Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí


Nhưng vấn đề này không quan trọng nữa, nhìn qua Lạc Uyển đang bị Uy Tử Cầm nắm lấy cổ áo xốc mạnh lên, cả người va mạnh vào lan can đau đến mặt mũi biến trắng.

Xung quanh nồng đậm chiến đấu tin tức tố, Hạ Trọng Hiểu hoảng trương ôm mũi lùi về sau, lại sợ Uy Tử Cầm sẽ giống lần trước rút súng muốn bắn chết Lạc Uyển.
“Các ngươi làm gì vậy?” Hạ Trọng Hiểu không dám chạy vào vòng chiến tràn ngập tin tức tố càn nguyên, đứng yên một chỗ hét toáng lên: “Uy Tử Cầm, ngươi bình tĩnh lại nói chuyện!”
Uy Tử Cầm không quay đầu lại nhìn nàng, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước: “Chuyện của ta không liên quan đến ngươi.”
Hạ Trọng Hiểu giận đến trợn lớn mắt, há miệng định lý luận thì Uy Tử Cầm lại đột nhiên đánh cho Lạc Uyển ngã xuống sàn lần thứ hai.

Nước lau nhà bắn tung tóe, quần quần áo cận vệ cũng bị nước làm cho ướt sũng, Lạc Uyển thống khổ ho hai tiếng cố gượng đứng dậy lần nữa.
Phát hiện Uy Tử Cầm lại muốn đánh, Hạ Trọng Hiểu liều chết chạy vào ngăn cản: “Đừng đánh nữa!”
Lạc Uyển ôm ngực ngồi dậy, vô thố ho thêm mấy tiếng: “Công chúa điện hạ, ngươi tức giận thì cứ tìm ta mà trút giận, đừng tính lên Hiểu Hiểu, nàng là vô tội!”
Hạ Trọng Hiểu quay lại trừng mắt: “Ngươi nói ít một chút cũng không chết đâu.”
“Ha, tính lên ngươi? Ngươi là cái gì mà ta phải cùng ngươi tính toán?” Uy Tử Cầm thô lỗ túm lấy cổ áo Lạc Uyển xốc lên, gằn từng tiếng trong kẽ hăng: “Iva, ngươi đừng quên, ngươi vĩnh viễn chỉ là con chó đi theo sau ta mà thôi.”
Lạc Uyển dùng sức ghì chặt cổ tay Uy Tử Cầm: “Ta đã nói rồi, chuyện này là do ta, không liên quan đến Hiểu Hiểu, ngươi buông tha cho nàng đi!”
Một đòn như trời giáng đáp thẳng lên mặt Lạc Uyển, Uy Tử Cầm giống như phát điên phóng xuất nồng đậm chiến đấu tin tức tố, hai mắt đỏ rực long lên sòng sọc.

Lạc Uyển bị đánh đến nôn ra máu, cả người va mạnh vào tường ho khan, lần nữa lại bị đánh ngã lăn xuống sàn không đứng dậy nổi.
Hạ Trọng Hiểu mặc kệ nguy hiểm xông vào vòng chiến, dùng sức đẩy Uy Tử Cầm ra xa: “Ngươi muốn gϊếŧ A Uyển sao?”
Quát xong liền quay qua đỡ lấy thân thể mềm như tương của A Uyển dìu ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng nói một tiếng thì cổ tay đã bị bắt lấy, thiên toàn địa chuyển va mạnh vào tường.

Đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Uy Tử Cầm, đôi hắc mâu tràn ngập tơ máu dữ tợn, cảm giác cổ tay đều sắp bị nàng siết gãy.

Đau đến hoa dung thất sắc vẫn hung dữ hét to: “Ngươi cái đồ xấu xa! Công chúa thì được phép đánh người sao? Ta muốn báo bảo an!”
“Phải, ta là công chúa, cũng cho ngươi biết thế nào là uy quyền của một công chúa.”
Cảm giác tin tức tố tỏa ra ngày càng nồng đậm, thân thể Hạ Trọng Hiểu phi thường khẩn trương, mở to mắt nhìn Uy Tử Cầm đang dán sát đến gần.

