“Ăn xong ngươi định đi đâu?” Lạc Uyển dịu giọng mở đầu câu chuyện: “Hay là đến chỗ ta học ôn vật lí?”
“Nhưng ta chị chiều nay sẽ đến đón ta, từ chỗ này qua chỗ các ngươi rất xa nha.”
“Vậy ngày mai đi.” Uy Tử Cầm lại dùng một chiếc đũa xuyên qua trứng kho: “Nhớ mang bánh ngọt, ta muốn ăn loại mềm mềm thơm mùi trứng kia.”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, uống một ngụm nước xoa dịu cổ họng ngập mùi dầu mỡ: “Ta còn đi dạo một chút, các ngươi có chuyện gì không? Hay là cùng đi chung nha?”
“Bọn ta đến mua ít đồ.” Lạc Uyển ý cười hiện ra vài phần cứng nhắc: “Cùng đi cũng tốt.”
Bốn người nhanh chóng giải quyết bữa trưa, trước tiên là cùng Uy Tử Cầm và Lạc Uyển mua đồ dùng trước.
Ghé vào một cửa hàng quần áo sang trọng trong trung tâm mua sắm, nhân viên vừa nghe tin Thổ Áo hoàng gia đại giá quang lâm liền tập trung bên ngoài chào đón.
Đèn flash lóe lên, mắt Uy Tử Cầm khẽ chuyển, nâng tay hướng về phía nhân viên: “Gặp công chúa điện hạ không được chụp hình, đừng để bản thân ngồi tù hai ba năm.”
Nhân viên nhỏ kia bị dọa đến hai chân run rẩy, vội vội vàng vàng xóa hình trong điện thoại.
Hạ Trọng Hiểu trong lòng khinh bỉ một phen, nếu chụp hình công chúa bị phạt tù vậy thì đám càn nguyên Nhất Phương chụp hình trong buổi khai giảng đều đã ngồi phòng đá bóc lịch từ lâu.
Hạ Trọng Hiểu cùng Ngô Mao đi xem một vòng để hai người Thổ Áo kia thoải mái lựa chọn quần áo.
Thử lật bảng giá ra xem, Hạ Trọng Hiểu hít thở không thông, một bộ đồ rẻ nhất ở đây cũng hai ngàn tệ rồi.
Ở cửa hàng nho nhỏ kia nàng là tiểu phú bà, nhưng bước chân vào đây nàng lại biến thành tiểu quỷ nghèo.
“Tiểu thư, bộ váy trắng này rất thích hợp với ngươi, làn da ngươi màu sắc rất tốt khi mặc nhất định tôn da.”
“Làm phiền rồi, ta không có ý định mua hàng.”
Nhân viên thu hồi ý cười, xoay người bỏ đi tiếp khách nhân khác.
Ban nãy nếu không phải thấy hai tiểu đồng học này đi cùng với hoàng gia Thổ Áo thì nàng cũng chẳng định đến tiếp đón, vừa nhìn đã biết không có tiền.
Ngô Mao thấy rõ nụ cười mỉa mai của nhân viên, tức giận quay sang nói với Hạ Trọng Hiểu: “Hiểu Hiểu, ngươi là tiểu phú bà mà mau mua một bộ đi.”
“Mua cái gì? Ta tiền chỉ đủ mua bộ rẻ nhất ở đây, làm gì kéo lại nổi mặt mũi.”
Mặt Ngô Mao càng hồng hơn, không nghĩ Hạ Trọng Hiểu trên người mang ít tiền như vậy, nàng còn cho rằng mỗi lần ra đường tiểu phú bà sẽ vác theo mấy vạn tệ.
Dưới ánh mắt giám sát của nhân viên, Hạ Trọng Hiểu không dạo xem nữa mà tìm một chỗ ngồi xuống.
