Cận vệ hoàng gia đứng thẳng tắp trước cửa, thấy nàng vẫn thờ ơ như cũ, nhìn lướt qua còn tưởng là tượng sáp.
“Hiểu Hiểu.”
Kim Nhuận Ngọc đặt ngón trỏ lên môi, chỉ tay vào trong ngăn bàn của nàng.
Hạ Trọng Hiểu không biết xảy ra chuyện gì, xốc balo lên cao rồi tiến về chỗ ngồi.
Bên cạnh là bạch kim cận vệ ngủ gục trên bàn học như mọi hôm, dẫu biết nàng đến cũng giả điếc tiếp tục ngủ.
“Chuyện gì?”
“Xem bàn ngươi đi.”
Nương theo ngón tay của Kim Nhuận Ngọc phát hiện ngăn bàn đầy ắp giấy, ban đầu còn cho rằng có đồng học ghen ghét nhét rác vào, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống rác lắm.
“Sáng nay bọn ta đi vào đã thấy, toàn bộ là thư tình gửi cho ngươi.
Bên dưới còn có bánh kẹo, Tô Vỹ Vỹ có đến tìm ngươi nhưng bị ta đuổi về giùm rồi, nàng có gửi lại một hộp chocolate.”
Hạ Trọng Hiểu suy sụp đỡ trán, thiên a, bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?
“Được rồi cảm ơn ngươi giúp ta.”
“Không có gì, nếu được ngươi…” Kim Nhuận Ngọc chỉ chỉ tay vào ngăn bàn, liếm môi cười: “Cho ta đồ ăn trong đó nha?”
“Không được, cái này phải trả lại, ta không thể nhận không của người khác được.”
Môi Kim Nhuận Ngọc bĩu dài ra thêm hai tấc, oán hận trừng mắt, xoay người kéo balo nằm ngủ trên bàn học.
Hạ Trọng Hiểu nén tiếng thở dài, đem balo đặt dựa vào lưng ghế, bản thân cũng ngồi xuống.
Nghiêng đầu nhìn qua bạch kim cận vệ bên cạnh, hẳn là cũng biết được chuyện này, không biết bây giờ có phải là đang giận dỗi tránh mặt nàng không.
“Tử Cầm.”
Tai nhỏ cử động một chút, nhưng vẫn duy trì tư thế vùi mặt vào cánh tay không để ý nàng.
Hạ Trọng Hiểu che miệng cười khẽ, cũng không gọi Uy Tử Cầm nữa, ngả người về sau lấy thư tình trong ngăn bàn ra.
Bên ngoài phong thư viết tên lớp còn chú thích thêm mấy trái tim xanh xanh đỏ đỏ để người khác biết là thư tình.
Kì thật càn nguyên là sinh vật không có dây thần kinh nghệ thuật, làm gì cũng cảm thấy thô lỗ, đến cả thư tình cũng nham nhở như giấy nháp.
Đại khái là bày tỏ yêu thích và muốn nàng làm người yêu, chỉ có như vậy không có gì hơn.
Còn đầu tư hơn là bê hết sáu câu thơ đầu trong Bạch đầu ngâm của Lý Bạch vào, nhưng chỉ khiến Hạ Trọng Hiểu thêm khinh bỉ.
Cái tên này liệu có biết Bạch đầu ngâm là viết về phu quân phụ bạc thê tử mà đi theo tình nhân hay không?
Lão sư dạy quốc ngữ của hắn nhất định rất xấu hổ!
Thư quá nhiều không thể đáp lại hết, Hạ Trọng Hiểu tính theo tên lớp ghi bên trên mà trả bánh kẹo về.
Không ngờ ngăn bàn có cảm giác bị lục lọi, nhìn xuống là cánh tay trắng trẻo của bạch kim cận vệ đang cố lấy bánh kẹo trong ngăn bàn của nàng.
“…” Hạ Trọng Hiểu không vui gạt tay nàng ra: “Cái này phải đem trả lại cho bọn họ, không thể nhận được.”
“Tại sao?”
“Nếu nhận có nghĩa là ta đồng ý làm người yêu của họ.”
Sắc mặt Uy Tử Cầm thoáng trắng bệch, tức thì rút tay lại, ngoan ngoãn không phá phách nữa.
Hạ Trọng Hiểu hài lòng gật đầu, tiếp tục phân loại thư tình và quà, bất chợt phát hiện một tờ giấy màu vàng chanh ghi bốn câu trong Thanh bình điệu của Lý Bạch.
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.
Cảm giác người viết tờ giấy này đang ca ngợi nàng giống Dương Quý phi, trong tâm tức thì nộ phóng, hài lòng muốn viết lại một câu cảm kích.
