Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí


Trước khi ăn tối, Uy Tử Cầm lần đầu tiên vào bếp nấu ăn, đụng đâu hỏng đó không ít lần bị chị vợ mắng cho cẩu huyết lâm đầu.

Nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời, làm được một bàn ăn miễn cưỡng nuốt được.
Hạ Trọng Hiểu lấy cớ vào dọn bàn ăn mà nhìn trộm Uy Tử Cầm nấu nướng, thấy nàng mặt mũi phờ phạc tóc tai bù xù thì nhịn không được che miệng cười.

Lén lút đến gần chỗ bạn gái, ở trên eo nàng chọt chọt hai cái.
“Sau này ngươi nấu ăn cho ta được không?”
Uy Tử Cầm mờ mịt nhìn qua: “Hiểu Hiểu, ngươi nói ta còn có thể sống đến sau này không?”
“Nói linh tinh.” Hạ Trọng Hiểu nhân lúc tỷ tỷ không để ý mà hôn lên mặt bạn gái: “Ngoan đi, đến tối thưởng cho ngươi.”
Hai mắt công chúa điện hạ tức thì lóe sáng, khí thế bừng bừng tiếp tục làm việc.

Hạ Trọng Hiểu cười không ngừng lại được, sợ tỷ tỷ phát hiện mới phải che kín miệng, rón ra rón rén quay về chỗ bàn cơm.

Hạ Tề Ngọc đến gần giám sát Uy Tử Cầm: “Nấu mấy món đơn giản cũng làm không xong, ngươi tính bắt Hiểu Hiểu vào bếp nấu ăn cho ngươi?”
Uy Tử Cầm thành thật trả lời: “Hoàng gia có người hầu đảm nhiệm việc chuẩn bị thức ăn.”
“Nhưng không có nghĩa là ngươi không cần vào bếp.” Hạ Ly Cơ chống tay trên bếp, càng nhìn càng không vừa mắt: “Hiểu Hiểu nhà ta rất kén ăn, người hầu không thể làm tốt bằng tự bản thân ngươi làm.

Bình thường Hiểu Hiểu thích ăn nhất những món chị hai làm, ngươi không có bản lĩnh đó thì đừng nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, sớm sớm lăn cho khuất mắt ta.”
Uy Tử Cầm đáng thương hề hề tiếp tục đánh trứng, được rồi, nàng không cách nào thắng được quyền uy của chị vợ~
Hơn nửa tiếng thức ăn mới được chuẩn bị xong, Hạ Trọng Hiểu kéo ghế ngồi xuống nhìn một lượt các món trên bàn.

Hơn phân nửa là do một tay Uy Tử Cầm chuẩn bị, còn lại là do đại tỷ và nhị tỷ làm, riêng Hạ Tề Ngọc thì đứng một bên quát tháo bạn gái nàng để trả thù.
Uy Tử Cầm mang một thân đầy mùi dầu mỡ ngồi bên cạnh nàng, sờ sờ đùi nàng làm nũng.

Hạ Trọng Hiểu đánh khẽ vào tay đối phương một cái, chuyển thành mười ngón chặt chẽ tương khấu.
Hạ Vũ Thần ngồi xuống bàn nhìn một lượt rồi nói: “Cực khổ cho ngươi rồi, làm công chúa hẳn chưa từng làm qua mấy việc này đi.”
“Đúng là lần đầu.” Uy Tử Cầm gượng gạo duy trì nụ cười: “Bất quá ta cảm thấy rất tốt, không thành vấn đề.”
“Ngươi nên học vài món mà Hiểu Hiểu thích ăn, dù sao người hầu cũng không thể hoàn toàn làm đúng theo khẩu vị của nàng.”
“Ách, vâng.”