Phiến môi mềm mại được dịp va chạm, bất tri bất giác rùng mình hoảng sợ, vung loạn cánh tay muốn đẩy Uy Tử Cầm ra khỏi người mình.

Đáng tiếc lại đẩy không ra, Hạ Trọng Hiểu bắt đầu điên cuồng đá chân.

Cằm lập tức bị siết đau điếng, vô thố phát ra một tiếng rên, đầu lưỡi hung hăng tiến nhập càn quét bắt lấy đầu lưỡi nàng chơi đùa.


Mặt bánh bao nhanh chóng đỏ lên lan sang đến hai vành tai, trộm nhìn qua thấy Lạc Uyển vẫn đang ở bên cạnh, Hạ Trọng Hiểu giống như tiểu dâm phụ bị bắt gian khẩn trương đánh vào người Uy Tử Cầm.

Nhưng càng vùng vẫy cằm lại càng siết đau, tin tức tố càn nguyên quá mức nồng đậm bức tuyến thể phía sau phản ứng, một cỗ sợ hãi không nói thành lời mãnh liệt trỗi dậy.
“Hô…”
Bàn tay chẳng biết từ khi nào đã chạm đến băng vải truyền đến cảm giác nhồn nhột, Hạ Trọng Hiểu căng cứng người, hoảng loạn vung tay cào cấu vào người Uy Tử Cầm.
Chỗ đó không thể chạm!
Uy Tử Cầm thô lỗ ấn mạnh nàng vào tường, nối tiếp nụ hôn còn dang dở, dùng sức kéo đứt băng vải hắc sắc đang che giấu tuyến thể thơm ngọt.
“Đ-Đừng!” Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu né tránh, dùng sức nắm chặt tay áo của Uy Tử Cầm: “Không nên, cầu ngươi, đừng chạm vào đó!”
“Đừng quên ta chính là công chúa.”
Mắt thấy Uy Tử Cầm muốn đánh dấu, Lạc Uyển nén đau đứng dậy muốn ngăn cản.

Đáng tiếc lại không kịp, cánh tay thon dài thô lỗ túm chặt vai Hạ Trọng Hiểu, há miệng cắn mạnh vào tuyến thể.
“Hô!”
Trước mắt một mảng tối xầm, hai chân hư nhuyễn mất hết sức lực chống đỡ.

Tiêu kí rồi, cơ thể nàng thật sự đã bị Uy Tử Cầm đánh dấu.

Vô thố trượt dài trên tường, thân thể kịch liệt run rẩy, nghiêng đầu một bên hổn hển thở dốc.
Uy Tử Cầm nâng cằm nàng lên bắt buộc nhìn về phía mình: “Hạ Trọng Hiểu, ngươi đã bị ta đánh dấu rồi, còn muốn dây dưa với cận vệ hoàng gia, không sợ chết?”
Chát!
Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng bừng nhưng bướng bỉnh không khóc: “Càn nguyên các ngươi đều như vậy, đê tiện.”
Lấy hết sức lực chống đỡ hai chân hư nhuyễn, cố sức chạy ra khỏi phạm vi tin tức tố.

Hạ Trọng Hiểu mấy lần lảo đảo muốn ngã chỉ đành vịn vào lan can mà bước đi, nước mắt vô thanh vô tức rơi lã chã trên mặt.
Rời khỏi biệt thự hoàng gia, Hạ Trọng Hiểu leo lên một chiếc taxi quay về trường học, tay vẫn thủy chung bưng kín tuyến thể bị đánh dấu sau gáy.

Thống khổ bật ra tiếng khóc, đầu cúi thấp tóc xõa che kín cả gương mặt, hai vai gầy thi thoảng run lên.
Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Uy Tử Cầm không hiểu, căn bản cái gì cũng không biết.
Thất thểu quay trở về kí túc xá, vừa vặn phát hiện A Linh cũng ở trong phòng, thấy nàng quay về thì hiếu kì đứng sang một bên nhường đường.
“Hôm nay không hẹn hò sao?”

Hạ Trọng Hiểu không trả lời, mệt mỏi nằm xuống giường kéo chăn che kín đầu.

Bây giờ nàng đã bị càn nguyên tiêu kí, nếu để tỷ tỷ biết được còn không đem nàng đánh chết mới là lạ.

Càng nghĩ lại càng hoảng sợ, nhịn không được vùi đầu vào gối khóc to một trận, ngày tháng sau này nàng biết phải làm sao đây.
A Linh nghe tiếng khóc liền chạy đến giường: “Hiểu Hiểu ngươi làm sao? Có phải bị Thẩm Thiên Thu đánh không?”
Đợi mãi không nghe được câu trả lời, A Linh đành dùng sức kéo xuống tấm chăn đang che mặt nàng.

Vừa vặn nhìn thấy tuyến thể sau gáy sưng đỏ, xung quanh còn có dấu răng nhàn nhạt.

A Linh kinh hoàng che miệng lùi về sau, đây không phải dấu vết tiêu kí của càn nguyên sao?
Hạ Trọng Hiểu ngồi bật dậy kéo chăn che tuyến thể của mình, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt nước: “Đừng nói với ai, coi như ta cầu xin ngươi.”
“Rốt cuộc là càn nguyên nào tiêu kí ngươi? Ngươi có biết để lộ chuyện ngươi bị càn nguyên tiêu kí sẽ bị nhà trường đuổi học hay không?”
“Ta biết, nhưng ta căn bản không thể làm gì được vào lúc đó.

A Linh, cầu ngươi đừng nói với ai chuyện này, ta thật sự không muốn chuyện này xảy ra đâu.” Hạ Trọng Hiểu bò trên giường đến gần A Linh, nắm lấy tay áo của nàng mà khóc lớn: “Chuyện này đối với ta đủ đáng sợ rồi, cầu ngươi nể tình chúng ta làm bạn nhiều năm, cầu ngươi…”
“Ngươi nghĩ ta là loại người gì vậy hả? Yên tâm, ta tuyệt đối không đem chuyện của ngươi nói ra, nhưng ngươi phải cho ta biết là càn nguyên nào tiêu kí ngươi.

Ta thấy ngươi chỉ mới bị cắn cũng không phải kết mùi nếu độ tương thích thấp thì vài ba ngày sẽ biến mất nhưng nếu độ tương thích cao có khi cả đời không xóa được.

Bây giờ trên người ngươi đều là khí tức của càn nguyên, bất cẩn bị người ta ngửi ra thì coi như xong rồi.”
“Ta không biết, bây giờ phải làm thế nào đây?”
A Linh rút mạnh tay áo trở về, nổi giận trừng mắt: “Ngươi muốn bao che cho càn nguyên kia?”
“Không phải ta muốn bao che mà là ta không thể nói ra, người kia thân phận đặc thù nếu ta nói linh tinh ra ngoài thì tất cả mọi người đều bị liên lụy.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” A Linh bất tri bất giác căng thẳng theo, ngồi xuống mép giường nghĩ ngợi: “Cũng chưa biết được ngươi với càn nguyên kia tương thích bao nhiêu, chi bằng ta lên mạng mua cho ngươi một sợi băng có khả năng khống chế tin tức tố?”
“Vậy cũng được, làm phiền ngươi vậy.”
A Linh hướng nàng lắc đầu thở dài, mở điện thoại ra đặt một sợi băng mới, cố tình dùng số điện thoại của mình để đặt hàng tránh người khác hoài nghi.

Cố tình đặt thêm vô số món linh tinh khác rồi hẹn chiều nay lấy hàng ở trước cổng ký túc xá.
“Giờ ngươi ngủ đi, có cần ta mua thuốc tránh thai không?”

Mặt bánh bao tức thì đỏ bừng bừng lên: “Ta chỉ bị cắn một cái thôi, hoàn toàn không có làm gì khác!”
“Vậy thì tốt, ta bây giờ ra ngoài đây, ngươi ở trong phòng nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Nói xong A Linh cũng đứng dậy cầm túi xách ra ngoài, không quên giúp Hạ Trọng Hiểu đóng cửa lại.
Chỉ còn một mình trong phòng, Hạ Trọng Hiểu khẩn trương đưa tay sờ phía sau tuyến thể, có thể cảm nhận được nhàn nhạt tin tức tố của Uy Tử Cầm.

