Trưởng thành rồi sẽ dùng ánh mắt khác mà nhìn cuộc đời, tất cả thiên chân vô tà đều gửi lại trong quá khứ.
Bản thân Hạ Trọng Hiểu biết mình muốn gì cần gì nhưng nàng không bao giờ nói ra, có những thứ đã mất vĩnh viễn không tìm lại được.
Không tìm hiểu tin tức Thổ Áo, không lắng nghe những chuyện liên quan đến Uy Tử Cầm, cố gắng ru bản thân vào giấc mộng huyễn hoặc tự cho rằng bản thân đã quên rồi.
Hạ Trọng Hiểu chưa từng hối hận, chỉ có tiếc nuối, thanh xuân tươi đẹp của nàng chớp mắt lụi tàn theo bóng lưng người kia.
Đôi khi có nhiều thứ biết rõ không thể có được vẫn không nhịn được ham muốn đuổi theo phía sau, ngoảnh đầu trong tay chẳng còn gì ngoài cô độc.
Năm tháng cứ đơn giản trôi qua, cũng đã đến lúc nên quen với việc này.
Tiếng bước chân vọng lại trên hành lang đặc biệt lớn, giày cao gót mạnh mẽ nện trên sàn nhà, vài ba bước thì khom lưng xoa gót chân đau xót đến sưng tấy.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng, Hạ Trọng Hiểu vội tăng nhanh bước chân chạy vào, xấu hổ cười gượng với đồng nghiệp đứng bên trong.
Mặc dù chân đau muốn chết cũng không dám tháo giày cao gót xuống, miễn cưỡng đứng trong thang máy đợi lên tầng năm mới lảo đảo chạy ra ngoài.
Nếu không mang giày cao gót nàng sẽ thấp hơn rất nhiều nhân viên trong đài truyền hình, ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh nên buộc lòng ngày nào cũng phải chịu đựng cảm giác đi trên đinh nhọn.
“Làm phiền, làm phiền.”
Hạ Trọng Hiểu tháo giày cao gót chạy vào trong văn phòng làm việc của trưởng phòng, sau gót chân dán băng cá nhân Doraemon đặc biệt chói mắt.
Vội vàng đẩy cửa tiến vào văn phòng, trên tay vẫn còn cầm theo giày cao gót, xấu hổ đến trước mặt trưởng phòng.
Trưởng phòng không biết là lần thứ mấy thấy nàng đi chân trần vào văn phòng: “Hạ Trọng Hiểu ngươi cảm thấy tác phong làm việc của ngươi rất tốt sao?”
“Ách, không có, nhưng mà ta mang giày không quen nên chân đau không đi nhanh được.”
“Làm nhân viên đài truyền hình không thể có bộ dạng nhếch nhác như vậy, lần sau còn thấy ngươi chân trần vào văn phòng thì đừng đi làm nữa!”
“Vâng, vâng, ta sẽ lưu ý.”
Trưởng phòng mặc dù hung hăng quát nạt nhưng vẫn rất coi trọng tác phong làm việc của Hạ Trọng Hiểu, ngoại trừ việc nàng không mang được giày cao gót ra thì mọi thứ vẫn tốt.
“Ngươi đang phụ trách tiết mục nào?”
“Ta đang phụ trách chương trình âm nhạc vào lúc 10h tối.” Vừa trả lời Hạ Trọng Hiểu vừa nhét chân vào trong giày, xấu hổ chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch do chạy bộ đến đây: “Mặc dù số người xem không cao bằng khung giờ vàng nhưng so với tháng trước đã tăng một nửa.”
“Báo cáo ngươi đưa lên ta đã xem rồi, mới ra trường có thể phụ trách tiết mục 10h tối cũng không tồi.
Ta quyết định đưa ngươi phụ trách chương trình Sơ Luyến lúc 9h, ngươi thấy thế nào?”
“Sơ Luyến?” Hạ Trọng Hiểu giật nảy người, không dám tin vào tai mình: “Trưởng phòng, chương trình Sơ Luyến mấy năm nay chiếm doanh thu cao nhất đài truyền hình, ngươi thật sự giao cho ta sao?”
“Tất nhiên, với một điều kiện.”
Trưởng phòng chống cằm, nghiêm túc nói: “Ngươi phải phỏng vấn cho bằng được đại minh tϊиɦ ɖϊƈh͙ Bắc, lần này cạnh tranh chương trình Sơ Luyến còn có Hà Nguyệt, ngươi làm không tốt thì đừng nghĩ đến việc thăng chức.”
“Dịch Bắc đã nói không tham gia phỏng vấn kia mà, ngươi không muốn ta tham gia tiết mục Sơ Luyến thì cứ nói ra đi.”
Khóe môi trưởng phòng một trận rút trừu, ném xấp giấy trên bàn vào người nàng: “Có bao nhiêu người muốn ta đề cử còn không được, đến ngươi thì giở giọng than phiền, nha đầu này ngươi xem đài truyền hình là nhà ngươi xây rồi à?”
Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi chê bai: “Vậy ta thà đảm nhận tiết mục 10h còn hơn.”
“Đi! Lập tức đi! Ngươi không phỏng vấn được Dịch Bắc thì đừng đi làm nữa!!!”
Nhân viên đi ngang qua văn phòng trưởng phòng không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xem ra Hạ đồng nghiệp lại chọc giận ngài nữa rồi~
Hạ Trọng Hiểu đáng thương bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, bây giờ không được cân nhắc lên giờ vàng mà còn có nguy cơ mất việc.
Mang tâm trạng chán chường quay trở về gục đầu lên bàn làm việc, bây giờ nàng còn không biết làm sao để phỏng vấn được Dịch Bắc.
“Này, Hiểu Hiểu.”
Đồng sự gõ bàn hai tiếng thu hút sự chú ý của nàng: “Nghe nói ngươi sắp được chuyển đến phụ trách chuyên mục Sơ Luyến thay cho Ngụy tiền tối, ngươi tối nay phải đãi bọn ta một bữa linh đình nha.”
Hạ Trọng Hiểu duỗi người dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Na Na đứng bên cạnh: “Ăn mừng cái gì? Ăn mừng ta sắp thất nghiệp sao?”
“Ngươi không phải được chuyển đi sao?”
“Ban đầu đúng là trưởng phòng có ý định chuyển ta đi, sau đó lại muốn ta cùng với Hà Nguyệt tranh nhau xem ai có thể phỏng vấn Dịch Bắc sẽ thay thế chỗ Ngụy tiền bối.”
“Úc? Hà Nguyệt là con gái của chủ nhiệm Hà đấy, quan hệ với người nổi tiếng đặc biệt rộng, ngươi nghĩ thắng nổi nàng không?”
“Ta không biết, lúc này ta chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi.” Hạ Trọng Hiểu đáng thương hề hề kéo Doraemon kê cằm: “Ở nhà có đa đa yêu thương, mỗi ngày làm cơm cho ta ăn, cũng chẳng buồn quan tâm ta thành tích có tốt hay không.”
“Ngươi sống suиɠ sướиɠ quen rồi, chịu chút khổ thì có làm sao đâu.
Hơn một năm nay ngươi với Hà Nguyệt bất phân thắng bại, lần này chơi lớn một trận biết đâu có thể đánh bại nàng.”
“Đánh bại Hà Nguyệt ta được gì, cũng lắm chỉ khiến bọn họ chán ghét ta thêm.”
Hạ Trọng Hiểu cầm ly Doraemon đứng dậy vào phòng trà nước, lúc này nàng cần một ly cà phê chống đỡ cơn buồn ngủ đang ập đến.
Na Na không buông tha lẽo đẽo theo sau lưng nàng, tựa hồ rất không vui khi Hạ Trọng Hiểu đang nói chuyện lại bỏ đi.
“Ngươi cứ thử một lần đi, Hà Nguyệt ỷ mình là con gái của chủ nhiệm mà hống hách ngang ngược.
Bản thân ta bị ả mấy lần vô cớ gây sự bắt bẻ, nhịn lâu nay chỉ muốn thấy một lần ả bẽ mặt, ngươi coi như thành toàn cho ta được không?”
“Ta không có hứng thú.” Gạt thanh kim loại để nước nóng chảy xuống ly, Hạ Trọng Hiểu che miệng ngáp ngắn ngáp dài: “Mấy hôm nay ta ngủ không đủ giấc, chuyện này đừng bàn đến nữa, ta còn phải tìm kiếm thông tin của Dịch Bắc.”
“Này, Hiểu Hiểu, ngươi cầu tiến một chút thì chết sao?”
“Phỏng vấn Dịch Bắc ta vẫn sẽ làm thử, nhưng làm bẽ mặt Hà Nguyệt thì ta không làm được.”
Nói xong Hạ Trọng Hiểu cầm ly cà phê ra khỏi phòng trà nước, vừa vặn đụng mặt Hà Nguyệt cùng đồng nghiệp đang đi vào.
Ở đài truyền hình này không ai không biết Hà Nguyệt là con gái của chủ nhiệm Hà, lại là khôn trạch nổi tiếng xinh đẹp thông minh, đến cả tổng tài cũng phải hướng nàng nhân nhượng mấy phần.
Nhưng từ khi Hạ Trọng Hiểu xin việc vào đài truyền hình, vị trí đệ nhất của Hà Nguyệt cũng theo đó mất đi, đến cả trưởng phòng không còn ưu ái nàng như trước.
Ánh mắt Hà Nguyệt lập tức đanh lại, kéo cánh tay của nữ đồng nghiệp bên cạnh mà nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, không biết chừng có người đang tức muốn chết vì không được thế chỗ Ngụy tiền bối trong chương trình 9h.”
“A Nguyệt ngươi cứ nói đùa, Sơ Luyến nhất định sẽ do ngươi phụ trách, làm gì đến lượt người ăn không rỗi nghề kia.”
Hạ Trọng Hiểu từ khi học đại học không ít lần bị soi mói, sớm quen với việc người khác chặn đường nói mấy lời khiêu khích, đạm nhiên bước qua như chẳng có gì xảy ra.
“Này, ngươi điếc sao?” Hà Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, cao giọng nói cho mọi người xung quanh đều nghe thấy: “Chương trình Sơ Luyến này nhất định là của ta, ngươi đừng mơ mà cướp được.”
“Làm việc nên xem bản lĩnh trước tiên.” Hạ Trọng Hiểu nhặt mẩu rác bị vo nhăn nhúm trên sàn cho vào thùng rác: “Ngươi có bản lĩnh chương trình Sơ Luyến sẽ do ngươi phụ trách, còn không sẽ có người lợi hại hơn giúp ngươi làm việc này.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
Na Na không đúng lúc chen miệng vào châm chọc: “Trưởng phòng cân nhắc để Hiểu Hiểu thay thế chỗ Ngụy tiền bối ngươi không biết sao?”
Nháy mắt mặt Hà Nguyệt biến thành trắng bệch, tay vô thức siết lại thành đấm.
“Không thể nào!!”
Hạ Trọng Hiểu quét mắt nhìn qua Hà Nguyệt: “Trưởng phòng có nói ai trong chúng ta có thể phỏng vấn được Dịch Bắc thì chương trình Sơ Luyến sẽ thuộc về người đó.”
“Hảo, hảo, phỏng vấn Dịch Bắc chứ gì.
Cha ta quan hệ với đại minh tinh không ít, ngươi đừng nghĩ có thể đấu lại ta, chương trình Sơ Luyến này sớm đã thuộc về ta!”
Hà Nguyệt nổi giận nện giày cao gót xuống sàn rời khỏi phòng, đồng nghiệp đi cùng cũng vội vã nhấc chân đuổi theo sau.
Đưa mắt nhìn theo một lúc, Hạ Trọng Hiểu nhún nhún vai, cầm ly cà phê quay về bàn làm việc của mình.
…
“Dịch tiên sinh xin dành chút thời gian, chỉ một chút thôi, ta…”
Bỏ mặc Hà Nguyệt vẫn đang kiên trì cầm máy ghi âm đuổi theo phía sau, Dịch Bắc đẩy mạnh cửa xe bước vào, từ đầu chí cuối không thèm liếc mắt nhìn đến nàng.
Tài xế cũng leo vào ghế ngồi của mình, bắt đầu lái xe rời khỏi phim trường thoát khỏi vòng vây của phóng viên.
Hà Nguyệt giận đến mức ngũ quan di chuyển, vung tay ném máy ghi âm xuống đất.
“Mẹ nó! Là minh tinh thì lợi hại lắm sao, khinh thường khôn trạch không sợ ta kiện ngươi lên tòa!?”
Nữ đồng nghiệp vội vàng nhặt lại máy ghi âm trên đất phủi phủi mấy cái: “Hà Nguyệt ngươi đừng gấp, chúng ta đến nhà riêng của Dịch Bắc nhất định có thể phỏng vấn hắn.”
“Nhà riêng, phim trường, nhà hàng có chỗ nào mà chúng ta chưa từng đến? Ngươi cũng thấy rồi đó, Dịch Bắc hắn còn chẳng thèm đặt ta vào mắt nói chi đến phỏng vấn!”
“Kiên trì một chút đi, lẽ nào ngươi muốn Hạ Trọng Hiểu thay thế chỗ Ngụy tiền bối đảm nhận chương trình Sơ Luyến?”
Hà Nguyệt hừ hừ hai tiếng mỉa mai: “Ả cũng không có cái bản lĩnh đó!”
“Làm sao nói trước được, đến cả trưởng phòng cũng đề cử ả với lãnh đạo, ngươi hảo hảo suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt đi.” Nữ đồng nghiệp nhìn đồng hồ tính toán thời gian rồi nói: “Bây giờ ta với ngươi ăn trưa, một lát đến nhà Dịch Bắc xin phỏng vấn, thế nào?”
“Còn lựa chọn khác sao?”
Nhìn trái nhìn phải không một bóng râm, Hà Nguyệt buồn bực xoay người cùng đồng sự đi tìm nhà hàng ăn trưa.
Ngay lúc này, dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, Hạ Trọng Hiểu run cầm cập ở trước văn phòng câu lạc bộ dương cầm.
Nhiều ngày lén lút theo dõi mới phát hiện Dịch Bắc sau giờ ăn trưa sẽ đến câu lạc bộ này chơi dương cầm, đến 9h tối mới quay trở về nhà ở phố C.
Bây giờ cách giờ ăn trưa hơn nửa tiếng, mà trời thì đổ tuyết dày đặc, Hạ Trọng Hiểu đáng thương cuộn người gần bồn hoa khịt khịt mũi.
Muốn vào văn phòng câu lạc bộ phải có thẻ thành viên, nàng quên mất phải đi làm thẻ nên buộc lòng ngồi ở ngoài cửa chờ Na Na mang thẻ về.
Xung quanh đây chẳng có tiệm ăn hay quán cà phê nào để trốn tạm, nếu đi quá xa sẽ dễ mất dấu Dịch Bắc, nàng chỉ đành chịu trận ngồi ngoài trời lạnh âm mấy độ.
Gần nửa tiếng sau Na Na mới quay về, dúi vào tay nàng thẻ thành viên: “Ngươi có biết bao nhiêu tiền cho một tháng không? Hai ngàn rưỡi tệ đó, tháng sau muốn dùng lại phải đóng thêm hai ngàn rưỡi tệ nữa!!”
“Đắt như vậy?” Hạ Trọng Hiểu nhìn thẻ thành viên trong tay không khác gì khoai lang nóng phỏng tay: “Dương cầm của bọn họ dát vàng hay kim cương vậy?”
“Ta mang có tám trăm tệ, cũng may ngươi đưa cho ta thêm hai ngàn bằng không chẳng làm được thẻ thành viên.”
“Hai ngàn tệ để mua Doraemon của ta…”
Na Na cuống quít dỗ dành Hạ Trọng Hiểu đang đau lòng vặn thẻ thành viên: “Tiểu phú bà an tâm, Sơ Luyến là cần câu cơm của đài truyền hình, có được chương trình này ngươi không cần lo thiếu tiền mua Doraemon.”
Hạ Trọng Hiểu lòng đau như cắt, nhưng tiền đã đưa không thể lấy lại được, đành cùng Na Na ngồi xổm ở bồn hoa chờ đợi Dịch Bắc.
Đúng dự đoán, quá giờ ăn trưa Dịch Bắc cũng xuất hiện, xe di chuyển ra bãi đổ còn hắn thì đơn độc tiến vào văn phòng câu lạc bộ.
Chỉ có một thẻ thành viên, Hạ Trọng Hiểu đi vào tìm cơ hội phỏng vấn còn Na Na thì tìm quán cà phê ngồi chờ kết quả.
Quét mã thành viên rồi nhấc chân đi theo sau Dịch Bắc, tò mò không biết hắn sẽ tập piano ở đâu.
Hạ Trọng Hiểu không dám đi quá gần sợ bị phát hiện, cách Dịch Bắc một đoạn xa, cố gắng ghi nhớ số tầng lầu hiển thị trên màn hình.
Đợi thang máy quay xuống Hạ Trọng Hiểu mới nhấn lên cùng tầng với Dịch Bắc, suy nghĩ cách làm sao thuyết phục đại minh tinh chịu nghe phỏng vấn.
Kì thật đối với lần ra quân này nàng cũng chẳng mấy tin tưởng, vốn dĩ Dịch Bắc là người kín tiếng trong giới giải trí.
Ngoại trừ scandal gần đây nhất với trợ lí của mình, nghe đâu nữ trợ lí kia may mắn được làm việc với Dịch Bắc rồi bày mưu kéo hắn lên giường.
Tuy không có hình chụp chứng minh nhưng nữ trợ lí kia cũng đã thôi việc, ngầm khẳng định suy đoán của báo giới là đúng.
Hạ Trọng Hiểu chưa từng làm qua loại báo lá cải này, phải công nhận dù là hang kiến hang chuột phóng viên đều có thể đào sâu ba tấc để moi móc thông tin.
Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, Hạ Trọng Hiểu cảnh giác nhìn trái nhìn phải rồi mò mẫm đi ngang qua từng phòng tập nhỏ tìm kiếm Dịch Bắc.
Rất nhanh liền thấy hắn ngồi trong một căn phòng tập nhỏ tầm ba bốn mét, góc sáng sủa đặt đàn dương cầm cỡ lớn, ngón tay thon dài điêu luyện nhảy múa trên phím đàn.
Hạ Trọng Hiểu nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở vừa đủ một bàn tay, âm thanh bên trong rót thẳng vào tai.
Là song from a secret garden…
Hình ảnh phản chiếu cách một tấm kính, ánh đèn ngoài hành lang chiếu xuyên qua, mớ tóc bạch kim phản quang đẹp đẽ như bức tranh dưới nét mực điêu luyện của danh họa.
Hai ba tiếng đàn rơi vỡ trong khoảnh khắc, ngỡ như vừa mới hôm qua nàng vẫn còn đứng trong phòng tập ở đại học Bắc Sơn nhìn thấy Uy Tử Cầm đánh đàn.
Ngón tay đặt trên cánh cửa hơi trượt xuống, tiếng đàn rót vào tai tưởng chừng là lời hứa hẹn của tuổi trẻ chớp mắt vụt trôi, ngoảnh đầu lại chẳng còn gì ngoài âm thanh tuyết rơi lạnh lẽo.
Thân ảnh cao gầy chuyên chú dán vào các phím đàn, đôi khi sẽ khẽ nhắm mắt cảm thụ âm thanh rót vào tai.
Không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc này, khi ngôn từ đã bất lực thì giai điệu trong tim bắt đầu lên tiếng.
Khao khát hay chờ mong đều chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy ai đó có dáng điệu giống người kia đều nhịn không được tưởng niệm.
Bao nhiêu năm rồi nàng vẫn quên không được…
Dịch Bắc nghe tiếng động khe khẽ phát ra thì ngừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía cửa kính.
Chỉ thấy cách tấm kính xuất hiện một cô gái ăn vận có chút kì quặc, quấn kín kẽ từ đầu đến chân chỉ để lộ gương mặt đỏ bừng vì lạnh.
Đặc biệt chính là đôi mắt hạnh to tròn mở to kia không ngừng đánh rơi từng giọt nước mắt lánh lấp trượt dài hai bên gò má đầy đặn.
Không biết nhìn thấy gì và nghe thấy gì lại khiến cô nương kia khóc đến thương tâm như vậy dù chẳng hề phát ra nửa chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...