Bất quá vẫn không thoát được ánh mắt ghét bỏ của nhân viên trong cửa hàng, giống như muốn nói không có tiền thì mau lăn ra khỏi cửa hàng, đừng ngồi ở đây chiếm chỗ người khác.
Hạ Trọng Hiểu cả người đều không thoải mái, đành cùng Ngô Mao ra ngoài cửa hàng, đợi khi hai người Uy Tử Cầm mua xong thì quay lại.
“Hiểu Hiểu.”
Theo tiếng gọi quay đầu lại, là Uy Tử Cầm thay xong quần áo bước ra, có vẻ kinh ngạc khi thấy nàng rời khỏi cửa hàng.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“À, ta tính đi dạo một vòng.”
Không hiểu tại sao lại cảm thấy xấu hổ, có lẽ là do lần đầu nhìn thấy Uy Tử Cầm mặc váy chứ không phải đồng phục thường ngày hay quần áo mang hơi hướng thể thao.
Bộ váy lam nhạt vừa vặn dài qua đầu gối, cổ áo tròn dựng cao một phân, dây lụa mỏng cùng màu thả lỏng bên cổ do Uy Tử Cầm không biết cột lại.
Dáng người cao gầy cân xứng, mặc váy mất đi vẻ thô lỗ của càn nguyên còn tăng thêm phần nhã nhặn thanh lịch.
“Lại đây.”
Hạ Trọng Hiểu máy móc đến gần Uy Tử Cầm, bạn cùng bàn đột nhiên ngẩng cằm lên, ý bảo nàng giúp cột lại dây lụa.
Hiểu béo: “…”
Cái rắm!
“Ngươi tự mà cột đi.” Hạ Trọng Hiểu khoanh tay xoay mặt nhìn ra cửa: “Ta không phải nữ hầu trong biệt thự.”
“Ta không biết.”
Đại khái là dáng vẻ của bạch kim cận vệ quá đáng thương, Hạ Trọng Hiểu nhất thời mềm lòng xoay lại giúp nàng cột gọn dây lụa.
Còn không biết dây này thắt trước hay sang trái thì nhân viên trong cửa hàng đã chạy nhanh đến chủ động mở miệng xin giúp đỡ.
Hạ Trọng Hiểu đành hạ tay xuống, tính tránh đường cho nhân viên thì cổ tay bị bắt lấy, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói ấm áp của bạn cùng bàn.
“Ngươi làm.”
Bất đắc dĩ quay sang hỏi nhân viên: “Cho hỏi cái này thắt phía trước hay bên hông?”
Nhân viên dùng ngữ khí không thể đáng đánh đòn hơn mở miệng: “Kiểu nào cũng được.”
Hạ Trọng Hiểu gượng gạo cười, nâng tay giúp Uy Tử Cầm cột dây lụa.
Cảm thấy cột phía trước giống nơ bươm bướm nên đành kéo sang bên trái, ngón tay không tính là thon vuốt thẳng dây lụa rồi lưu loát cột lại.
Hơi thở nóng hổi phả trên đỉnh đầu, có thể thấy rõ yết hầu bất ổn chuyển động.
Gương mặt bánh bao tức thì nhiễm hồng, lúng túng thắt cho nhanh nhưng thắt lại thắt vẫn bị lệch, gấp đến độ trán đọng một lớp mồ hôi hỏng.
Ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện khí tức của Uy Tử Cầm rất mãnh liệt, chỉ có cao đẳng càn nguyên mới đạt đến mức độ nồng đậm thế này.
Tóc dài lướt qua sườn mặt, Uy đồng học hạ thấp người xuống thì thầm vào tai nàng: “Đừng gấp.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ ngẩng đầu lên chạm ngay đôi hắc mâu lóe tia kim sắc mê hoặc, động tác tay càng thêm hỗn loạn, tùy tiện cột cho Uy Tử Cầm một cái nơ méo mó.
“X-Xong rồi.”
Uy Tử Cầm hoàn toàn không để ý đến cái nơ méo mó trên cổ mình, thủy chung dán mắt vào gương mặt bánh bao tròn trịa của bạn cùng bàn, khóe môi trời sinh khẽ nhếch ẩn chứa ý cười ôn nhu.
“Lấy bộ này.”
Nhân viên vui mừng chạy đi lấy bộ đồ đưa đến quầy thanh toán, người giàu có khác đến cả giá cũng chẳng thèm nhìn đã dứt khoát mua về nhà.
Bên kia Lạc Uyển thay đồ xong từ lâu, bắt gặp cảnh tượng này cũng giả vờ không thấy, ở trước gương chỉnh sửa lại cổ áo có hơi lộn xộn.
Vẫn là nhịn không được đưa mắt nhìn qua, khóe môi buông xuống, ý cười trong mắt cũng biến mất chẳng sót lại gì.
“Ngươi chỉ mua một bộ à?”
Uy Tử Cầm nhìn bao quát toàn bộ cửa tiệm, nửa đùa nửa thật nói: “Ngươi muốn ta mua hết?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Ta biết ngươi có Blackcard, không cần khoe khoang với ta.”
“Ngươi không mua sao?”
“Quần áo ở đây quá đắt, ta không có tiền.”
Dù sao nàng cũng không có Blackcard, tiền này đều là đa tỷ làm việc cực khổ mới có được nàng tuyệt đối không tiêu xài hoang phí.
“Nhưng có thể thử mà.”
Uy Tử Cầm xấu xa lấy mấy cái váy gần chỗ mình dúi vào tay Hạ Trọng Hiểu: “Thử đi.”
Hạ Trọng Hiểu có thể cảm nhận ánh mắt chán ghét của nhân viên, nhưng Uy Tử Cầm không ngừng đẩy nàng vào phòng thay đồ, nàng cũng chỉ đành thay thử một bộ.
Nhìn sơ qua giá cả trên quần áo, chọn một bộ giá cả dễ nuốt nhất mặc vào, ở trong phòng thay đồ không có gương phải ra ngoài mới thấy được.
Quay ra thì Uy Tử Cầm đang đứng ở một góc khác lựa quần áo, trên tay nhân viên đã có trên dưới năm mười bộ.
“Tử Cầm.”
Uy Tử Cầm nghiêng đầu nhìn, đột nhiên bĩu môi: “Đưa đồ qua cho nàng thay.”
Nhân viên vâng dạ dúi quần áo vào tay Hạ Trọng Hiểu, còn dùng ánh mắt nhắc nhở đừng làm bẩn đồ rồi thô lỗ đẩy nàng vào phòng thay đồ.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Được rồi, bộ váy nàng đang mặc thực sự quá xấu, cô nương mười sáu tuổi phút chốc biến thành nữ nhân ba mươi sáu tuổi.
Nhìn quần áo trong tay, nén xuống tiếng thở dài, ngoan ngoãn mặc thử một bộ mà nàng vừa ý nhất.
Một thân váy dài qua đầu gối thuần bạch, phần vai vừa hạ thấp được vừa có thể kéo lên làm cổ chữ U, phần lưng có sợi dây nhỏ đồng màu thắt nơ ngay ngắn, tay áo ôm sát vừa vặn giúp che khuyết điểm mỡ thừa dưới cánh tay.
Lần thứ hai đẩy cửa ra, quả nhiên nhận được cái gật đầu hài lòng của Uy Tử Cầm: “Thay thêm đi.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
“Không thay nữa, ta còn chưa đi mua đồ nữa đây.”
Uy Tử Cầm có chút thất vọng, liếc mắt nhìn nhân viên: “Thanh toán cho ta.”
“Không cần!” Hạ Trọng Hiểu hoảng hồn khiếp vía ngăn cản Uy Tử Cầm: “Ta chỉ mặc thử cho ngươi xem thôi, ngươi không cần phải mua nó cho ta.”
Bạch kim cận vệ không chút do dự tạt nước lạnh vào mặt nàng: “Không, ta mua cho ta.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Được rồi, nàng là tự mình đa tình, bộ váy này đắt tiền như vậy sao có thể nói cho là cho được.
Đợi Uy Tử Cầm thanh toán xong thì cùng nhau rẽ qua một cửa hàng Doraemon mua đồ, Hạ Trọng Hiểu từng thấy mấy món đồ rất đẹp trong chính cửa hàng này nên muốn quay lại mua.
“Tiểu thư mời tham quan.”
Hướng nhân viên gật đầu một cái, Hạ Trọng Hiểu bước chân vào cửa hàng, đập vào mắt là cách bài trí nhân vật hoạt hình đáng yêu cùng ánh đèn lam nhạt bao phủ toàn bộ không gian.
Trong cửa hàng cung cấp đủ loại hình nhân vật, Doraemon là một trong số đó, Hạ Trọng Hiểu vừa đi vừa lựa chọn vài món ưng ý cho vào giỏ hàng.
Có bút, có tập, còn có một đôi găng tay Doraemon để dùng vào mùa đông năm nay.
“Hiểu Hiểu nhìn ta.”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, cảm giác má bị chạm nhẹ một cái, Uy Tử Cầm nhét tay trong con rối Doraemon gián tiếp hôn lên mặt nàng.
“Đừng nháo.” Hạ Trọng Hiểu đẩy cánh tay của Uy Tử Cầm ra, ngượng ngùng trừng mắt: “Ngươi cứ bày trò chọc ta.”
“Không có, ta đang hôn ngươi.”
Giữa thanh thiên bạch nhật nghe lời bày tỏ không tránh khỏi xấu hổ, Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận giẫm vào chân của Uy Tử Cầm rồi lách sang một bên mua đồ.
“Sao ngươi thích con chồn này quá vậy?”
Bắt gặp ánh mắt chết chóc của bạn cùng bàn, bạch kim cận vệ dối lòng sửa lại: “Con mèo xanh.”
Hạ Trọng Hiểu cúi đầu lựa bút Doraemon mới, tóc dài trượt qua vai lác đác rơi xuống, giọng nói mềm nhẹ nghe không ra tâm tình: “Trước khi mẹ ta mất nàng có hứa sẽ cùng ta về nhà ăn cơm, nhưng nàng không về, mẹ đã quên những gì từng hứa với ta.
Sau đó chị đưa ta về nhà mở Doraemon cho ta xem, lúc đó ta còn nhớ tập đó Doraemon dùng cỗ máy thời gian quay về quá khứ, ta nghĩ nếu có Doraemon thật tốt vậy là ta có thể quay về gặp mẹ rồi.
Cho nên ta một mực đòi đa đa mua cho ta một con Doraemon, nhưng khi ta đưa tay vào túi thần kì thì chẳng có gì cả, ngăn bàn của ta cũng chẳng có cỗ máy thời gian…”
Nói một nửa, giọng Hạ Trọng Hiểu nghẹn lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Nhưng mẹ không về được nữa, ta chỉ có thể mua thật nhiều thật nhiều Doraemon, hy vọng khi ta đặt tay vào túi thần kì sẽ lấy ra được cỗ máy thời gian để tìm mẹ…”
Không nghĩ chỉ hỏi về con chồn xanh lại khiến bạn cùng bàn khóc lóc, Uy Tử Cầm bối rối tìm khăn tay trên người giúp nàng chà lau nước mắt: “Đừng khóc, ta, cái kia, ta không cố ý chọc ngươi khóc đâu, chỉ là ta muốn biết tại sao mà thôi.
Ách, Hiểu Hiểu đừng khóc, hay là ngươi đánh ta đi.”
