Mê man, mơ màng, Trang Noãn Thần cảm thấy mình như bị mắc trong một tấm lưới, hai tay hai chân đều không thể nhúc nhích, muốn thức dậy, nhưng mí mắt cứ díp lại hệt như bị keo dính vào.
Chỉ có hô hấp là thông thuận, bầu không khí quanh mình lan tràn một mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt, như hương cây tùng, hoặc như xạ hương, như xa như gần khiến cô không thể kháng cự.
Thân thể lúc nóng như lửa, lúc lạnh như nước.
Cô không biết cơ thể đang ở đâu, cũng không biết cảm giác hai thái cực như nước với lửa thế này sẽ kéo dài trong bao lâu, chỉ ở lúc ngẫu nhiên có một tia tương tác, cơ hồ như được người đàn ông ôm vào lòng, cơ thể mệt mỏi lại bị làm thành nhiều tư thế, sau đó một lần lại một lần thừa nhận sự va chạm của người đàn ông, có đôi lúc trong miệng thấy đắng đắng, nhưng được đút thuốc uống…
Trên giường, mắt Trang Noãn Thần vì mê man mà mất đi tiêu cự, mái tóc mềm mại đen nhánh xõa ra, rất muốn cố gắng mở hai mắt mê man lờ mờ ra để nhìn người đàn ông trước mặt lại chẳng ăn thua gì.
Người đàn ông lại ôm chặt cô vào lòng, ở bên tai cô là từng tiếng thở dốc thô trọng khàn đặc, lại kiềm lòng không được mà cúi đầu xuống mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay to vội vàng vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên người cô.
Giữa ánh sáng, Trang Noãn Thần thừa nhận một lần rồi một lần hoan ái đã sớm mệt lã, rồi lại mất đi ý thức.
Trên giường, cô như con búp bê rách nát, khuôn mặt vốn đã gầy nay càng thêm nhọn, hai mắt gắt gao nhắm chặt, ngay cả sức lực để hàng mi dài run rẩy cũng bị hút sạch, mái tóc buông hai bên sườn, thê lương khiến lòng người đau nhói.
Giang Mạc Viễn sau khi được thỏa mãn liền ôm cô vào lòng, để tấm lưng mịn màng của cô dán chặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, anh giơ tay, lau đi lớp mồ hôi trên trán cô, khi cả khuôn mặt của cô đều áp vào lòng bàn tay anh thì tận sâu trong đáy lòng anh nhanh chóng dâng trào thứ cảm giác hạnh phúc và thành tựu mãnh liệt.
Trang Noãn Thần, từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể thuộc về riêng anh…
***
Khi nắng sớm lan tràn, Trang Noãn Thần bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mơ, cuối cùng cũng mở được hai mắt ra, đập vào mí mắt là tấm rèm trắng mỏng ở cách đó không xa, ánh nắng vào đông xuyên qua tấm rèm mỏng khúc xạ chỉ còn lại thứ ánh sáng ấm áp, tinh tế lan tràn vào phòng, tấm thảm lông đắt tiền cũng rải rác ánh sáng.
Đây là đâu?
Cô ngủ bao lâu rồi?
Giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương đang phát đau, lúc này mới kinh ngạc cảm thấy cơ thể mình như bị bảy tám cỗ xe ngựa đồng thời nghiền qua, thoáng động một chút cũng đau đớn muốn chết.
Hơi rên rỉ một chút, tiếng rên lại suy yếu hệt như tiếng muỗi kêu.
Chiếc giường dưới thân thật thoải mái, nhưng cô có thể mau chóng phán đoán đây không phải là giường của cô, còn có…
Phần thắt lưng cô có chút nặng, tay từ từ di chuyển xuống, lại đụng phải một cánh tay tráng kiện của đàn ông đặt lên eo cô, cô thầm sợ hãi kêu lên, cơ thể lơ dãng dán vào một vòm ngực rắn chắc như pho tượng.
Cơ bắp thể hiện góc cạnh rõ rệt, tản ra mùi hương nam tính.
Cô cả kinh, quay đầu lại, lại bị động tác khép chặt vòng ôm của người đàn ông làm sợ chết khiếp.
Sau khi mắt cô hoàn toàn thu hết gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia, Trang Noãn Thần mở trừng mắt, Giang Mạc Viễn! Sao cô lại nằm trên cùng một chiếc giường với Giang Mạc Viễn?
Giây kế tiếp cô xoay hẳn đầu lại, ánh mắt dừng ở quần áo vứt lung tung, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch!
Không cần nghĩ cũng biết mớ quần áo này là của cô và anh…
Cố nén hoảng sợ để hồi tưởng lại, càng nghĩ, lòng cô càng lạnh.
Cô nhớ bản thân ngồi quá trạm, sau đó suýt nữa chết cóng ở trong trời tuyết.
Sau đó, Giang Mạc Viễn đến…
Rồi sau đó, anh dẫn cô về nhà, là nhà của anh…
Tiếp đó nữa, cô đi tắm, có lẽ do bị cảm, toàn thân rã rời không còn chút sức…
Rồi tiếp đó tiếp đó nữa?
Hơi thở Trang Noãn Thần ngày càng dồn dập, những hình ảnh hồi tưởng rõ ràng bấy giờ hoàn toàn vụn vặt! Trong đầu óc luôn quanh quẩn một hình ảnh như hư như thực!
Dưới sự vuốt ve của người đàn ông, cơ thể cô run rẩy tan chảy…
Cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, khi anh đè xuống, cô thống khổ…
Những lời yêu trầm thấp vang lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác tuyên bố quyền sở hữu của anh…
Cô chỉ cảm thấy bản thân mơ màng như người say, cơ thể bị tách mở cực độ, lại bị lần lượt nhồi nhét, rót vào, sau đó lại lần lượt trải qua sự sung sướng cực hạn rồi lại như từ trên cao rơi xuống.
Thế nào chứ?
Những hình ảnh này đều không phải cô đang mơ sao?
Nhưng hiện giờ, ngay trước mặt… đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông ở sau lưng cũng trở mình, cô lại sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Cho đến khi, người đàn ông lại siết chặt vòng ôm, nhanh chóng vơ cô vào ngực, cô mới giật mình kêu lên, muốn giãy dụa lại nghe thấy tràng cười nhẹ dễ nghe bật ra từ cổ họng của người đàn ông…
“Thức rồi?”
Là tiếng của Giang Mạc Viễn!
Trống ngực của Trang Noãn Thần gần như đột nhiên ngừng lại.
Giang Mạc Viễn có thể cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, chống tay ngồi dậy, cúi xuống nhìn cô, thấy ánh mắt mơ màng khiếp sợ của cô, khóe môi cong lên một vòng cung hoàn hảo, cúi đầu, hơi thở ấm áp nhất dừng ở bên tai cô, quanh quẩn, “Noãn Noãn, tối qua là anh yêu em.”
Một câu nói diễn đạt quá rõ ràng!
Trang Noãn Thần đâu phải con nít, hàm ý của anh lại quá rõ nhưng mà lòng cô cùng cơ thể cô cũng theo đó mà đông cứng lại trong nháy mắt!
Rốt cục cô cũng hiểu, hóa ra những hình ảnh lưu giữ trong đầu này không phải là mơ, mà là thật sự đã xảy ra!
Từ từ, cơ thể cứng ngắc lộ ra run rẩy tuyệt vọng, ngay sau đó, cô bỗng dưng ngồi dậy, lại bị cơn đau từ giữa hai chân truyền đến mà kêu lên thành tiếng, xương cốt sắp tan ra, người đàn ông ngồi thẳng dậy, đúng lúc để cô tựa vào lòng.
“Cơ thể còn đau đúng không?” Giang Mạc Viễn đau lòng nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia xin lỗi, “Xin lỗi em, là anh làm em đau.”
Tiếng nói như mắc kẹt trong cuống họng, bật ra không được, nuốt xuống không xong, cô rất muốn đẩy anh ra, như cơ thể rã rời làm cô không thể không tựa vào vòm ngực của anh, vòm ngực rộng lớn này mang đến chỗ dựa cho cô, cũng hoàn toàn hủy đi hết thảy hy vọng của cô!
Cô chỉ có thể ngẩng đầu, quan sát anh.
Có trời biết cô muốn tát mạnh vào gương mặt này biết bao!
Cô rất muốn đánh! Thật sự rất muốn.
Cô muốn chất vấn anh dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy? Sao anh lại có thể làm vậy? Cô thuộc về Cố Mặc, toàn bộ mọi thứ đều là cô giữ lại cho Cố Mặc!
Hiện giờ lại bị anh cướp đoạt một cách trắng trợn!
Anh cũng biết mà, ngoại trừ thứ này, cô không còn thứ gì trân quý để chuẩn bị cho Cố Mặc nữa…
Thế nhưng…
Ánh mắt Trang Noãn Thần nhìn anh từ phẫn nộ lại dần dần chuyển thành tự giễu.
Cô có tư cách gì giả bộ là thánh nữ chứ?
Nếu Giang Mạc Viễn là tên khốn, thì cô chính là con khốn trong đám con khốn! Chính cô mới là thứ bẩn thỉu không hơn không kém! Giữa cuộc hoan ái đó, không phải cô cũng không có sức phản kháng đó sao?
Sau khi tỉnh táo, chuyện cô nhớ rõ cũng ngày càng nhiều hơn.
Giang Mạc Viễn gây ra cho cô một tai họa long trời lở đất, cô không thể kháng cự, chỉ có thể khinh bỉ bản thân, chẳng trách được người khác!
Là cô, chính cô mới là kẻ hèn hạ!
Ngón tay gắt gao siết chặt ga giường, cô cụp mắt, không còn sức lực để trách cứ người khác.
“Làm sao vậy?” Trên đỉnh đầu, tiếng nói của Giang Mạc Viễn vẫn dễ nghe như trước, hình như càng thêm dịu dàng.
Trước kia, sự dịu dàng của anh còn mang theo chút xa cách.
Giờ đây, sự dịu dàng bật ra trong môi mắt anh lại cực kỳ rõ ràng.
Có phải giữa nam và nữ sau khi trải qua chuyện chăn gối thì kể cả quan hệ trên tâm lý cũng sẽ phát sinh biến hóa kỳ diệu hay không?
Không, điều này thật đáng sợ.
Thấy cô không nói, Giang Mạc Viễn bèn đưa tay áp vào trán cô, “Có đúng đã hết sốt hay không?”
Trang Noãn Thần bất giác né mặt sang một bên, tránh sự đụng chạm của anh, trong lòng lại chua chát dị thường.
Giang Mạc Viễn trái lại rất nhẫn nại, cười cười, cúi đầu hôn lên tóc cô, thấp giọng dịu dàng, “Em nằm nghỉ thêm một lát đi, anh đi nấu gì đó cho em ăn, ăn xong rồi uống thuốc.”
Đầu óc Trang Noãn Thần vẫn còn rối bời, không tỏ thái độ gì.
Giang Mạc Viễn nhìn cô thêm chốc lát, nụ cười rộng mở, không nói gì nữa, xoay người bước xuống giường.
Sau khi anh ra khỏi phòng ngủ rồi, cô mới co chân lại, tựa vào đầu giường, trong không khí còn mùi hoan ái quanh quẩn, nhưng mà, nước mắt cô lại chảy xuôi…
***
Phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập không khí vui vẻ của Tết nguyên đán, năm mới bắt đầu, các nhà buôn đều muốn tạo ra điềm may, chọn lựa đủ cách chèo kéo khách hàng.
Bên trong xe, Trang Noãn Thần thu mắt về, cảnh náo nhiệt này đã không còn đủ để làm cô hưng phấn. Nhìn đường phố ngày càng quen thuộc, đáy lòng cô vẫn cứ bi thương.
Cô không hận Giang Mạc Viễn.
So với hận anh, chẳng thà cô hận chính mình còn hơn.
Là cô làm không tốt, cho nên mới đánh mất lễ vật trân quý cô để dành cho Cố Mặc, là cô không tốt…
Ánh sáng nhạt hắt lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô càng thêm tái nhợt.
Giang Mạc viễn vừa lái xe vừa quay qua nhìn cô, từ lúc cô tỉnh dậy cho đến giờ không nói câu nào, nhưng vào sáng sớm, trong ánh mắt cô để lộ một tia phẫn hận, mỗi khi nhớ đến, sẽ có một thứ cảm giác phiền muộn nảy lên trong lòng, xua hoài không tan.
Anh biết cô nghĩ đến ai, điều này làm anh lại càng không vui.
Nhưng, Giang Mạc Viễn nhịn được.
Toàn thân Trang Noãn Thần như dán hẳn vào cửa xe, dựa đầu vào lưng ghế, mặt luôn luôn nghiêng về một bên, cuối cùng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Thật sự cô mệt muốn chết.
Chỉ là lúc anh đang chuẩn bị bữa sáng, cô từng nghĩ sẽ lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động.
Đứng trước cửa biệt thự rồi, ước chừng cũng hơn mười phút mà chẳng có lấy một chiếc taxi chạy ngang qua.
Giang Mạc Viễn chạy từ bên trong ra, khoát chiếc áo nam lên người cô, quấn lại, giọng nói mang ý cười, anh nói với cô, taxi rất hiếm đến chỗ này, anh nói với cô, cơ thể cô còn yếu nên phải ăn chút gì đó trước đã, anh còn nói, hôm này là ngày nghỉ, nếu cô muốn ra ngoài, anh có thể cùng đi với cô.
Mà cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu: em muốn về nhà.
Giang Mạc Viễn đứng bên cạnh im lặng trong chốc lát, sau vài giây tiếng nói của anh vẫn ôn hòa như trước: Được, ăn sáng xong anh đưa em về.
Cô chỉ có thể để mặc anh bế ngang cô lên, ôm cô trở vào nhà.
Bởi vì cô thật sự không còn sức, cho dù là sức lực để trở vào nhà cũng không…
Xe của Giang Mạc Viễn chạy vào khu nhà, dừng lại dưới lầu.
Đợi sau khi vài hàng xóm đi siêu thị về lên lầu rồi, Trang Noãn Thần mới đưa tay mở cửa xe.
Cô mở mấy lần cũng mở không ra, ngón tay đang run rẩy.
Giang Mạc Viễn mỉm cười xuống xe, chạy nhanh qua vị trí ghế phụ mở cửa xe giúp cô.
Cô mở mấy lần cũng mở không ra, ngón tay đang run rẩy.
Giang Mạc Viễn mỉm cười xuống xe, chạy nhanh qua vị trí ghế phụ mở cửa xe giúp cô.
Có ai, sẽ vì mất đi cái màng mỏng manh ấy mà điên loạn, nhất là ở nhịp sống hiện đại như bây giờ, ý nghĩa của lớp màng ấy trong mắt nhiều người phụ nữ hiện đại còn không đáng bằng giá trị của một bữa tối thịnh soạn.
Nhưng Trang Noãn Thần sẽ vậy.
Chỉ là, điên loạn cũng không đại biểu cho việc sẽ quậy tưng sẽ khóc lớn.
Chứng điên loạn của cô chỉ là sự im lặng vô tận.
Có đôi khi, im lặng còn đáng sợ hơn gào khóc, đây chẳng những là một loại tra tấn đối phương, còn là hình thức tự ngược đau đớn hơn cả lăng trì đối với chính mình.
Trang Noãn Thần không nghĩ vậy, nhưng cô không khác người, chỉ là cô không làm ầm lên nổi.
Xuống xe, thời tiết lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái.
Giang Mạc Viễn cởi áo khoát của mình ra chuẩn bị khoát thêm vào cho cô, tay vừa định đụng vào, cô lại lui về sau, như cảnh giác loài dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới.
Anh thấy buồn cười.
Cô lại xoay người bước đi.
“Noãn Noãn…” Tiếng nói trầm thấp vang lên ở sau lưng.
Cô dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Tiếng bước chân của người đàn ông từ xa đến gần, cuối cùng, ánh sáng trước mắt cô bị bóng dáng cao lớn che khuất.
Anh đứng trước mặt cô, cô không ngước lên nhìn, cũng không lên tiếng.
Tiết trời lành lạnh nổi lên tiếng thở dài của người đàn ông, Giang Mạc Viễn nâng tay quấn lại khăn choàng cổ cho cô, nhẹ nhàng nói, “Sau khi lên lầu thì ngủ một giấc, thức dậy thì gọi điện cho anh.”
Một cảm giác hoang đường như là ngọn lửa nhen nhóm dưới đáy lòng nhanh chóng bùng cháy, cô giương mắt, đối diện với cặp mắt nhu hòa nhưng u tối của anh, có một thoáng cảm thấy thật ngột ngạt.
Vì sao lại như vậy?
Thay đổi rất nhỏ giữa hai người họ cô có thể nhận thấy rõ ràng.
Cô không cần sự thay đổi này!
Anh là vị thần trên cao mà cô ngưỡng mộ, nhưng vị thần một khi có dục vọng thì không còn là thần nữa, đến bây giờ, cô vẫn không tài nào tin nổi chuyện này là thật, tất cả đến quá đột ngột, cứ như vậy, quan hệ giữa cô và Giang Mạc Viễn hoàn toàn thay đổi.
Cuối cùng cô vẫn cụp mắt, hàng mi dài không tài nào che được ưu thương trong đáy mắt.
Trong tay cô vẫn cầm vài thứ, là thuốc Giang Mạc Viễn đưa cho cô, tiếng nói của anh xuyên qua không khí chấn động màng tai cô, sinh ra đau nhức.
“Cầm lấy thuốc, uống thuốc xong rồi đi nghỉ.” Anh nhẹ giọng dặn dò, trong mắt, trong lòng đều lộ vẻ quan tâm.
Trang Noãn Thần nắm chặt lọ thuốc, ngón tay lạnh lẽo bị rìa lọ thuốc cứa vào sinh đau, giờ khắc này cô ước gì thứ anh đưa cho cô là con dao, lưỡi dao không phải kề vào cổ anh, mà để cứa vào cổ cô.
Cắn nhẹ cánh môi khô khốc, sự lo lắng trong lóng rốt cục vẫn lặng lẽ tan đi.
Giang Mạc Viễn khẽ vịn cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn vào mắt anh.
“Noãn Noãn, rốt cục em đang suy nghĩ điều gì?” Trong mắt anh xẹt qua một tia nghiêm khắc.
Môi cô run run, nhưng không tài nào bật ra được ngôn ngữ.
Thực ra cô muốn nói lắm, nhưng tiếng nói như bị nghẹn lại, bật ra không được, đến mức khó chịu.
Động tác như có vẻ giằng co này của hai người mất khoảng một phút, mắt Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, đuôi lông mày lại nhuốm màu đau thương, cuối cùng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Vào nhà đi, trời lạnh lắm.”
Trang Noãn Thần xoay người bước đi.
Anh vẫn đứng trong tuyết chưa đi, bóng dáng cao lớn in trên đất để lộ sự cô tịch.
Trước cửa phòng bảo vệ, Trang Noãn Thần dừng bước, ngón tay cứng nhắc một lúc, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông vẫn chưa rời đi ở cách đó không xa, im lặng trong chốc lát, rốt cục cũng nói câu thứ hai, chẳng qua chỉ là một câu hỏi…
“Tại sao vậy?”
Là vấn đề cô vẫn luôn muốn hỏi.
Tại sao?
Điều kiện ưu tú như anh, tại sao lại cố tình phát sinh quan hệ với cô?
Rõ ràng biết trong lòng cô yêu người khác, tại sao còn phải làm như vậy?
Anh rõ ràng thấu hiểu con người cô, tại sao đảo mắt lại thay hình đổi dạng?
Cô không hiểu, vấn đề cô luôn suy nghĩ này chỉ có thể trông chờ anh đến giải đáp.
Giang Mạc Viễn dường như đọc hiểu được hảm nghĩa câu hỏi này, nhẹ nhàng cong môi, nụ cười ấm áp quanh quẩn bên môi, lan đến tận đáy mắt, “Rất đơn giản, bởi vì anh thích em.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra.
Đứng vậy, lý do đơn giản biết bao, chỉ cần vài chữ liền giải thích được hành vi của anh, công khai như vậy, hợp tình hợp lý như vậy, là cô ngốc, đọc mãi không hiểu tâm tư của anh.
Nhưng mà, chỉ một chữ ‘thích’ là có thể hoàn toàn phá hủy hạnh phúc của người khác sao?
Chí ít, cô không làm được.
***
Trang Noãn Thần về đến nhà, ngâm mình trong bồn tắm khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cô muốn tẩy đi toàn bộ mùi hương thuộc về Giang Mạc Viễn trên người, giống như chỉ có làm vậy mới có thể tự lừa mình dối người rằng hết thảy chưa từng xảy ra. Thật ra thì con người, bất kể nam hay nữ đều không thích biến cố.
Bởi vì biến cố sẽ mang đến quá nhiều sự không chắc chắn.
Cũng bởi vì phần lớn biến cố sẽ làm người khác bất an.
Cho đến khi tay cô ngâm nước đến trắng bệch, cho đến khi tiếng điện thoại reo lên giải cứu cô từ trong hoảng loạn.
“Bé cưng à, khai mau rốt cục cưng đi đâu vậy?” Là tiếng của Hạ Lữ, lo lắng gấp gáp, “Sao điện thoại tắt máy hoài vậy?”
Trang Noãn thần mệt mỏi dựa vào bồn tắm, “Sao vậy?” Có thể điện thoại bị trục trặc, tự động tắt nguồn.
“Còn sao vậy là sao? Cố Mặc tìm cậu khắp nơi sắp điên luôn rồi, gọi điện cho mình, mình chỉ có thể gạt anh ta nói cậu ở chỗ mình, chừng nào anh ta hỏi cậu thì cậu nói vậy nha.” Hạ Lữ thở dài.
Hai chữ Cố Mặc này, hệt như con dao đâm thẳng vào ngực cô, đau đớn đột ngột lan rộng.
“Mình biết rồi, cám ơn cậu…” Giọng nói hơi run, vất vả lắm mới nói xong những lời này.
“Cậu sao vậy?” Hạ Lữ nhạy cảm nghe thấy giọng nói của cô không đúng lắm, vội hỏi, “Rốt cục cậu đi đâu vậy?”
Trang Noãn Thần nhắm mắt lại, khẽ nói, “Hạ Lữ, mình mệt quá, sau này rồi nói nhé.” Nói xong, cô cúp máy, sau đó tắt nguồn luôn.
Cuối cùng cô cũng biết, khi một người trải qua biến cố chưa từng gặp phải sẽ phát điên, chứng tâm thần phân liệt xuất hiện trong tiểu thuyết hay trong mấy bộ phim không phải không có cơ sở.
Gặp phải chuyện thế này, điều khó trải qua nhất là tự nhốt mình.
Cho nên sẽ rối rắm, sẽ buồn bực, sẽ luẩn quẩn trong lòng, cuối cùng chỉ có thể dồn ép trái tim mình đến góc chết, không thoát ra được.
Nhưng may mà, Trang Noãn Thần khóc.
Ngâm mình trong bồn tắm, nước đã nguội, nước mắt cô lại nóng ấm đến dọa người!
Nghe thấy cái tên Cố Mặc, cô như bị chạm phải dây thần kinh nào đó, liều mạng vốc nước, vốc lên rửa gương mặt sũng nước của cô làm cô không thể thở nổi, cô khóc lớn, dùng phương thích bình thường nhất của bệnh nhân tâm thần để phát tiết, cuối cùng chỉ còn lại sự mệt mỏi…
***
Trang Noãn Thần bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, mở mắt ra, không biết bản thân mặc áo ngủ nằm trên sô pha tự bao giờ, tóc đã khô, rối tung nhớn nhác không chịu nổi.
Tiếng gõ cửa cuối cùng biến thành đập cửa, lúc này cô mới sực tỉnh, khi lê tấm thân mệt mỏi đau nhức đi ngang qua tấm gương gắn trên tường, lại bị chính vẻ tiều tụy của mình làm cho hoảng sợ.
Khoảnh khắc mở cửa ra, trái tim Trang Noãn Thần cũng theo đó nhói lên!
Ngoài cửa là Cố Mặc.
Anh đứng ở đó, tay vẫn duy trì động tác gõ cửa, sau khi ngây ra một lúc anh không nói gì liền ôm lấy cô.
Vòm ngực của người đàn ông đó vẫn là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trước giờ, hệt như thái độ làm người của anh.
Chiếc ôm chớp nhoáng này làm trái tim Trang Noãn Thần như bị vạn con tuấn mã hung hăng giẫm qua, con tim đau đớn thôi thúc cô ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt tái nhợt dán vào ngực anh, giờ khác này cô mới hiểu, căn bệnh tâm thần vừa rồi chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu, nỗi thống khổ lớn hơn đều dâng trào kể từ giây phút nhìn thấy Cố Mặc.
Mọi sự im lặng giờ đây hóa thành nước mắt.
Lòng cô, hoàn toàn sụp đổ!
“Anh ở đâu? Thời điểm em cần anh thì anh ở chỗ nào? Tại sao không bắt máy? Tại sao?” Cô ra sức đánh anh, một đấm lại một đấm, nước mắt hòa cùng tiếng gào giận dữ tất cả đều tuôn trào, cô khóc hệt như một đứa trẻ bất lực.
Cố Mặc để mặc cô đánh mình, cuối cùng gắt gao ôm lấy cô.
“Xin lỗi, xin lỗi em…” Anh nhận lỗi, một tiếng lại một tiếng.
Cô lại khóc lại nhào vào lòng anh.
Trong phòng thật ấm cúng.
Cố Mặc luôn ôm Trang Noãn Thần, một khắc không rời, đợi sau khi cô khóc xong rồi, anh đau lòng nhìn cô, còn nói câu xin lỗi.
Trang Noãn Thần cuối cùng cũng phát tiết đủ, trong lòng chỉ còn lại bi thương, cô giơ tay, áp vào hai má gầy gò của anh, môi run run, nhưng không nói được gì. Cô sao có thể trách anh? Cô là một đứa ích kỷ, ngay cả cô còn chán ghét chính mình!
Cố Mặc kéo tay cô qua, cúi đầu muốn hôn cô.
Cô lại giật mình rút tay về.
Anh kinh ngạc, nhìn cô.
Đáy mắt Trang Noãn Thần tràn ngập thê lương, cô dơ bẩn quá, làm sao còn xứng để anh chạm vào?
“Noãn Thần, anh biết hôm kia là anh không đúng, anh không nên nổi giận với em.” Cố Mặc nghĩ chắc cô vẫn còn giận dỗi, ôm chầm lấy cô, “Lúc cãi nhau xong với em, anh thực sự tức giận quá nên đến bar, anh uống rất nhiều rượu, lúc mơ mơ màng màng anh có gọi điện thoại cho em nhưng em lại tắt máy, anh say khướt, mãi cho đến chiều hôm qua mới tỉnh lại, xin lỗi.”
Trang Noãn Thần vốn dĩ đang im lặng lắng nghe, nhưng sau đó cô lại giật thót, ngẩng đầu nhìn anh, “Tối hôm kia? Không phải tối hôm qua sao?” Cô nhớ tối qua mình ngồi quá trạm mà.
Cố Mặc ngạc nhiên, “Noãn Thần, em sao vậy?”
Trang Noãn Thần hoang mang, trong đầu lại hỗn loạn, “Hôm nay… là ngày mấy?” Cô vô thức hỏi.
“Là ngày 2, mùng 2 tết âm lịch.” Cố Mặc thấy cô hơi lạ, ôm cô chặt hơn.
Nhưng Trang Noãn Thần như con diều đứt dây, sắc mặt thê lương như bị gió lạnh thổi qua.
Mùng 2!
Nói cách khác, cô ở lại nhà của Giang Mạc Viễn những hai đêm!
Cô cứ tưởng chuyện hoang đường này bất quá chỉ là một đêm!
“Không…” Trang Noãn Thần run rẩy bật ra một chữ, trên đầu như bị người khác đạp mạnh một cú!
Cô ngủ trên giường cùng Giang Mạc Viễn những một ngày hai đêm, thậm chí có thể nói, khi Cố Mặc say rượu, cô lại đang ở trên giường triền miên cùng Giang Mạc Viễn…
Như có một bàn tay chụp lấy trái tim cô, sau đó dùng sức bóp vặn, máu chảy đầm đìa.
Cái lạnh cũng chảy dọc theo mạch máu.
“Noãn Thần?” Cố Mặc thấy mặt cô xanh tái đến dọa người, lay cô, nhìn chằm chằm vào cô, “Tối qua rốt cục em đã đi đâu?”
Ý thức mãnh liệt của Trang Noãn Thần bị những lời này của anh kéo lại, có kinh hãi nhiều hơn nữa so ra cũng kém chuyện bị anh chất vấn, cô giương mắt, nhìn anh, trong đầu lơ đãng nhớ lại lời nhắc nhở của Hạ Lữ, môi mấp máy, mệt mỏi nói, “Ở chỗ Hạ Lữ…”
Cô vẫn không có dũng khí nói thật với anh.
Bởi vì, cô ích kỷ, cô sợ sẽ mất đi.
Cố Mặc nhìn cô một lúc lâu, như đang đánh giá xem cô có nói dối hay không, nhưng sự bi thương nơi đáy mắt vẫn tồn tại ấy, cuối cùng anh như là tin lời cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, “Anh biết, sau đó anh có đi tìm Hạ Lữ. Anh biết, hành vi hôm trước của anh đã chọc em khóc.”
Trang Noãn Thần lắc đầu, “Là em không tốt, Cố Mặc, là em.” Cô nghẹn ngào.
Cố Mặc lại nắm lấy tay cô, vội nói, “Noãn Thần, chúng ta kết hôn đi.”
Một yêu cầu bất ngờ khiến Trang Noãn Thần sửng sốt, nước mắt ở khóe mắt cũng đọng lại không chảy nữa, mắt cô như viên ngọc ngâm trong nước, thể hiện vẻ khiếp sợ đối với hành động này của Cố Mặc.
“Noãn Thần, anh không thể không có em, cho nên chúng ta kết hôn đi, lập tức kết hôn ngay.” Cố Mặc lật người cô qua, nghiêm túc nhìn cô, “Có người thích căn nhà của anh, có thể ra mức giá lý tưởng. Noãn Thần, chúng ra trả lại bốn mươi triệu cho Giang Mạc Viễn rồi lập tức kết hôn.”
Trang Noãn Thần nhìn anh mà không hề chớp mắt, hô hấp càng thêm gấp gáp.
“Anh biết lòng anh hay nghi thần nghi quỷ, sáng nay anh có hỏi công ty đối phương, hóa ra là Giang Mạc Viễn để công ty họ nhận được một hợp đồng trị giá bốn mươi triệu, anh còn tưởng Giang Mạc Viễn thay anh trả tiền, nhưng bất luận thế nào, anh cũng không muốn nợ ân tình của hắn, bốn mươi triệu này chúng ta vẫn phải trả lại cho hắn.” Cố Mặc thật lòng nói.
Trang Noãn Thần nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn, nước mắt lại chảy xuống.
Nếu chuyện này phát sinh sớm một chút…
Nếu cô và Cố Mặc tra rõ sự việc một chút…
Có lẽ, tất cả đều không giống như bây giờ.
Nhưng hiện tại, nói những chuyện này có còn kịp không?
Đã muộn rồi.
Cô muốn cười, cười bản thân, cô lại muốn khóc, khóc cho chính mình.
Cố Mặc thấy cô khóc bèn lúng túng, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói, “Noãn Thần à, đừng khóc nữa, em cảm động à?” Anh muốn xoa dịu bầu không khí một chút.
Nhưng Trang Noãn Thần càng khóc càng dữ dội.
Cuối cùng Cố Mặc chỉ có thể ôm cô, một lần lại một lần dỗ dành an ủi.
Không biết khóc bao lâu, đợi khi nước mắt đã khô cạn rồi, Cố Mặc mới lên tiếng, ôm lấy gương mặt cô, nghiêm túc nói, “Hiện giờ chúng ta lập tức đi chọn nhẫn, được không?”
Trang Noãn thần nhìn vào cặp mắt vui sướng kia của anh, trong lòng lại càng thê lương.
Thấy cô không nói, Cố Mặc không nói gì thêm mà kéo lấy tay cô.
Cô bất ngờ cự tuyệt anh, cuộn mình trên sô pha muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Cố Mặc ngạc nhiên, sợ cô từ chối.
“Em…” Trang Noãn Thần gian nan mở lời, biết rõ hạnh phúc cách mình ngày càng xa, miệng cô mở ra, muốn nói sự thật lại bị đau đớn can ngăn, cuối cùng chỉ suy yếu nói, “có hơi mệt.”
“Vẫn còn chưa tha thứ cho anh à?” Cố Mặc hiểu lầm, gấp gáp giải thích, “Là lòng nghi ngờ của anh quá nặng, nhưng đó là bởi vì anh yêu em, Noãn Thần, anh cam đoan với em, sau này anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi em nữa, chúng ta kết hôn đi.”
“Cố Mặc…” Cô mở miệng, đưa tay khẽ áp vào má anh, thu mắt về, “Em chưa từng trách anh, muốn trách thì trách em không tốt.” Bởi vì cô của hiện tại, không bao giờ còn có thể ở trước mặt anh lý trí mà trách móc nữa, cũng không thể oán anh quá đa nghi, bởi vì, cô đã không còn tư cách để nói câu ‘anh hiểu lầm em và Giang Mạc Viễn rồi’ với anh nữa.
Hiểu lầm, lúc này đã biến thành sự mỉa mai tàn khốc, hoàn toàn đánh tan toàn bộ nhận thức của cô, kiên trì của cô, hy vọng của cô…
“Đồ ngốc.” Cố Mặc nghe vậy thì xúc động, lại ôm lấy cô.
Cô dựa vào lòng anh, từ từ nhắm hai mắt lại, còn không biết thứ hạnh phúc yên bình này có thể hưởng thụ được bao lâu, cho dù chỉ là một phút đồng hồ cô cũng mãn nguyện.
Hai người ôm nhau hồi lâu, cho đến khi, Cố Mặc ‘a’ lên một tiếng.
Trang Noãn Thần như con thỏ bị quấy rầy, anh buông tay ra, đưa tay vạch áo ngủ của cô.
Cô thuận thế nhìn xuống, toàn thân nháy mắt cứng lại như tấm thép!
Vạt dưới áo ngủ, là vết máu đỏ sẫm, không nhiều lắm, lại chói mắt vô cùng.
Mặt cô tái đi!
Đầu tiên Cố Mặc ngây ra một lúc, rồi sau đó mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, “Chuyện này có gì đâu mà ngượng? Mỗi tháng đến mấy ngày này em thường thấy mệt mỏi và đau bụng à?”
Tim cô như mắc ở cuống họng, vừa nghe anh nói như vậy mới ngạc nhiên, hóa ra anh tưởng cô đến kỳ sinh lý.
Nhẹ nhàng lắu đầu, cô nói, “Không đau…” Đau chỉ là ở tim, may mà anh không nhớ chu kỳ nguyệt san của cô.
“Thay đồ đi, anh đi nấu nước đường đỏ cho em.” Cố Mặc dịu dàng nói.
Trang Noãn Thần cắn mạnh môi, gật đầu.
Hai phút sau, cô lại vọt vào trong toilet, mở vòi nước rồi bắt đầu khóc.
Cô biết máu này là gì.
Trên áo ngủ dính tinh dịch và máu hòa lẫn vào nhau, loang lỗ nhiều chỗ, cho dù cô vừa mới tắm xong, vẫn không thể tẩy sạch hoàn toàn dấu vết Giang Mạc Viễn để lại sâu trong cơ thể cô!
Cô hận, rất hận!
Bên ngoài toilet là tiếng gõ cửa của Cố Mặc, anh dịu dàng nói, “Noãn Thần, đừng tắm lâu quá, lúc này dễ bị bệnh lắm.”
Nghe anh dịu dàng như vậy, Trang Noãn Thần bụm chặt miệng, theo tiếng nước ào ào mà òa khóc…
***
Mùng ba tết, mặt trời chói chang.
Thật ra mùa đông của Bắc Kinh vẫn rất đẹp, không có ẩm thấp như miền Nam, cũng không lạnh như Đông Bắc, duy chỉ là không thường có tuyết rơi, bất quá điều khiến người ta vui mừng chính là, gần như cả ngày hôm nay đều ngập nắng, lúc mặt trời lặn, cũng xem như ấm áp.
Thời tiết tốt, tâm trạng con người cũng khá hơn.
Đương nhiên ngoại trừ Trang Noãn Thần.
Sau khi Cố Mặc về, cô nằm xuống là ngủ, ngủ đến tận giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Gần nhà có tiệm thuốc, Trang Noãn Thần gần như đứng bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng đợi cho toàn bộ khách hàng trong tiệm đi ra hết mới từ từ đi vào.
Nhân viên trong tiệm thật nhiệt tình, có nam có nữ, đều hỏi cô cần loại thuốc gì.
Cô mím môi, đi qua chỗ một nữ nhân viên còn trẻ, bóp ngón tay, gian nan hỏi, “Xin hỏi… có thuốc… thuốc ngừa thai không ạ?”
“Có ạ.” Cô nhân viên trong tiệm không ngạc nhiên, đi đến bên cạnh tủ thuốc, Trang Noãn Thần muốn bước nhanh đuổi theo nhưng giữa hai chân lại quá đau, cho nên chưa đi đến nơi thì cô nhân viên đã cầm thuốc giơ lên, lớn tiếng hỏi…
“Chị muốn mua loại ngừa thai bình thường hay là ngừa thai cấp ạ?”
“Hả?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, thuốc này cũng có phân loại nữa sao, “Tôi… cho tôi loại tốt…” Nói xong lời này, cô thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Loại tốt?” Cô nhân viên hí mắt nhìn cô, nhíu mày, “Không phải chị muốn mua thuốc ngừa thai à? Thuốc ngừa thai chỉ phân ra loại nhiều viên hay ít viên thôi, chứ hiệu quả đều như nhau.”
Trang Noãn Thần nghe đến mù mờ, lại nhạy cảm phát hiện một nam nhân viên đang nhìn cô, cổ họng cô khô khốc, “Loại nào cũng được, hiệu quả như nhau là được.”
Cô nhân viên nhún vai, từ trong quầy lấy ra một hộp thuốc, đặt xuống trước mặt cô, “Vậy ngừa thai cấp đi, uống một viên là được, còn ngừa thai thường thì chị phải uống hai viên, trong vòng 72 tiếng đều có hiệu quả.”
Hết chương 20
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...