Uy Tử Cầm thấy bạn cùng bạn hồi đáp thư tình, sợ nàng muốn làm người yêu của giấy note vàng chanh, không kịp suy nghĩ đã đoạt lấy bút Doraemon trong tay nàng.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Hạ Trọng Hiểu buồn bực muốn lấy lại bút thì Uy Tử Cầm lại nâng cao hơn, nàng không còn cách nào khác là từ bỏ trừng mắt nhìn.
“Ngươi muốn làm người yêu của vàng chanh?”
“Cái gì vàng chanh?”
Ngón tay thon dài gõ vào tấm giấy note phết keo dán dính trên hộp chocolate, Hạ Trọng Hiểu giật mình hiểu ra, hóa ra là đang nói đến người viết ra bốn câu trong Thanh bình điệu.
“Không có a, hắn ca ngợi ta nên ta viết vài lời cảm ơn thôi.”
“Làm sao biết hắn đang ca ngợi hay đang nói xấu ngươi?”
“Không thể nào, bài thời này là của Lý Bạch viết cho Dương Quý phi, nàng là một trong tứ đại mỹ nhân thời Đường, hơn nữa nàng cũng…”
Phát hiện có gì đó không đúng, trong đầu Hạ Trọng Hiểu nhảy ra bốn chữ: Yến sầu phì hoàn!
Cái rắm, tên khốn đó nói nàng béo?
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà Hạ Trọng Hiểu từ xúc động được ca ngợi biến thành giận dữ xé nát tấm giấy note vàng chanh, hận không thể vả mấy chục cái vào tên viết thư tình.
Với phản ứng này của bạn cùng bàn, Uy Tử Cầm đặc biệt hài lòng, chỉ tay vào đống hỗn độn trên bàn nói: “Ta cùng ngươi đi trả.”
“Được.”
Hạ Trọng Hiểu vẫn còn rất tức giận sau khi biết mình bị chế nhạo, cảm thấy thư tình trên bàn đều chướng mắt, dứt khoát nhét hết vào trong ngăn bàn cho đỡ phiền.
Lại không biết bạn cùng bàn có bao nhiêu đắc ý, còn muốn xem Hạ Trọng Hiểu giận đùng đùng đi đánh người bất quá sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Vật lý hai tiết nhàm chán qua đi, Hạ Trọng Hiểu cầm tình thư, Uy Tử Cầm xách một túi bánh kẹo chocolate đem trả từng người.
Đầu tiên là Tô Vỹ Vỹ lớp bên cạnh.
Tô Vỹ Vỹ nghe tin Hạ Trọng Hiểu đến tìm mình liền háo hức chạy ra, kết quả lại bắt gặp bạch kim mao cận vệ cùng đi theo.
“Ngươi đến đây làm gì? Muốn nghe Hiểu Hiểu bày tỏ với ta sao?”
Uy Tử Cầm khinh bỉ cười một tiếng, mở rộng túi bánh kẹo cho Hạ Trọng Hiểu dễ dàng lấy chocolate ra.
“Tô đồng học, chúng ta là không thể, cảm ơn.”
Nói xong liền kéo Uy Tử Cầm đi qua lớp khác, không buồn dây dưa thêm với Tô Vỹ Vỹ.
Sắc mặt Tô Vỹ Vỹ tái xanh, nhìn hộp chocolate trên tay mà lòng đau như cắt, suy sụp đổ xuống đất may mà có đồng học kịp đỡ lấy.
Ây nha, ái tình đúng là liều thuốc khiến người ta thương tâm.
Vòng đến trước cửa cao nhất lớp một, gương mặt nháy mắt biến sắc, để Hạ Tề Ngọc biết nàng nhận thư tình kết cục khẳng định rất thảm.
Ghé mắt vào cửa sổ nhìn thử thì thấy Hạ Tề Ngọc đang đứng trên bục giảng sinh hoạt, sắc mặt có vẻ không tốt, giống như là đang cảnh cáo bạn cùng lớp.
Uy Tử Cầm liếc mắt nhìn thấy Hạ Tề Ngọc, trong lòng buồn bực, chủ động lớn tiếng nói vọng vào: “Hứa Chính đồng học, Lam Hữu đồng học, Tứ Tề đồng học ra nhận lại thư tình và bánh ngọt.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Sao nàng có cảm giác hai người đang làm shipper nhỉ?
Ở trong lớp Hạ Tề Ngọc tất nhiên nhìn thấy, chân mày nhướn chặt, từ trong lớp bước ra ngoài.
“Tề Ngọc, ha ha, trùng hợp.”
“Ngươi nói có chuyện phải làm là cái này sao?”