“Đánh ngươi làm gì?” Hạ Trọng Hiểu khịt mũi, nhịn không được phì cười: “Đồ ngốc, ta khóc cũng không phải do bị ngươi chọc giận.”
Uy Tử Cầm lóng ngóng một hồi xác định bạn cùng bàn đã ngừng khóc mới lấy lại tinh thần: “Ta còn tưởng đã chọc giận ngươi, vậy ngươi cứ tiếp tục khóc đi để ta ôm ngươi dỗ dành.”
Hai mắt trợn muốn rớt tròng ra ngoài, rõ ràng đang đau lòng muốn chết cũng dễ dàng bị bạn cùng bàn chọc điên: “Đừng có mơ!”
Ồn ào cãi nhau cũng mang được đồ ra quầy tính tiền, tổng cộng hết 56 tệ, Hạ Trọng Hiểu lấy tiền lẻ trong ví ra đưa cho nhân viên.
Bây giờ đã hơn 3h cũng nên về nhà, trước lấy điện thoại gọi cho tỷ tỷ đến đón, rồi cùng ba người ra ngoài cổng trung tâm thương mại.
Ngô Mao cả buổi bị vứt bỏ, ủy khuất lên taxi lên nhà trước.
Ngoài cổng cũng chỉ còn lại ba người cùng hai hàng cận vệ đứng thẳng tắp.
“Ngày mai ngươi mấy giờ đến?” Lạc Uyển nghiêng đầu nhìn nàng, ôn nhu tri kỉ mở miệng: “Hay là đến như hôm trước để ta chuẩn bị.”
“Có thể hay không đừng đến biệt thự hoàng gia?” Hạ Trọng Hiểu vẫn còn bị lễ nghi trong biệt thự dọa cho tâm tình hốt hoảng: “Chúng ta đến thư viện được không?”
“Thư viện không có đồ ăn.” Uy Tử Cầm xấu xa mở miệng: “Đến quán cà phê đi.”
Hạ Trọng Hiểu trừng mắt, bạn cùng bàn trong đầu cũng chỉ nghĩ đến ăn!
Còn tính cùng nàng tranh cãi thì nhị tỷ Hạ Ly Cơ cũng đến, phát hiện nàng đứng cùng với hai càn nguyên Thổ Áo liền nhíu mày, tốc độ bước chân cũng tăng nhanh.
“Hiểu Hiểu, ngươi nói đi cùng Ngô Mao.”
Uy Tử Cầm lễ phép mở miệng gọi: “Chị ba hảo.”
“Ngươi nói lung tung!” Hạ Trọng Hiểu giẫm chân bạn cùng bàn xong liền quay sang giải thích với nhị tỷ: “Ngô Mao nàng bảo có việc nên lên taxi về trước rồi, ta cùng với ban trưởng và Tử Cầm gặp ở trong khu mua sắm.”
Mỗi lần nói dối Hạ Trọng Hiểu sẽ nói lắp, lần này có thể trơn tru nói một câu hoàn chỉnh vậy hẳn là không lừa gạt nàng để trốn ra ngoài với càn nguyên.
Ánh mắt Hạ Ly Cơ vơi bớt hai phần cảnh giác, kéo ấu muội rời đi, xe taxi vẫn còn đang chờ ở bên ngoài.
“Hiểu Hiểu ngươi quên đồ.”
Hạ Trọng Hiểu chưa kịp quay lại thì Uy Tử Cầm đã chạy đến đưa cho nàng một túi đồ, sau đó cùng với đội cận vệ hoàng gia hộ tống công chúa điện hạ về biệt thự.
Hôm nay mua quá nhiều nên Hạ Trọng Hiểu cũng chẳng biết mình đã quên cái gì, bất quá Uy Tử Cầm đưa thì nàng cứ nhận sau đó về nhà xem cũng không muộn.
Theo nhị tỷ lên xe taxi quay về nhà, một ngày thứ bảy mua sắm vui vẻ trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...