Hạ Trọng Hiểu cúi đầu khúc khích cười, đè thấp giọng nói: “Nghe chưa? Ngươi phải nấu ăn cho ta mỗi ngày.”
Uy Tử Cầm nghiêng đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Vậy thì buổi tối nhất định phải hảo hảo thưởng cho ta.”
“Ngươi yên tĩnh chút đi.”
Nhìn thấy ấu muội thân thiết với con nhóc đáng ghét, Hạ Tề Ngọc đằng hắng một tiếng xen ngang: “Tối nay Uy Tử Cầm qua phòng chúng ta ngủ, còn ngươi thì về phòng đóng cửa lại, không có chuyện gì thì đừng đi linh tinh trên hành lang.”
“Hả?”
Hạ Ly Cơ gắp thức ăn vào chén nàng: “Hả cái gì? Ngươi là khôn trạch mà không biết tự bảo vệ bản thân gì cả.”
Hạ Trọng Hiểu nhìn qua Uy Tử Cầm cười gượng, ngụ ý bản thân cũng không thể làm gì được.

Đáng thương cho công chúa điện hạ còn nghĩ tối nay có thể hảo hảo ôm ấp bạn gái mà làm loạn một bữa, nào ngờ lại bị chị vợ đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy.
Ngũ lôi oanh đỉnh còn không đáng sợ bằng chuyện vừa nghe.
“Phòng các ngươi cũng chật rồi, hay là để nàng qua phòng ta.”
Nghe đa vợ nói xong Uy Tử Cầm vội vã xua tay: “Không dám làm phiền đa, ta có thể ở chung với các chị.”
Hạ Tề Ngọc hung dữ quát một tiếng: “Ai là đa của ngươi? Nói năng cẩn thận vào!”
“Nếu vậy các ngươi chịu chật một chút nhé.” Hạ Vũ Thần quay sang con gái lớn nhắc nhở: “Tử Cầm là khách các ngươi nên thu liễm, sau này còn gặp mặt lâu dài mà.”
“Gặp mặt lâu dài?” Hạ Phượng Vũ bất khả tư nghị hô to: “Nàng lẽ nào tính ở chỗ chúng ta đến hết mùa đông?”
Uy Tử Cầm không biết xấu hổ mà gật đầu: “Phải, ta sẽ ở cùng Hiểu Hiểu đến hết kì nghỉ đông.”
Hạ Ly Cơ giống như bị giẫm phải đuôi mà đứng bật dậy: “Đa!”
“Được rồi, đang ăn cơm hảo hảo ngồi xuống ăn cho xong đi.

Còn nữa, Tử Cầm chủ động mua thực phẩm suốt mùa đông cho chúng ta sao có thể đuổi nàng về như vậy được?”
Ba tỷ muội ũ rũ cúi đầu, biết thế bọn họ đã không bắt Uy Tử Cầm đi mua thực phẩm dự trữ cho mùa đông.
Bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng diễn ra, Hạ Vũ Thần đôi lúc sẽ hỏi vài câu về chuyện nhà và Uy Tử Cầm cũng rất thành thật mà đáp lại.

Thậm chí cũng không che giấu mâu thuẫn giữa nàng và hoàng hậu Thổ Áo, cả lý do tại sao chia tay của bốn năm trước.

Trong chuyện này Hạ Trọng Hiểu cũng có một phần trách nhiệm, bởi vì nàng không tin tưởng Uy Tử Cầm cho nên mới xảy ra chuyện hiểu lầm này.
Sáu người ăn xong bữa cơm thì nhanh chóng dọn dẹp, riêng Hạ Trọng Hiểu thì bị tỷ tỷ đuổi lên phòng, nhưng lâu lâu vẫn chạy ra cầu thang xem tình hình của bạn gái.

Ngồi ở cầu thang được vài ba phút thì bị đại tỷ phát hiện đuổi về lại, nàng đành ngồi ở trong phòng nhắn tin cho Uy Tử Cầm, biết là bây giờ bạn gái chưa thể trả lời nhưng một lát về phòng vẫn có cơ hội nói chuyện.


Đợi khoảng mười phút thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng nói của tỷ tỷ, sau đó là tiếng Uy Tử Cầm phát ra, đại khái là vẫn tranh cãi inh ỏi không dừng.
Đợi yên ắng rồi Hạ Trọng Hiểu đẩy cửa ra nhìn thử, xác định mọi người đều vào phòng mới quay về lấy Doraemon rồi chạy qua phòng tỷ tỷ ‘tá túc’ một đêm.
“Chị à.”
Thò đầu nhìn vào cửa, đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của Uy Tử Cầm, vừa vặn nhìn thấy đối phương đang đứng sát tường giống như trẻ nhỏ bị phạt úp mặt.

Uy Tử Cầm cũng nhìn thấy nàng, liền đưa ánh mắt cầu cứu, đáng thương hề hề rũ hàng mi dài.
“Làm gì?” Hạ Tề Ngọc bước vào chắn giữa nàng và Uy Tử Cầm, tay chống lên cửa muốn đóng lại: “Sợ cái gì, ta cũng không ăn thịt nó.”
“Hì, không phải chuyện này mà.”
Hạ Trọng Hiểu chui vào trong phòng chiếm ngay giường của đại tỷ, tiện tay kéo chăn che kín người: “Tối nay ta ngủ chung với các ngươi nha.”
“Không được, tối nay về phòng của ngươi ngủ đi.”
Hạ Phượng Vũ lần đầu cự tuyệt ấu muội, không dám dùng quá nhiều sức kéo nên Hạ Trọng Hiểu dễ dàng bám lại ở trên giường.

Không còn cách nào khác đành ôm nha đầu lên bưng về phòng bên cạnh, mặc kệ nàng có la hét khản cả giọng cũng bằng thừa.
“Nằm yên ở đây.” Hạ Phượng Vũ chỉnh nhiệt độ phòng lên cao mấy số, nghiêm mặt nhắc nhở: “Còn đi linh tinh ta sẽ chuyển ngươi xuống phòng đa đa ngủ.”
“Chị à, đừng mà~”
“Ngủ đi.”
Nói xong liền giúp Hạ Trọng Hiểu đóng cửa lại, tiện tay ấn khóa ở bên trong.

Kế hoạch thất bại trong gang tấc, đành ôm buồn bực nằm xuống giường, không biết tối nay Uy Tử Cầm sẽ ngủ thế nào.

Chờ mãi không nghe phòng bên cạnh có âm thanh gì, trong lúc rình mò ngủ quên lúc nào cũng không hay.

Nhiệt độ trong phòng chỉnh đến đặc biệt ấm áp, cuộn người trong chăn, tay ôm Doraemon thoải mái chìm vào mộng đẹp.
Quá nửa đêm cảm giác có thứ gì đó đang chui vào áo, theo bản năng đưa tay gạt thứ đang làm loạn trên bụng nàng.

Nhưng gạt cỡ nào cũng gạt không ra, thứ kì quái không an phận bò đến ngực nàng, ở trên bầu ngực trắng trẻo ra sức xoa vuốt.
Lần này không thể ngủ nữa, Hạ Trọng Hiểu kinh hãi choàng tỉnh, hoảng loạn phủi thứ đang bò ở trên ngực nàng xuống.


“Đau.”
Tiếng nói khàn khàn yếu ớt truyền vào tai, cơn buồn ngủ được đẩy lui phần nào, Hạ Trọng Hiểu quẫn bách nhìn người đang nằm đè bên trên.
“Tử Cầm?”
Uy Tử Cầm đáng thương rúc đầu vào hõm cổ nàng nũng nịu: “Tay đau.”
Hạ Trọng Hiểu không ngồi dậy được đành đưa tay bắt lấy cổ tay Uy Tử Cầm, phát hiện mấy vết thương nhỏ chồng chất lên nhau vẫn chưa kịp khép miệng: “Làm sao vậy? Sao lại bị thương?”
“Nấu ăn không cẩn thận cắt trúng, ngươi nắm đau quá.”
Vội vàng thả tay bị thương của Uy Tử Cầm ra: “Ngươi sao không chịu cẩn thận vậy hả?”
“Ta lần đầu làm sao có thể cẩn thận được?” Đáng thương tiếp cận miệng tuyến thể không chút phòng bị nào mà thổi một hơi: “Hiểu Hiểu không thương ta, hôm nay ngươi bỏ mặc ta chịu dày vò, tay chân đều đau nhức muốn chết.”
“Làm sao có chuyện đó, ngươi cũng biết kia là chị ta, bản thân ta muốn cứu ngươi cũng lực bất tòng tâm nha.” Sực nhớ một chuyện vội nâng mặt Uy Tử Cầm lên dò xét: “Mà ngươi làm sao lại ở đây? Chị ta không phát hiện ra sao?”
“Chị ngươi đều ngủ rồi ta mới dám lẻn vào đây chứ, Hiểu Hiểu ngươi không biết, chị ngươi bắt ta ngủ ở dưới sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, bây giờ lưng đau muốn chết.”
Hạ Trọng Hiểu đau lòng xoa vuốt mặt nàng: “Hảo, hảo, ta biết rồi, ngươi hôm nay chịu khổ sau này ta hảo hảo bù đắp cho ngươi.”
“Hay làm bù đắp ngay bây giờ đi.” Uy sắc lang lần nữa thò tay vào áo nàng sờ soạng: “Hiểu Hiểu, ta muốn hôn ngươi.”
“Ngươi háo sắc!”
Nho nhỏ phát ra tiếng nói, mang theo tâm trạng nom nóp lo sợ bị phát hiện tiến vào một nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ.

Cảm giác các nàng đang lén chồng vợ ở nhà mà ra ngoài thâu hoan, vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa sợ hãi nhưng không ngăn được hành vi càng lúc càng lớn mật.
Ban đầu chỉ là chạm môi nhẹ nhàng bất quả lại cảm thấy không đủ, hưng phấn mút mát phiến môi căng mọng, môi lưỡi một trận nóng bỏng giao triền.

Hạ Trọng Hiểu chủ động đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi đối phương, nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống đặc biệt mê hoặc.
Còn đương chìm đắm trong bầu khí riêng tư lãng mạn thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, đèn phòng cũng theo đó sáng lên.

Vội vã đẩy Uy Tử Cầm sang một bên, Hạ Trọng Hiểu thẹn thùng không dám nhìn mặt ai, đưa tay kéo chăn che lấp gương mặt đỏ bừng.
Hạ Tề Ngọc trên mặt nổi ba đường hắc tuyến, dứt khoát lôi Uy Tử Cầm xuống giường: “Ngươi hay lắm, còn dám chạy qua phòng Hiểu Hiểu.”
Uy Tử Cầm thấy chết không sờn đáp: “Ta qua phòng bạn gái mình thì làm sao?”
“Còn nói nữa? Mau lăn về phòng, coi chừng ta đánh gãy chân ngươi.”
“Tề Ngọc!” Hạ Trọng Hiểu lớn mật kéo chăn đến chóp mũi, trừng mắt với Hạ Tề Ngọc: “Ngươi ức hiếp Tử Cầm quá đáng rồi!”
“Ngươi lo ngủ đi, nói nhiều làm gì, còn dám tự ý không khóa cửa phòng.”
Hạ Tề Ngọc dùng sức lôi Uy Tử Cầm ra khỏi phòng, quay sang Hạ Trọng Hiểu cảnh cáo: “Ngươi còn dám mở cửa cho con nhóc này thì đừng trách ta chuyển ngươi xuống ngủ với đa đa.”
Nói xong liền đóng sầm cửa lại, không quên khóa trái ở bên trong.

Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận vung tay ném Doraemon nhưng chậm một bước, Doraemon vừa vặn va vào cửa rồi lăn trở về giường.
Xấu xa! Càn nguyên đều là một đám người xấu xa!!!
------------------------------

Ngoài sân tuyết rơi trắng xóa, trước mặt không còn gì ngoài một màu trắng đến lạnh lẽo.

Người hầu vẫn bận rộn xúc tuyết dọn đường, bất quá ở Thổ Áo không có gì nhiều bằng tuyết mùa đông, có dọn thế nào cũng không dọn dẹp hết được.

Cô độc đứng ở trước khung cửa kính bám đầy tuyết trắng xóa, hơi thở nhẹ bẫng, ánh mắt chuyên chú dán vào chiếc xe hơi đang đỗ trong sân.
“Phu nhân, công tước đến rồi.”
Vera Navarro nhẹ nhàng phất tay một cái, tấm kính trước mặt phản chiếu hình ảnh sau lưng.

Đại càn nguyên cao gầy từng bước vững vàng đi đến bàn trà, tự do thả mình ngồi xuống, hảo hảo thưởng thức một chén trà.
“Freya đi bao nhiêu lâu không gọi điện về nhà ngươi cũng không tìm nàng liên lạc, có người đa nào giống như ngươi hay không?”
Jena Larsen lạnh nhạt buông rũ ánh mắt, mái tóc bạch kim từng sợi tán loạn ở trên đầu vai: “Nó là càn nguyên nên học cách tự lập, suốt ngày bảo bọc làm sao trưởng thành.”
“Hay là ngươi vốn dĩ không xem Freya là con của ngươi?” Vera kéo áo choàng lông đắt tiền từng bước đến trước mặt chồng mình, giọng nói nghẹn lại run rẩy: “Jena Larsen, Freya dù có mang họ Navarro thì vẫn là con gái của ngươi, ngươi có thể không nhận mặt mẹ cũng phải nhìn mặt con.

Bao nhiêu năm rồi ngươi đã làm gì được cho Freya? Ngươi đã làm tròn bổn phận của người làm đa chưa?”
“Nếu chỉ để nói chuyện này thì ta quay về Ba Lạc Tân đây, ta không có thời gian.”
“Ngươi không có thời gian hay ngươi muốn đi hẹn hò với con hồ ly tinh đó!?”
Vera nổi giận đùng đùng túm lấy cánh tay Jena không cho đối phương tiếp tục đi: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn nɠɵạı ŧìиɦ ta không ngăn cản, nhưng chỉ cần ngươi ở trước mặt Freya cho nàng biết chúng ta là một gia đình.

Freya từ nhỏ đã phải sống xa đa mẹ, con gái nhỏ rất cô đơn, ngươi có thể nghĩ cho nàng có được hay không?”
“Nếu nó muốn sẽ chủ động gọi về nhà, còn không ta có gọi đi chăng nữa cũng bằng thừa.” Jena lạnh nhạt mở miệng: “Hơn nữa ngươi đừng lúc nào cũng quấn lấy Freya, nó không còn là đứa trẻ nữa, ngươi nên buông ra cho nó trưởng thành.”
“Ngươi vô trách nhiệm mới có thể thốt ra những lời như thế.”
Jena bất đắc dĩ tháo tay Vera xuống: “Ta biết nói gì ngươi cũng nghe không lọt tai, nếu không còn chuyện gì nữa ta phải về Ba Lạc Tân.”
“Freya có người yêu rồi, ngươi biết chuyện này chứ?”
Động tác tay khựng lại một chút, sau đó lại bình thản hồi đáp: “Nó cũng không còn nhỏ nữa.”
“Ngươi cũng không hỏi được người yêu của Freya là người thế nào, ngươi căn bản không quan tâm nàng.”
Chút ít hi vọng nhỏ nhoi cũng biến mất, Vera bất lực buông tay chồng mình xuống, xoay người đi về phía cửa kính.

Có vẻ như quan hệ vợ chồng giữa các nàng đến đây là hết rồi, dù có cố níu kéo cũng chỉ bằng thừa.
Jena Larsen nhìn Vera một lúc rồi đứng dậy chỉnh trang quần áo rời khỏi phòng, những lời để nói với nhau cũng cạn rồi, tình cảm cũng như vậy.
“Phu nhân.” Người hầu đứng bên cạnh lí nhí nhắc nhở: “Công tước đã đi rồi.”
“Mặc kệ nàng, đi rồi cũng tốt, không cần phí tâm sức để ý đến.” Lúng túng lau đi nước mắt trên mặt, Vera buông thõng hai vai, quay sang nhìn người hầu nói: “Thường xuyên báo tin của công chúa về Thổ Áo cho ta, cũng tìm kiếm thông tin của cô bạn gái nàng, ta muốn biết Freya con gái ta thích người như thế nào.”
“Tuân mệnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui