Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan
Tịch Mạt cứ bị hai người lôi kéo như vậy cô không biết phải làm sao. Cô không muốn buông tay Thẩm Kỳ Nhiên ra mà Bùi Hạo Thần cô cũng không dám kháng cự. Đối với người đàn ông vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào này từ trong lòng Tịch Mạt xuất hiện sợ hãi! Mình cô thì không sao nhưng mà Thẩm Kỳ Nhiên cùng Diệu Tình là bạn tốt của cô huống hồ tại Anh quốc phía xa còn có người mà cô canh cánh trong lòng.
" Tịch Mạt! " Thẩm Kỳ Nhiên gọi tên Tịch Mạt. Nhìn thấy khát vọng trong mắt của hắn kia Tịch Mạt thấy tâm cô giống như bị xé rách.
" Tịch Mạt! Em đã nói sẽ không rời khỏi tôi. Em không nhớ sao! " Bùi Hạo Thần dịu dàng nói nhưng ánh mắt lại tràn đầy uy hiếp.
Tịch Mạt có chút không biết phải làm sao, cô không muốn thấy nước mắt toát ra trong mắt Thẩm Kỳ Nhiên cô biết mình và Thẩm Kỳ Nhiên nhất định là không có duyên phận.
" Tịch Mạt! Hiện tại nơi này đều là phóng viên em muốn Kỳ Nhiên cũng rơi vào một cái phòng phá hư thanh danh nhà người ta sao? " Bùi Hạo Thần tới gần Tịch Mạt dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nhắc nhở. " Tịch Mạt! Không cần rời khỏi tôi, tôi thật sự yêu em! " Ngược lại, hắn dùng thanh âm cả ba người đều nghe thấy nói.
" Yêu tôi? A, Bùi Hạo Thần! Anh thật là diễn viên giỏi trời sinh".
Tịch Mạt biết tình hình trước mắt căn bản là không cho cô lo lắng. Hiện tại Thẩm gia trong ngoài đều là phóng viên huống hồ Bùi Hạo Thần tuyệt đối sẽ không cho phép cô làm trái ý của hắn. Cô không thể vì chính mình mà đem Thẩm Kỳ Nhiên đẩy ra. Nhưng hôm nay là sinh nhật của hắn! Cự tuyệt của cô sẽ là tàn nhẫn cỡ nào. Tịch Mạt xoay mặt hung hăng trừng mắt Bùi Hạo Thần. " Anh thật sự rất tàn nhẫn! " Tịch Mạt cắn môi.
" Tịch Mạt! Tôi biết em không muốn tổn thương Kỳ Nhiên nhưng tại sao cắn tổn thương chính mình đây? " Bùi Hạo Thần tiến lên giơ tay lên dịu dàng vuốt nhẹ hai má Tịch Mạt sau đó mút đi vết máu trên môi Tịch Mạt. " Em như vậy làm tôi rất đau lòng! "
Thẩm Kỳ Nhiên đau khổ quay mặt qua chỗ khác một màn trước mắt này như vậy làm tim hắn nhói đau. Sự thật nói cho hắn biết Tịch Mạt vẫn là vợ của người khác. Cho dù bọn họ yêu nhau nhưng Bùi Hạo Thần không buông tay tất cả đều là phí công.
Thân thể Tịch Mạt cứng đờ bị Bùi Hạo Thần trói chặt vào trong ngực hôn.
Thẩm Kỳ Nhiên nắm tay, hắn thật sự rất muốn dùng sức mà đem Tịch Mạt kéo trở về. Nhưng cô lại mệt mỏi thấy mình làm không ra một chút tư cách danh không chánh, ngôn bất thuận.
" Kỳ Nhiên! Thanh âm của Tịch Mạt tràn ngập áy náy đau lòng run rẩy nói lên.
" Tịch Mạt! Anh không cần em suy nghĩ cho anh! " Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. " Tịch Mạt! Chúng ta để mất lâu như vậy cho nên...."
" Kỳ Nhiên! " Thanh âm của Tịch Mạt rất nhẹ " thật xin lỗi! "
Thanh âm của Tịch Mạt nhẹ nhàng hạ thấp sau đó rút tay ra.
" Tịch Mạt! " Trán Thẩm Kỳ Nhiên trong thanh âm mang theo không thể tin. Tịch Mạt thế lại chọn Bùi Hạo Thần.
" Tịch Mạt! Tôi biết người em yêu vĩnh viễn là tôi! " Bùi Hạo Thần nhìn Thẩm Kỳ Nhiên đắc ý nói lên vẫn không quên nhớ đem Tịch Mạt kéo vào trong lòng sau đó thân mật hôn môi Tịch Mạt đúng lúc này có; đi qua chụp được một màn vui vẻ, hạnh phúc.
Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần rời đi trước. Trong xe Tịch Mạt mệt mỏi dựa lên trên cửa kính xe nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Bùi Hạo Thần.
" Tại sao phải làm như vậy? " Tịch Mạt nắm chặt đầu ngón tay trở nên trắng. Tại sao hắn nhất định phải tàn nhẫn như vậy.
" Bởi vì thích thú! "Bùi Hạo Thần châm một điếu thuốc. " Tịch Mạt! Tôi chính là muốn em nhận thức loại cảm giác này biết rõ tất cả đều là hiểu lầm người yêu rõ ràng ngay trước mắt nhưng yêu nhau lại không thể ở chung một chỗ! " Bùi Hạo Thần gần như tàn nhẫn mang theo cười châm biếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...