Hạ Trọng Hiểu đáng thương gật đầu, xòe hai tay ra, còn trên dưới mấy trăm lá thư tình chưa trả hết.
Trong số đó có cả cao nhị và cao tam, muốn trả cũng phải mấy ngày, nhưng nàng lại sợ giữ lâu sẽ khiến người khác suy nghĩ linh tinh.
“Tề Ngọc ngươi giúp ta đi.”
Hạ Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, đoạt hết thư tình trong tay nàng, cả túi bánh kẹo trên tay Uy Tử Cầm cũng bị lấy đi.
“Ta tìm người giúp ngươi trả, quay về lớp đi.”
“Hì, ngươi là tốt nhất.”
Hướng Hạ Tề Ngọc bật ngón cái xong, Hạ Trọng Hiểu xoay người kéo Uy Tử Cầm cùng về lớp, nửa đường lại nghe đối phương lớn tiếng gọi lại.
“Đã ăn sáng chưa? Ta có mua bánh rán đậu đỏ, đợi ta lấy cho ngươi.”
Bước chân cước bộ dừng lại, Hạ Trọng Hiểu chờ mong nhìn theo Hạ Tề Ngọc, đối phương quả nhiên lấy ra một túi giấy đựng bánh rán nhân đậu đỏ đưa cho nàng.
“Không được bỏ bữa sáng, còn đói thì xuống canteen mua đồ ăn.”
“Hảo, ta biết rồi, ta đi về lớp trước đây.”
Không phát hiện bốn phía sấm chớp nổ đùng đùng, Hạ Trọng Hiểu một đường lôi kéo Uy Tử Cầm an toàn trở về lớp học.
Giải quyết xong chuyện thư tình cả người liền nhẹ nhõm, thoải mái mở túi bánh rán ra, hào hứng lấp đầy cái bụng đói của mình.
“Hừ.”
Giọng điệu này mười phần hết chín phẩy chín phần là tức giận!
Hạ Trọng Hiểu há miệng cắn một ngụm bánh, nhìn qua Uy Tử Cầm đang khoanh tay dựa lưng ra sau: “Ngươi tức giận cái gì?”
Uy Tử Cầm liếc mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy nhái lại giọng của Hạ Trọng Hiểu: “Tề Ngọc ngươi giúp ta đi, hì, ngươi là tốt nhất nha~”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Xấu hổ che miệng Uy Tử Cầm lại, giọng nàng không có ghê tởm như vậy!
“Ngươi muốn nói cái gì thì nói nhanh đi.”
“Câu này ta phải nói ngươi mới đúng.” Uy Tử Cầm nheo mắt, trong khí tức phát ra dấu hiệu nguy hiểm của kẻ săn mồi: “Ngươi cự tuyệt ta là vì Hạ Tề Ngọc? Úc, hóa ra ngươi thích kiểu càn nguyên nhu nhu nhược nhược, còn phải đánh phấn cho mặt thật trắng.”
“Đừng có nói lung tung, ta cự tuyệt ngươi là vì…”
Nhớ đến mấy lời khuyên nhủ trên mạng, Hạ Trọng Hiểu nén tiếng thở dài, nghiêm túc đè thấp giọng nói: “Ta biết ngươi thích ta, nhưng mà chúng ta thật sự không thể nha đồng học.
Nếu ngươi mang một càn nguyên về Thổ Áo khẳng định ta và ngươi đều bị trục xuất, hơn nữa ta thật lòng muốn kết bạn với ngươi, chúng ta có thể làm bạn một cách trong sáng không?”
“Thế nào là làm bạn trong sáng? Giống ngươi và Hạ Tề Ngọc sao?”
Nói đi nói lại cũng quay về Hạ Tề Ngọc, lần này Uy Tử Cầm ăn giấm thật sự quá chua rồi!
“Không tính Hạ Tề Ngọc, nàng và ngươi bất đồng.”
“Có cái gì bất đồng?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, phẩy phẩy tay, tiếp tục ăn bánh rán của mình mà không dây dưa thêm.
Không nhận được câu trả lời tất nhiên Uy Tử Cầm sẽ không từ bỏ: “Ngươi có phải đang hẹn hò với Hạ Tề Ngọc?”
“Ta không có hẹn hò!” Hạ Trọng Hiểu giải quyết xong một cái, lại lấy thêm một cái ra ăn: “Ngươi còn hỏi nữa thì chiều nay không có bánh quy.”
“Không có thì không có, ngươi đã nói không hẹn hò thì sao lại cự tuyệt ta?”
Nói một hồi lại vòng trở lại vị trí ban đầu, quả nhiên càn nguyên là sinh vật ấu trĩ ngu ngốc nhất!
“Lại đây ta cho ngươi biết.”
Uy Tử Cầm cảnh giác quan sát một lúc mới kê tai lại gần.
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, chậm rì rì nói: “Vì ta là càn nguyên, chỉ vậy thôi.”
Câu trả lời này không chỗ nào có thể phản bác được, Uy Tử Cầm ngây ra rất lâu, phát giác bản thân vì một càn nguyên mà cuồng loạn tránh không khỏi xấu hổ.
Mỗi lần thấy Hạ Trọng Hiểu thân mật với ai nàng đều biến thành bộ dáng mất khống chế, nghĩ lại đúng là quá ấu trĩ, hơn nữa còn có chút thần kinh.
“Cho ngươi.”
Ăn hết hai cái bánh rán, chừa lại một cái đưa cho Uy Tử Cầm xem như chuộc lỗi đã bẻ gãy nàng.
“Cái này là…”
“Là món yêu thích của Doraemon, bánh rán nhân đậu đỏ.”
“Ngươi thích ăn cái này?”
Hạ Trọng Hiểu không chút do dự gật đầu: “Phải, ăn rất ngon, cho ngươi một cái đó.”
“Ta thấy qua cái này rồi.” Uy Tử Cầm tiếp nhận túi giấy đựng bánh rán, đôi hắc mâu lóe lên tia kim sắc dị thường tinh anh: “Ta ngoại mẫu rất thích ăn cái này.”
“Thật sao? Thế ngươi ăn qua chưa?”
“Lúc nhỏ có ăn qua một lần, mùi vị đều quên mất rồi.”
Nói xong liền xé một miếng bánh cho vào miệng, vị ngọt của đậu đỏ được khống chế rất tốt, ăn vào không quá gay gắt cổ.
Vỏ bánh mềm mịn, bề mặt láng bóng không có lỗ khí, khi ăn vào vỏ bánh chẳng có mùi vị nhưng kèm với nhân đậu đỏ nhuyễn mềm thì vừa miệng.
“Ăn ngon không?”
“Không tồi.” Lại xé một miếng, Uy Tử Cầm đưa lại cho Hạ Trọng Hiểu: “Ta không thích, bánh quy ngon hơn.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, luyến tiếc nửa cái bánh rán còn lại, hơn nữa Uy Tử Cầm chỉ xé chứ không cắn vào bánh, nàng vẫn có thể tiếp tục ăn nốt.
Há miệng cắn một ngụm, vị đậu đỏ tràn ngập khắp khoang miệng, hạnh phúc chỉ cách đúng vài cm, mỹ thực đúng là khiến con người ta thư thái.
Gương mặt Uy Tử Cầm đỏ bừng lên, tính ngăn Hạ Trọng Hiểu ăn nửa cái bánh kia nhưng chậm một bước.
Nhìn chỗ bị xé lưu lại dấu răng của bạn cùng bàn, cổ họng khô nóng khó nhịn, vệt đỏ lan hẳn ra hai bên vành tai.
Đúng là muốn mạng người mà!
Hơn nửa cái bánh còn lại an toàn đáp trong bao tử của Hạ Trọng Hiểu, thoải mái uống một ngụm nước ấm, nhân sinh như vậy đã đủ viên mãn rồi.
Tiếng chuông đột ngột vang lên, mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi chờ lão sư đến, là hai tiết sử học mà bất kỳ càn nguyên nào cũng chán ghét.
Hạ Trọng Hiểu lật giở sách giáo khoa, bài học hôm nay tiêu đề đặc biệt thu hút.
[Càn Nguyên, Khôn Trạch và tiến hóa cổ đại thời điểm]
Nội dung bên dưới đều là kiến thức hàn lâm đã tỉnh lược bớt, nếu có nhu cầu tìm hiểu thêm thì đại học sẽ là nơi cung cấp.
Tấm hình đen trắng ở góc trái miêu tả càn nguyên trong quá trình kiếm ăn thời cổ đại, bên dưới là khôn trạch ôm rất nhiều quả dại.
Lão sư sử học nghiêm túc giảng bài: “Thời điểm cổ đại khôn trạch là người nắm vai trò chủ đạo trong cuộc sống mà chúng ta thường gọi là chế độ mẫu hệ.
Do con người trong thời đại đó sống chủ yếu bằng hái lượm quả dại nên chỉ những khôn trạch đủ khéo léo mới có thể làm được việc này…”
Hạ Trọng Hiểu nổi lên một tia tự hào, thời cổ đại khôn trạch nắm vai trò chủ đạo nha!
Bạn cùng bàn Uy Tử Cầm lại không có hứng thú với sử học, nằm dài trên bàn ngủ, xem bài giảng của lão sư là bản nhạc giao hưởng có tính gây mê cực mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...