Trong lòng chột dạ không dám đi ra ngoài phải nhờ A Linh mua đồ ăn về giúp, tỷ tỷ hẹn đi ăn cũng nhất quyết từ chối.
Đùa sao, mang thân thể toàn là tin tức tố càn nguyên đi ra gặp không sợ tỷ tỷ đem nàng chặt làm mấy khúc à?
Ăn xong cơm Hạ Trọng Hiểu leo lên giường đi ngủ, nhưng cả đêm không ngừng trằn trọc, tim đập binh binh như đánh trống.

Xoay trái xoay phải đều là tin tức tố của Uy Tử Cầm, cơ thể căng cứng không dám hô hấp, mặt bánh bao càng lúc càng hồng.
Chết tiệt.
Lại xuống giường vào nhà vệ sinh tắm rửa một lần nữa, nhưng vẫn không thể rửa hết tin tức tố bám trên miệng tuyến thể.

Hạ Trọng Hiểu đưa tay che chặt mũi, đem đầu vùi vào trong chăn, từ từ dỗ mình vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu Hạ Trọng Hiểu mới mệt mỏi ngủ vùi.
Tỉnh dậy mới tiếng điện thoại quấy rầy, thò tay ra khỏi chăn sờ loạng đầu giường, mơ mơ màng màng áp vào tai: “Ai vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ không?”
[Xuống lầu, đi mua đồ.]
Tiếng nói trong điện thoại có tác dụng đánh thức cực mạnh, Hạ Trọng Hiểu sửng sốt đứng dậy, không cẩn thận va đầu vào trần giường đau điếng.
“A!” Xoa chỗ vừa bị đụng đau, Hạ Trọng Hiểu nổi giận quát vào điện thoại: “Mới sáng sớm mua sắm cái gì, bệnh thần kinh, ta còn phải vào lớp nữa.”
[Ta cho ngươi năm phút, trễ một giây ta đi gặp giáo sư của ngươi rút bài về.]
“Ngươi cái đồ xấu xa này!”
Hạ Trọng Hiểu ném điện thoại lên giường, chạy lung tung lấy quần áo vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Quay ra cũng đã ba phút hơn, vội quấn băng vải quanh cổ rồi cầm lược và dây cột tóc liều mạng chạy xuống lầu.
Trong vòng năm phút hoàn hảo đứng trước mặt Uy Tử Cầm, vịn ngực hổn hển thở dốc, tay cầm lược dí vào gương mặt xinh đẹp của công chúa điện hạ: “Ta nói ta có lớp ngươi nghe không hiểu sao?”
Uy Tử Cầm vờ như không nghe thấy, vươn tay kéo Hạ Trọng Hiểu vào trong xe hơi, bản thân cũng chui vào cùng.
“Này! Uy Tử Cầm!”
“Trung tâm mua sắm.”
Thống lĩnh vâng dạ nhận mệnh, lái xe rời khỏi khuôn viên trường.

Theo sau còn có hai chiếc xe khác của cận vệ hoàng gia đi theo bảo vệ công chúa điện hạ, riêng vị trí phó lái lại không có người.

Tâm tình Hạ Trọng Hiểu tuột dốc, không lẽ Lạc Uyển bị thương không đi được?
Uy Tử Cầm nhàn nhã bắt chéo chân, sẵn giọng mở miệng: “Đừng nhìn nữa, Iva đang chịu phạt trong biệt thự không thể đi theo bảo vệ trong thời gian tới.”
“Rõ ràng là ngươi đánh nàng mà nàng lại chịu phạt?!”

“Lẽ nào ngươi muốn ta quỳ xuống chịu phạt với nàng?”
Hạ Trọng Hiểu hừ một tiếng mỉa mai: “Cũng không biết là ai cố tình gây sự.”
Uy Tử Cầm không buồn tranh chấp với nàng, liếc mắt nhìn qua băng vải kì lạ quấn trên cổ đối phương, hình như là loại che giấu tin tức tố sau khi tiêu kí.

Hai chân mày thình lình nhíu chặt, xoay người chồm đến muốn tháo ra băng vải trên cổ bất quả lại bị Hạ Trọng Hiểu phát hiện.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Giống như né tránh ôn dịch mà nhích ra sát cửa, khủng hoảng bưng kín tuyến thể sau gáy: “Ta nói cho ngươi biết, Uy Tử Cầm, nếu ngươi còn dám đến gần ta sẽ trực tiếp nhảy xuống xe.”
Uy Tử Cầm nghe xong liền cười nhạo một tiếng: “Được, ngươi nhảy cho ta xem.”
“Ngươi!”
Hạ Trọng Hiểu sống chết bám sát vào cửa xe, trừng trừng nhìn Uy Tử Cầm ở đối diện.

Thoáng thấy cánh tay thon dài vươn ra theo bản năng nhắm chặt mắt lại, dùng sức ủi vào cửa nhưng vẫn bị người đối diện kéo lê trên ghế.
“Buông ra! Ngươi muốn làm gì? Ta sẽ la lên bây giờ!”
“Ngươi có yên lặng sao?”
Uy Tử Cầm dùng một tay giữ chặt hai tay đang vung vẩy loạn xạ của Hạ Trọng Hiểu, cẩn dực kéo băng che cổ xuống, bên trên miệng tuyến thể vẫn còn mờ mờ dấu răng.

Là càn nguyên không thể cảm nhận tin tức tố của bản thân, Uy Tử Cầm đưa tay vừa định chạm vào tuyến thể thì Hạ Trọng Hiểu đã như cá chạch giãy thoát khỏi kiềm chế của nàng.
“Ngươi biếи ŧɦái!”
Hoảng thủ hoảng cước quấn lại băng trên cổ, Hạ Trọng Hiểu trừng muốn rớt hai mắt: “Ta cho ngươi biết nếu mà ta không thể tẩy hết tin tức tố thì ngươi xem ta làm sao thu thập ngươi!”
“Ngươi sẽ làm gì ta? Để ta kết mùi ngươi sao?”
“Kết mùi cái P!” Hạ Trọng Hiểu không phát hiện ánh mắt chết chóc của thống lĩnh, nổi giận đùng đùng đá vào Uy Tử Cầm: “Ta kiện ngươi ra tòa! Công chúa điện hạ xâm phạm khôn trạch cũng phải chịu tội trước pháp luật mà thôi!”
“Ồ, vậy sao?” Uy Tử Cầm ngả lưng dựa vào ghế, quét mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu từ trên xuống dưới: “Nhưng dù ngươi có thật sự ôm đơn đi kiện ta thì hoàng gia Thổ Áo cũng dễ dàng đem lá đơn của ngươi thủ tiêu.

Còn không cũng là đem ngươi nhét vào hoàng tộc, gả cho ta để dọn dẹp tin tức không hay về hậu duệ hoàng thất.”
“Có quỷ mới gả cho ngươi!”
Hạ Trọng Hiểu buồn bực dựa sát vào cửa, bản thân nàng cũng biết rõ muốn đấu với hoàng gia chỉ như trứng chọi với đá, dù có bị cắn thêm mấy trăm cái cũng chẳng làm được gì Uy Tử Cầm.
Người ta là công chúa điện hạ, nàng cùng lắm chỉ là cháu gái của một chủ xưởng dệt, cách biệt xa như vậy làm sao có thể đứng chung một con đường.
Vài phút thất thần xe hơi cũng dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Uy Tử Cầm dùng sức lôi nàng xuống xe, cận vệ theo sau cách tầm hai mét để tiện bảo vệ công chúa.

Một đường bị lôi đi có chút mất mặt, Hạ Trọng Hiểu giãy tay mấy lần nhưng chẳng có ích gì, giống như con rối tùy ý Uy Tử Cầm sai khiến.

“Ngươi muốn đi đâu? Thả tay ta ra rồi nói!”
Uy Tử Cầm nhìn trái phải một chút rồi lại kéo tay Hạ Trọng Hiểu, lát sau rẽ vào một cửa hàng quần áo đắt tiền.

Nhân viên cửa hàng niềm nở chạy ra đón tiếp, thấy đội cận vệ hoàng gia hai mắt tức thì lóe sáng, công chúa điện hạ đại gia quang lâm a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui