là Trang Noãn Thần, chị ấy cũng chẳng bằng em, chị ấy hoàn toàn không xứng với anh.”

Giang Mạc Viễn lạnh lùng nhìn cô, hờ hững nói, “Nếu không đi, cô sẽ hối hận.”

Câu này rõ ràng sặc mùi cảnh cáo, nhưng chui vào tai Từ Hiểu Kỳ lại mang hàm nghĩa khác.

Cô cao ngạo ngửa đầu, “Giang tổng, nếu em đã dám đến văn phòng của anh trễ thế này, đã sớm có chuẩn bị rồi.” Là đàn ông đều không qua nổi sức quyền rũ của phụ nữ, cô không tin Giang Mạc Viễn mở miệng gọi cô đến văn phòng cũng chỉ là vì bông tai của cô?

Cô không đi.

Cô cũng mong chờ Giang Mạc Viễn làm cô ‘hối hận’.


Giang Mạc Viễn lại cười khẩy, khóe miệng vẽ ra độ cung tàn nhẫn.

Chỉ tiếc, trong mắt của Từ Hiểu Kỳ chỉ nhìn thấy anh mỉm cười.

Giờ khắc này, cô chỉ biết bản thân thành công rồi!

Đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh đặt lên cúc áo, từ từ cởi bỏ…

Cúc áo được tháo ra khỏi vị trí ban đầu của nó, chiếc áo ngực con con dường như không chứa nổi sự nôn nóng muốn thử đang sung mãn kia, Từ Hiểu Kỳ tiếp cận Giang Mạc Viễn, đưa tay ôm lấy cổ anh, giọng điệu nóng bỏng khẽ va chạm vào trái cổ gợi cảm của anh, “Giang tổng, anh không thử thì làm sao biết em không bằng giám đốc Trang chứ?”

Khoảng cách thế này, mặt anh thật gần, mọi đường nét anh tuấn đặc tả trong mắt cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bên dưới lớp áo sơ mi kia, mùi xạ hương nam tính hấp dẫn, còn có ánh mắt anh…

Ánh mắt Giang Mạc Viễn không mảy may dịch chuyển, nụ cười nơi khóe môi lại càng đậm, cũng càng rét lạnh…

“Trình tổng, hóa ra công ty bên B các anh vẫn quen dùng chiêu này để chèo kéo khách hàng.” Anh bất ngờ nói, giọng điệu mỉa mai.

Từ Hiểu Kỳ kinh ngạc, Trình tổng?

Không đợi cô kịp phản ứng, cửa phòng tiếp khách bên trong chậm rãi mở ra, một bóng người cao lớn đứng ngay tại đó, sắc mặt anh ta nhìn qua cực kỳ khó coi.

Từ Hiểu Kỳ quay qua, chỉ cần liếc mắt một cái liền sợ đến hồn vía lên mây.

Trình Thiếu Tiên… sao lại ở trong phòng làm việc của Giang Mạc Viễn thế này?

Giờ khắc này, Giang Mạc Viễn đổi lại thành người xem diễn trò, cũng lười đẩy cánh tay vắt trên người mình của Từ Hiểu Kỳ, lộ vẻ cười cợt nhìn Trình Thiếu Tiên.

Còn Trình Thiếu Tiên, sắc mặt mau chóng chuyển thành xanh tái.


Cảnh tượng theo cánh cửa mở ra, anh liền trực tiếp thấy một màn ‘hoạt sắc sinh hương’ sống động như thế! Nếu là cô gái khác thì chẳng nói làm gì, nhưng cô gái áo quần xộc xệch bám vào người Giang Mạc Viễn lại chính là nhân viên của anh, còn có tư thế mặt dày mày dạn thế này, không cần nhìn mặt Giang Mạc Viễn anh cũng có thể phát hiện ra hàm ý châm chọc, giờ khắc này, Trình Thiếu Tiên chỉ ước sao có thể đá văng cô gái tên Từ Hiểu Kỳ này ra khỏi văn phòng!

Là Giang Mạc Viễn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn xem diễn trò không, anh còn đang buồn bực, Giang Mạc Viễn này sao đột nhiên lại hòa nhã với anh như vậy, vì thế cũng niệm tình bạn bè cũ thân thiết mà đến đây. Hai người đang đánh cờ, Giang Mạc Viễn sau khi nhận được điện thoại thì ra ngoài, anh ở lại phòng tiếp khách, không ngờ lại thực sự thấy được một màn khiến thể diện anh mất sạch thế này.

Nếu có thể, anh rất muốn lập tức bỏ đi, làm bộ như không biết cô nhân viên này.

Có lẽ là ánh mắt của Trình Thiếu Tiên rất dọa người, lúc này Từ Hiểu Kỳ mới rùng mình có phản ứng lại, vội vàng sửa sang lại áo quần, nhìn Trình Thiếu Tiên, “Trình, Trình tổng…”

Giang Mạc Viễn hừ lạnh một tiếng, lần nữa ngồi xuống ghế, hóa thân thành khán giả điển hình.

“Từ Hiểu Kỳ, cô uống rượu nổi điên đến nỗi điên tới tận chỗ này?” Trình Thiếu Tiên cố gắng đè nén tức giận, nhưng cơn thịnh nộ từ trong mắt vẫn lan tràn ra.

Bất kể anh có muốn biết cô hay không, cô là nhân viên của anh, đấy là sự thật.

“Trình tổng… Em, em…” Từ Hiểu Kỳ xì hơi như quả bóng cao su, nhất thời luống cuống.

Giang Mạc Viễn ở một bên thản nhiên nói, “Trình Thiếu Tiên, nhân viên của anh không phải nhiệt tình bình thường nha, là anh dạy đúng không? Đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.” Giọng điệu mặc dù hờ hững, nhưng lại có hàm ý châm dầu vào lửa, Trình Thiếu Tiên là người thông minh đương nhiên nghe hiểu được, sắc mặt càng u ám.

Lúc này Từ Hiểu Kỳ mới quay lại nhìn Giang Mạc Viễn, gương mặt anh tuấn kia lại khiến người ta kinh sợ.

Cô làm sao cũng không ngờ Trình Thiếu Tiên lại ở đây…

Hóa ra, ‘hối hận’ trong miệng anh là ám chỉ điều này…

Đúng vậy, cô hối hận rồi! Sớm biết thế này có đánh chết cô cũng không dám đến.

“Từ Hiểu Kỳ, thời gian thử việc của cô kết thúc, sáng mai bộ phận nhân sự sẽ gửi thông báo sa thải cô.” Trình Thiếu Tiên thẳng tay ra quyết định, Giang Mạc Viễn có lòng để anh xem màn kịch này chứng tỏ rất muốn biết ngay kết quả, thực sự thì anh nhiều ít gì cũng nghĩ tới, chuyện có thể làm Giang Mạc Viễn nổi giận như thế, tám phần chắc chắn có liên quan đến Trang Noãn Thần, mặc kệ anh ta chân tình hay giả ý, ít nhất có thể khẳng định rằng, Từ Hiểu Kỳ này đã động đến Trang Noãn Thần, nếu không với tính tình của Giang Mạc Viễn, anh ta rất lười xuống tay với phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui